Con người ta thật sự
không thể tùy tiện phạm sai lầm, Vạn Quý Phi xem như đã được lĩnh hội đầy đủ.
Không phải chỉ bắn chút nước lên gương mặt nam nhân này thôi hay sao? Một chút
chuyện hơi lớn mọi người hẳn là nên hóa thành việc nhỏ cỏn con, không phải giải
quyết được rồi còn gì? Nhưng là hắn cư nhiên vịn vào chuyện này muốn cô hỗ trợ
làm một chuyện để bồi thường, còn đem số điện thoại của cô cùng tên lừa đi.
Đêm đó chuyện này làm cho
cô ảo não không thôi, may mắn sau hai tuần lễ, hắn không có gọi
điện thoại đến quấy rầy. Điều này làm cho lòng cô âm thầm mừng thầm một phen,
nghĩ rằng tên kia đã đem việc này bỏ quên.
Thật thoải mái dễ chịu
trôi qua kỳ nghỉ đông, sau khi khai giảng vào một buổi sáng sớm, cô nhận
được một cuộc điện thoại, hiển thị trên màn hình là cái tên tưởng chừng đã bỏ
quên bấy lâu “Hoắc Duẫn Đình”. Nghĩ rằng bạn cùng lớp keo réo gì, kết quả vừa
mới chuyển nhận điện thoại, giọng nam như từ âm ty địa phủ kia vang lên truyền
vào tai.
“Vạn —- Quý —- Phi.”
A! Cái phương thức gọi
tên này, tần suất này, ngay lập tức khiến cô phát điên lôi lại trí nhớ. Nguyên
lai người này gọi “Hoắc Duẫn Đình”, nguyên lai ngày đó hắn hảo tâm lưu lại số
di động của cô!
“Cô còn nhớ rõ hứa hẹn
của cô không?”
“Hứa hẹn cái gì? Tôi
không biết anh, anh gọi nhầm số rồi!” Cô muốn ăn vạ, bất đắc dĩ vội vàng định
cắt máy sau đó liền bên tai nghe được hắn chậm rãi nói: “Không thể tưởng tượng
được, người của bác sĩ thế gia vô lại như vậy.”
Bị nghi ngờ nhân phẩm
nghiêm trọng, cô thiếu kiên nhẫn đem điện thoại đưa đến bên miệng, đặc biệt
tăng thêm ngữ khí cường điệu: “Tôi —- không —- quen biết —- với—- anh!”
Đối phương ‘Chậc’ một
tiếng, ngữ khí mang theo tiếc nuối lầm bầm lầu bầu: “Kỳ quái, bác sĩ Vạn làm
người chính trực như vậy, làm sao có thể có một em gái như vậy? Ai, Đạm Dung
tương lai gả vào nhà Vạn gia cũng thật là không sáng suốt chút nào, tôi phải
khuyên cô ấy cân nhắc lại.”
“Anh!” Nếu anh trai bởi
vậy mà chuyện tình cảm với Đạm Dung bị trở ngại, kia cô không phải sẽ là tội
nhân thiên cổ sao?
Không nên không nên! Đến
lúc đó cô chết bất quá một vạn lần đều không thể xong nha!
Trong lòng hít vào một
hơi thật sâu, cô lập tức vui vẻ khóe miệng tươi cười. ”Ai nha, là nói giỡn
thôi, Hoắc tổng có gì phân phó?”
Biết được hắn tìm cô mục
đích là muốn khôi phục một trang web bị lỗi nhập tư liệu, Vạn Quý Phi thở nhẹ
nhõm một hơi, ngẫm lại công tác này hẳn là không khó khăn, vì thế liền đáp ứng.
Hai ngày sau hắn nói muốn
đưa tư liệu cho cô, hỏi trường học của cô ở nơi nào.
Người ta từ thật xa muốn
đem này nọ đưa tới, kia khẳng định là cần gấp nha, cho nên Vạn Quý Phi không
chút nào giấu diếm liền đem địa chỉ trường học thông báo.
Nhưng là sau đó gặp nhau,
cô biết hắn ngày đó thuần túy là vì vừa mới đến thành phố G đi công tác, cho
nên thuận đường ghé lại đây, điều này khiến cho cô hối hận không thôi, biết vậy
chẳng nói rồi.
Lại sau đó nữa, cô lắm
miệng ở trong điện thoại phê bình trang web của hắn lỗi thời ảnh chụp âm u khó
coi, lại càng không thể so với ảnh cô chụp. Kết quả, hắn phi thường như đương
nhiên mà nói: Vậy cô giúp tôi chụp lại đi. Vì thế, một màn chuyện xưa mở đầu
như vậy.
Tất cả mọi phiền toái đều
là cho tự cô làm bậy, nếu cô có thể quản tốt cái miệng của mình, sẽ không làm
cho một đống phiền toái thuận đà này xuất hiện. Hối hận nha!
Xe vững vàng lăn bánh,
khoảng cách có chút xa, ý thức dần dần mơ hồ, đầu không thể mãi chịu khống chế
liền gục xuống.
Vạn Quý Phi vài lần giãy
dụa nâng mặt lên, dùng hai tay vỗ vỗ hai gò má, muốn thanh tỉnh lại chính mình.
Chính là thức đêm quá độ đầu óc vẫn chưa hoạt động lại, không quá vài giây đầu
lại tự nhiên hạ màn.
Bị đánh thức là chuyện
của một giờ sau, mơ mơ màng màng mở to hai mắt, nhìn ra bên ngoài xem, xe dừng
lại ở một cái ngõ hẻm, hiển nhiên còn chưa tới đích. ”Đây là thế nào?”
“Đi ăn bữa sáng.” Hoắc
Duẫn Đình bỏ lại một câu, đẩy cửa xuống xe.
“Này!” Kêu người càng đi
càng xa, cô gõ gõ cái đầu vẫn còn đang hỗn loạn, gắt gao đuổi sát theo.
Theo hắn quẹo vào ngõ nhỏ
ở chỗ sâu bên trong, Vạn Quý Phi ngửi được hương thơm món cháo, tinh thần không
khỏi khôi phục chút ít. Đi đến cửa một gian phòng sạch sẽ trước mắt, mùi hương
càng đậm, vốn dĩ nơi này có một quán ăn gia đình.
Mặt tiền cửa hàng trang
hoàng không tính là tinh xảo, thậm chí có chút cũ nát, cô tự động đem nơi này
phân làm quán ăn sáng.
Xuyên qua cửa lớn, đập
vào mi mắt là hành lang bằng đá cổ xưa thanh nhã, không biết từ nơi nao truyền
đến tiếng nước róc rách, à một cây chuối tây to lớn xanh biếc, tô điểm thêm vài
phần hương vị quê nhà chất phác.
Xa xa trong đại sảnh có
chiếc bàn trúc thủ công, bên trong cơ hồ không có trang hoàng vật gì đáng nói,
không có vách tường xanh gập ghềnh phân cách, ánh mặt trời len lỏi trên đỉnh
đầu, quạt trần cũ kỹ xoay tròn, chính là nhà ở phong cách những thập niên
tám mươi.
Tốp ba tốp năm những con
người đang nhàn nhã hưởng thụ bữa sáng, không náo nhiệt ồn ào, lại làm cho
người ta có cảm giác thực thân thiết.
Một đại thẩm mặc tạp dề
cười hì hì chào đón. ”A Đình hôm nay trễ như vậy?”
“Ân.” Hoắc Duẫn Đình thản
nhiên đáp một chữ, hướng bên cạnh tiêu sái nói vừa đến, vào một cái gian phòng.
Oa, nguyên lai bữa sáng ở
nơi này còn có nơi tiên lai bồng cảnh khác nha, gian phòng bên trong nho nhỏ,
tuy rằng bàn cũ nát như bên ngoài phòng khách, thế nhưng có con đường vườn hoa
ngoài trời.
Vạn Quý Phi thí điên thí
điên chạy đi ra, bên ngoài rõ ràng là cái ao cá, mấy con cá chép mập mạp phe
phẩy cái đuôi, sát bên là vách tường gập ghềnh ẩn hiện, nước trong theo khe hở
chảy ‘róc rách’, êm tai dễ nghe. Ai nha, chỉ là ăn bữa sáng, khung cảnh cũng
hữu tình như vậy?
“A Đình, như ngày
thường giống nhau sao?” Đại thẩm thân thiết hỏi, hiển nhiên Hoắc Duẫn Đình là
khách quen nơi này.
“Ân.”
“Bữa sáng muốn ăn cái
gì?”
“Cháo hoa, cho cháu thêm
một đĩa ô liu.”
“Hôm nay ăn thanh (thanh đạm) như vậy?”
“Ân.”
Tựa hồ trừ bỏ từ này, hắn
sẽ không trả lời thêm gì khác. Vạn Quý Phi đảo đảo mắt, thong thả bước trở lại bên
trong phòng, ngồi xuống đối diện hắn.
Nơi này bố trí cùng đại
sảnh không sai biệt lắm, đều là gia cụ thủ công bằng trúc, ngay cả cây
tăm cũng vậy, bằng điểm nhỏ ấy cũng mang theo sự khác
biệt.
Đại thẩm quay đầu hỏi Vạn
Quý Phi: “Tiểu thư muốn ăn cái gì?”
“Nga nga? Có cái gì ăn
ngon ?” Nói đến ăn cô sẽ tràn trề tinh thần.
“Nơi này của chúng ta
điểm tâm cùng cháo đều rất nổi tiếng.”
“Ân…” Thế nhưng lại không
có menu cơm.
“Cho cô ấy một chén cháo
trứng thịt nạc, thêm mấy phần điểm tâm đi.”
Đại thẩm lập tức gật gật
đầu “Tốt, rất nhanh liền có.” Nói xong rồi đi.
Vạn Quý Phi liếc Hoắc
Duẫn Đình: “Anh có phải nên trưng cầu ý kiến của tôi một chút hay không?”
Hoắc Duẫn Đình không có
tâm địa tốt đáp: “Trả tiền là đại gia.”
Nhưng lại… Thế nhưng dùng
tiền đập bể (???) cô! Vạn Quý Phi giương miệng, hơn nữa ngày đều không
thể thốt nên lời.
Một bữa sáng tốn bao
nhiêu tiền? Chẳng lẽ cô không thể trả nổi sao? Hừ! Đợi lát nữa ăn xong, tôi
nhất định nhất định phải giành trả tiền trước, nhìn anh còn nói giỏi như vậy
hay không! Vạn Quý Phi âm thầm hạ quyết định.
Một lát sau, đại thẩm lại
xuất hiện, đưa bát cùng đũa tới đều cực kỳ giống đồ dùng những thập niên tám
mươi trong những gia đình nông dân.
Sau khi cô rời khỏi, một nữ
nhân lớn tuổi khác đưa trà cụ tiến vào. Vị a di này cũng là rất thân quen cùng
Hoắc Duẫn Đình chào hỏi, sau đó bắt đầu pha trà. Tốc độ cực nhanh động tác lại
vô cùng thuần thục tựa như thi triển ma thuật, nhìn thôi mà khiến cho Vạn Quý
Phi trợn mắt há hốc mồm.
Đám người kia đi rồi, Vạn
Quý Phi cầm lấy chén trà bằng gốm sứ nho nhỏ nhấp một
ngụm. Trong khoang miệng tràn đầy mùi thơm ngát len lỏi vào cánh mũi, lưỡi ướt
át, không ngờ uống thật sự rất ngon.
“Đây là trà gì?”
“Nhân sâm ô long.”
“Nga.” Tuy rằng vị không
sai, nhưng trà không phải món yêu thích của cô, cho nên uống hết một chén cô sẽ
không dùng thêm nữa, nhưng thật ra Hoắc Duẫn Đình lại uống thêm mấy chén.
Sau đó, cháo hoa nóng hổi
được đưa lên bàn. Hoắc Duẫn Đình ngay cả ý tứ hỏi một chút cô có muốn ăn hay
không cũng đều không có, gọn gàng đem bát cháo kéo đến để trước mặt chính mình.
Vạn Quý Phi mắt lạnh ngước nhìn, lại một lần nữa xác định người này không có
phong độ.
Người trước mặt đem đĩa
gốm sứ nho nhỏ màu xanh đựng ô liu đen cho vào với cháo rồi lại quấy đều, cúi
đầu thổi nhẹ, đói khát khiến cho Vạn Quý Phi mãnh liệt nuốt nước miếng, lại
ngượng ngùng mở miệng.
Khói trắng lượn lờ bay
lên, khiến thấu kính hắn mông lung mơ hồ. Hoắc Duẫn Đình không thể không lấy đi
cặp kính mắt đặt sang góc bên, lại vén tóc mái quá dài sang một bên, một ngụm
lại một ngụm bắt đầu ăn.
Vạn Quý Phi cúi đầu nhìn
một cái hắn, đột nhiên ‘Phốc’ một tiếng bật cười.
Hoắc Duẫn Đình phút chốc
ngẩng đầu, tóc mái dài che khuất hai mắt thiếu đi chút nghiêm túc.
“Cười cái gì?”
“Không.” Cô cố làm cho
gương mặt bình thường nén nụ cười, vụng trộm lại liếc hắn một cái, thế nhưng
đầu vai lại run ngày càng lợi hại hơn.
Hoắc Duẫn Đình đem kính
mắt treo trở về trên cánh mũi, bị cô tinh ranh như mèo trộm được thịt cười cợt
như vậy thật sự khiến hắn rất không thoải mái: “Rốt cuộc là cười cái gì?”
“Anh, ha!” Cô một tay
nâng má, nghĩ đến bộ dáng của hắn vừa rồi lại cảm thấy rất buồn cười.
“Kỳ thật anh là vì mắt
quá nhỏ, cho nên mới đem tóc mái nuôi dài như vậy để che khuất đi, đúng không?”
Hoắc Duẫn Đình khóe mắt
vừa kéo, cúi đầu tiếp tục ăn cháo, thế nhưng vì nguyên nhân nhàm chán như vậy.
“A, tức giận?” Có thể
khiến cho hắn bạo phát làm cho Vạn Quý Phi càng cười đến làm càn, vén mái tóc
dài vướng víu, ở không gian cuốn lại.
“Mang kính mắt nên không
ai biết là mắt của anh nhỏ, sau khi lấy kính ra liền phi thường rõ ràng.”
Hắn nuốt một ngụm cháo,
không chút để ý nói: “Tôi không biết là mắt mình nhỏ.”
“Ai nói không nhỏ?” Cô
phút chốc xoay chuyển thắt lưng, với người sang ngang bàn thân thủ vén tóc mái
trên trán của hắn, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Xem, không nhìn kỹ lại còn tưởng rằng anh
đang khép từ từ hai mắt!”
Hoắc Duẫn Đình nâng mắt
lên chăm chú nhìn cô. Hắn thế nhưng… Bị đùa giỡn ?
Chỉ nhìn chưa thấu gân
xanh trên trán ai – kia, Vạn Quý Phi hoàn toàn không ý định nhìn ánh mắt của
người khác híp mắt nhìn tường tận, còn đắc ý đem mặt để sát vào hắn, chỉ vào
đôi mắt của chính mình.
“Xem đi, như vậy mới gọi
là mắt to, của tôi ít nhất là lớn hơn anh hai lần!” Vừa dứt lời, cô còn làm
dáng vuốt hàng mi dài kia.
Hoắc Duẫn Đình nhẹ nhàng
kéo móng vuốt của cô ra khỏi người, bình tĩnh cho thêm chút ô liu vào bát cháo.
Con nhóc này, kỳ thật thực dễ dàng hí hửng.
Không nhận được hiệu quả
như mong muốn, Vạn Quý Phi nỗ bĩu môi ngồi thẳng thân mình, hai tay nhu thuận
thả lại trên bàn. Nhìn người ta đều nhanh đã ăn xong rồi, bụng của cô trống
không thản nhiên lại đang thét gào, đồ ăn như thế nào còn chưa mang đến? Rất
muốn ăn rất muốn ăn. Vẻ mặt u oán theo dõi bát của hắn, mà hắn sau khi nhận
thấy được của cô ánh mắt, mỉm cười, ăn càng thoải mái.
Qua mười đến phút, cháo
cùng điểm tâm rốt cục cũng đưa tới. Lúc này Hoắc Duẫn Đình sớm đã ăn no gác đũa
lại, sau khi lau miệng xong thì nhàn nhã tiếp tục thưởng thức trà. Tuy rằng đã
muốn đói đến tiền hung thiếp hậu bối*, nhưng bởi vì ở trước
mặt người xa lạ, cô vẫn là bận tâm chú ý đến hình tượng.
*Tiền hung thiếp hậu
bối: Chỉ một người đói đến cùng cực
Thanh tao giải quyết hai
phần điểm tâm, thấy hắn ngồi đó nhàm chán, cô mở miệng hỏi: “Anh không ăn sao?”
Hoắc Duẫn Đình nâng chén
trà nhỏ lắc lắc đầu “Cô thích liền ăn nhiều một chút.”
Nếu hắn tỏ vẻ không ăn,
Vạn Quý Phi cũng không khách khí, vui vẻ đem điểm tâm còn lại diệt sạch sẽ. Sau
khi giải quyết nửa bát cháo, cô đã ăn no cơ hồ không thể động đậy.
“Ăn xong rồi?”
“Ân.” Cô thỏa mãn gật nhẹ
đầu, nơi này nhìn mặc dù có chút cũ nát, thế nhưng đồ ăn lại khá ngon miệng.
“Kia ấn cái nút bên cạnh
cô, gọi người đến tính tiền.” Hắn chỉ chỉ phía sau cô.
Vạn Quý Phi lấy khăn tay
lau miệng, khí phách nói: “Bữa này để tôi mời đi.” [TNN: ừa~ chết nhé!! ^_+ ]
“Vì sao? Tôi cũng không
thể để cho nữ sinh thanh toán.” Hoắc Duẫn Đình ngạc nhiên.
Cô kiên trì: “Ân, coi như
là vì cám ơn anh dẫn tôi đến ăn mỹ vị như vậy đi, huống hồ hôm nay tôi ăn so
với anh nhiều hơn, tôi trả tiền là đúng rồi .”
Ánh mắt phía dưới thấu
kính lóe lóe: “Cô xác định?”
“Ân!” Vạn Quý Phi nặng nề
mà gật đầu. Kỳ thật giờ phút này trong lòng cô nghĩ, mới ăn có chút ít này nọ,
phỏng chừng tốn không bao nhiêu tiền.
Hoắc Duẫn Đình không hề
lên tiếng, yên lặng mỉm cười.
Đại thẩm không tới vài
giây đã tới rồi, cô tự nhiên cực kỳ đi đến bên người Hoắc Duẫn Đình, vừa mới
muốn xuất ra hóa đơn, Hoắc Duẫn Đình chỉa chỉa người đối diện: “Cô ấy nói cô ấy
trả tiền.”
Đại thẩm tuy rằng kinh
ngạc, cũng không nói gì, cười dời bước tới bên người Vạn Quý Phi, đem hóa đơn
đưa cho cô: “Phiền toái bốn trăm hai mươi tám.”
A? Ánh mắt trong nháy mắt
trừng lớn! ”Cái gì… Cái gì? Dì nói lại lần nữa xem?” Cô nhất định nghe lầm?
“Bốn trăm hai mươi tám!”
Trả lời nói năng có khí phách!
Một chút bữa sáng hơn bốn
trăm khối, quán ăn này điên rồi sao? Cô mới ăn mỗi món cháo trứng thịt nạc? Sủi
cảo? OK! Vừa rồi kia bánh trẻo còn có tôm tươi, coi như là sủi cảo đi. Còn có
cái gì? Còn có bánh đậu đỏ cùng bánh cải củ đường, mà hắn chỉ ăn cháo hoa! Hố
cha a!
“Dì… Dì có hay không tính
sai?” Lại một lần nữa đặt câu hỏi nhưng trở nên yếu đuối vô lực.
“Không có nha? Một gian
phòng này trong nhà loại thấp nhất tiêu phí là bốn trăm khối, mà các ngươi uống
nhân sâm ô long cũng đã ba trăm rưỡi, a Đình mỗi lần đến đều đã quen, hắn biết
giá. Hơn nữa còn có phần điểm tâm khác, giá đúng là vậy.” Đại thẩm vẫn như cũ
duy trì ý cười trong suốt thái độ có lễ.
Vạn Quý Phi run rẩy
nghiêm mặt sụp đổ nhìn về phía Hoắc Duẫn Đình, đối phương gật gật đầu, cười đến
cả người lẫn vật vô hại, không hờn không giận bổ sung: “Cô không phải mới vừa
rồi có uống?”
A a! Nếu cô biết vừa rồi
một ly trà kia khả năng trị giá một trăm khối, đánh chết cô cũng sẽ không uống!
Vạn Quý Phi giống như sợ tới mức hoa dung thất sắc(biến đổi sắc mặt -> bạn là bạn tái mét, rồi xỉu.
Ai làm gì thì làm) da mặt từng lớp từng lớp rạn nứt. Một bữa sáng hơn bốn
trăm… Một bữa sáng hơn bốn trăm… Cô thật sự không thể tin được, thế giới này
quá điên cuồng rồi!
“Nếu cô bất tiện, vẫn là
để tôi trả đi.” Hoắc Duẫn Đình nói xong còn thật sự móc túi quần .
Vạn Quý Phi gắt gao cầm
lấy túi xách, vô cùng đau đớn nói: “Không cần!” Cô như tráng sĩ chặt đứt cánh
tay, run rẩy đưa tay móc túi tiền con mèo nhỏ, rút ra tờ năm trăm nguyên.
RMB (hay còn ký hiệu là CNY – là đồng Nhân dân tệ của Trung Quốc. Tỷ giá các
loại tiền tệ bạn có thể tham khảo link) đáng yêu nha, lão mẹ người ở đâu chiêu đãi người ta
không rõ, lại bị lừa! Ngẫm nghĩ phí sinh hoạt trong nửa tháng cứ như vậy đi
mất, cô không đành lòng lại nhìn, nén khuôn mặt thương tâm muốn chết đem tờ
tiền đưa cho đại thẩm.
Đại thẩm nói lời cám ơn,
sau đó đem tiền thu đi. Vạn Quý Phi lau khóe mắt, tiểu tâm can thật sự rất đau
nhức.
Trả lại tiền lẻ còn thừa,
đại thẩm mặt mày vui vẻ đưa tiễn bọn họ. Vẫn là Hoắc Duẫn Đình đi phía trước,
Vạn Quý Phi tứ chi mệt mỏi theo sau. Ra đến cửa, cô hướng cạnh cửa thoáng nhìn,
“Hắc Viên” hai cái chữ điêu khắc to cứng cáp hữu lực. Hắc Viên, là hắc điếm đi? [ O.*__*.O ]
Phát hiện người phía sau
không theo kịp, Hoắc Duẫn Đình quay đầu lại, thấy cô liên tiếp quay đầu, một bộ
dạng bấp bênh, khóe miệng không hiểu sao nhẹ nhàng giơ lên. [ T__T Hắc lang ]
“Nếu thích như vậy, lần
sau lại mang cô đến.”
“Ôi!” Vạn Quý Phi lấy ánh
mắt lợi hại như mũi kiếm từ phía sau âm thầm bắn chết hắn.
“Cám ơn cô mời bữa sáng,
tôi đã lâu cũng chưa ăn vui vẻ như vậy.”
Vui vẻ cái rắm! Mới ăn
mỗi bát cháo hoa! Vạn Quý Phi sau lưng nheo mắt thật sâu lại, hai tay lặng lẽ
giơ lên, rất có tư thế ‘nói nữa tôi liền bóp chết anh’.
Người phía trước đột
nhiên quay đầu, hại cô chưa kịp thu lại cánh tay trở lại, chỉ có thể ngượng
ngùng đem quyền đầu phóng tới một bên má làm bộ như đáng yêu ngây ngô cười.
Hoắc Duẫn Đình ho nhẹ,
thanh thanh thản nhiên nói: “Lần sau, đừng nữa theo ta đoạt nga.” Dứt lời hắn
một tay cho vào trong túi quần, chân nhẹ nhàng giẫm bước đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT