“A – Làm sao anh ta có
thể kết hôn được?” Vương Yên Hoa tức giận ném hết đồ từ trên bàn xuống.
Cô trẻ tuổi tướng mạo
xinh đẹp lại thông minh, xuất thân cũng tốt, nhưng được nhà nuông chiều, tính
tình thật sự tồi.
Bình thường ở bên ngoài
còn có thể vì giữ lại hình ảnh mà giả vờ giả vịt một chút, nhưng về nhà thì
không kiêng nể gì cả.
Một bình hoa thủy tinh
tinh xảo trên bàn rơi xuống thành những mảnh vỡ, nhưng cô không thấy tiếc một
chút nào, chỉ thấy cơn giận còn sót lại chưa biến mất.
“Yên Hoa, cái tính này
của con cũng nên sửa lại đi? Không thể cứ tức giận thì vứt đồ vật như vậy
được.” Vương Diệu Minh không chỉ một lần hối hận vì đã nuông chiều con.
“Nhưng con tức quá! Làm
sao anh ta có thể kết hôn?” Từ nhỏ cô sống an nhàn sung sướng, lại thêm điều
kiện bản thân rất tốt, tâm cao khí ngạo, đàn ông cùng tuổi cũng không đặt trong
mắt.
Nhưng không biết tại sao,
cô lại chú ý tới Nguyễn Đông Luân.
Lần đầu tiên theo cha đến
công ty, thay mặt công ty của Khang gia cùng cha đàm phán, ánh mắt của cô liền
không thể rời đi khỏi người anh.
Cách nói các luận điểm
của anh về hạng mục dự án mà hai công ty hợp tác không hề tầm thường, rất chặt
chẽ, càng làm cho cô cảm mến anh.
Cô cũng không tùy tiện tạo
cơ hội quen biết với anh, chỉ muốn tìm cơ hội hoàn mỹ nhất, cũng chính là khi
hai công ty kí hợp đồng, lấy thân phận là con gái của ông chủ công ty đối tác
xuất hiện trước mặt anh, làm cho anh hiểu được cô Vương Yên Hoa, có điều kiện
tốt cỡ nào, phù hợp với tư cách là người phụ nữ của anh?
Còn nếu như anh có bạn
gái ?
Đương nhiên, cô tin một
người đàn ông xuất sắc như anh, phần lớn đã chết rồi, nhưng cô không biết là có
người nào sẽ là đối thủ của mình, cô một lòng nhận định, chỉ cần bản thân cố
gắng thêm chút nữa, có thể theo đuổi anh rồi.
Nhưng cô tuyệt đối không
nghĩ rằng, anh đã kết hôn, đối tượng lại là thiên kim của ông chủ anh.
Cô luôn nắm chắc thế giới
xung quanh mình, không thể chịu đựng được những chuyện trái với mong muốn của
cô.
“Yên Hoa, ba nghĩ hay là
con từ bỏ đi.” Vương Diệu Minh thở dài.
Ông không muốn vì chuyện
này mà trở mặt với Khang gia, tuy Nguyễn Đông Luân kia tuổi trẻ thượng khinh,
cũng không phải là người dễ đối phó, mấy ngày nay ông tiếp xúc với Nguyễn Đông
Luân, biết rõ năng lực của anh.
Mà trong bữa ăn anh ta
đột nhiên nhắc tới vợ mình, chỉ sợ đã sớm nhìn ra ý đồ của hai cha con bọn họ.
Con gái mình tuy thông
minh, nhưng cũng không phải là đối thủ của người ta.
“Không muốn, con không
chịu.” Cô nắm chặt tay, “Con không tin con sẽ thua Khang Đóa Hinh.”
“Cho dù con thắng thì
sao, người ta cũng đã kết hôn rồi......”
“Kết hôn cũng có thể ly
hôn.” Cô cười lạnh, trong lòng đã có quyết định, “Ba, ba đừng nói nữa, con biết
làm thế nào mà.”
“Con thật sự là......
Ai.” Biết con gái mình một khi quyết định cái gì, thì ai nói gì cũng không
nghe, Vương Diệu Quang chỉ còn biết thở dài.
Quên đi, chờ con bé ngã
một lần, có lẽ sẽ hiểu được...... Đi?
Kinh nguyệt lại tới nữa.
Khang Đóa Hinh ở trong
toilet, trừng mắt oán hận với màu đỏ kia, từ trong túi lấy ra băng vệ sinh, dán
vào quần lót.
Chẳng còn cách nào, bây
giờ đang có người chờ bên ngoài, cũng chỉ có thể xử lý qua loa trước thôi.
Từ lúc cô bắt đầu muốn có
con, đã qua hơn nửa năm rồi, vì Đông Luân không cho cô tiếp tục tiêm thuốc nữa,
đành phải làm theo cách khác, nhưng mà từ lúc đó, nên uống, nên ăn, cái gì cô
cũng đã nếm thử qua, cái bụng nửa điểm động tĩnh vẫn không thấy gì.
Thật ra Khang Đóa Hinh
cũng biết mình quá nóng vội, mới chỉ hơn nửa năm mà thôi, cô còn trẻ, thật sự
không cần phải lo lắng như vậy.
Nhưng kiếp trước sinh
non, mất đi khả năng sinh đẻ, để lại đáy lòng cô một bóng ma tâm lý rất sâu,
trên lý trí muốn bản thân đừng quá lo âu, nhưng tâm lý lại không chịu khống
chế.
Đem rác ném vào thùng, cô
xả nước ra khỏi toilet.
Hôm nay là buổi tối thứ
sáu, Nguyễn Đông Luân khó tan làm sớm được, hai người tâm huyết dâng trào chạy
đi xem phim.
Bộ phim này ở kiếp trước
đã xem qua, là phim tình cảm, nhưng có lẽ do tâm trạng thay đổi, kiếp trước xem
không có cảm giác gì, lần này xem lại cô thấy cảm động rất nhiều.
Nhìn nhân vật chính cẩn
thận che chở, dụng tâm kinh doanh tình yêu, cô phát hiện mình đột nhiên đã hiểu
được rất nhiều mẩu chuyện trước kia không rõ ràng hoặc không cho là đúng. Trước
kia vì yêu mà liều lĩnh bỏ trốn, thậm chí cắt đứt với cha mẹ Khang Đóa Hinh đã
chết, Khang Đóa Hinh bây giờ, hiểu rõ phải luôn cố gắng học hỏi để làm sao cân
bằng được tình thân và tình yêu.
Xem phim xong người rất
đông, đi toilet xong, thật vất vả mới len được ra ngoài, cô liếc mắt một cái
nhìn thấy chồng mình đang chờ bên ngoài.
Có lẽ vừa thưởng thức
phim tình cảm ấm áp xong, lại thấy người đàn ông mà mình yêu nhất, trong lòng
cô bỗng dưng thấy lo lắng, cô đi nhanh về phía anh hơn.
Nhưng ngay sau đó, lại có
một người khác xuất hiện trước mắt cô, một bước đến trước mặt chồng cô.
“Thật khéo, anh Nguyễn,
không ngờ sẽ gặp anh ở chỗ này.” Cô gái kia mở miệng.
Khang Đóa Hinh trợn tròn
mắt, quả thật không thể tin được lại nhìn thấy người kia, hơn nữa lần này thời
gian còn sớm hơn trước.
Lúc trước Vương Yên Hoa
vào làm trong công ty của Đông Luân là lúc cô hai mươi sáu tuổi, nhưng nay cô
vừa mới tròn hai mươi tư.
Hơn nữa...... Sao cô
không biết bọn họ biết nhau từ khi nào?
Bên kia, Nguyễn Đông Luân
nhìn thấy Vương Yên Hoa, cũng rõ ràng sửng sốt.
Nhưng dù sao còn bàn tới
công việc, anh cũng không thể không nhìn đối phương, vì vậy nhàn nhạt lên tiếng
chào hỏi, “Chào Vương tiểu thư.”
“Anh Nguyễn hăng hái thật
đấy, lại xem những phim kiểu này.” Vương Yên Hoa giọng nhỏ nhẹ nói.
Trên thực tế cô ở đây gặp
Nguyễn Đông Luân một chút cũng không hề ngẫu nhiên, là cô chủ ý đến làm đổ bức
tường của anh.
Không có cách, anh đem dự
ác hai công ty hợp tác quăng cho người khác xử lý, đến công ty Khang gia không
nhìn thấy anh, đành phải tìm người trong đó, sau đó cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ
tình cờ, nhân tiện quan sát một chút cái người tên Khang Đóa Hinh ở với anh
kia.
Nếu vận khí tốt, nói
không chừng còn có thể làm cho Khang Đóa Hinh hiểu lầm gì đó.
Với vẻ ngoài xinh đẹp của
minh, cô luôn luôn có lòng tin.
“Loại phim nào?” Nguyễn
Đông Luân nhíu mày, hỏi không chút để ý.
Cô giương mắt nhìn anh,
“Dĩ nhiên là anh xem phim tình cảm hài, em cũng không biết là anh thích xem thể
loại phim này đâu!”
Nguyễn Đông Luân dò xét cô
một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Chúng ta hẳn là không thân thuộc gì, sao
cô biết tôi thích xem thể loại phim này?”
“A, em chỉ cảm thấy......
Với cá tính của anh, hẳn là sẽ thích xem những bộ phim có chiều sâu......”
“Thế này cũng thú vị
rồi.” Anh lạnh lùng gợi lên khóe môi, “Rạp chiếu phim chiếu nhiều phim như vậy,
làm sao mà cô biết tôi xem phim nào? Cô theo dõi tôi?”
Câu cuối cùng kia chính
là dự đoán, nhưng nhìn Vương Yên Hoa biến sắc trong phút chốc, anh biết mình
đoán đúng rồi.
Nói không sợ hãi kinh
ngạc là lừa người.
Nguyễn Đông Luân không
ngờ, trong trí nhớ đối với công việc Vương Yên Hoa luôn tận tâm hết sức, thế
nhưng lại cố ý theo dõi mình.
Lại nhớ tới lúc trước khi
ký hợp đồng, Vương Diệu Minh muốn giới thiệu con gái cho anh, sau đó cùng Vương
Yên Hoa thường lấy danh nghĩa hai bên công ty hợp tác chạy đến công ty Khang
gia -- đương nhiên, dự án này, anh giao cho người khác xử lý, dù sao Khang gia
thảo luận nói có phân lượng cho hai người đàn ông, cũng không vui khi gặp người
phụ nữ có ý nghĩ kì quái với anh.
Kiếp trước anh rất sơ
sẩy, vẫn là tâm tư của cô ta quá kín đáo, mới không phát hiện người phụ nữ này
rõ ràng có ý đồ khác, khó trách Đóa Hinh đi qua vẫn để ý cô ta như vậy.
Nhưng bây giờ không giống
thế, cứ việc cho Vương Yên Hoa che giấu rất kĩ, dù tình cờ gặp anh ở công ty
Khang gia, cũng chỉ là mỉm cười chào hỏi, chưa có câu nói tùy tiện nào, không
giống Hứa Tĩnh Á chanh chua nhưng vụng về, có ý đồ phá hoại tình cảm giữa anh
và Đóa Hinh, nhưng nếu anh để tâm một chút, bình thường không dễ chú ý tới dấu
vết để lại, lúc này sẽ thấy cô ta có ý với anh.
Tuy anh vẫn không hiểu,
vì sao cô ta có thể lờ đi việc anh đã kết hôn, nhưng anh thề tuyệt đối không
phạm sai lầm giống kiếp trước nữa.
“Theo dõi gì chứ? Chỉ là
đúng lúc em nhìn thấy anh từ sảnh phòng chiếu số 2 đi ra......” Cô cân não xoay
chuyển rất nhanh, bắt đầu giải thích.
Nhưng đã thoáng nhìn thấy
vợ Nguyễn Đông Luân, lại vô tâm khách sáo với cô.
Anh nhìn ra vẻ mặt khiếp
sợ của Khang Đóa Hinh, mắt thấy động tác muốn xoay người đi của cô, máu trong
người anh đột nhiên cảm giác như ngừng chảy.
Vẻ mặt kia, không hiểu
sao làm anh nhớ tới đơn ly hôn của kiếp trước.
Giây tiếp theo, thân thể
anh cử động.
“Đóa Hinh!”
Nguyễn Đông Luân bước
từng bước đi tới, thấy cô muốn trốn đi, bắt được tay cô, bắt được trong mắt cô
hiện lên kinh hãi đau xót, trái tim đột nhiên bị tóm chặt.
Cô không nói chuyện, anh
lại cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong tay mình hơi giật lại, như phản xạ càng
nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia càng nhanh.
Không! Có âm thanh trong
đầu anh kêu gào, trong lòng dâng lên sợ hãi rất lớn.
Làm ơn, Đóa Hinh, đừng
rời khỏi anh nữa!
Mất đi cô, một lần là đủ
lắm rồi, anh không biết làm sao mình có thể chịu được lần thứ hai.
Khang Đóa Hinh biết rõ
mình không nên yếu đuối như vậy.
Như Lí Nguyên Linh nói,
người đàn ông này là chồng cô, cô là vợ chính thức, không có lý gì lại làm cho
người thứ ba hung hăng trèo lên đầu cô, có lẽ do kiếp trước Vương Yên Hoa là
bóng ma quá lớn của cô, làm cho cô rất khó đối mặt với Hứa Tĩnh Á cũng như đối
mặt với cô ta.
Cô không biết vì sao kiếp
này Nguyễn Đông Luân lại gặp lại Vương Yên Hoa, cũng không biết vì sao mình lại
đi tranh toilet, kiếp trước làm cho cô gặp vô số ác mộng, làm cho cô tự ti hối
tiếc, tự biết xấu hổ, thậm chí thừa nhận không chịu được áp lực làm cho cô
không thể kìm được một giây mà kí vào đơn ly hôn, vì sao lại quay lại sinh mệnh
cho cô.
Hơn nữa một khắc trước
đấy, cô còn vì không thể mang thai mà tâm trạng sa sút......
Trong nháy mắt đó, cô đã
nghĩ sẽ chạy trốn thật xa, tìm nơi nào không có người quen biết mình vụng trộm
làm lành vết thương.
Đến khi một lực ấm áp
không đổi, cầm chặt tay cô.
“Đóa Hinh.” Nguyễn Đông
Luân gọi đều, trong giọng nói tràn đầy tình cảm.
Cô sững sờ quay đầu lại,
nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy lo lắng...... Và đau lòng.
Cô theo bản năng giật
giật khi bị nắm lấy, thật không có ý muốn giãy ra, lại thấy sắc mặt anh trở nên
hốt hoảng, lực nắm bỗng dưng mạnh hơn.
Anh liều chết nhìn cô,
làn môi đầy đặn đẹp mắt trở nên hơi trắng.
Đừng đi.
Cô hình như nghe được âm
thanh này, nhưng cũng không thấy anh mở miệng, làm Khang Đóa Hinh có chút hoang
mang.
Đừng đi.
Âm thanh kia lại lớn hơn
nữa.
Rốt cuộc là từ đâu đến?
Đóa Hinh, đừng buông tay.
Nhìn vẻ mặt Đông Luân còn
hoảng sợ hơn mình, Khang Đóa Hinh đột nhiên hiểu được.
Đó là giọng nói trong
lòng anh.
Tuy anh chưa nói ra
miệng, nhưng mặt mày anh, anh nắm chặt tay, tâm của anh, đều rõ ràng hiểu rằng
đang gọi cô, xin cô đừng bỏ đi.
Anh yêu cô say đắm, rõ
ràng là như vậy, cũng không thèm liếc Vương Yên Hoa bên cạnh một cái.
Thắng thua thật ra đã rất
rõ ràng, giống như Hứa Tĩnh Á lúc trước, mặc kệ mấy cô đó bày mưu thế nào, Đông
Luân cuối cùng vẫn yêu, vẫn để ý đến người vợ là cô.
Một lòng của anh đều
hướng đến cô, phụ nữ khác thích anh thế nào, anh yêu cô như thế, việc gì cô
phải so đo?
Cảm xúc của Khang Đóa
Hinh, chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau đó nghe thấy mình nhẹ giọng mở miệng --
“Anh à, không giới thiệu
mỹ nữ này với em sao?”
Vương Yên Hoa muốn cướp
đi Đông Luân từ tay cô, cô đương nhiên không thể làm cho cô ta được như ý, càng
như thế, cô càng thể hiện ra tình cảm chim cá với Đông Luân.
Điều chỉnh tốt tâm trạng,
Khang Đóa Hinh ưỡn ngực vì tình yêu và hôn nhân của mình chiến đấu.
Nhưng hành động này của
cô, lại làm Nguyễn Đông Luân sợ ngây người.
Anh cứ tưởng rằng cô sẽ
tức giận xoay người bước đi, lại nghiêm trọng hơn, nói không chừng còn có thể
đưa ra một cái đơn ly hôn khác, không ngờ cô lại quay người lại nói một câu,
làm anh sửng sốt mất ba giây mới phản ứng lại.
“Khụ, vị này là Vương
tiểu thư, công ty ba cô ấy có hợp tác quan hệ hợp tác với Khang gia.” Đây là
nhấn mạnh bọn họ chỉ là đơn thuần gặp nhau trong công việc, “Vương tiểu thư, vị
này là vợ tôi, Đóa Hinh.”
“Hóa ra là Vương tiểu
thư, xin chào.” Khang Đóa Hinh tự nhiên phóng khoáng bắt tay với đối phương,
“Hy vọng trong công việc Đông Luân không gây phiền toái gì cho cô.”
“A, làm sao...... Làm sao
có thể thế được?” Trong lòng Vương Yên Hoa bực bội, lại chỉ có thể mỉm cười
cứng ngắc đáp lời, “Anh Nguyễn rất lợi hại.”
“Đương nhiên rồi.” Khang
Đóa Hinh cười híp mắt, “Nếu không việc gì tôi phải ra tay trước, sớm đem anh ấy
về nhà?”
“Làm sao mà anh thấy, anh
mới là người đem em về mới đúng?” Bình thường mấy câu kiểu này Nguyễn Đông Luân
sẽ không nói trước mặt người khác, nhưng giờ phút này vì thể hiện ra tâm ý của
mình với Đóa Hinh, thêm cả chặt đứt ý nghĩ của Vương Yên Hoa, anh không ngại
nói rõ ràng hơn.
“Được rồi, thì phải là
chúng ta đều đem người khác đính lấy.” Khang Đóa Hinh cười hì hì nói.
Vương Yên Hoa phát hiện,
khi bọn anh ngóng nhìn lẫn nhau, có không khí không thấy ai, người khác không
thể tham gia.
Trong nháy mắt, cô bỗng
nhiên có chút do dự.
Cô có cảm tình với Nguyễn
Đông Luân, nhưng dù sao cũng chỉ là đơn phương nhìn anh, hai người chưa bao giờ
từng có tiếp xúc.
Cô không biết mình thua
Khang Đóa Hinh ở điểm gì, tốt nghiệp đại học Z khoa tiếng Trung thì sao? Nói về
thông minh tài trí, thậm chí là vẻ ngoài, cô đều nắm chắc phần thắng hơn Khang
Đóa Hinh, chỉ cần cô nghĩ, làm Nguyễn Đông Luân yêu mình, cũng chỉ là vấn đề
thời gian.
Chính là, cô rất muốn vì
người đàn ông này, mà phí nhiều tâm tư như vậy sao?
Hoặc là nên hỏi, anh ta
đáng để cô trả giá thật nhiều sao?
Vì xem ra bây giờ, muốn
nhường Nguyễn Đông Luân nhà mình Khang Đóa Hinh ngược lại chọn mình, chỉ sợ
không phải chuyện dễ dàng.
“Vương tiểu thư.”
Cô hoàn hồn, phát hiện
Nguyễn Đông Luân đang nhìn mình.
Sau đó anh thật sự nghiêm
túc mở miệng, “Tuy rằng nói những lời này, có lẽ sẽ hết sức hời hợt , nhưng tôi
yêu vợ tôi, rất rất yêu, yêu đến mức cô thể vì cô ấy mà bỏ qua tất cả, kể cả
tính mạng của tôi. Cho dù có kiếp sau, tôi cũng sẽ chỉ yêu cô ấy.”
Đây là đang nói, cô vĩnh
viễn không có cơ hội sao? Đột nhiên vẻ mặt Vương Yên Hoa lạnh đi, xù gai như
con nhím, “Cho nên? Anh Nguyễn nói cho em biết chuyện này để làm gì?”
Chưa bao giờ cô nói mình
thích anh trước mặt anh mà? Nếu người này dám tùy tiện xin lỗi cô vẫn từ chối
cô, cô tuyệt đối sẽ cười nhạo anh tự mình đa tình!
Đây chính là vấn đề mặt
mũi và tự trọng.
Bất thình lình, Nguyễn
Đông Luân mỉm cười với cô, có lẽ bọn họ từ vài lần tiếp xúc ngắn ngủi tới nay,
anh đã đối xử với cô bằng vẻ mặt ôn hòa nhất rồi.
“Thật ra tôi muốn nói,
Vương tiểu thư là một cô gái xinh đẹp và thông minh, có tương lai, nhưng nếu
quá nóng vội, một lòng muốn phát triển sự nghiệp, có lẽ sẽ xem nhẹ cảnh tú lệ
bên cạnh. Công việc dĩ nhiên là quan trọng, nhưng cũng đừng nên ngại dừng lại,
để ý những việc tốt đẹp cạnh mình.”
Nói xong, anh dịu dàng
nhìn vợ, rất dễ nhận ra đây là “việc tốt đẹp” của anh.
Vương Yên Hoa đương nhiên
rất thông minh, chẳng phải anh nói như vậy, thật ra vẫn là từ chối cô.
Nhưng anh dùng cách
“khuyên” cô như vậy, lại làm cho cô rất khó tức giận.
Anh thừa nhận sự xinh đẹp
và năng lực của cô, cho nên, không phải cô không tốt, mà là anh gặp Khang Đóa
Hinh trước, rồi sau đó quyết định đem nửa đời sau giao cho cô.
Nghĩ như thế, ít nhiều
cũng làm Vương Yên Hoa thoải mái với cơn giận hơn rất nhiều.
“Cũng phải nếu như thật
sự có phong cảnh đáng giá để em nghỉ chân xuất hiện.” Sau một lúc lâu, cô nói:
“Cho tới bây giờ, em vẫn chưa thấy.”
Lời nói cao ngạo, lại
đồng thời rõ ràng cho thấy, anh không xứng làm cho cô nghỉ chân.
“Sẽ xuất hiện, chỉ cần cô
chú ý nhiều hơn, đừng cự người ngoài ngàn dặm, lấy điều kiện xuất sắc của cô,
nhất định sẽ có người như vậy xuất hiện.” Nguyễn Đông Luân gật đầu khẳng định,
càng nắm chặt bàn tay nhỏ kia.
Anh nói như vậy, đương
nhiên chủ yếu vẫn là chặt đứt ý nghĩ của Vương Yên Hoa với mình, nhưng mặt
khác, dù sao kiếp trước cô cũng từng là trợ thủ đắc lực của anh, anh hy vọng cô
có thể nghĩ thông suốt, tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình......
Sau đó, đừng hại Đóa Hinh
thương tâm tức giận lần nữa!
“Anh xin lỗi.” Tạm biệt
với Vương Yên Hoa xong, Nguyễn Đông Luân mở miệng.
“Hả?” Khang Đóa Hinh đáp
lại thản nhiên.
Anh hít vào một hơi, “Anh
biết cảm giác ghen tị có bao nhiêu khó chịu, lại còn cho em nhìn thấy cô ấy.”
Tuy rằng nhìn thấy Vương
Yên Hoa cũng không phải là điều anh muốn.
“Anh nên xin lỗi em,
nhưng không phải vì Vương Yên Hoa xuất hiện, mà là anh không nói cho em biết,
anh gặp lại cô ấy.”
Anh thở dài, “Anh chỉ
nghĩ em nghe đến cô ấy, lại không vui thôi.”
“Vậy bây giờ anh cảm thấy
em có vui không?”
“Không có......” Anh dừng
một chút, trong lòng thấy áy náy, “Xin lỗi, anh không nên gạt em.”
“Quên đi.” Khang Đóa Hinh
đột nhiên cười khẽ, “Biểu hiện hôm nay không tệ, lần này bỏ qua cho anh.”
Bây giờ nghĩ lại, phản
ứng vừa rồi của cô cũng hơi quá, có lẽ bóng ma kiếp trước quá sâu đi.
Đông Luân yêu cô như vậy,
bảo vệ cô, mọi việc đều nghĩ về cô đầu tiên, cô cần tự tin vào mình mới đúng.
“Đóa Hinh.” Anh do dự một
lát, “Kiếp trước...... Có phải kiếp trước Vương Yên Hoa đã nói hoặc làm gì đó
với em phải không?”
“Sao...... Tự nhiên hỏi
vậy?”
“Em nhìn cô ấy rất không
bình thường...... Lúc trước khi đối mặt với Hứa Tĩnh Á không hề giống nhau.”
Anh âm thầm trách bản thân mình, sao tận bây giờ mới nghĩ đến.
Đi qua anh căn bản không
hề nghĩ Vương Yên Hoa có ý với mình, nhưng nay anh phát hiện, vì đạt được mục
đích thủ đoạn của Vương Yên Hoa có bao nhiêu lợi hại, cho nên bắt đầu nghi ngờ
địch ý của Đóa Hinh kiếp trước với cô ta, có phải vì Vương Yên Hoa từng tổn
thương đến cô không?
Khang Đóa Hinh không trả
lời ngay, yên lặng nhớ về kiếp trước Vương Yên Hoa trương nha vũ trảo với cô
qua lời nói.
Thật ra vẫn sẽ thấy đau,
khắc vết thương vào trong linh hồn cô, từng có bao nhiêu đêm cười ầm ĩ trong ác
mộng của cô, làm sao nói quên là có thể quên?
“Có là có......” Cuối
cùng, cô nói khẽ.
“Cô ta từng nói với em
cái gì?” Nguyễn Đông Luân đột nhiên lo lắng, toàn thân căng thẳng.
Nhìn bộ dạng kia của anh,
nếu cô nói thật lúc trước mình bị Vương Yên Hoa khi dễ như thế nào, chỉ sợ anh
sẽ lập tức quay đầu về làm thịt người mất.
Khang Đóa Hinh thoải mái
cười, “Quên đi, mấy chuyện đấy không còn quan trọng nữa.”
Kiếp trước cô bị lời nói
chanh chua của Vương Yên Hoa nói đúng chỗ, vì tự ti mà không thể nói với anh,
chỉ có thể nghe lời châm biếm nhục nhã, yên lặng nuốt tủi thân vào bụng.
Kiếp này cô lại cảm thấy
không cần phải nói ra miệng.
Vương Yên Hoa của kiếp
trước đã ở lại kiếp trước, bây giờ lại xảy ra việc này, có lẽ sau này cũng sẽ
không có gì xuất hiện trước vợ chồng bọn họ nữa, tội gì vì chuyện kiếp trước,
mà phải khó xử với mình cũng như khó xử cho người khác?
Nhưng phản ứng này của
cô, lại làm Nguyễn Đông Luân càng lo lắng, “Nói cho anh biết!”
“Không cần.”
“Anh muốn biết cô ta đã
từng làm gì với em.” Cô càng như vậy, anh lại càng lo.
“Không nói cho anh.”
“Đóa Hinh!” Anh vừa đau
lòng vừa tức gọi.
“Này, biết nghĩ như thế,
thì anh cố gắng hơn chút nữa đi!” Cô vỗ vỗ anh.
“Cố gắng?” Vẻ mặt Nguyễn
Đông Luân không hiểu.
“Đúng vậy, cố gắng “tạo
người”.” Cô chớp mắt, “Chờ em mang thai, sinh con thuận lợi, thì sẽ nói cho
anh.”
Cái gì với cái gì? Trên
đầu anh toàn hắc tuyến, hoàn toàn không hiểu làm sao mà chủ đề lại nhảy cóc
nhanh như vậy, “Khang Đóa Hinh, anh nói rồi chỉ cần em mạnh khỏe, anh tình
nguyện không cần có con......”
Đây là anh nói thật lòng,
không có con trong lòng có lẽ sẽ có nuối tiếc, nhưng ai sinh ra lại không có
mấy tiếc nuối?
Bây giờ bọn họ bất ngờ
quay trở lại, một lần rồi một lần trải qua nhân sinh, đã muốn bù lại quá nhiều
tiếc nuối, cô cũng có cơ hội mang thai lần nữa, còn về sau này đến tột cùng có
thể thật sự thuận lợi mang thai và sinh con ra hay không, đối với anh mà nói,
thật sự không quan trọng như vậy.
“Em biết rồi.” Vẻ mặt cô
lộ rõ “Em không mất trí nhớ được chưa”.
“Vậy em còn tránh chuyện
này?”
“Nhưng đây là anh, cũng
không phải em. Em muốn có con, không được sao?” Cô chơi xấu nói.
Thật ra có thể có con hay
không là chuyện thứ yếu, quan trọng là, anh ảo não bất đắc dĩ lại đau lòng lo
lắng, thật sự quá tốt...... Thật đáng yêu.
Đáng yêu đến mức hại cô
không nhịn được có ý định đùa anh, hì hì.
Anh làm gì đều có dự tính
trước, không nhanh không chậm, chỉ có đối mặt với chuyện liên quan đến cô, mới
có thể thất thố như thế.
Ai, anh thật sự rất rất
để ý cô!
“Anh muốn đi buộc
garô......” Đỡ phải cả ngày nhớ thương cô, luôn áy náy tự trách.
Cái này làm Khang Đóa
Hinh kinh hãi.
“Này, em cảnh cáo anh
nhé, trước khi em sinh con, anh không được đi buộc garô, nếu anh dám đi, em, em
sẽ......”
Anh nhíu mày, “Em sẽ?”
“Em nói...... Em nói với
anh chuyện ly hôn...... Ly hôn......” Đáng ghét, vì sao ngay cả chỉ đùa một
chút muốn sẵng giọng nhưng cô cũng không nói ra được, cái can đảm dám đưa anh
tờ đơn ly hôn kia đã chạy đi đâu rồi?
Nhưng Nguyễn Đông Luân
cũng không cho cô cơ hội từ chối, anh dứt khoát trực tiếp ôm lấy cô, dùng sức
hôn cái miệng nhỏ nhắn còn đang muốn nói lời độc kia.
Ly hôn? Hừ, kiếp sau cũng
đừng nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT