Hai giờ chiều, là lúc mặt trời rực rỡ nhất, ánh mặt trời chói chang, chói đến mức làm người lóa mắt.

Tay cầm điện thoại của Từ Việt hơi đổ mồ hôi.

Anh nghe thấy Sở Ngộ ở đầu bên kia điện thoại hỏi: "Này, anh Từ? Anh còn đang nghe không?"

Từ Việt lúc này mới phát hiện mình đang thẫn thờ, anh trả lời: "Vâng, tôi vẫn đang nghe. Chuyện vừa rồi... Anh có thể giải thích lại một lần không?"

"Có thể." Sở Ngộ trầm ngâm một chút, "Nói cách khác, vào mấy tháng trước lúc tôi cùng anh Từ ăn cơm ở Quân Duyệt, em trai tôi Sở Dật đã bị hại rồi."

Từ Việt cảm thấy lạnh sống lưng, hỏi: "Vậy, người ăn cơm cùng chúng ta hôm đó là ai?"

"Chuyện này cũng là chuyện tôi muốn biết." Sở Ngộ giọng điệu bình tĩnh, trong tiếng nói nghe không ra vui giận, "Cha tôi và tôi đều cho rằng chuyện này tốt nhất là trước tiên âm thầm giải quyết, vì vậy tôi muốn biết địa chỉ của anh, tôi sẽ lập tức chạy tới."

Từ Việt trong đầu đặc như tương hồ, hoàn toàn không nhớ mình trả lời như thế nào. Cúp điện thoại xong, nhắn cho Sở Ngộ cái tin định vị, sau đó cầm túi hạt dẻ rang đường nóng hổi, tiếp tục đi về nhà.

Sở Ngộ có ý gì? Người bên gối anh sớm chiều, thật ra lại là người khác giả trang?"

Từ Việt nhớ tới buổi tối hôm Giáng Sinh nọ, Sở Dật nói hắn vì anh giết người, lúc đó anh không tin, sau đó Sở Dật cũng thề thốt phủ nhận. Nhưng, nếu đúng là thật? Lẽ nào người hắn giết chết... Mới thật sự là Sở Dật?"

Con đường anh đi từ nhỏ đến lớn, từng cành cây ngọn cỏ, nhìn đâu cũng thấy quen thuộc. Nhưng càng nhìn, lại càng cảm thấy cảnh vật trước mắt mơ hồ vặn vẹo dần, đến khuôn mặt người đi đường cũng bắt đầu nhòe đi.

Dường như tất cả chỉ là một giấc mơ.

Từ Việt cẩn thận hồi tưởng, nhớ lại ngày đó anh mở cửa, thấy Sở Dật ngồi trên sô pha nhà mình, đôi mắt đẹp đẽ như ánh nắng ngoài cửa sổ.

Hay là bắt đầu từ lúc ấy, anh đã rơi vào mộng cảnh. Sở Dật thật sự đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, còn Sở Dật yêu anh? Chẳng qua chỉ là anh tưởng tượng ra mà thôi.

Giấc mộng đó trước đây anh cũng từng mơ thấy, trong mơ không biết mình đang mơ, đến lúc tỉnh lại mới thấy phiền muộn.

Từ Việt suy nghĩ miên man, mãi đến tận khi tới dưới lầu nhà mình, mới dần dần tỉnh táo lại.

Trốn tránh không có ý nghĩa, bất luận chân tướng thế nào, anh cũng chỉ có thể tự mình đối mặt.

Từ Việt chạy lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy Sở Dật quả nhiên ngồi trên sô pha, đang buồn chán xem TV.

Mỗi một cử động, một cái nhíu mày một nụ cười, đều là dáng dấp trong ký ức anh. Nếu như người này là giả dạng, vậy ai có thể giả dạng giống thật như vậy?

Sở Dật thấy Từ Việt trở về, lập tức cất giọng nói: "A Việt, cuối cùng anh cũng về rồi."

Giọng nói cũng giống hệt như trong ký ức của Từ Việt.

Tuy rằng cách xa nhiều năm, nhưng Từ Việt cảm thấy mình không đến mức nhận sai người. Nếu không phải anh sai, thì chính là anh trai Sở Dật sai sao?

Từ Việt trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại không biểu lộ mảy may, chỉ đưa hạt dẻ rang đường tới: "Mới mua ở trên đường."

"Em chờ cả buổi sáng, anh lại quăng cái này cho em?" Sở Dật ngoài miệng giận dỗi, động tác trên tay lại rất nhanh, giật lấy hạt dẻ ăn.

Từ Việt cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, không có chút nào giả dối, người này nếu không phải Sở Dật thì còn có thể là ai?

Từ Việt ngồi xuống sô pha, hỏi: "Em buổi trưa chỉ ăn mì?"

"Đúng vậy."

"Không gọi đồ ăn ngoài?"

"Cái thị trấn nhỏ này có cái gì là thức ăn ngoài? Huống hồ bây giờ đang là Tết."

"Sao không tự nấu cơm?"

Sở Dật nghe đến vui vẻ, hỏi ngược lại: "Em giống loại người sẽ nấu ăn sao?"

Từ Việt nghĩ nghĩ một lúc, cố ý nói: "Tôi nhớ có lần sinh nhật tôi, em làm bánh ga tô tặng tôi."

Vừa nói vừa nhìn mặt Sở Dật.

Sở Dật vẻ mặt tự nhiên, cười nói: "A Việt anh nhớ nhầm rồi, lần đó em làm sushi. Bởi vì sushi dễ làm nhất, không cần nấu chín nguyên liệu..."

Hắn nói nửa chừng, giống như đột nhiên nhận ra cái gì, vội dừng lại.

Sở Dật chậm rãi ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn về phía Từ Việt.

Trong nháy mắt, không khí tựa hồ ngưng đọng lại.

Hai người trầm mặc đối diện, như là đã ngửa bài từ lâu, nhưng vẫn phải tiếp tục giấu đầu hở đuôi.

Cuối cùng vẫn là Sở Dật dễ kích động hơn, mở miệng nói: "Chuyện quan trọng như vậy, anh làm sao có thể nhớ nhầm? Nói đi, tại sao lại thăm dò em?"

Từ Việt nói: "Tôi nhận được một cú điện thoại từ anh trai em."

"Ừ, anh ta nói gì?"

"Anh ta nói, trong sân nhà cũ của em có một vườn hoa, mấy ngày trước trời mưa lớn, giàn hoa trong vườn ngã."

Nghe xong câu nói này, mặt Sở Dật biến sắc. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại thong dong mỉm cười.

"Cái giàn hoa ấy lâu năm như vậy, sớm không ngã muộn không ngã, nhất định phải ngã vào lúc này."

Sở Dật chậm rãi xoay người, khá tiếc hận mà than thở: "Xem ra vận may của em, thật sự không tốt lắm."

Hắn hỏi Từ Việt: "Chuyện sau đó, anh biết hết rồi?"

Từ Việt gật đầu: "Em..."

"Em biết anh muốn hỏi cái gì." Sở Dật ngăn anh lại, "Có điều, A Việt, trước tiên nghe em kể một câu chuyện đi."

Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh.

Sở Dật chưa ăn cơm xong đã chạy ra khỏi nhà.

Hắn hiếm khi về nhà một lần, kết quả ông già từ lúc ngồi vào bàn đã bắt đầu lải nhải không yên, nghe đến lỗ tai muốn đóng kén. Hắn không phải chỉ chơi một thằng diễn viên, rồi lên báo mấy lần thôi sao? Có gì đặc biệt đâu, lại lôi anh hai ra dạy dỗ hắn, chậc!

Sở Dật ngồi vào xe thể thao mới mua, vốn định đi hóng gió, không ngờ hôm nay là lễ Giáng Sinh, trên đường kẹt xe nghiêm trọng, cho dù xe xịn cũng có thể như rùa chậm rãi bò về phía trước. Sở Dật bị chặn ở giữa đường, buồn bực kéo kéo cổ áo, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, tựa vào tay lái hút một hơi.

Hắn ngoại hình tốt, gia thế tốt, rõ ràng mọi chuyện đều như ý, nhưng gần đây luôn cảm thấy không thoải mái. Hắn theo đuổi cảm giác mới mẻ kích thích, nhưng không duy trì được nhiệt tình, bởi vậy những thứ có thể hấp dẫn hắn ngày càng ít, hiện tại chơi cái gì cũng đều cảm thấy chán ngấy.

Sở Dật lấy điện thoại di động ra, định gọi cho nhóm hồ bằng cẩu hữu của hắn, xem có thể tìm gì đó vui vẻ không. Kết quả vừa lấy điện thoại ra, đã có một số điện thoại gọi đến.

Sở Dật bấm nút nghe, là tiểu minh tinh trước đây không lâu mới bị hắn bỏ rơi: "Anh Sở..."

Giọng nói đầu bên kia điềm đạm đáng yêu, nhưng Sở Dật lại không có lòng thương hại, gảy gảy tàn thuốc hỏi: "Chuyện gì?"

"Em rất nhớ anh... Chuyện lần trước là em sai rồi, em không nên..."

Chỉ là một trò cũ rích.

Sở Dật không có kiên nhẫn, xen lời: "Phí chia tay không đủ đúng không? Tìm luật sư của tôi nói chuyện đi."

Nếu đã chia tay, Sở Dật đương nhiên sẽ không quay đầu lại. Huống hồ người gọi là tiểu minh tinh Trần Duệ này cũng chỉ là đẹp đẽ một chút, lúc trước hai người ngồi cùng chuyến bay về nước, y chủ động dính vào, Sở Dật mới cùng y chơi bời một chút mà thôi.

"Anh Sở..."

Trần Duệ còn muốn nói tiếp, nhưng Sở Dật đã chẳng buồn trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Dòng xe cộ rốt cục cũng nhích lên một chút, Sở Dật đi thêm mấy chục mét, chuông điện thoại di động lại vang lên. Hắn không nhịn được, nhận điện thoại: "Chuyện gì nữa?"

Không ngờ gọi tới không phải Trần Duệ, mà là một giọng nói có chút quen tai: "Bạn học Sở Dật, cậu không đến tham gia họp lớp sao?"

Sở Dật ngớ ra, lúc này mới nhớ quả thật có chuyện này.

Không biết là buổi họp lớp ngu ngốc nào, lại sắp xếp ngay đêm giáng sinh. Hắn lúc đó cũng không từ chối thẳng, chỉ nói là để xem có thời gian không.

Đối phương giục: "Bạn học à, cậu rốt cục có đến không?"

Sở Dật nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua tám giờ, liền hỏi: "Vẫn chưa tan cuộc sao?"

"Đã ăn cơm xong từ nãy, đang hát karaoke."

Thành thật mà nói, Sở Dật đối với chuyện họp lớp này không làm sao hứng thú nổi, hắn cùng bạn học thời cao trung đa số không có giao tình, ngoại trừ...

Hắn nghĩ nghĩ một chút, hỏi: "Người đó có tới không?"

Đối phương có chút khó hiểu: "Ai?"

Sở Dật hít một hơi thuốc, lại chậm rãi phun ra một vòng khói, "Gửi địa chỉ qua đi, tôi đến đó một chút."

Hắn cúp điện thoại không lâu, điện thoại nhận được một tin nhắn. Sở Dật nhìn địa chỉ, cách đây cũng không xa, vừa lúc dòng xe cộ cũng bắt đầu chậm rãi nhích lên, hắn liền chạy xe đến đó.

Chỗ hẹn là một quán karaoke, nhóm bạn học của Sở Dật thuê một phòng lớn, lúc hắn đẩy cửa đi vào, thấy bên trong ánh sáng đủ màu, tựa như vào động yêu tinh.

Sở Dật đột nhiên cảm thấy chán ngán. Đến cũng đến rồi, chung quy cũng phải đi vào ngồi một chút. Hắn nhấc chân đi vào bên trong, có vài người không quen chào hỏi hắn, một số người chỉ lo cụng ly. Có hai người tựa hồ uống khá nhiều, ôm nhau khóc rống, còn có vài người cầm micro gào khóc thảm thiết.

Sở Dật thị lực tốt, sau khi nhìn lướt một vòng, ở trong góc phát hiện người mình muốn tìm.

Từ Việt vẫn anh tuấn như ngày trước, rắn rỏi, mặt mũi lạnh lùng.

Bao nhiêu người lúc gặp lại bạn trai cũ, hối hận ngày trước bị mù, Sở Dật lại âm thầm cảm khái ánh mắt mình tốt thật.

Hắn đứng tại chỗ một chút, không tiến đến gần, mà đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống. Bên cạnh có mấy người đang chơi bài, Sở Dật cũng tham gia, tùy ý bốc vài lá bài. Hắn không để ý đến mặt bài, mất tập trung đánh vài ván, đến khi một ca khúc cũ vang lên. Giai điệu xưa cũ, thế nhưng giọng ca sĩ khàn khàn, nghe rất đặc biệt.

Sở Dật châm điếu thuốc. Xuyên qua làn khói mơ hồ, hắn thoáng nhìn Từ Việt ngồi một mình nơi đó, trên người mặc âu phục, cổ đeo cravat rất chỉnh chu.

Anh không biết có người đang nhìn mình, hoặc là biết, nhưng thờ ơ không để ý.

Sở Dật nhìn một hồi, tự nhiên lòng có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Hắn móc bật lửa từ trong túi, "lạch cạch" chơi một chút, rồi ném xuống đất. Đây là thủ đoạn hắn quen dùng, cho nên rất chính xác, bật lửa xoay tròn lăn tới bên chân Từ Việt.

Sở Dật đã có cớ, hắn ra vẻ đang đi tìm bật lửa, rẽ đoàn người đi tới. Đến bên Từ Việt, hắn lại giả vờ không quen biết, khom lưng tìm bật lửa một chút, lúc ngồi dậy, ngón tay cố ý đụng vào chân Từ Việt.

Từ Việt lập tức giữ tay hắn lại.

Trong phòng vẫn còn đang ê a hát một bản tình ca.

Sở Dật hơi ngẩng đầu, hào phóng cười: "A Việt, đã lâu không gặp."

Từ Việt mặt không cảm xúc, vuốt cằm nói: "Ừ."

Xem như là chào hỏi.

Sở Dật ngồi xuống bên cạnh anh. Mấy người lúc nãy đánh bài lại gọi hắn đánh ván mới, Sở Dật khoát tay một cái: "Không chơi nữa."

Hắn cúi đầu ngắm nghía bật lửa vừa nhặt về, dáng vẻ hững hờ, thuận miệng hỏi: "Gần đây thế nào?"

Từ Việt qua loa trả lời: "Vẫn ổn."

"Nghe nói công việc của anh bây giờ không tồi."

"Bình thường."

"Kết hôn chưa?"

Kỳ thực Sở Dật sớm nhìn thấy ngón áp út bàn tay trái Từ Việt không có thứ gì, nhưng vẫn giả vờ giả vịt hỏi một lần, quả nhiên nghe thấy Từ Việt đáp: "Không có."

Sở Dật cong khóe miệng lên, lại hỏi: "Vậy chắc chắn là có đối tượng rồi?"

Từ Việt không trả lời ngay, chỉ là nhìn nhìn Sở Dật một chút.

Sở Dật không sợ anh nhìn, chỉ sợ anh không nhìn, tự nhiên hào phóng mà cười: "Tôi mấy ngày trước vừa đá một người."

Từ Việt cũng không mắc câu, chỉ lạnh nhạt "ừm" một tiếng.

Sở Dật không bỏ cuộc, "Bưu thiếp lần trước gửi cho anh, nhận được không?"

Từ Việt nói: "Phong cảnh rất đẹp."

Sở Dật theo đó mở ra đề tài mới, cùng anh tán gẫu chuyện Châu Phi cảnh vật con người. Về gã bạn trai nhiếp ảnh gia kia, đương nhiên lặng thinh không nhắc đến. Đã là quá khứ, có gì hay ho mà nói? Hắn hiện tại chỉ muốn tìm kích thích, tốt nhất là tình một đêm, chỉ là chơi bời, không cần chịu trách nhiệm.

Sở Dật có tài ăn nói, mặc kệ nói cái gì cũng không để sân khấu vắng lặng. Được một lúc, hắn tựa như cảm khái, hỏi một câu: "A Việt, chúng ta chia tay bao lâu rồi? Bảy năm, hay là tám năm?"

Từ Việt trầm mặc không nói.

Sở Dật cảm thấy bầu không khí không tồi, liền không giấu diếm ý đồ kia nữa, lại đốt một điếu thuốc hút một hơi. Khói thuốc lượn lờ, Sở Dật kề sát bên tai Từ Việt, dùng giọng nói chỉ đủ hai người bọn họ nghe thấy nói: "Tàn cuộc, chúng ta lại đi uống vài ly đi."

Đã rõ ràng rồi.

Lông mày Từ Việt hơi nhíu lại, rốt cục tỉ mỉ mà nhìn Sở Dật, sau đó hỏi một câu ngoài dự đoán: "Công việc của tôi là gì?"

"Hả?"

"Cậu không phải nghe người ta nhắc đến công việc của tôi sao? Cậu biết tôi bây giờ làm gì không?"

Bài hát đổi rồi lại đổi, lúc này đang mở một bài nhạc tiết tấu nhanh, giọng hát mạnh mẽ chấn động đến mức Sở Dật thấy choáng váng. Bên tai âm thanh ầm ầm, hắn mở miệng, lại không thể nói ra một chữ.

Từ Việt nhìn hắn giễu cợt, nói: "Cậu quả nhiên không biết."

Đây là lần đầu tiên trong đêm nay anh nở nụ cười. Anh tướng mạo đẹp trai, lúc không cười mặt lạnh như băng, cười lên lại như gió xuân ấm áp, tan rã cả băng tuyết.

Sở Dật nhìn đến ngứa ngáy, đang muốn biện giải, Từ Việt đã mở miệng nói trước: "Thật xin lỗi, tôi không quen mùi thuốc, xin lỗi không tiếp được rồi."

Dứt lời liền đứng dậy đi.

Sở Dật ngồi yên ở chỗ cũ một lúc, mãi đến tận khi thuốc cháy gần đến tay, mới phục hồi tinh thần lại. Hắn bị Từ Việt từ chối?

Ánh mắt Sở Dật vẫn đuổi theo Từ Việt, nhìn anh đi một vòng trong phòng khách, chào hỏi mấy người quen, cuối cùng tìm một chỗ ngồi xuống. Vừa vặn bên cạnh là một cô gái trẻ, hai người hàn huyên vài câu, sau đó nói cười trò chuyện giết thời gian.

Sở Dật ngồi ở góc tối nhất, đèn trên đỉnh đầu xoay tròn lấp lóe, chiếu lên khuôn mặt vui giận khó nhìn ra của hắn. Người phụ nữ nói chuyện với Từ Việt nhìn rất quen, Sở Dật không nhớ tên, nhưng nhớ được cô ta trước kia còn là hoa khôi. Dáng dấp không tệ, vóc người cũng đẹp, có điều ai biết được? Có khi lại là phẫu thuật chỉnh hình.

Sở Dật nghĩ vậy, lập tức lại cảm thấy ảo não.

Hắn sao vậy? Ghen sao?

Ghen vì Từ Việt?

Lúc trước rõ ràng...

Rõ ràng hai người yêu nhau như thế, hắn chỉ là một lần không quản được chính mình, vì cảm giác mới mẻ mà tìm người chơi một chút, Từ Việt liền đòi chia tay.

Chia tay thì chia tay, có gì đặc biệt, làm gì có ai lại không thể sống thiếu ai?

Trong điện thoại Sở Dật có một đống số điện thoại, hắn chỉ cần gọi một cuộc, minh tinh người mẫu các loại sẽ chạy đến, từng người đẹp đẽ ngon lành, công phu trên giường cũng không tồi.

Hắn căn bản không thiếu bạn tình, thứ hắn thiếu là...

Sở Dật buồn bực gãi đầu.

Hắn cũng không biết thứ mình thật sự muốn là gì.

Có thể vẫn chưa xuất hiện.

Cũng có thể, đã đánh mất từ lâu.

Mấy người bạn học cũ cầm theo chai rượu đến tìm hắn cụng ly, ồn ào nói: "Đêm nay không say không về, uống hay không?"

Sở Dật nhìn chằm chằm Từ Việt một chút, lúc này mới quay đầu nói: "Uống."

Sở Dật kỳ thực tửu lượng không tồi, thế nhưng không chịu nổi cụng ly cùng nhiều người, hắn lại không cự tuyệt, ai đến cũng cụng, đợi đến tàn cuộc, đã uống đến thất điên bát đảo, không nhìn ra phương hướng. Mọi người ra khỏi phòng karaoke, tụm năm tụm ba đi khỏi quán. Sở Dật chân đứng không vững, nhìn ai cũng chỉ thấy lờ mờ. Hắn giữa đám người tìm kiếm Từ Việt, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.

Ra đến bên ngoài, bị gió lạnh vù vù thổi, Sở Dật mới tỉnh một chút, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.

Xe của hắn đậu ở đối diện, thế nhưng say như vậy chắc chắn không lái được, lại không muốn gọi người đến đón, bèn đứng bên vệ đường đón xe.

Đã gần nửa đêm, xe cộ tới lui trên đường cũng không nhiều. Sở Dật nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe, thân xe màu đen, đèn xe chói chang như tuyết.

Hắn ban đầu còn tưởng là taxi, vẫy vẫy tay xong, mới phát hiện không đúng, chiếc xe này chạy ngược chiều?

Lúc này xe đã đến gần, ánh đèn sáng choang chiếu vào Sở Dật đến chói mắt. Sở Dật giơ tay lên chặn, lúc này mới nhìn rõ, ngồi ở ghế tài xế, là người mấy ngày trước vừa bị hắn đá, Trần Duệ!

Trần Duệ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lại u ám đến dọa người. Ánh mắt của y cùng Sở Dật giao nhau, không những không phanh xe, trái lại còn tăng tốc vọt tới.

Sở Dật trong lòng cả kinh, nhưng say rượu thân thể chậm chạp, không kịp phản ứng. Hắn trơ mắt nhìn Trần Duệ lao xe tới, trong đầu rất nhiều suy nghĩ lướt qua.

Thằng Trần Duệ này nổi điên cái gì?

Hắn sắp chết đúng không?

Từ Việt đang ở đâu?

Trong chớp mắt, có một cánh tay giữ lấy tay hắn, mạnh mẽ đẩy hắn ra.

Sở Dật chật vật ngã xuống đất, bên tai truyền đến tiếng va chạm chói tai.

Oành.

Toàn bộ thế giới, như dừng lại vào lúc ấy ——

Sở Dật máu me đầy người, ngồi ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua nhìn hắn vài lần, Sở Dật cũng không để ý, chỉ cúi đầu nhìn tay mình.

Trên tay hắn toàn là máu.

Có điều không phải máu hắn, hắn không mất một sợi tóc, cùng lắm chỉ bị trầy da chút ít. Mà người nằm trong phòng cấp cứu kia...

Sở Dật còn chưa tỉnh rượu, đầu vẫn đau như cũ. Sau khi va chạm xảy ra, hồn phách của hắn như rời khỏi thân thể, mọi chuyện phát sinh dường như là giả cả, hắn thậm chí không nhớ được làm thế nào mình đến được bệnh viện.

Có người gọi xe cứu thương sao?

Hẳn là vậy, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy.

Trong mắt Sở Dật đến giờ vẫn chỉ có máu đỏ, nhìn cái gì cũng thấy màu đỏ.

Hắn thấy một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt.

Giày da màu nâu, thiết kế tinh xảo.

Sở Dật chậm rãi ngẩng đầu lên, nhận ra người đến là anh trai hắn, Sở Ngộ. Sở Ngộ đeo cravat, âu phục thẳng thớm, hơn nửa đêm, anh cũng ăn mặc như sắp tham gia hội nghị quốc tế vậy.

Sở Dật gọi một tiếng: "Anh..."

Sở Ngộ gật đầu: "Cảnh sát đã điều tra, Trần Duệ kia thiếu nợ, người đòi nợ rất ép người, hắn cùng đường mạt lộ, liền muốn lôi em chết cùng."

"Sao lại kéo em vào?"

"Ai biết được? Có thể là cảm thấy em có thể cứu hắn, nhưng lại không cứu."

Sở Dật lầm bầm: "Đây có phải là tai bay vạ gió không?"

Sở Ngộ không đáp.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mang khẩu trang bước ra ngoài. Sở Dật muốn tới hỏi tình hình một chút, thế nhưng chân hắn mềm nhũn, đứng lên rồi, lại ngã trở lại.

Sở Ngộ đè vai hắn lại, nói: "Anh đi hỏi một chút."

Nói xong đi tới nói chuyện với bác sĩ.

Hai người thấp giọng trò chuyện, từng từ tiến vào tai Sở Dật, nhưng hắn nghe không hiểu. Một lát sau, Sở Ngộ trở về.

Sở Dật hỏi: "Thế nào?"

"Người đi rồi." Sở Ngộ đáp ngắn gọn, "Không cứu được."

Sở Dật ngơ ngẩn đáp: "Ừm."

Kỳ thực cũng là chuyện trong dự liệu, Trần Duệ không phanh xe, chính là muốn lấy mạng hắn.

Nhưng hắn vậy mà vẫn còn sống.

Sở Ngộ vỗ vỗ vai hắn, "Yên tâm, những chuyện còn lại anh sẽ giải quyết."

Giải quyết thế nào đây? Nhất định là bỏ tiền ra, cõi đời này không có gì tiền không giải quyết được. Ngược lại, mạng của hắn, dù sao cũng quý giá hơn mạng người khác.

Hắn còn sống, thật tốt quá.

Nhưng Sở Dật trong lòng lặng ngắt, không có loại vui mừng vì sống sót sau tai nạn.

Sở Ngộ đi làm thủ tục, lúc về chỉ mang theo một túi văn kiện, là một ít vật dụng tùy thân của Từ Việt.

Sở Dật nhìn một chút, vật dụng rất đơn giản, chỉ là chìa khóa xe, bóp tiền cùng một cái điện thoại di động. Hắn đến bây giờ vẫn không hiểu, Từ Việt lúc đó sao lại đẩy hắn ra? Anh có biết mình có thể sẽ chết không?

Đương nhiên, anh hiện tại thật sự chết rồi, Sở Dật vĩnh viễn không thể biết được đáp án của chuyện này.

Bị đâm kinh khủng như vậy, điện thoại của Từ Việt vậy mà vẫn không hư. Sở Dật thử khởi động máy, lúc nhìn thấy mật mã đã ngẩn người, sau đó nhập sinh nhật mình. Chỉ nghe "ting" một tiếng, hắn nhập đúng rồi.

Nhưng mà... tại sao?

Sở Dật có quá nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ chỉ có thể tự mình đi tìm đáp án.

Hắn xem qua xem lại điện thoại của Từ Việt, phát hiện trong điện thoại nội dung rất đơn giản, không có những thứ lộn xộn này nọ. Tin nhắn hơn một nửa là công việc, thỉnh thoảng xen vào mấy tin báo bình an với người nhà.

Sở Dật xem hết mới biết, Từ Việt sau khi tốt nghiệp cùng bạn bè hợp tác mở công ty thương mại.

Hắn lại xem album ảnh một chút, trong album ảnh cũng không có bao nhiêu ảnh, chỉ thấy vài tấm ảnh chụp phong cảnh, hẳn là lúc anh đi công tác, tình cờ chụp lại.

Người này... Vẫn giống y như trước, cứng nhắc lại không thú vị.

Một người như vậy, sao lại vì cứu hắn mà chết?

Sở Dật đến bây giờ mới chính thức xác định, Từ Việt đã lặng yên không tiếng động đi rồi. Đến một câu di ngôn cũng không lưu lại, máu me be bét khắp người, dáng vẻ thật sự khó coi.

Sở Dật nhanh chóng xem hết album, lướt tới cuối cùng, có một bức ảnh đặc biệt hiện ra trước mắt. Đó là một tấm ảnh phục chế, nước ảnh đã ố vàng, là bị xé nát rồi lại dán lại, mà người trong hình... Dĩ nhiên là Sở Dật.

Sở Dật không nhớ rõ tấm hình này chụp vào lúc nào, trong hình hắn mặc đồng phục cao trung, đang nằm dài ra bàn ngủ. Ngoài cửa sổ, trời chiều ngả về tây, ánh mặt trời vàng rực chiếu lên mi mắt hắn, hàng mi thật dài đổ bóng xuống khuôn mặt, dịu dàng đến mức khiến người nín lặng.

Sở Dật thoáng nhìn thấy dưới góc phải tấm hình viết một hàng chữ nhỏ, nét chữ ngay ngắn, là Từ Việt viết.

Hắn phóng to nhìn kĩ, ánh mắt bỗng nhiên cứng lại.

Từ Việt tổng cộng chỉ viết ba chữ.

—— Anh yêu em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play