Cho dù nhìn ra hai người đang diễn trò, thế nhưng Gustav căn bản vô pháp nêu lên bất luận thanh âm phản đối gì. Từ gương mặt phát sáng của các Giáo chủ đang có mặt liền hiểu được, nếu như gã dám đưa ra phản đối vào lúc này liền trực tiếp trở thành toàn dân công địch, cho dù là các Hồng y giáo chủ…

Ánh mắt Gustav xẹt qua nhóm người Quinton và Angus, hầu như trên mặt ai cũng không lộ ra vẻ phản đối quá rõ ràng, nhất là Angus, gương mặt y thậm chí lộ ra nét vui sướng mơ hồ.

Bao gồm cả Angus, trên cơ bản không ai sẽ phản đối chiếu lệnh của Vatican Ridge, bởi vì ngay cả loại người dựa vào nhan sắc vào chỗ, bị mọi người châm biếm là ‘Đồ chơi của Hồng y’ như Angus trên bản chất cũng là một người đàn ông. Mà phàm là đàn ông không ai không hy vọng có thể dựa vào năng lực bản thân trở nên nổi bật, không bị kẻ khác xem như đồ chơi mà khinh rẻ, nếu như hiện tại đã có một cơ hội để y thực hiện nguyện vọng này, vậy y nhất định sẽ bắt lấy không chút do dự.

Ngay khi Gustav hiểu được điểm này, gã cũng đồng dạng rõ ràng bản thân không thể phản đối chiếu lệnh này của Vatican Ridge, bởi vì nếu làm vậy chẳng khác gì chống đối đám đông, cho dù đám người vốn ủng hộ gã cũng sẽ đồng dạng đứng về lập trường phản đối.

“Bệ hạ, rất cảm tạ ngài đã giải đáp những nghi vấn này của ta.” Yannick làm bộ đứng lên, nho nhã lễ độ khom người hướng về phía Vatican Ridge, “Bản thân ta phi thường ủng hộ thực thi pháp lệnh.”

Có y đi đầu, mọi người cũng liền phản ứng lại, nhóm người thuộc phái Vatican Ridge như Hogan đều đứng dậy bày tỏ sự ủng hộ, sau đó là phái trung lập như Rahl, Henry, tiếp đó là các Giáo chủ.

Ngay khi đại đa số mọi người đều đã đứng dậy, những người còn sót lại liền có vẻ đặc biệt nổi bật.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Adolf, Gustav rốt cục chậm rãi đứng dậy: “Bệ hạ, ta phải khẳng định rằng ta ủng hộ pháp lệnh này, chỉ là pháp lệnh mà thôi. Đối với việc ngài thoái vị ta sẽ không cho phép bất cứ thay đổi nào.”

Vatican Ridge nở nụ cười, khóe miệng lộ ra độ cung giễu cợt, bất quá ngôn ngữ vẫn bình tĩnh như thường: “Hồng y Gustav, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi, ta chưa từng nghĩ sẽ cũng cố vị trí này của mình, ta chỉ hy vọng trước khi thoái vị có thể vì Giáo đình làm ra chút cống hiến, tránh để hậu thế nhìn ta như một vị Giáo Hoàng tầm thường vô vị.”

Làm một người sống ở ‘hiện tại’, Gustav đương nhiên không thể biết trước được cái pháp lệnh này của Vatican Ridge sẽ được các sử gia của rất nhiều năm sau tôn làm ‘Hoàng kim pháp lệnh’, mở ra thời kỳ cải cách phục hưng cho Giáo đình. Lúc này, tuy rằng Vatican Ridge đã minh xác biểu thị mình sẽ thoái vị, thế nhưng làm đối thủ cũ, Gustav hoàn toàn có lý do tin rằng đối phương nhất định sẽ không mở to mắt nhìn gã đạt đến thắng lợi cuối cùng, vậy nên hắn không có chút ý định buông lỏng nào.

“Như vậy xin hỏi Bệ hạ, ngài dự định khi nào sẽ thoái vị? Phải biết rằng thế cục hiện tại vô cùng khẩn trương, Giáo đình cấp thiết cần một người lãnh đạo có năng lực thống lĩnh toàn bộ Giáo đình đối kháng cùng ma vật!”

Vấn đề Gustav đưa ra khiến những người trong phòng hội nghi phân hóa thành hai cực vị diệu, những kẻ kiên định ủng hộ Gustav đương nhiên không có dị nghị gì, mà phái Vatican Ridge thậm chí một ít người thuộc phái trugn lập, phái ôn hòa lại cho rằng hành vi của Hồng y Gustav không khỏi có hơi quá đáng, nhất là ngay khi Giáo Hoàng vừa ban bố một pháp lệnh khiến mọi người cùng vui như vậy lại bức bách ngài thoái vị, thực sự có chút —— qua cầu rút ván rồi.

Vatican Ridge nói: “Ta sẽ thoái vị ngay hôm nay, hơn nữa ta đề nghị việc tuyển định Giáo Hoàng kế nhiệm cũng cử hành ngay lập tức. Sau khi cựu Giáo Hoàng ra đi, Giáo đình đã bắt đầu có chút rung chuyển bất an, ta không hy vọng lại vì ta mà xuất hiện bất luận việc gì ngoài ý muốn, tin rằng chư vị ngồi đây đều không có dị nghị gì đi?”

Người thuộc phái Gustav đương nhiên không có ý kiến gì, thế nhưng những người khác lại cảm thấy việc này quá qua loa hấp tấp rồi, đường đường một vị Giáo Hoàng lại phải vì sai lầm của đạo sư và sự chỉ trích của đồng liêu mà bị buộc đến chỉ vừa lên ngôi vài ngày đã thoái vị. Nhất là các Giáo chủ vừa nhận được lợi ích từ pháp lệnh của Vatican Ridge, trong lòng bọn họ tuy rằng không dám minh xác đưa ra phản đối, thế nhưng cân tiểu ly trong lòng khó tránh khỏi đều mơ hồ nghiêng về phía Vatican Ridge.

Thấy tất cả mọi người đều không phản đối, Vatican Ridge đang định tuyên bố chiếu lệnh tuyển cử, Adolf đứng sau lưng y lại chợt quỳ xuống phủ phục trên mặt đất, “Bệ hạ, việc này thực sự quá đột nhiên rồi, ngài cơ bản cũng không phạm bất kỳ sai lầm gì, vì sao lại phải vì những sai lầm không thuộc về ngài mà thoái vị!”

Mà Ebul ở bên cạnh cũng yên lặng quỳ xuống.

Nếu như bàn về độ trung thành, bọn họ mới là những người trung kiên với Giáo Hoàng nhất.

Vừa rồi khi Vatican Ridge tung ra tin tức kia, tất cả mọi người đều bị vây trong trạng thái chấn động, ngay cả nhóm Adolf cũng không ngoại lệ. Cho tới lúc này bọn họ mới phát hiện Vatican Ridge cơ bản không phải đang nói đùa, y là thực sự chuẩn bị thoái vị.

Có hai người bọn họ đi đầu, những người trung thành với Vatican Ridge cũng lần lượt đứng lên, Hồng y Hogan bữa bãi phát ngôn: “Bệ hạ, chúng ta kiên quyết ủng hộ ngài đến cùng, ngoại trừ ngài chúng ta sẽ không tiếp nhận bất kỳ ai khác lên làm Giáo Hoàng!”

Yannick ngồi yên không lên tiếng, y và Vatican Ridge đã từng lén lút phân tích qua, nếu chuyện của cựu Giáo Hoàng bị vạch trần, Vatican Ridge tuyệt đối phải rơi đài, kết cục này hầu như không có bất kỳ khả năng thay đổi nào, cho dù là ai cũng không sửa đổi được.

Gustav vẻ mặt nghiền ngẫm không lên tiếng, ngược lại Hồng y Quinton trước giờ vẫn đối chọi gay gắt với Hogan lại cười lạnh một tiếng.

Mắt thấy Hogan và Quinton lại sắp cãi vã, Vatican Ridge quyết đoán ngăn chặn hỗn loạn lan tràn: “Rất xin lỗi vì ta đã không thông tri chuyện này cho bất kỳ ai trước đó, cũng không báo cho các anh, đây cũng là vì ta biết các anh nhất định sẽ phản đối, thế nhưng chuyện này từ lúc ban đầu đã ấn định xong kết quả. Phi thường cảm tạ sự ủng hộ và tín nhiệm của mọi người với ta, chỉ là ta sẽ không cho phép danh dự của Giáo đình lại bị tổn thất thêm nữa. Việc này đối với ai cũng là có lợi, hy vọng mọi người có thể hiểu được sự khổ tâm của ta.”

“Bệ hạ…” Adolf khóc không thành tiếng.

“Được rồi, Adolf, tôi nghĩ anh hẳn là nên đi rửa mặt một chút cho tỉnh táo.” Vatican Ridge ôn hòa nói, nhìn phía Ebul: “Ebul?”

Ebul lập tức hiểu ý, y đứng dậy lặng lẽ hành lễ với Vatican Ridge thêm lần nữa, sau đó nửa dìu nữa đỡ đưa Adolf ra ngoài.

Vatican Ridge xoay người phất tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, lại nói: “Giáo Hoàng cần phải nhận được hơn nửa số phiếu đồng thuận từ các Hồng y giáo chủ mới có thể xác định xuống, dù bảy vị Giáo chủ đang ngồi đây vẫn chưa nhận được chiếu lệnh tấn thăng chính thức, bất quá ta tuyên bố từ thời điểm này trở đi các người cũng có quyèn lợi bỏ phiếu tuyển cử Giáo Hoàng. Mà ta làm cựu Giáo Hoàng cần tỵ hiềm, sẽ không tham gia đầu phiếu.”

“Ta phản đối!” Thanh âm của Angus vang lên, y nhè nhẹ hất cằm, ánh mắt đảo qua bảy Giáo chủ đang ngồi ở vị trí cuối cùng. “Nếu pháp lệnh vấn chưa ban bố như vậy liền không thể tính là đã chính thức có hiệu lực, dựa theo quy tắc này mà nói, Giáo chủ vẫn không thể nắm giữ quyền bỏ phiếu!”

Những lời này tựa như một chậu nước đá tưới xuống, sự vui vẻ trên mặt bảy Giáo chủ lập tức tan đi không còn lại chút gì. Bọn họ không tiện công khai đưa ra kháng nghị với Angus, chỉ có thể dùng sự trầm mặc tập thể để diễn tả tâm tình bất mãn của bản thân.

Nhưng Vatican Ridge lại vứt bỏ sự yếu thế vừa rồi, trực tiếp dùng ngữ điệu quyền uy nói: “Hồng y Angus, xin ngài chú ý thân phận và ngôn từ của mình. Ta hiện tại không phải đang trưng cầu ý kiến của mọi người, tuy rằng Giáo Hoàng tân nhậm đã sắp tuyển ra, thế nhưng hiện tại ta vẫn là Giáo Hoàng, có quyền quyết định tuyệt đối. Pháp lệnh có hiệu lực tức khắc hay không đều là do ta quyết định.”

Angus quả thực đã giận đến vẹo mũi, thế nhưng khi y đảo mắt nhìn quanh phát hiện ngay cả Gustav cũng không biểu thị muốn ủng hộ mình, y chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống một hơi này, giữa tiếng cười nhạo châm chọc của mọi người mà câm miệng, bất quá cơn giận cuồn cuộn trong ngực vẫn không thể ép xuống.

Bất quá, hiện tại cũng không ai quan tâm đến phản ứng của y, mà sau khi sự phản đối của y bị bác bỏ cũng không thấy Gustav đứng dậy lên tiếng, những kẻ cũng muốn phản đối liền thức thời mà yên lặng.

Dưới sự cam chịu của đám đông, pháp lệnh mới tức khắc có hiệu lực, bảy vị Giáo chủ vừa gia nhập cũng có quyền bỏ phiếu.

Vatican Ridge lại lần nữa trở thành tiêu điểm toàn trường, mười hai vị Hồng y giáo chủ nguyên bản cùng bảy vị vừa được sắc phong còn chưa kịp nhậm chức đều không hẹn mà cùng nhìn về phía vị Giáo Hoàng bệ hạ đã sắp thoái vị này.

“Dựa theo lưu trình, ứng viên Giáo Hoàng có thể do Giáo Hoàng hiện chức đề ra cũng có thể do các vị đề danh, vậy nên chư vị cứ tự nhiên.” Vatican Ridge thản nhiên nói.

Y vừa dứt lời, Hồng y Quinton liền nói: “Ta đề nghị để Hồng y Gustav đảm nhiệm Giáo Hoàng, bất luận là tư lịch hay phẩm hạnh ngài cũng không thẹn với chức vị Giáo Hoàng. Ta tin rằng dưới sự lãnh đạo của ngài, Giáo đình nhất định có thể khôi phục vinh quang dĩ vãng, dùng tư thế vương giả thống trị đại lục Olin!”

Vatican Ridge nhàn nhạt gật đầu, phân phó thần quan hầu cận phụ trách ghi chép bên cạnh: “Có thể, Gustav là một trong những ứng viên được đề cử, hãy ghi lại. còn nữa không?”

Rất nhanh lại có người đề cử Giáo chủ Henry, các Giáo chủ mà Henry dẫn đầu trước giờ vẫn kiên định trung lập, bọn họ chưa bao giờ dính vào bất luận sự đấu tranh bè phái nào, nói cách khác là rất hiểu bo bo giữ mình, coi trọng danh dự của bản thân lên trên tất cả.

Sắc mặt của Hồng y Henry trước hết có chút mờ mịt, sau đó chính là ngoài ý muốn hiển nhiên là không thể ngờ được bản thân sẽ được đề cử. Bất quá ông rất nhanh liền lộ ra nụ cười khổ, bởi vì ông căn bản không muốn đi tranh thủ chức vị Giáo Hoàng này.

Suy nghĩ của ông không được cân nhắc đến, nếu đã có người đề cử như vậy đối tượng liền được ghi nhận, đây là quy định, vậy nên tên của Hồng y Henry lập tức được ghi lại vào quyển da dê danh sách đề cứ Giáo Hoàng.

Những người đang ngồi đây đều là kẻ có quyền cao chức trọng tại Giáo đình, loại tràng diện tự mình đề cử tuyệt đối sẽ không xuất hiện, cũng không phải việc này không phù hợp lưu trình mà là cách làm đó quả thực quá ngây thơ. Ví dụ như nếu Daifield tự ứng cử, hắn đương nhiên có thể chọn mình là Giáo Hoàng, thế nhưng ngoài hắn sẽ không còn bất kỳ ai lựa chọn hắn, cuối cùng cũng sẽ trở thành trò cười. Vậy nên cho dù là loại người dã tâm bừng bừng như Gustav cũng phải giả vờ giả vịt dựa vào người khác đề cử chính mình.

Sau Hồng y Henry liền không còn ai lên tiếng, Vatican Ridge nhìn quanh một vòng: “Nếu như các vị không còn ứng viên nào để đề cử, như vậy trong lòng ta còn một người được chọn.”

Thấy tầm mắt của mọi người đều hướng về mình, Vatican Ridge chậm rãi nói: “Yannick Hill, ngài ấy là ứng viên thích hợp tiếp nhận chức vị Giáo Hoàng nhất trong mắt ta.”

Hồng y giáo chủ tóc bạch kim bị gọi tên cũng không đứng dậy, chỉ ngồi tại chỗ khẽ nghiêng người với Giáo Hoàng, trên mặt không hề tỏ vẻ sợ hãi: “Cảm tạ sự tín nhiệm của Bệ hạ, đây là vinh hạnh của ta.”

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều không cảm thấy kỳ quái.

Những kẻ ngồi đây không ai không phải người tinh minh, từ khi hai người này bắt đầu kẻ xướng người họa bọn họ đã bắt đầu có suy đoán, hiện tại suy đoán cũng được chứng thực xong, ai nấy đều chỉ có thể cảm thán Yannick Hill thực sự thăng tiến quá nhanh.

Lại nghĩ sâu thêm một hút, nếu Vatican Ridge đã không thể không xuống đài, như vậy người được y đề cử đương nhiên cũng sẽ không lật đổ những việc y gây dựng. Nói cách khác, sau khi Yannick Hill nhận chức rất có thể sẽ tiếp tục kéo dài các loại chế độ dưới thời Vatican Ridge, việc này đã đủ khiến mọi người suy tính ít nhiều.

Thế nhưng vừa lúc này, vị ‘Ngón tay bích ngọc’ kia lần nữa cười lạnh một tiếng: “Ta thật không ngờ, Giáo Hoàng bệ hạ Vatican Ridge vẫn luôn anh minh cơ trí cư nhiên sẽ có lúc hoa mắt ù tai như vậy, trực tiếp đem địa vị Giáo Hoàng có liên quan đến sự tồn vong của đại lục trở thành lợi thế tranh thủ niềm vui cho nam sủng!”

Trên lý trí, Angus biết mình không nên mở miệng, bởi vì ngay cả Gustav cũng không nói gì, y chẳng có lý do gì để tham gia náo nhiệt! Thế nhưng về tình cảm, Angus thực sự nuốt không xuống cơn giận này, dựa vào cái gì đều là dựa vào nhan sắc trèo lên, kẻ kia có thể làm Giáo Hoàng mà y chỉ có thể bị đính vào hàng ngũ ‘đồ chơi’ chịu đủ sỉ nhục?!

Hội nghị một mảnh yên lặng, không ai phản bác lời của y, đương nhiên cũng không ai phụ họa.

Mà hai vị đương sự, Giáo Hoàng bệ hạ đương chức cùng với Hồng y giáo chủ Yannick Hill đều dùng một loại ánh mắt không thể lý giải nhìn Angus.

Người sau rất nhanh thẩm thấu hàm nghĩa trong ánh mắt này: Một kẻ dựa vào thân thể lên chức lại có mặt mũi dùng lý do này chỉ trích người khác?

Loại ánh mắt này khiến Angus phi thường phẫn nộ, mặc dù là sự thật khó thể mở miệng thế nhưng y vẫn luôn cho rằng năng lực của mình hoàn toàn xứng với địa vị Hồng y giáo chủ. mà Yannick Hill, y dựa vào cái gì? người nào không biết trước khi trở thành Hồng y giáo chủ, y chỉ là một thần quan lưu lạc không có phẩm trạch!

Daifield rốt cục không nhịn được đứng dậy, dùng ngữ điệu chất vấn hỏi:

“Hồng y Angus, thứ cho ta nói thẳng, trong lúc Hồng y Hill đang ở tại tiền tuyến bôn ba cứu trợ thương binh và vình dân thì ngài đang ở đâu?”

“Trong lúc Hồng y Hill chu du các quốc gia, đánh bại Ma đạo sư giành vinh quang về cho Giáo đình thì ngài đang ở đâu?”

“Trong lúc Giáo chủ Hill đứng giữa Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp hô hào hòa bình thì ngài đang ở đâu?”

“Trong lúc Hồng y Hill hai lần giết chết ma vật giải cứu Đế quốc Charlemagne thì ngài lại ở nơi nào?”

“Nếu như ngài có thể trả lời hết những câu hỏi này một cách hợp lý, như vậy ta cho rằng ngài hoàn toàn có tư cách chỉ trích người khác. Nếu không, ngài đứng ở lập trường gì mà dùng một lời phỉ báng vô căn cứ đến sỉ nhục Hồng y Hill chứ?!”

Angus hoàn toàn nhận ra, lúc Daifield nói những lời này trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì thế nhưng ánh mắt vô cùng khinh thường, khóe miệng cũng hơi rũ xuống biểu hiện rõ sự coi rẻ.

Mà mỗi ngôn từ chất vấn của hắn lại giống như một ngọn núi lớn giáng vào lòng Angus.

“Ngươi là một kẻ thô lỗ vô lễ, ta là Hồng y giáo chủ mà ngươi chỉ là Giáo chủ, ngươi có tư cách gì dùng loại thái độ này nói chuyện với ta!” Angus giận điên lên, thanh âm của y vừa nâng cao liền trở nên có chút thánh thót, Gustav đã từng khen loại thanh âm này khi ở trên giường giống như nai con gào thét chọc người trìu mến, thế nhưng ở nơi này hiển nhiên không ai cảm thấy như vậy.

Cho dù là Gustav, vào giờ khắc này cũng cảm thấy thanh âm của Angus có chút chói tai.

“Câm miệng, Angus.” Gã trầm giọng nói.

Angus thật không ngờ Gustav không chỉ không giúp đỡ mình mà còn đứng ra chỉ trích, y sửng sốt một lúc, biểu tình trên mặt trở nên không dám tin tưởng,

“An tĩnh một chút, Angus.” Gustav thấy đối phương không có phản ứng liền bỏ thêm một câu, còn khẽ nhíu mày.

Gã đương nhiên cũng không hy vọng Vatican Ridge đẩy Yannick Hill ra cạnh tranh với mình, thế nhưng gã cũng biết đây là việc không thể tránh khỏi, nếu không phải Yannick Hill cũng sẽ là người khác. Tối thiểu tư lịch của Yannick Hill không thể so với gã, Gustav còn có chút nắm chắc đánh thắng trận này.

Tại thời điểm hiện tại, gã không hy vọng bất cử kẻ nào phá hỏng kế hoạch của mình, nhất là loại phát tiết cơn giận không chút ý nghĩa của Angus.

“…” Angus lướt mắt nhanh chóng nhìn quanh, đám người kia có kẻ lộ vẻ cười nhạo cũng có kẻ hả hê, chỉ duy không ai đồng tình với y, mà biểu tình của Gustav bên cạnh càng là phiền toái khó chịu.

Trong đầu y đột nhiên trở nên lạnh lẽo, môi ngập ngừng một chút nhưng chung quy cũng không nói thêm gì, bất quá bàn tay đặt dưới mặt bàn nơi không ai nhìn thấy rất nhanh nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt.

Không ai để đoạn nhạc đệm nhỏ này vào lòng, Vatican Ridge thản nhiên nói: “Nếu các vì đã không còn dị nghị gì, như vậy người được đề cử có ba vị. Thierry Gustav, Harvey Henry, cùng với Yannick Hill. Vậy nên hiện tại mọi người có thể lựa chọn Giáo Hoàng tiếp theo từ trong ba vị này, bất quá ta cho rằng mọi người không cần quá vội vàng, bởi vì hiện tại có thêm bảy vị Giáo chủ vừa gia nhập, bọn họ thậm chí không có quá nhiều lý giải và tiếp xúc với các Hồng y giáo chủ, vậy nên ta hy vọng ba vị ứng viên này đều tự trình bày năng lực của mình một chút để mọi người có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt.”

Đề nghị này được mọi người đồng loạt hoan nghênh, ngoại trừ một vài người đã kiên định ủng hộ phe phái, những người khác đều cần một thời gian giảm xóc, cân nhắc lựa chọn xem bọn họ nên lựa chọn phe phái cũ hay lần nữa tìm một trận doanh mới.

Phải biết rằng, trừ phi xảy ra sự kiện trọng đại gì đó, bằng không trước giờ Giáo Hoàng vẫn là chế độ trọn đời. Nếu chọn đúng người, tất cả đều sẽ theo đó được chia canh ăn thịt, nếu như chọn sai người, ví dụ như chọn Angus làm Giáo Hoàng hay gì đó, mọi người chỉ cần chờ đợi ngày chết tìm tới đi. Ai cũng không hy vọng dẫm phải cạm bẫy hoặc sai lầm trong lựa chọn có liên quan đến ‘hạnh phúc cả đời’ này của mình, vậy nên hiển nhiên phải thận trọng rồi lại thận trọng.

Thậm chí là những người nguyên bản ủng hộ Vatican Ridge, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay trước đó bọn họ cũng không được thông báo một lời nào, trong lòng không phải không có oán hận, có người thậm chí còn hờn dỗi cho rằng đợi lát nữa không bằng nên đầu phiếu cho Gustav hoặc Henry, tuyệt đối sẽ không bầu Yannick Hill.

Bất quá Gustav hiểu rõ, đề nghị này của Vatican Ridge cơ bản cũng không phải xuất phát từ sự công bằng gì mà triệt để đang vì Yannick Hill lót đường. Ai mà không biết kẻ kia có tài ăn nói có thể mê hoặc đám đông bình dân và thần quan trung hạ tầng, hiện tại y lại muốn trò cũ lặp lại sao! Thế nhưng cho dù biết như vậy, Vatican Ridge dùng đều là dương mưu trực tiếp rõ ràng, cơ bản không cho ai có cơ hội phản đối.

Nếu mọi người đã không có ý kiến, đề nghị của Vatican Ridge liền xác định xong, buổi hội nghị này kéo dài cho đến hiện tại đã tròn năm giờ đồng hồ, tất cả mọi người đều có chút buồn ngủ, Giáo Hoàng bệ hạ liền phân phó thần quan hầu cận dọn lên súp nấm vừa được hầm xong, bên trong còn gia tăng một ít dược thảo nâng cao tinh thần. Hương thơm nhàn nhạt xộc vào mũi, mọi người chậm rãi uống canh, cảm giác tinh thần cũng theo đó khôi phục.

Tất cả đều hiểu, nếu hôm nay không thể chọn ra được Giáo Hoàng buổi hội nghị này sẽ không kết thúc, vậy nên Vatican Ridge đã cởi áo choàng ra tìm một tư thế thoải mái vùi mình trên ghế, hoàn toàn biểu hiện đã chuẩn bị xong trường kỳ kháng chiến, mà những người khác cũng đều noi theo.

Về sự khẩn trương của các Giáo chủ khi vừa bị gọi đến đây đã bị hoàn toàn xua tan, thay vào đó chính là cảm giác hưng phấn nhàn nhạt. Đối với bọn họ mà nói, Giáo Hoàng bệ hạ tuy rằng không phải xa xôi như phù vân nơi cuối trời thế nhưng cũng là loại nhân vật có thể ngước nhìn mà không thể chạm tới, vậy mà hôm nay sẽ có một tân Giáo Hoàng được chọn ra từ trong tay bọn họ, loại thời khắc sáng tạo lịch sử này không phải ai cũng có khả năng trải qua!

Vòng diễn thuyết đầu tiên bắt đầu từ Gustav, mọi người đều giới thiệu sơ lược về những thành tích trước đây của mình, theo góc độ của Yannick có chút giống như bản tự giới thiệu tuyển dụng ở thế giới trước. Đương nhiên, đến cấp bậc Hồng y giáo chủ như bọn họ không cần phải thêm mắm dặm muối nịnh nọt bợ đỡ, mà trên phương diện khí thế đương nhiên những người cầu chức vị kia càng không thể so với Gustav.

Vị Hồng y giáo chủ kia cũng không đứng dậy, chỉ ngồi đó đơn giản nói vài câu.

“Ta đã làm Hồng y giáo chủ ba mươi năm, đều là thăng chức từng bước mà lên, ngay cả Giáo Hoàng bệ hạ hiện tại,” Ánh mắt của gã xẹt qua Vatican Ridge, “Tư lịch của ngài cũng không dày như ta. Nếu như mọi người lựa chọn ứng viên Giáo Hoàng bệ hạ ủng hộ ta cũng không còn lời nào để nói, thế nhưng ta không hy vọng những người ở đây xuất hiện kẻ nhát gan bỏ phiếu trống. Nếu như các người sợ hãi, như vậy từ khi bắt đầu đã không nên hiện diện tại đây.”

Đủ khí phách, đủ sắc bén!

Yannick âm thầm tán thưởng trong lòng, Hồng y Gustav vẫn là phù hợp loại phong cách khí phái này, mà đương nhiên cũng có không ít người thưởng thức phong cách như vậy, nếu không gã cũng không thể gây dựng được thế lực ngang bằng Vatican Ridge tại Giáo đình. Quan trọng hơn nữa, trong những lời vừa rồi Gustav còn mờ mịt cảnh cáo những người thích ngã theo chiều gió ‘Luận tư lịch ông đây cho dù so với Vatican Ridge cũng mạnh hơn, miễn bàn đến Yannick Hill. Các ngươi nếu như đứng sai đội hình thì đừng trách thủ đoạn của ta độc ác!’

Ừ, theo sự lý giải của Yannick, cái ý tứ kia chính là như vậy.

Ba vị Hồng y giáo chủ vì giữ thân phận tự nhiên cũng không thể thao thao bất tuyệt, hiệu suất đủ khiến mọi người hài lòng, song đến khi mọi người viết xong phiếu bầu, trải qua quá trình thống kê báo cáo, phòng hợp lại lần nữa lâm vào một mảnh yên lặng quỷ dị.

Bỏ qua ba người được đề cử cùng với Vatican Ridge yêu cầu tị hiềm, ở đây số người có quyền bầu cử tổng cộng có mười sáu. Kết quả là Gustav sáu phiếu, Yannick cũng ngang bằng với sáu phiếu, mà Hồng y Henry từ lúc bắt đầu đều không cho rằng mình có thể trở thành Giáo Hoàng cũng không được bao nhiêu người coi trọng lại bất ngờ giành được bốn phiếu.

Tình huống hiện tại có điểm hoạt kê, đừng nói chức vị Giáo Hoàng không có khả năng do hai người đồng thời đảm nhiệm, mà bốn vị Hồng y giáo chủ bầu cho Henry hiển nhiên lại là loại không muốn đắc tội cả hai bên. Nói dễ nghe một chút loại người này chính là bo bo giữ mình, nói khó nghe một chút cũng giống như Gustav đã hình dung vậy, nhát gan sợ phiền phức.

Nhìn thấy kết quả như vậy, Hồng y Henry cười khổ nói: “Ta cho rằng với năng lực của ta cơ bản không thích hợp đảm nhiệm chức vị Giáo Hoàng, hiện tại số phiếu của ta cũng là ít nhất, xin Bệ hạ đồng ý loại bỏ tên của ta, lần nữa đầu phiếu.”

Vatican Ridge gật đầu: “Có thể, vì tránh cho lần nữa xuất hiện tình huống số phiếu tương đồng, ta kiến nghị hai vị Thierry Gustav và Yannick Hill có thể trong phạm vi thích hợp tiến hành biện luận về phương châm chính trị của bản thân, mà những người khác cũng có thể đặt ra vấn đề chất vấn. Bất quá ta hy vọng loại chất vấn này có thể tiến hành trong bầu không khí hữu hảo.”

Quá trình cạnh tranh đã bước vào giai đoạn gay cấn, cho dù Vatican Ridge không nói Gustav cũng sẽ không lại khách khí với Yannick. Gã vừa rồi một mực quan sát sự biến hóa của mọi người, sau đó phát hiện những người vốn ủng hộ Vatican Ridge lại chợt có vẻ uể oải không hứng thú.

Những người này rõ ràng đang bất mãn vì Vatican Ridge không báo trước cho mình về sự kiện ngày hôm nay, vậy nên cũng không khỏi trút sự bất mãn lên Yannick Hill, việc này đối với Gustav mà nói là một cơ hội tuyệt hảo.

Dưới ám hiệu của gã, Hồng y Quinton hiểu ý, đứng dậy lên tiếng: “Hồng y Hill, ta muốn biết ngài có giải thích gì về quan hệ ám muội của ngài và Nhiếp chính vương Đế quốc Garde? Mọi người đều biết ngài ấy còn là một pháp sư.”

Không đợi Yannick trả lời, hắn lại tiếp tục áp tới: “Mà ta còn nghe nói, ngài thậm chí có sự liên hệ thân mật cùng Pháp Thánh Simon. Làm một thần quan mà nói, ngài đã vượt qua giới hạn giữa thần quan và pháp sư, cho dù Giáo Hoàng bệ hạ không vì vậy mà truy cứu trách nhiệm của ngài, nhưng ta cho rằng vì tránh những tổn thất có thể tạo thành với Giáo đình, ngài hẳn nên giải thích rõ với mọi người. Hơn nữa trước khi hiềm nghi của ngài được rửa sạch ngài cũng không thích hợp đảm nhiệm bất kỳ vị trí thần chức nào, đừng nói là trở thành ứng viên Giáo Hoàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play