Có một thứ tình yêu, rõ ràng là yêu rất sâu sắc nhưng lại không cách nào diễn dạt trọn vẹn;
Có một thứ tình yêu, biết rõ là cần buông xuống nhưng lại không cam tâm vứt bỏ;
Có một thứ tình yêu, biết rõ là đau khổ nhưng lại tránh không khỏi;
Có một thứ tình yêu, biết rõ là đường cùng nhưng tim đã sớm không kịp thu hồi.”
Lúc Thư Thù bước ra khỏi phòng tắm, Cố
Diệc Thành đang ngồi trên sa-lon, tay đang cầm một cây trâm ngắm nghía
kỹ càng. Thư Thù mặt liền biến sắc, vội chạy tới định giành lại trâm
trong tay anh.
Cố Diệc Thành thoáng ngạc nhiên, cây
trâm này lúc anh đang thu dọn giường đã không cẩn thận làm rớt trên đất, trên trâm có đính bươm bướm, cánh bướm khảm mấy hạt pha lê màu xanh
lam, liền theo đôi cánh là hai hạt ngọc trắng, đã được chế tạo từ rất
lâu rồi nhưng lại trông rất sống động.
Cố Diệc Thành nghĩ, nếu anh nhớ không
lầm cô không dùng trang sức, cô thích xõa bung mái tóc dài để che kín
máy trợ thính trong tai. Sáu năm trước, cái lần cô tới Bắc Kinh đó là
một ngày tháng 5, trời nóng hừng hực, cô nóng đến toát cả mồ hôi, anh
kéo cô đi mua dây buộc tóc, cầm trâm cài cuốn mái tóc cô lên, cô hơi
nhướn mi, ánh sáng trong đôi mắt cô lưu chuyển rất đẹp anh nhìn đến ngây ngẩn, nắm chặt tay cô mà nói ‘Đẹp quá!’ Cố Diệc Thành khó hiểu, nhưng vẫn cười cười nói: “Cứ như anh cướp của em ấy!”
“Sao anh lại lục lọi đồ người khác?”
“Oan uổng quá, anh chỉ đang gấp chăn thì nó rơi ra thôi mà.”
Thư Thù cắn cắn môi, xoay người cất cây
trâm xuống dưới gối rồi ngồi trên sa-lon hong mái tóc dài của mình. Cố
Diệc Thành không thích ứng kịp với thái độ thay đổi của cô, không phải
chỉ là một cây trâm thôi sao? Anh nhìn chút thì thế nào? Anh lại chọc cô mất hứng rồi? Thật vất vả để gần cô một chút nhưng cô xoay người lại
biến thành Thư Thù lạnh như băng.
Anh vốn còn muốn nói gì đó nhưng thấy Thư Thù xa cách khó gần thì lời nói đến miệng lại nuốt về.
Đúng lúc đó, Thư Hàm gọi điện thoại tới.
Cố Diệc Thành bấm nút trả lời, trong loa truyền ra một tiếng nói chói tai quái gở: “Diệc Thành, người ta nhớ cậu lắm.”
“Cậu thần kinh cái gì thế?” Cố Diệc
Thành nhìn mắt Thư Thù, chỉ sợ cô tưởng lầm là cô gái nào gọi tới nên
vội vàng thanh minh: “Là Thư Hàm, Thư Hàm.”
Thư Hàm ở trong điện thoại cười đến nỗi thở không ra hơi: “Diệc Thành, lại đang làm người đàn ông nhị thập tứ hiếu hả?”
“Có chuyện thì nói, không thì tớ cúp đây.”
“Không có gì, chỉ là nhớ cậu thôi.” Anh nói, “Có muốn ra ngoài uống rượu không?”
“Không đi!”
“Vậy tớ nhớ cậu, cậu không ra được tớ đành phải tới tìm cậu thôi, thuận đường thăm Thư muội muội luôn.”
Cố Diệc Thành không có thời gian tán phét với cậu ta, trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Gác máy rồi, Cố Diệc Thành đến bên sa-lon, lấy chiếc lược trong tay Thư Thù nhẹ nhàng chải mái tóc dài của cô.
Thư Thù lấy lại lược, nói: “Anh chải đầu như thế không tới ba mươi tuổi tóc đã rụng sạch hết.”
Anh cười nói: “Vậy em càng phải để anh
luyện tập thường xuyên. Chúng ta trước tiên là ăn sáng rồi uống thuốc,
sau đó chải tóc, có điều bờ sông gió lớn, em cũng không thể sống quá lâu được.” Anh đang nói thì điện thoại bị ném trên giường lúc nãy chợt vang lên.
Thư Thù nói: “Anh đi gặp Thư Hàm đi.”
“Đừng để ý đến mấy cậu ấy, họ cả ngày
đến rắm cũng không có nên thích chọc phá ồn ào thôi.” Anh thấy Thư Thù
không lên tiếng nữa thì trong lòng hốt hoảng vội hỏi, “Anh không phải là lại chọc em giận đấy chứ?”
“Không có.” Thấy anh như vậy, Thư Thù không nhịn được bật cười nói, “Em hơi mệt nên không muốn cử động thôi.”
Hai người ăn cơm trưa xong, điện thoại của Cố Diệc Thành lại liên tục reo lên, anh đợi đến hai giờ mới đi.
Sau khi Cố Diệc Thành đi, Thư Thù trong lúc rảnh rỗi, mặc áo khoác vào đi ra vườn tản bộ.
Trong vườn, Thư Thù nhìn thấy ông lão
hàng xóm đang hung dữ trút giận lên hai người trẻ tuổi, một người trong
đó cô biết, chính là Thư Hàm.
Cô đứng ở góc quẹo nghe ông lão nói: “Không đi không đi, ta ghét nhất là mùi bệnh viện, còn có mấy thứ dụng cụ lạnh lẽo đó nữa.”
“Cha à, bác sĩ nói bệnh của cha phải
kiểm tra định kỳ, có liên quan gì đến mấy thứ dụng cụ lạnh lẽo kia đâu.
Mà mấy thứ dụng cụ đó là vật chết, chẳng lẽ còn có nhiệt độ?”
“Diệp Thịnh, tên nhóc này cố ý muốn tức chết cha mày phải không? Cô gái lần trước dì Lập giới thiệu cho mày thế nào rồi?”
“Con nào dám chọc giận cha? Là người ta không nhìn trúng con thôi.”
“Xem lại cái thái độ của mày coi, cha nhìn còn chướng mắt nữa là!”
“Vậy cha cũng đừng gấp gáp.”
“Cái gì mà đừng gấp gáp? Cha mày muốn trước khi chết được bồng cháu.”
“Cha à, cha lại nói linh tinh gì thế? Cái gì mà chết hay không, thầy tướng số có nói cha sống lâu trăm tuổi.”
Ông lão thở dài nói: “Haiz, ta đây bệnh
của mình còn không biết sao… Thư Hàm, đừng tưởng rằng con vừa cười trộm
ta nhìn không thấy, một hai cũng không khiến người ta bớt lo, Tiểu Na là cô gái tốt cũng bị con làm cho giận dữ mà chạy mất!”
“Ấy ấy, cậu ơi, sao tự dưng lại nhắc đến con? Còn nữa, con cười là bởi vì cậu ốm thì ốm đi, sao còn cầm sách
tiếng Anh? Lại còn sách chuyên ngành cấp tám nữa cơ!”
“Quyển sách này không phải của ta, là
của Liễu nha đầu, ngày hôm qua đọc báo cho ta làm rơi, nhắc mới nhớ, sao hôm nay con bé còn chưa tới nhỉ?”
“Liễu, Liễu Nghiên?” Thư Hàm mơ hồ.
“Trừ nó ra còn ai nữa? Nha đầu kia hình như bị bệnh, trong khoảng thời gian này ở lại biệt thự Cố gia dưỡng bệnh.”
“Đó không phải là Liễu Nghiên…Aiss, thôi bỏ đi. Con nói này, lão nhân gia người cũng đừng soạn bậy ‘uyên ương phổ’”
“Cái gì mà ta soạn bậy ‘uyên ương phổ’?
Ngày đó, con cùng Tiểu Na kết hôn, chúng nó không phải là phù dâu phù rể sao? Mẹ nó, Giang Dung còn nói sau này để ta làm chủ hôn cho chúng nó
nữa mà. Ui, gió lớn quá, ai lấy cho ta cái áo khoác đi.”
Thư Hàm nói: “Để con đi cho.” Anh vừa
xoay người, đi được vài mét đã nhìn thấy Thư Thù đang đứng dưới gốc mai
vàng, nụ cười nhất thời cứng đờ. Không biết mấy câu vừa rồi cô đã nghe
được bao nhiêu?
“Cái đó, cậu anh hiện tại đầu óc không minh mẫn, ngày đó phù rể thật ra là Hàn Duệ.”
“Vậy sao?” Thư Thù cười cười, nói, “Bọn
họ chẳng lẽ chưa từng ở bên nhau?” Sau đó lướt qua thư Hàm đi tới trước
mặt ông lão, lấy lại sách tiếng Anh của mình, lịch sự gật đầu chào người trẻ tuổi đang đứng bên cạnh ông lão, vài sợi tóc rũ xuống rơi trên cần
cổ trắng nõn mịn màng của cô, đôi mắt sáng như sao lưu chuyển trên thần
sắc ảm đảm.
Buổi tối, Cố Diệc Thành đến thăm Thư Thù.
Gió ù ù thổi qua cửa sổ để mở, cô mặc
áo ngủ, trên vai khoác áo choàng màu xám nhạt đứng bên cửa sổ, trong tay cầm ly rượu. Cố Diệc Thành nhìn cô một lúc lâu mới nhận ra thứ cô đang
uống là rượu, chỉ chút nữa cô đã bị giết chết rồi, sao vẫn cứ không
thương tiếc mình như vậy?
“Ai cho em uống rượu ?”
Cô quay đầu lại, giơ ly rượu trong tay lên nói: “Anh xem, màu sắc đẹp thế này.” Mặt cô đã ửng hồng, ánh mắt mê ly.
Anh giằng lấy cái ly trong tay cô, nói: “Ai đưa rượu cho em?”
“Em lấy từ trong tủ…” cô chỉ sang quầy rượu 5 ngăn bên cạnh, vẻ mặt vô tội.
“Bác sĩ cho phép em uống rượu rồi?
“Một chút xíu thôi hà.” Cô cố ra dấu, “Anh muốn uống một chút không?”
“Thư Thù, em say rồi!”
“Em không say, không có say.” Cô vươn tay kéo tay anh chạm lên mặt cô, “Không tin anh sờ mặt em xem, thấy không, lạnh ngắt.”
Cố Diệc Thành không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng bỏng như bị lửa thiêu.
“Lạnh không?” Cô hỏi.
“Lạnh!” Anh trái lương tâm gật gật đầu,
gạt cô cũng gạt luôn chính mình, chỉ muốn để tay anh được dừng lại trên
mặt cô thêm một lát. Cô say, nếu không vào lúc này sẽ không nhào vào
lòng anh, Cố Diệc Thành biết rõ điều đó hơn ai khác. Cô náo loạn đòi
uống tiếp, nhào tới muốn cướp ly rượu trong tay anh, cả người tựa vào
ngực anh. Anh không cưỡng lại cô được đành ôm hông cô nói: “Uống một
ngụm thôi nhé?”
“Ừm.” Thư Thù gật đầu
“Được rồi.” Cố Diệc Thành đặt ly rượu
lên miệng nhấp một ngụm nhỏ rồi mở miệng cô ra, môi liền phủ xuống. Một
nụ hôn phớt qua, tim anh lơ lửng, vì cô say rượu mà mê man. Anh không
dám hôn quá sâu, sợ đánh thức cơn mê của cô. Sự thật trước mắt là, anh
có thể chạm vào mặt cô, tay cô, eo cô, và cả ngực cô, anh không cần núp
trong bóng tối ngắm nhìn cô, cô cũng không còn lạnh lùng nữa, cô chân
thật đang ở trước mắt anh, còn cười với anh.
Thư Thù cảm thấy lòng bỗng nhiên căng
thẳng anh đã cạy môi cô ra cuốn lấy đầu lưỡi của cô. Cô hé mắt, từ đây
có thể nhìn thấy cái đồng hồ treo trên tường, đồng hồ báo giờ tích tắc
vang lên không ngừng, trong chớp nhoáng mà cô gần như không phân rõ được tiếng động ấy cuối cùng là nhịp tim hay âm thanh của đồng hồ quả lắc,
đầu óc cô bắt đầu mê mang, bởi thiếu không khí, bởi Cố Diệc Thành cho
tới giờ đều hôn không kiêng nể.
Thư Thù không dám nghĩ đến cảnh tượng
ấy. Đối mặt với Cố Diệc Thành, cô biết mình nên chọn cái gì, điềm nhiên
như không mà chào hỏi hoặc nghiêng đầu tránh đi chứ không phải cùng anh
có một nụ hôn triền miên thế này. Nhưng con người ta điều khiển không
được tình cảm, người có dục vọng, khi Cố Diệc Thành lần nữa đứng trước
mặt cô, cô nhắm mắt lại muốn khóc nhưng lo được lo mất cô không chơi nổi nữa rồi, thật ra thì say cũng tốt, cứ xem đây là mộng đi…
Nhận thấy cô thất thần, anh hôn mãnh
liệt hơn, dường như muốn nuốt cô vào bụng. Cô tránh không được anh, sức
lực dần yếu đành mệt mỏi tiếp nhận, nước mắt từ khóe mắt từ từ chảy
xuống…
Âm thanh ‘tíc tắc’ còn đang tiếp tục, đồng hồ quả lắc trong phòng càng góp phần khiến người ta hít thở không thông.
Anh ôm cô đến bên giường, đắp chăn cho
cô. Cô kéo tay anh, nói cái gì mà anh phải mau đưa bài tập cho cô, nếu
không cuộc thi cuối kỳ sẽ tiêu mất. Anh hỏi cô bài tập gì, cô ậm à ậm ừ
cả nửa ngày cũng nói không rõ, cuộn tròn người chui vào ngực anh, anh
nhớ lại đầu tiên của họ, cô cũng mơ mơ màng màng đem mình giao cho anh
như vậy. Cô nói cô lạnh nhưng trên người cô lại tỏa ra hơi ấm và mùi
thơm kích thích các giác quan của anh.
Cố Diệc Thành vẫn nhớ mùi trên người Thư Thù, hương hoa nhàn nhạt, cũng giống như anh nhớ làn da mịn màng trơn
mượt dưới bàn tay anh, anh đã quá lâu không được chạm vào cơ thể cô, nơi hồn khiên mộng nhiễu sâu kín trong trí nhớ kia khiến hơi thở anh càng
thêm hỗn loạn. Anh vội cởi dây áo ngủ của cô, một đường đi xuống hôn dọc theo chiếc cổ trắng ngần của cô, lúc nặng lúc nhẹ. Tay của anh quanh
quẩn nơi eo cô, eo của cô vô cùng nhạy cảm vì cô sợ nhột. Mỗi lần anh ôm eo cô, cô sẽ nhỏ giọng cầu xin tha thứ, anh muốn ngừng mà không được.
Mặc dù Cố Diệc Thành đã cố gắng làm công tác chuẩn bị nhưng ngay lúc anh xâm nhập vào, Thư Thù vẫn cảm thấy đau
đớn đến tê tâm liệt phế. Cô có sáu năm không làm nên đau đớn và khó chịu cơ hồ khiến cô còn tưởng rằng đây là lần đầu tiên nên theo bản năng uốn cong người lên. Cố Diệc Thành biết Thư Thù còn đang bài xích anh, chặt
chẽ đè hai tay cô lại, hôn lên khóe mắt cô, ôm lấy cô nhưng anh không
thể dừng được. Anh nghe thấy tiếng gào thét từ sâu thẳm trong linh hồn,
gấp rút như thế, khao khát như thế mà người trong lòng lại mềm mại mảnh
mai, anh hận không thể thu nhỏ lại, chui vào trong cơ thể cô, chỉ nguyện cứ thế mà chìm xuống…chìm xuống…chìm xuống mãi…
Dục vọng đạt tới đỉnh thì Cố Diệc Thành
nâng mặt cô lên, hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, nói: “Thư Thù,
em biết anh là ai không? Em nhìn anh đi.”
Cô nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn anh.
Sau đó, Cố Diệc Thành nằm trên người cô
một lúc cũng không muốn ra khỏi, cơ thể anh vẫn nóng rực nhưng cơ thể cô đã lạnh ngắt, khi anh từ trong cơ thể cô rút ra thì ôn nhu cuối cùng
cũng theo đó mà biến mất, Thư Thù cảm giác như mình đã ngã vào trời đông tuyết dày.
Anh ghé vào bên tai cô nói: “Cùng đi tắm nhé?”
Cô xoay người quay lưng về phía anh, dùng chăn bọc kín mình lại. Anh ôm cô từ phía sau một lúc lâu rồi
mới đứng dậy vào phòng tắm. Trong lòng cô đang rất loạn, anh biết cô
đang dựng nên một bức tường, thời gian 6 năm đã sớm khiến bức tường này
càng nên chắc chắn hơn, anh muốn công thành không phải là chuyện một sớm một chiều.
Tắm xong, anh nằm xuống bên cạnh cô, cơ
thể cô vẫn lạnh, anh ôm cô mang nhiệt độ của mình truyền sang cho cô. Cô nhắm chặt mắt lại, hô hấp đều đều, anh không biết cô ngủ thật hay đang
giả bộ ngủ.
Anh nói: “Thư Thù, chúng ta nói chuyện được không?”
Không có người trả lời.
“Chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện
không vui trước kia được không? Anh muốn kết hôn với em, chăm sóc
em…được không, Thư Thù?” Anh tiến gần đến cô, thử đẩy cô một cái nhưng
vẫn không có tiếng trả lời. Anh ôm cô, gọi Thư Thù vô số lần, cô vùi vào ngực anh không nói một lời, nước từ khóe mắt cô trào ra, rơi xuống cánh tay anh đang ôm cô. Cuối cùng anh cũng đã ngủ, trong mộng vẫn cảm thấy
được cô khẽ động đậy, tay anh đặt sẵn lên vai cô không buông mà càng ôm
chặt hơn.
Tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau,
Cố Diệc Thành trở mình, tay sờ soạng bên cạnh, sờ nửa ngày lại không
chạm được gì, tim bỗng thót lại, vội mở choàng mắt.
Thư Thù mặc đồ ngủ đứng bên cửa sổ, vén
góc rèm cửa nhìn ra ngoài. Anh nhanh chóng mặc lại quần áo, đi tới phía
sau cô muốn ôm cô vào ngực. Cô quay đầu lại tránh khỏi cái ôm của anh,
lạnh lùng nhìn anh, trong lòng anh hụt hẫng, cũng không dám nhìn thẳng
vào mắt cô, cúi đầu nhìn sàn gỗ như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, anh
thấy mình sắp bị ngạt chết rồi nhưng không dám nói, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều. Một lúc sau mới dám lên tiếng: “Thư Thù, anh…chúng ta…”
Cô lãnh đạm nói: “Điện thoại di động của anh cứ reo nãy giờ.”
Cố Diệc Thành cầm điện thoại đầu giường
lên nhìn, năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Giang Dung gọi. Theo thời
gian, ở Anh lúc này mới 4, 5 giờ sáng, khẩn cấp tìm anh có chuyện gì?
Anh nhắm mắt lại cũng có thể đoán được.
Anh sắp xếp lại suy nghĩ, còn chưa kịp mở miệng, Thư Thù đã nói trước anh: “Có thể để tôi một mình yên tĩnh chút không?”
Vốn muốn nói thêm nhưng thấy Thư Thù xa cách nên anh đành thôi.
Dùng bữa trưa xong, Cố Diệc Thành nhận được điện thoại của Thư Hàm thì lái xe đi Đông hồ.
Trên đường đi, điện thoại chợt vang lên, Cố Diệc Thành nhìn, là Giang Dung gọi. Kết nối điện thoại, Giang Dung
cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề: “Cố thiếu gia, con gái của dì Vương đang học ở Thượng Hải, mai bớt chút thời gian đi gặp mặt một
lát.”
“Con không ở Thượng Hải, mà dù có ở đó con cũng không đi.”
Giang Dung nói: “Nghe nói gần đây con đang qua lại rất mật thiết với một tiểu minh tinh dương cầm?”
Cố Diệc Thành biết kế tiếp Giang Dung sẽ không thể thiếu một bài giáo huấn nên chuyển đề tài nói: “Mẹ, mẹ cũng
đừng giới thiệu cho con mấy cô công chúa đầy khuyết điểm vì được nuông
chiều nữa, mười đầu ngón tay không đụng đến việc nhà (1), uống ly cà phê cũng phải coi calories, đói bụng đến đi không nổi còn nói muốn giảm
cân, chẳng lẽ đây chính là khí chất của tiểu thư khuê tú?”
“Đi đứng không đúng thì sao? Vậy so với
tiểu minh tinh con đang qua lại đó có được hơn không? Con xem cô ta đóng quảng cáo kia thử coi, bây giờ mấy cô gái trẻ quá sức khoa trương, căn
bản là không biết cái gì là rụt rè, cái gì là yêu.”
Cố Diệc Thành hỏi ngược lại: “Cái gì là yêu?”
Giang Dung trầm mặc chốc lát, kìm nén
bực bội nói: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, mấy chuyện nam nữ này
nhất định phải thận trọng một chút. Chẳng lẽ con không thể tìm một cô
gái đơn giản chút để chung sống sao?”
Anh cười nói: “Đơn giản thế nào ạ?”
Giang Dung bị anh hỏi hai câu thì giận
quá, đứa con bảo bối này của bà càng lớn càng phản nghịch, tư tưởng cũng ngày càng vượt rào. Cuộc sống riêng rối tinh rối mù, mấy năm qua bà đã
rụng không biết bao nhiêu tóc, bà cũng chẳng dám đếm. Giang Dung thật sự không ngờ con mình khi còn đi học đối với cô bé ở Đường gia kia rõ ràng là si tình vô cùng. Xem xét lại những năm qua, phụ nữ bên cạnh cứ hết
đổi lần này đến lần khác, bà hỏi thì anh lại thẳng thắn hùng hồn nói, họ không phải là bạn gái, Kết hôn ư? Chờ anh ngày nào đó bị thần kinh rồi
sẽ ngoan ngoãn tìm cô con dâu giống bà để lấy. Anh còn nói…còn nói…không muốn có con, con cái đều là của nợ, anh không để cho chúng có bất cứ cơ hội nào tìm anh đòi nợ!
Nhìn xem anh đang nói gì, cũng may bà và chồng có lòng dạ vững chắc, nếu không thật đã bị anh tức chết rồi.
Những năm này, họ hạ yêu cầu xuống thấp hơn nữa, đến cuối cùng chỉ hi
vọng anh có thể tìm được một cô gái bình an sống qua ngày. Có lần bà và
Cố Nham nói chuyện phiếm, bà nói: “Sớm biết nó sẽ thành như thế ban đầu
chi bằng để nó và cô bé Đường gia kia…”
Cố Nham ngắt lời bà: “Chuyện này em tốt nhất nên giấu trong lòng, giết chết trong lòng. Với tính khí của nó, nếu biết…”
Bà liên tục thở dài nói: “Em biết, em biết…”
Cố Diệc Thành nghe thấy tiếng thở dài
trong điện thoại của Giang Dung, suy nghĩ một chút nói: “Mẹ, Hạ Mạt đã
là quá khứ. Hiện con đang nghiêm túc nói chuyện yêu đương với một người, không gạt mẹ đâu, con muốn kết hôn với cô ấy.”
Giang Dung đầu óc xoay tròn cả buổi nên không còn linh hoạt nữa, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Là…là sao?”
Cố Diệc Thành nói: “Là cô giáo, bây giờ còn đang đi học nghiên cứu sinh.”
Giang Dung vừa nghe ‘nghiên cứu sinh’,
đó là trình độ học vấn cao, hơn nữa giáo viên cũng là một nghề truyền
thống, ngẫm lại thì cô gái này thế nào cũng không tệ, nhất thời mặt mày
hớn hở: “Không tệ chút nào, haiz, có muốn mẹ và cha con bay về gặp mặt
con bé không?”
“Chữ bát (八) còn thiếu một nét (2), mẹ
tỉnh lại đi!” Cố Diệc Thành buồn bực hờn dỗi nói: “Người ta còn chưa
thích con trai bảo bối của mẹ kìa!”
“Ha ha.” Giang Dung cười phá lên, xem ra đang rất vui vẻ, vội nói: “Mau đem mấy cái chuyện lộn xộn kia dọn dẹp
cho sạch sẽ đi, nếu muốn kết hôn tức là phải sống với nhau cho thật tốt, đừng làm con gái người ta phải chịu thiệt thòi.”
“Con biết…” Cố Diệc Thành hàn huyên mấy câu nữa với Giang Dung rồi cúp điện thoại.
Cố Diệc Thành không nói rõ với Giang
Dung đối tượng hôm nay anh nói muốn kết hôn chính là Thư Thù. Cố Diệc
Thành biết với bộ dạng anh hiện giờ, chỉ cần anh đồng ý kết hôn sinh con thì đối tượng kết hôn dù gia đình anh không thích cũng chỉ có thể mở
một mắt nhắm một mắt. Anh không vội nói cho cha mẹ biết anh muốn kết hôn cùng Thư Thù vì có tính toán riêng của anh, anh không xác định được năm đó chuyện đứa trẻ, cha mẹ anh có biết rõ sự tình không, hay là không
thể chịu đựng được mà đi tìm Thư Thù, sau đó buộc cô rời bỏ anh, dĩ
nhiên đây là giả thiết xấu nhất.
Trời vào đông nên tối sớm. Cố Diệc Thành trên đường đến Đông hồ nhìn thấy chung quanh đều là cây thông Noel vui
mắt, còn nửa tháng nữa là đến lễ Giáng Sinh. Cố Diệc Thành là một người
thích náo nhiệt nên sẽ vui chơi, lại có duyên nên dù là ở nước ngoài,
mỗi ngày lễ cũng đều không cô đơn. Bất tri bất giác, anh trở về nước đã
hai tháng, khó trách Giang Dung không kềm chế được lại quan tâm đến cuộc sống riêng của anh.
Trong bao sương ở hội sở, Thư Hàm và Hàn Duệ đều ở đây, hai bàn vây quanh sân khấu, bên cạnh còn có mấy nam nam
nữ nữ đang ca hát, Cố Diệc Thành không nhớ tên nhưng nhìn đều quen.
Còn có một người đàn ông lạ mặt đang
lặng lẽ uống rượu, Cố Diệc Thành không thể không nhìn kỹ vì khuôn mặt
người đàn ông này còn đẹp hơn so với phụ nữ. Thư Hàm giới thiệu: “Em họ
tớ, Diệp Thịnh, các cậu cũng từng gặp nhau ở Bắc Kinh rồi.”
Cố Diệc Thành gật đầu cười, người đó
cũng gật đầu với anh. Lúc đang nói chuyện phiếm thì mọi người chợt ồn ào lên, bắt anh lần sau phải đưa người đẹp đến cùng. Anh cười cười, liên
tục nói: “Lần sau, nhất định lần sau.”
Uống rượu vào đầu óc quay quay, chợt
không chịu nổi khói thuốc lượn lờ trong phòng cùng mùi nước hoa tản mát
từ mỹ nữ bên cạnh, anh vỗ trán, suy nghĩ xem có nên về nhà với Thư Thù
hay không.
Thư Hàm nhận ra được tim anh không đặt ở đây nên nhìn anh nháy nháy mắt, Cố Diệc Thành hiểu ý, hai người trước
sau bước ra khỏi bao phòng.
Đứng bên một hồ nước, Cố Diệc Thành gọi phục vụ mang đến một túi thức ăn, một mình cho cá ăn.
Thư Hàm ‘chậc’ một tiếng. Lắc đầu, lòng
thở dài, một người hăm hở đứng bên hồ cá lại càng có vẻ cô độc hơn bất
kỳ ai. Anh kêu phục vụ mang đến hai chai rượu vang, sau đó lấy thức ăn
trên tay Cố Diệc Thành ném xuống hồ cá, một đàn cá chép xông tới kiếm
ăn, Thư Hàm chỉ vào hồ nước nói: “Cậu xem những con cá chép này quây
quần lại một chỗ đẹp biết bao. Nhưng nói đến trồng hoa nuôi cá, các
chuyên gia đều tổng kết kinh nghiệm rằng, hoa là do tưới mà chết, cá là
cho ăn mà chết.
Cố Diệc Thành thoáng sửng sốt, Thư Hàm
nói tiếp: “Cá không sợ đói, nhưng ăn không biết no bụng, cho đến khi ăn
đến chết mới thôi. Hôm nay cậu cho chúng ăn, mai lại cho ăn, nó đều tiếp nhận, cuối cùng không chịu nổi thì lăn ra chết.”
Anh vừa nói xong, Cố Diệc Thành cũng
không có tâm tình tiếp tục cho cá ăn nữa. Thư Hàm vỗ vai anh nói: “Đúng
rồi, phía sau còn có một câu nữa, phụ nữ là bị yêu mà chết.”
Cố Diệc Thành không nhịn được bật cười.
Thư Hàm cười theo, lắc lắc hai cái ly
trong tay, nói: “Ở đây cũng không có người khác, cậu giả bộ cái gì?
Chuyện tình cảm nói cho cùng là chuyện riêng, cho dù là anh em cũng
không tiện nhiều lời. Nhưng nhiều năm rồi cậu vẫn không thể qua được
đoạn đường này, tớ cho tới bây giờ cũng không hiểu được đối với cậu, tại sao khắp thiên hạ như chỉ có mình cô ấy là phụ nữ.”
Cố Diệc Thành nói: “Tớ cảm thấy thật có
lỗi với cô ấy, nếu như không phải do tớ, tai cô ấy sẽ không có vấn đề,
cũng sẽ không có thai ngoài tử cung. Cậu cũng nhìn thấy, hiện tại trạng
thái tinh thần của cô ấy cũng không ổn, tớ có thể hình dung mấy năm qua
một mình cô ấy đã sống thế nào…”
Thư Hàm như bừng tỉnh: “Như cậu nói, là
cậu muốn bù đắp lại cho cô ấy? Nhưng cô ấy đồng ý đón nhận không? Đón
nhận sự áy náy, bù đắp của cậu, còn đón nhận cả con người cậu?”
Cố Diệc Thành nhìn chằm chằm anh, hồi
lâu mới nói: “Cô ấy hình như đang dao động, tớ không đoán được cô ấy
đang nghĩ gì, lúc lạnh lúc nóng, rõ ràng cảm thấy đã gần cô ấy rồi nhưng đảo mắt cô ấy lại trở nên lạnh lùng.”
Thư Hàm cười, tiếp tục nói: “Vậy cậu nên theo ý tứ của chủ nợ mà hành sự, cô ấy bảo cậu cút thì cậu phải cút
ngay. Tớ thấy cậu nên bình bình ổn ổn lại đi, có ai như cậu vậy, đuổi
theo chủ nợ khóc đòi trả nợ? Nếu thế, cậu cảm thấy khiến cô ấy hạnh phúc chính là sứ mạng vinh quang của cậu rồi?”
“Cậu tưởng tớ muốn làm cái bia chướng
mắt ngu ngốc ở trước mặt cô ấy lượn qua lượn lại à? Bây giờ tớ chẳng
mong gì cả, chỉ muốn cô ấy được bình an, ăn nhiều để mập mạp trắng trẻo, có thể chạy nhảy, vui vẻ.”
“Vậy thành heo rồi?”
“Đi chết đi.”
“Cô ấy có biết bệnh mình không?”
“Không biết, cũng không dám hỏi.” Cố
Diệc Thành thở dài nói: “Tớ muốn đưa cô ấy đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng
sợ cô ấy sẽ ghét chết tớ mất.”
“Bác sĩ tâm lý trên mặt lại không khắc
chữ.” Thư Hàm chớp chớp mắt, khoác vai anh hỏi: “Cậu cho rằng cô ấy bây
giờ rất thích cậu?”
Cố Diệc Thành không trả lời, hất tay Thư Hàm đang khoác trên vai anh ra, móc thuốc lá trên túi áo khoác và bật
lửa, đúng lúc chạm phải một vật cứng, cảm giác giống như hạt châu, lấy
ra nhìn thì là một viên ngọc màu lam.
Thư Hàm nghiêng qua nói: “Gần đây cậu có hứng thú với Ngọc à?”
Cố Diệc Thành đưa viên Ngọc cho hàm nói: “Là giả thôi.”
Thư Hàm hồ nghi nhận lấy, gọi phục vụ
mang đến hai thứ, nước và bút máy. Anh nhúng viên pha lê giả vào nước
rồi dùng bút máy nhẹ nhàng khắc hoa rồi trả lại cho Cố Diệc Thành: “Tớ
nghĩ là thật đấy.” Thấy Cố Diệc Thành trên mặt thoáng kinh ngạc, anh
hỏi: “của Thư muội muội ?”
Cố Diệc Thành gật đầu, cầm lại viên ngọc xanh giơ ra dưới ánh trăng quan sát: “cậu phân biệt được thứ này à?”
“À, cái này cậu không biết đâu. Cậu tớ
trước kia từng làm việc về địa chất. Trong phòng thí nghiệm rất nhiều
Hồng Bảo Thạch, Lục Bảo Thạch, Nguyên thạch, khi còn bé tớ thường đến chỗ cậu chơi, cái này gọi là mưa dầm thấm đất, hiểu không?”
“Thư Thù có một cây trâm Hồ Điệp, trên
cánh bướm khảm đầy ngọc xanh, chỗ nối giữa cánh có hai viên kim cương
trắng, đại khái lớn từng này.” Miêu tả bằng tay, anh nhớ kim cương trắng lớn chừng nửa đốt ngón tay út.
Thư Hàm sờ sờ cằm, theo bản năng hỏi: “Ai cho cô ấy?”
Cố Diệc Thành nắm viên ngọc trong tay, kéo kéo khóe miệng: “Tớ cũng đang suy nghĩ vấn đề này.”
Lúc trở về, Cố Diệc Thành tìm khắp biệt
thự cũng không thấy Thư Thù, túi hành lý cô đặt trong góc phòng cũng
không cánh mà bay. Anh không cố ý hạn chế hoạt động của cô, chẳng qua là căn biệt thự này ở vùng ngoại ô, phải đi rất xa mới có xe. Cô muốn đi,
anh không biết sao? Thật ra trong lòng anh còn rõ hơn ai hết, anh không
giam được cô cả đời.
Gian phòng rõ ràng đã được quét dọn, anh ngồi trước giường, khăn trải giường sạch sẽ, không còn dấu vết hoan ái
đêm qua của họ, sàn nhà bóng loáng phản quang, không một chút bụi bặm,
thậm chí ngay cả một sợi tóc của cô cũng không tìm thấy. Trong phòng
tắm, khăn tắm cô thường dùng bị ném vào thùng rác.
Cô đi rồi? Sau khi họ yêu nhau suốt đêm cô đã không nói tiếng nào mà thẳng bước đi? Cả sợi tóc cũng không để lại cho anh?
Anh lấy điện thoại di động gọi cho cô,
liên tục là giọng nữ máy móc: thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Anh cảm giác được tay cầm điện thoại đang run rẩy, cho nên
khi hộ sĩ dè dặt gõ cửa phòng, anh ném thẳng điện thoại tới, nghiến răng nói: Cút
Cố Diệc Thành dẫm chân ga tới sát sàn
xe, nếu như có thể, anh sẽ đụng nát mỗi một cột đèn đỏ. Cô có thể đi
đâu? Cô cho là như vậy thì có thể kết thúc với anh rồi? Thật buồn cười!
Nhưng trong trường không có ai, căn phòng cũ ở nhà máy cũng không có người.
Cố Diệc Thành vắt óc suy nghĩ, cô có thể đi đâu? Cô còn có thể đi đâu?
Anh gửi tin nhắn cho cô, một tin lại một tin, đều như đá chìm đáy biển.
- Em ở đâu? Chúng ta phải nói chuyện.
- Em tưởng trốn tránh thì anh sẽ không tìm được em?
- Em cho anh là cái gì?
- Em rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao không trở về trường học, cũng không ở nhà máy?
- Ba ngày rồi, em đừng làm anh sợ được không?
- Van em, nói với anh một tiếng đi.
Cố Diệc Thành ngồi một mình trong phòng
Thư Thù từng ở mà ngẩn người, trước mắt hiện ra cảnh tượng ngày đó, anh
bật cười nhẹ một tiếng, giây tiếp theo lại khóc, anh chỉ có thể khiến
nước từ trong mắt chảy ra, không hơn. Anh nghĩ: có lẽ, đây là báo ứng.
Cố Diệc Thành gặp lại Thư Thù là ngày
thứ tư sau đó, khi cô đứng trước mặt anh, anh tràn ngập tức giận đã sớm
tiêu tan. Anh thấy mình chỉ còn lại chút sức lực.
Nhìn cô một hồi lâu, anh hỏi Thư Thù: “Em không có lời muốn nói sao?”
“Nói gì?” Giọng nói bình tĩnh, không hiện chút tia tình cảm phập phồng nào.
“Nói gì?” Anh cười tự giễu, chỉ cảm thấy khóe mắt khô nóng.
Thư Thù quay đầu không nhìn anh, hồi lâu sau mới hỏi: “Tại sao phải là tôi? Tôi có cái gì tốt?”
Cố Diệc Thành biết, câu ‘Tôi có cái gì
tốt’ của Thư Thù chắc chắn có ý khác, nguyên lời nói phải là: “Tôi có
cái gì tốt, anh nói xem, nói xem, tôi nhất định sẽ thay đổi.” Cô đang
cùng anh chơi trò tâm lý, anh không học qua tâm lý học nhưng nếu có cơ
hội, anh thật nên nghiên cứu một chút, đặc biệt là tâm lý phụ nữ. Cố
Diệc Thành biết anh chỉ có cơ hội lần này, hôm nay bỏ qua anh cũng không biết mình có cơ hội đứng trước mặt cô, hạ giọng mềm mỏng năn nỉ cô nữa
hay không.
“Thư Thù, em xem chúng ta, chúng ta…”
“Cố Diệc Thành, tình một đêm đối với anh mà nói chắc chẳng coi vào đâu nhỉ?” Cố Diệc Thành lần đầu tiên tin trên đời có báo ứng, kết quả báo ứng đã tới rồi, tựa như hiện tại, cô đơn
giản chỉ nói một câu đã khiến anh đầu óc hoàn toàn không kịp xoay
chuyển, còn cô nói xong câu này liền xoay người rời đi.
Cố Diệc Thành vội tiến lên kéo cô, gần
như khẩn cầu: “Thư Thù, chúng ta có gì thì từ từ nói, em không thể cứ
như vậy mà đi được. Hôm đó là anh không đúng, em đã uống nhiều, em có
thể nói anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…nhưng em nghĩ thế nào
cũng được, anh sẽ chịu trách nhiệm…”
Anh thấy mình càng giải thích càng loạn, giống như lúc còn thanh tỉnh, chưa uống nhiều mới có thể ăn nói trôi
chảy, anh rút từ trong túi áo ra một hộp nhỏ, mở ra đưa tới trước mặt
Thư Thù: “Chiếc nhẫn này anh đã mua hơn nửa tháng nhưng vẫn không dám
đưa cho em.” Anh cầm tay cô, lòng bàn tay có chút mồ hôi, tiếng nói ngày càng thấp, anh nói, “Thư Thù, em đừng đi…”
Anh trao cô nhẫn là có ý gì, Thư Thù
biết. Một câu ‘đừng đi’ rất đơn giản, đáng tiếc cuộc sống không có nếu
như, hồi ức cũng không thể thay đổi. Thư Thù biết ký ức của Cố Diệc
Thành vẫn dừng lại ở ngày cô nói với anh lời chia tay. Nhưng đã nhiều
năm rồi, bên cạnh anh không có những người khác sao? Anh nói anh không
quên được cô, về phần tại sao không quên được, là thật không quên được
hay không cam tâm, Thư Thù không muốn nghĩ, cũng không muốn biết, bởi vì ký ức của cô đã dừng lại ở cái ngày bất lực, cô độc mà sinh non. Thư
Thù cũng không dám nói cô đã hoàn toàn quên hoặc đã tha thứ cho người
đàn ông cô từng yêu và từng bị tổn thương. Nếu như có thể, cô làm sao
không muốn lừa mình dối người, để ký ức của bản thân quay ngược lại, như vậy giữa họ cũng không có chia ly, không có con, không có Liễu Nghiên,
thời gian dừng lại dưới tàng cây bạch quả kia, họ cũng có thể có vĩnh
hằng, cô hiện tại cũng có thể cầm lên chiếc nhẫn kia đeo vào ngón vô
danh. Nhưng, mộng cuối cùng cũng chỉ là mộng, giống như bậc thang bên bờ sông ngày nào không có một trăm cấp, cây bạch quả không nở hoa kết
trái, còn Thư Thù và Cố Diệc Thành cũng đã thành người xa lạ.
Cái thế giới này sao lại thực tế đến thế, cũng như tình cảm vốn quá phức tạp.
Cô nhìn anh đưa chiếc nhẫn tới nhưng
không đón lấy, chỉ ngẩng đầu lên cười. Nụ cười này khiến anh cảm thấy
hoảng hốt, tựa như chính mình đang trong mộng cảnh nhưng anh không dám
đưa tay chạm vào khuôn mặt cô.
Thư Thù hỏi: “Anh ngoài cho tôi nhẫn thì cũng cho những người phụ nữ khác?”
Cố Diệc Thành ngẩn người tại đó, không biết phải mất bao nhiêu thời gian để tiêu hóa hết lời cô.
Thư Thù nói: “Nói đi!”
Im lặng hồi lâu, Thư Thù nói: “Cố Diệc
Thành, anh luôn giống như một đứa bé, đối với thứ không có được thì càng muốn nắm giữ. Ngày đó anh hỏi tôi nuôi chó gì, sự thật là tôi không
nuôi chó vì tôi không dám. Bình thường thì chó có thể sống hơn mười năm, hơn mười năm, tôi không biết mình có thể nuôi nó lâu như vậy không, tôi nuôi đều là mấy con chó lang thang ở nhà máy nhưng sống lâu cũng có
tình cảm, mỗi tuần tôi về, chúng đều đứng trước cổng chờ tôi, giống như
tôi thật sự là chủ nhân của chúng. Từ lần đầu tiên bị anh đẩy xuống
sông, tôi và anh đã dây dưa mười năm. Mấy năm qua, anh chỉ cần muốn, tôi tin rằng anh không cần tốn nhiều công sức cũng có thể tìm được tôi.
Nhưng anh không tìm, vì anh xoay người vẫn là ở cùng Liễu Nghiên. Coi
như không có Liễu Nghiên, anh cũng có những người phụ nữ khác, tôi thì
được tính là gì? Tình yêu này, anh cho tới bây giờ muốn đến lúc nào thì
đến, muốn đi lúc nào thì đi, tôi không phải là không thể chờ đợi anh
nhưng ngoài một trái tim lạnh anh còn cho tôi được gì? Anh tại sao lại
nghĩ tôi sẽ giống những con chó lang thang kia, chờ đợi anh trở lại, chờ anh đến cứu vớt cuộc đời cô độc của tôi?”
“Thư Thù, anh. . .”
“Anh đi đi, xin anh, đừng nói cái gì mà bù đắp, đối tốt với tôi…tôi chịu không nổi đâu…”
Đối với Thư Thù mà nói, sự ra đi và xuất hiện của Cố Diệc Thành đều không có báo trước.
Sáu năm trước, Cố Diệc Thành đi Anh, giữa bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu hiểu lầm Thư Thù đã không còn nữa quan tâm.
Lúc anh đi, cô không giữ lại, cũng không còn muốn nói cho anh biết chuyện đứa con, cô không muốn người đàn ông
trong mắt từng chỉ có cô lại vì đứa con mà chọn ở lại hoặc về bên cô.
Chuyện giữa cô và Cố Diệc Thành bất quá chỉ vừa mới mở màn cũng vì tình
tiết đột xuất mà hạ màn. Dưới ánh đèn chói mắt, khi âm nhạc vang lên,
trong phút chốc, tất cả kịch tính cũng đã kết thúc, cô không thể không
vội rời khỏi.
Con không còn, đối diện với sự ra đi của Cố Diệc Thành, Thư Thù ngược lại không có thương cảm. Lời nói của Giang Dung, của La Lâm, đều còn rõ ràng bên tai.
Thư Thù có lúc sẽ nghĩ đoạn tình cảm này cô yêu muộn hơn anh, nhưng bỏ ra so với anh cũng không ít, cô chưa từng thua thiệt, cũng chưa từng phản bội, có lẽ đã từng hạnh phúc nhưng hạnh phúc cùng lắm chỉ là dục vọng tạm thời. Giữa họ có mâu thuẫn, là Liễu
Nghiên hay là Trình Hàn cũng đã không còn quan trọng nữa.
Mặc dù anh cuối cùng đã thất hẹn nhưng
trong giấc mơ, cô quay đầu lại đều nhìn thấy anh dưới tàng cây bạch quả, ít nhất trong mơ họ cũng hạnh phúc.
Trước khi đi Anh, anh đã tìm cô rất
nhiều lần, cô nằm trong bệnh viện Lân thị, không gặp anh, cũng không ai
ngờ ở bệnh viện Bắc Kinh vội vã nhìn thoáng qua lại thành lần gặp gỡ
cuối cùng của hai người sáu năm trước.
Anh lần cuối gọi điện thoại cho cô, nổi
giận đùng đùng gào thét qua điện thoại, anh hỏi cô: ‘Em bỏ anh là vì
muốn đến với Trình Hàn?’ Anh còn hỏi cô, ‘Thư Thù, lòng của em để ở
đâu?”
Cô nghe xong thì cười, cô nói, ‘Lòng của tôi, sao không chờ lúc bên cạnh anh không có người phụ nữ nào khác thì
hãy hỏi?’ Anh cúp điện thoại của cô, đến đây anh đã không còn tìm kiếm
cô nữa.
Trình Hàn hỏi cô: “Sao em không cho cậu
ấy một cơ hội quay lại, coi như có tuyên bố tử hình một người cũng phải
để người ta sám hối chứ?”
Thư Thù nói: “Bởi vì trí nhớ của con
người không thể xóa đi như lau một tấm bảng được, Thư Thù đau khổ khẩn
cầu Cố Diệc Thành quay về, tại buổi sáng hôm đó đã chết cùng đứa trẻ
rồi, yêu quá hèn mọn cũng phải giấu thật sâu trong lòng, đặt lồ lộ trong tay sẽ thiếu khí mà chết mất.”
Sau khi xuất viện, Thư Thù chủ động muốn đến ở trong căn phòng cũ nơi nhà máy, Đường Ngọc tranh chấp với cô, lúc từ trên lầu té xuống, mặc dù người không sao nhưng trán bị thương, để
lại một vết sẹo xấu xí, cô không có lý do gì tiếp tục ở lại Đường gia
nữa. La lâm cũng không giữ lại, bà ta cho cô một tấm chi phiếu, nói mỗi
đầu tháng sẽ cho cô sinh hoạt phí. Thư Thù không từ chối, thực tế trước
mặt, lòng tự trọng có lúc cũng rất nhỏ bé, giờ khắc này Thư Thù phát
hiện mình ngay cả tư cách oán giận La Lâm cũng đã bị tước mất, quả thật
La Lâm chưa từng cho cô tình thương và sự quan tâm nhưng bà ta đã nuôi
sống cô, bất kể thế nào bà ta cũng không để cô lưu lạc đầu đường, từ góc độ trách nhiệm mà nói bà ta cũng đã cố gắng gánh vác trách nhiệm của
một người mẹ, còn yêu thương lại thuộc về phạm vi đạo đức không có tiêu
chuẩn chính xác.
Thư Thù trở về căn phòng cũ ở nhà máy,
suốt một thời gian rất dài khi cô nghe thấy tiếng mưa gõ vào khung cửa
kính tựa như tiếng trẻ con khóc lóc, cô mơ thấy mình nằm trong vũng máu, La Lâm cầm dao mổ bụng cô, cô không nhịn được thét chói tai, cuộn tròn
người lại, xung quanh đều là bóng tối, cô không thấy chút ánh sáng nào.
Cô chỉ có thể trốn, chân trần chạy trốn
như phát điên trên những bậc thang bên bờ sông, gió thổi qua mặt của cô
là mái tóc dài tản ra, duy chỉ thổi không tan nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Gió ở bờ sông ban đêm rất lớn, tiếng gió rót vào tai như tiếng khóc của
trẻ con, từng tiếng từng tiếng.
Như đang nói: tại sao mẹ không quan tâm đến con, tại sao không quan tâm đến con…
Hoặc như đang nói: theo con đi, nhảy xuống đi, nhảy xuống đi…
Sau đó, cô nhảy xuống, cảm giác bị cái
gì đó níu lại, bóng tối cuốn lấy cô, cô tưởng rằng mình sẽ chết, khi
trời vừa tờ mờ sáng, cái lạnh thấu xương đã lay tỉnh cô, một con chó
lang thang đang ngậm cổ áo của cô cố gắng kéo lên, thấy cô tỉnh rồi thì
vội liếm tay cô, con chó này Thư Thù biết, cô từng cho ăn mấy lần, mỗi
lần nhìn thấy cô nó sẽ vẫy vẫy đuôi. Hóa ra lúc cô nhảy xuống, con chó
lang thang này đã xông tới cắn quần áo cô làm cô ngã trên bậc thang gần
con đê.
Cô cứ như vậy, không chết được đành phải sống.
Nhưng chứng u buồn cùng chứng rối loạn
cưỡng chế đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cô, cô không thể
không tạm nghỉ học.
La Lâm cho cô sinh hoạt phí vừa đủ, nếu
ngã bệnh hay có chuyện xảy ra thì hết sức túng quẫn. Thư Thù có kiêu
ngạo của cô, cô có thể nhận phí sinh hoạt mỗi tháng La Lâm đưa cho nhưng muốn cô mở miệng tìm La Lâm xin tiền, cô không làm được. Cô rút quyển
sổ tiết kiệm năm đó bà ngoại kín đáo đưa cho cô, Cố gia đã đền bù cho
tai nạn của cô.
Cô cười nói với Trình Hàn: “Anh xem, lần này thật sự là đã thanh toán xong.”
Thời gian Thư Thù tạm nghỉ học, Trình Hàn mỗi tuần đều đến thăm cô.
Có lần, Trình Hàn ở trước mặt cô cắt một quả táo, cười nói với cô: “Em thấy ngôi sao không, Thư Thù, cho em cầu nguyện đấy.”
Thư Thù không cầu nguyện vì cô vốn không có nguyện vọng. Thư Thù không phải chưa từng nghĩ tới, nếu năm đó mình
kiên trì thích Trình Hàn, không bị nhiệt tình của Cố Diệc Thành lay động thì kết cục có phải sẽ khá hơn không? Nhưng trên đời dù sao cũng không
có nếu như, lòng cô đã đóng băng, không thể yêu thêm ai nữa.
Trình Hàn cùng cô ra bờ sông xem mặt
trời lặn, cây bạch quả vẫn lẳng lặng đứng bên bờ, trên thân cây xuất
hiện các khe nứt như nếp nhăn trên mặt người già, khắc đầy gió sương của năm tháng, những cành lá trơ trụi im lìm hướng lên trời, nhánh cây muốn cùng lá cây sớm tối bầu bạn, thiên hoang địa lão, Thư Thù vì những
chiếc lá rụng rơi kia mà cảm thấy bi thương.
Cô chỉ vào nhánh cây nói với Trình Hàn: “Anh có nghe thấy nhánh cây khóc không?”
Trình Hàn nhìn cô nói: “Thư Thù, em đừng như vậy, nhánh cây không khóc, chờ mùa xuân năm sau sẽ lại xanh biếc thôi.”
Thư Thù hỏi: “Vậy anh sẽ đi sao?”
Trình Hàn nói: “Anh không đi.”
Khi mùa xuân mới lại về, hoa cỏ khoe
sắc, cây bạch quả lại cành lá sum suê. Thư Thù chợt hiểu, bốn mùa biến
đổi, thiên nhiên vạn cổ quy luật không thay đổi, luôn lặp đi lặp lại
cảnh chia ly đau thương ấy, cô cần gì phải bắt chước Đại Ngọc kia chôn
cất hoa, thứ cô muốn chôn cất không phải là hoa mà là quá khứ.
Một năm sau khi Thư Thù sinh non, Cố gia di dân đến Anh quốc, Tiểu Na đuổi theo Thư Hàm đến châu Úc. Sau nữa,
cuộc chiến bảo vệ hôn nhân của La Lâm thua thảm hại. La Lâm muốn giành
quyền nuôi dưỡng Đường Ngọc nhưng Đường Ngọc không muốn đi theo bà ta.
Sau khi ly hôn, La Lâm tìm đến Thư Thù, hỏi Thư Thù có muốn cùng bà đi
Canada. Thư Thù cảm thấy La Lâm trong một đêm đã già đi cả 10 tuổi, cô
không cùng La Lâm đi Canada, cô hỏi La Lâm, ‘Cha tôi còn sống không?’ La Lâm trước khi đi có để lại cho cô một phong thư, bên trong có tin tức
Thư Thù muốn.
Thư Thù từng phác hoạ hình bóng cha mình trong đầu. Nhìn tấm hình đã ố vàng, cô thấy thì ra cô giống cha đến
thế, khó trách La Lâm không thích cô. Người trong hình cô cảm thấy rất
quen, tìm trên internet, người đó là một quan chức đã khiến cô chùn
bước. Sau khi liên tục do dự, cô bấm số điện thoại của người đó, nghe
điện là một người đàn ông tuổi còn trẻ, lịch sự hỏi Thư Thù: “Cha tôi ra ngoài rồi, xin hỏi cô là?” Thư Thù nói, “Tôi sẽ gọi lại sau.” Rồi vội
vã cúp điện thoại. Sau đó cô không gọi lại nữa, mang phong thư cất khóa
trong ngăn kéo.
Thư Thù ra bờ sông, nhìn mặt trời bên
kia từ từ chìm xuống tầng mây từ một màu vàng kim đang trở nên xám xịt,
bên sông gió to, quất qua mặt đến rát đau nhưng cô không quan tâm. Cuối
cùng cô cũng có thể bình thản tự nhiên đi qua chín mươi chín bậc thang,
không một giọt nước mắt, ngày qua ngày, năm lại năm, nội tâm đã thành
phóng khoáng, không còn hận thù. Nếu nói tha thứ là một nghệ thuật thì
khoan dung cũng là nghệ thuật, nó khiến tâm hồn đến phút cuối sẽ được
cứu rỗi, gột sạch những vết thương cả trên tinh thần lẫn thể xác.
Sáu năm sau, khi Cố Diệc Thành bất ngờ
xuất hiện lần nữa, khi anh lén đi theo sau cô, khi anh ngày lại ngày
đứng bên sông nhìn cây bạch quả đến ngẩn người, khi anh đem mô hình máy
bay đặt dưới tàng cây bạch quả, Thư Thù thấy cũng chỉ có thể làm như
không thấy.
Nhiều năm như vậy, Thư Thù rất ít khi
nhớ lại chuyện đã qua, cũng như đứa trẻ ngoài tử cung năm đó. Cô không
biết tại sao Cố Diệc Thành chợt xuất hiện, chẳng qua là dưới ánh trăng,
bóng lưng anh hết sức cô độc. Anh đang nhớ lại quá khứ? Hồi ức cũ? Cô
cũng không biết.
Sáu năm rồi, hơn bảy mươi tháng, hai
ngàn ngày lẫn đêm, cô thỉnh thoảng cũng nghĩ, hôm nay cô còn lại những
gì? Trong cuộc sống tất cả đều thất bại, làm một phép trừ thì cứ mất đi
không ngừng, rồi lại mất tiếp. Cô muốn một cuộc sống đơn giản, một khắc
an bình, một khắc ấm áp, nhưng từng khắc đi qua, cuối cùng cô đã biết sự tịch mịch khi người cuối cùng bỏ đi, cuộc sống của cô lại bị trả về
nguyên trạng, mà đời người thì có bao lần chịu được mất mát?
Dòng sông này, cây bạch quả này, đã lưu
trữ quá nhiều hồi ức, cũng đã chứng kiến quá nhiều sự nghĩ lại mà đau
đớn lòng. Cô chưa từng hận anh ư? Dĩ nhiên không phải. Chẳng qua giữa
năm tháng thanh xuân tỉnh tỉnh mê mê đó, họ đã yêu quá sớm, dễ dàng thề
hứa nhưng lại không đợi được kết quả…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT