Ta hỗn loạn ngủ hồi lâu, trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh một chút lại lập tức lâm vào hôn mê, chỉ nhớ rõ dường như có người đi tới đi lui ở bên cạnh giường bệnh của ta. Mà khi ta tỉnh táo lại cũng là ở sau ba ngày diễn ra lễ đăng cơ. Hơi hơi mở đôi mắt, đập vào mắt cũng là gương mặt có chơi chút tiều tụy đầy lo lắng, ta không khỏi lên tiếng gọi, chính là cổ họng khô khốc, chỉ có phát ra vài âm tiết, bất quá lại đủ để cho người trước mắt chú ý tới ta. Hắn nghiêng đầu, khi nhìn thấy ta tỉnh lại thì trên gương mặt không khỏi lộ ra vui mừng, bước nhanh đi tới trước giường của ta, nắm chặt lấy bàn tay ta: “Liễu Lăng, nàng tỉnh rồi?”

Giọng nói đầy kinh ngạc vui mừng lại mang theo vài phần thoải mái. Ta chỉ là hơi hơi gật đầu, mà hắn lại hiểu rõ vội vàng mang cho ta một chén trà, nâng ta dậy, chậm rãi giúp ta uống chén trà kia. Nước trà mát lạnh trong nháy mắt làm cổ họng ta dễ chịu, ta lại mở miệng nói “Tiêu, ta không sao.” Ngón tay thon dài mà sạch sẽ gắt gao nắm chặt lấy tay ta, dường như muốn nắm cả đời không bao giờ buông tay ra nữa, chính là lời nói ra cũng lại hoàn toàn bất đồng “Không có việc gì là tốt rồi, ta đây cũng có thể yên tâm mà rời đi.” Đi? Ta mạnh rùng mình, kinh ngạc nhìn hắn “Chàng phải về Đông Hải quốc sao ?” Ta vừa tỉnh lại, hắn lại phải rời khỏi sao? “Liễu Lăng, một số bộ lạc ở phía đông bốn nước liên minh lại đang tiến công Đông Hải quốc của ta.” Hắn hướng ta giải thích nói: “Ta phải quay trở về xem rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện như vậy.” Giờ khắc này, ta lại đột nhiên ý thức được một vấn đề rất trọng yếu. Ta là vương, mà hắn cũng là vương. Ta không thể rời bỏ Nam Mạch quốc, mà hắn cũng cần phải xử lý quốc sự của Đông Hải quốc. Đông Hải cùng Nam Mạch cách nhau một biên giới, như vậy chúng ta khó mà có thể gặp mặt nhau thường xuyên, chẳng lẽ đây chính là một lần nữa xác minh cho lời nguyền kia là có thật hay sao? Nếu như ta thật sự gả cho hắn, sẽ là hai người cùng làm vương? Hay là xác nhập thành một, và ta sẽ trở thành vương hậu của hắn? Nếu là hai người cùng làm vương, chúng ta vẫn phải cách nhau thiên sơn vạn thủy như trước, có lẽ một năm cũng chỉ có thể gặp mặt nhau được vài lần. Nếu là trở thành vương hậu của hắn, thì liền phải đem Nam Mạch quốc cho hắn, chính mình lại bị giam cầm bên trong hậu cung. Hai sự lựa chọn này ta thật sự không thích. Ta biết đáy lòng của ta cũng không muốn cùng hắn tách ra, nhưng cũng không muốn bị bức tường hậu cung kia trói buộc. Vì thế không khỏi bật thốt lên hỏi “Tiêu, có thể không cần phải đi không?” Có lẽ là vì chính mình giờ phút này suy yếu muốn dựa vào một ai đó, cũng có lẽ ta chỉ muốn hắn lựa chọn. Mặc kệ là như thế nào, ta đúng là vẫn còn là một nữ nhân, vẫn là muốn biết mình rốt cuộc chiếm vị trí nào ở trong lòng hắn. Nếu hắn lựa chọn ở lại đây, ta đây cũng sẽ không thật sự muốn hắn ở lại, dù sao hắn cũng vẫn còn trách nhiệm không thể bỏ được, nếu hắn lựa chọn ở lại, như vậy ta có lẽ sẽ quên được câu nói trước khi chết Dục ca ca đã để lại, nếu hắn lựa chọn ở lại, ta có lẽ sẽ có dũng khí buông tha cho tất cả, thử đi làm nữ nhân đứng sau lưng hắn. Nếu hắn lựa chọn ở lại… Nhưng là ta còn chưa nghĩ xong, hắn liền có chút khó xử nói: “Liễu Lăng, chờ ta, ta giải quyết xong mọi chuyện sẽ quay trở lại.” “Nếu ta nhất định muốn chàng ở lại thì sao? Chàng lựa chọn rời đi hay là ở lại? Nếu ta vẫn hôn mê bất tỉnh thì sao? Chàng có ở lại chỗ này chờ ta tỉnh lại không?” Giờ phút này ta cố chấp muốn có một đáp án, cho dù có bị nói là cố tình gây sự cũng được. Ta thủy chung không thể tin được câu nói trước lúc chết của Dục ca ca, ta thủy chung tin tưởng vững chắc hắn không cần quyền lợi, hắn là bởi vì câu nói kia của ta mới có thể đi tranh đoạt thiên hạ. “Liễu Lăng, nàng cũng biết ta sẽ không bỏ nàng. Nàng cũng nên hiểu được trách nhiệm của một đế vương.” Hắn nhìn ta, trong giọng nói có bất đắc dĩ, không hề giải thích. “Ta đây tình nguyện ta giờ phút này còn chưa tỉnh lại.” Ta không khỏi tự giễu cười. Mà hắn cũng là cúi người hôn xuống trán ta, ôn nhu nói: “Chờ ta, ta lập tức sẽ quay lại.” Nói xong hắn xoay người bước đi, dường như thật sự đã phải chờ đợi đến nóng ruột. “Chờ chàng sao?” Ta lại ở sau lưng gọi hắn lại “Chàng nếu thật sự đi rồi trở về, liệu chàng có năng lực ở lại bên ta trong bao lâu? Tiêu, chàng có nghĩ tới chúng ta nên đi con đường nào không?” Hắn dừng cước bộ, quay đầu nhìn ta, con ngươi mang theo vài phần ý cười “Liễu Lăng. Ta tự nhiên là có nghĩ tới, chờ ta lần này trở về, ta liền hướng nàng cầu hôn, để nàng chân chính trở thành thê tử của ta.” “Đó là hai người cùng làm vương? Hay là để cho ta trở thành vương hậu của chàng?” Ta cũng không buông tha, tiếp tục nói: “Tiêu, nói cho ta biết trong lòng chàng đang nghĩ gì đi.” “Liễu Lăng, theo như nàng đã nói, ta mặc dù có trở về cũng không thể ở bên cạnh nàng lâu được, ta tự nhiên là hy vọng nàng trở thành vương hậu của ta.” Hắn đứng ở cách đó không xa, một thân hồng y xinh đẹp, đáy mắt mang theo nhu tình, kiên định nói: “Ta nói rồi, ta sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện cho nàng, mà nàng chỉ cần dựa vào ta là được.” “Nếu ta không muốn thì sao?” hỏi cũng chỉ đơn giản là muốn hỏi rõ tất cả mọi chuyện. “Liễu Lăng.” Hắn hơi khó hiểu nhìn ta. “Nam Mạch có thể sát nhập vào Đông Hải, nhưng chàng có bằng lòng đem vị trí đế vương cho người khác, mà cùng ta rời đi hay không?” Nếu trên đời này không có Nam Mạch quốc, lời nguyền kia liệu có biến mất hay không? Kỳ thật ta cũng không chấp nhất vấn đề ai sẽ độc chiếm thiên hạ. Lúc trước có ý tưởng muốn đoạt lại Nam Mạch quốc, cùng là vì bị Thiên Ngự kích động, về mặt khác là hậu nhân của Thu gia không thể không có trách nhiệm. Mặc kệ Nam Mạch quốc chìm hay nổi cũng không thể đặt ở trên tay của kẻ thù. Ở trên phương diện quốc gia, Dục ca ca là kẻ thù của Thu gia, kiếp này đều sẽ không thay đổi. Nhưng theo cá nhân mà nói, ta lại tha thứ cho hắn, cũng hiểu được khổ tâm của hắn. Giờ phút này, ta cũng không phải thật sự nghĩ muốn rũ bỏ trách nhiệm mà rời đi, duy nhất ta muốn chỉ là một đáp án. Ta chính là một người như vậy, khí thế bức người như vậy, ta muốn chính là lời nói tự đáy lòng của hắn, nhưng chờ đến khi ta biết được tất cả, ta có thể đối mặt được với sự thật hay không. Ta cũng không thể rời bỏ Nam Mạch quốc mà đi như thế, hắn nếu hiểu ta, liền sẽ hiểu được điều này. Mỗi một người đều có một trách nhiệm không thể nào rũ bỏ được, ta cũng sẽ không thật sự ương ngạnh không hợp với đạo lý làm người như như vậy, nói cho cùng ta chỉ là muốn chứng minh lời của Dục ca ca là sai. Vấn đề này bị ta kéo dài đến nửa năm, đúng là vẫn cần phải giải quyết. “Đã là vì ta mà đoạt thiên hạ, chẳng lẽ không thể vì ta mà buông tha cho ý nguyện đó sao?” Ta mê hoặc hắn “Một lần ở Tây Việt kia, ta không biết rõ được tất cả, chỉ biết là chàng vì Phượng Loan mà dứt bỏ tiêu sái. Rồi sau đó khi ta đã biết được tất cả, đáy lòng lại chỉ còn lại cảm động. Tiêu, nói cho ta biết, chàng cũng không cần cái gọi là quyền lợi kia, đúng không?” Cơ Lưu Tiêu nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng mở miệng “Liễu Lăng, nàng là trọng yếu nhất.” “Vậy là chàng quyết định ở lại sao?” Ta thật cẩn thận hỏi. “Ừ. Nếu nàng đã nói như thế, ta tự nhiên sẽ ở lại.” Hắn xoay người đi về phía ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hai má của ta, mang theo vô hạn nhu tình. Dục ca ca, ngươi đã sai, cho nên mặc dù là nguyện vọng của ngươi, ta sợ là mình không thể hoàn thành. Ta ở dưới đáy lòng yên lặng nói xong. Lại muốn mở miệng bảo hắn trở về. Có lẽ ta có thể vì hắn mà buông tác phong trước sau như một của mình, trở thành vương hậu của hắn. Chính là lời còn chưa nói ra khỏi miệng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, hắn đứng dậy mở cửa, mà người ngoài cửa cung kính đem tín thư đưa tới tay hắn. Hắn về tới phòng, mở tín thư ra đọc, vốn là sắc mặt đang tốt, giờ phút này lại trở nên có chút khó coi. “Làm sao vậy? Tiêu.” Ta không khỏi mở miệng hỏi. Hắn nhìn ta, mang theo xin lỗi nói: “Liễu Lăng, thật xin lỗi, ta thật sự phải rời khỏi.” Ta không hỏi hắn bức thư đó rốt cuộc viết gì, lại chính là gật đầu nói: “Ừm, chàng đi đi.” Hắn có chút kinh ngạc nhìn ta, theo sau lại hiểu rõ nói: “Ta chỉ biết Liễu Lăng sẽ không cố tình gây sự như thế.” Cố tình gây sự? Hắn nhưng lại đem tất cả làm như là cố tình gây sự sao? “Tiêu, chàng sai lầm rồi. Liễu Lăng là người trên giang hồ, Liễu Lăng vẫn luôn cố tình gây sự như thế, tùy theo ý mình như thế. Mà hiện nay xuất hiện ở trước mặt chàng là Thu Tịnh Nguyệt – nữ vương của Nam Mạch quốc, cho nên cũng xác thật sẽ không cố tình gây sự như lúc trước.” Ta không biết trên mặt mình là biểu tình gì, chỉ nhìn thấy hắn có chút giật mình. “Liễu Lăng…” Hắn mở miệng muốn nói gì, nhưng ta lại cắt ngang lời hắn “Nếu như lấy thân phận là Liễu Lăng, đương nhiên ta không thể hạ mình như vậy được. Nếu bảo ta buông tất cả thì ta đã không còn là Liễu Lăng. Liễu Lăng là người trên giang hồ.” Đây là lần cuối cùng ta cho hắn lựa chọn. Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới gian nan mở miệng, mà hắn gọi ta là Nguyệt. Lựa chọn của hắn lại làm cho ta thất vọng rồi. Ta thu sự mất mát ở trong lòng lại, bình tĩnh nhìn hắn “Tiêu, Dục ca ca trước khi chết có nói qua hai người có một mối giao dịch, có thật vậy không ?” Dục ca ca trước khi chết cũng không phải nói những lời này, nhưng là ta lại muốn biết tất cả có phải giống như ta đã phán đoán hay không. “Đúng vậy.” Lúc này đây hắn trả lời rất rõ ràng. “Chàng có biết thân phận của Dục ca ca không?” Ta thật cẩn thận hỏi thử. Hắn gật đầu “Ta có biết.” Hắn thế nhưng biết thân phận của Dục ca ca, mà bọn họ trong lúc đó thật sự đã có một cuộc giao dịch, về phần giao dịch gì, ta cũng không muốn biết, bởi vì mặc dù có hỏi hắn, hắn cũng sẽ không nói cho ta biết. Chính là một câu nói trước khi Dục ca ca chết đã để lại kia, tất nhiên còn có một phần chưa kịp nói hết cho ta biết. Ta thật sự không muốn tin tưởng lời nói của Dục ca ca, nhưng là giờ phút này ta lại không thể không tin. Dục ca ca nói, Liễu Lăng, Cơ Lưu Tiêu không thích hợp với nàng, ta hy vọng nàng không bị hãm quá sâu. Chỉ một câu như vậy đã làm cho ta có bao nhiêu là mối tơ vò, nhưng hôm nay lại dường như hiểu được ý tứ của Dục ca ca. Chúng ta theo đuổi những điều không giống nhau, quan niệm sống cũng không giống nhau, nếu như chúng ta ở bên nhau, thật sự sẽ nắm tay nhau sống đến già được hay không? Lúc trước ta hiểu được người như hắn nhất định là một yêu nghiệt, cho nên mới không tự chủ được muốn rời xa hắn, nhưng là kết quả lại đúng là vẫn bị dụ hoặc. Giờ phút này, đáy lòng của ta một mảnh mờ mịt, không biết nên làm thế nào cho phải? Lý trí cùng tình cảm đang giằng co nhau, bên nào cũng muốn chiếm được thế thượng phong. “Tiêu, chàng đi đi.” Ta còn muốn hỏi rất nhiều vấn đề, tỷ như hắn có biết chuyện Dục ca ca muốn hy sinh bản thân hay không, tỷ như mũi tên hắn bắn Dục ca ca có phải là vì thật sự sợ hãi hắn sẽ làm thương ta hay không, tỷ như có phải từ đầu đến cuối hắn đều biết ta là ai hay không? Chính là ta chung quy sợ hãi biết được tất cả, cho nên lựa chọn trầm mặc. Ít nhất giờ phút này, ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần tốt để đối mặt với tất cả, cũng chưa nghĩ ra được mình phải đi trên con đường như thế nào. Giờ phút này, ta cũng là hy vọng hắn rời đi, có thể để cho ta một mình mà suy nghĩ cho thấu đáo. Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, cuối cùng xoay người rời đi. Cũng có lẽ là thật sự đã xảy ra chuyện rất trọng yếu đi. Chính là tất cả lại quá mức trùng hợp, giống như có người đem toàn bộ vấn đề đặt lên trên mặt bàn, bắt ta phải lựa chọn một cơ hội duy nhất, bắt ta đem toàn bộ thốt ra khỏi miệng. Nhìn thân ảnh của hắn biến mất ở cửa, ta từ trong vạt áo lấy ra sợi dây đồng tâm màu đỏ, hơi hơi thất thần. Đồng tâm, đồng tâm, có thật sự là vĩnh viễn một lòng với nhau hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play