Ngọc nháy đôi mắt đen láy với hàng mi cong vút nhìn hắn nửa quyến rũ nửa lả lơi. Hắn thiếu chút nữa đã há hốc mồm vì kinh ngạc. Bầu trời bắt đầu đổ nắng gắt gỏng với những làn gió oi bức. Giữ lại trạng thái ổn định, hắn cười nửa miệng. – “Ồ… tiểu thư xuất hiện như Hồ li tinh hén?”
Ngọc véo hắn và ngúyt dài – “Hay nhỉ?? Móc tôi à??” – rồi kéo tay hắn vòng qua tay cô ta, kéo đi thản nhiên như 1 cặp tình nhân. Hắn ko lạ với hành động này của Ngọc, bởi đã quá quen. Nhưng có chút lựng khựng, chân hắn dừng lại và cố rút tay ra. Hắn vốn nghĩ đã chấm dứt day dưa với cô tiểu thư đỏng đảnh này.
“Sao vậy?” – Cô quay lại nhìn – “Làm eo à? Tôi đã đón xe lửa lên đây 1 mình để tìm Hoàng. Tôi ko bận lòng chuyện cô bạn ấy… vì biết Hoàng cũng chỉ đùa cho vui chứ gì…”
“Không.” – Hắn giật hẳn tay ra, vuốt tóc ngược ra sau và bước lên trước – “Cô ấy khác.”
“Cái gì?” – Ngọc cười m** – “Yêu rồi à? Yêu như yêu em Linh? Hay như yêu tôi đây?? …”
Hắn chỉ liếc Ngọc bằng nửa con mắt, rồi quay lưng đi thẳng ko nói thêm lời nào. Được dăm bước, hắn nghe tiếng Ngọc la to phía sau – “Tôi ghét Hoàng!! Tôi vì Hoàng mới lên tận đây…”
Và sau đó là tiếng khóc bật lên. Hắn giật mình ko tin nổi, phải quay lại, và thấy cô nàng đang ngồi xuống ôm mặt rấm rứt. “Chuyện quái gì đây?” – Hắn rủa thầm và buộc lòng bước lùi để dỗ cô gái.
“Thôi nào. Đứng lên và nín đi.”- Hắn xuống giọng – “Tôi có làm gì Ngọc đâu mà lại thế hả?”