Vào ĐH, nàng theo Kinh tế, hắn và Long vào Bách Khoa. Nàng xinh ra hẳn, rất dễ thương. Nhưng xinh đẹp hình như không phải là điều mà hắn chú ý, hắn có thể thích 1 cô gái bình thường, nhưng nàng thì hắn vẫn vô cảm. Có lẽ hắn đã chai với khuôn mặt nàng. Hắn tò mò về nàng hơn trước vì thằng Long say nàng như điếu đổ. Mỗi khi nói chuyện với Long, hễ hắn mà nói gì xấu về nàng là nó lại bênh chằm chặp. Long không phải là thằng bốc đồng hay đa tình. Do đó, hắn cũng muốn tìm hiểu xem nàng có cái gì hay ho, mà khiến Long yêu đến vậy, trong khi mười mấy năm quen biết hắn không có cảm giác gì.
Những ngày cuối năm, ai nấy dọn dẹp nhà cửa đón Tết. Hắn đội cái nón giấy, vừa sơn xong cánh cửa sổ cuối cùng. Hắn rít 1 hồi thuốc, rồi lùi lại ngắm nghía. Chợt ai đó chụp lấy điếu thuốc, ném xuống đất, hắn bất ngờ, quay lại với bộ mặt đầy sát
khí.
“Bớt hút đi. Lủng phổi thì bỏ người yêu lại cho ai?” - Tiếng nàng nhỏ nhẹ.
“Liên quan gì đến Hảo?” - Hắn vẫn nổi cáu, lột cái nón giấy ra khỏi đầu. Hắn ném cái nhìn khinh khỉnh về phía nàng, tay móc trong túi áo ra điếu thuốc khác, dợm châm lửa.
Lần này thì đến lượt chiếc hộp quẹt của hắn bị tước đoạt, cho vào túi xách.
“Trả đây!” - Hắn gằn giọng, tay giật chiếc túi xách. Nàng vẫn giữ chặt chiếc túi không buông, đôi mắt đanh lại. Long từ xa đi tới, nhìn cảnh giằng co gay gắt, bèn kéo nàng ra. Nàng lùi lại, nhìn hắn không rời.
Long liếc hắn, điếu thuốc chưa được mồi hắn ngậm trên miệng giúp Long hiểu ra mọi chuyện. Long đưa tay về phía nàng:
“Hảo trả lại nó đi. Thằng Hoàng không có thuốc thì nó điên lên đấy”.
“Cứ để điên lên xem thế nào”. Nàng đáp.
Long cho tay vào túi quần, lấy ra 1 chiếc hộp quẹt, đưa cho hắn. Gương mặt hắn giãn ra, nhưng gương mặt nàng tối sầm lại, nàng chuyển ánh nhìn về phía Long, cái nhìn làm Long bối rối, gãi đầu. Nàng quay đi, Long chụp cánh tay nàng, giọng tha thiết: “Hảo đừng vậy mà…”
Nàng không nói tiếng nào, nhìn hắn, lúc này đang vừa ngậm điếu thuốc, vừa dọn dẹp mấy thùng sơn. Nàng chán nản, tay kia kéo tay Long ra khỏi tay mình, nói nhỏ:
“Chiều rồi, Hảo về ăn cơm”. Long tần ngần 1 lúc rồi buông tay ra.
“Mày yêu sao cứ im hoài?” Hắn hỏi - “Nói đi để thôi thằng khác nó phỗng mất”.
Long kéo cái ghế đẩu, ngồi xuống. Mắt Long dõi theo dáng nàng đang bước vào nhà, cách đó chừng 50m. Long nói thơ thẩn: “Tao thấy Hảo hay về bằng cửa sau…”.
“Thì tại cái cửa chính cho thuê bán đầy đồ đạc” - Hắn trả lời qua loa.
“không” – Long phủ nhận – “Hình như Hảo thích đi ngang nhà mày. Tao thấy em Hảo cũng về bằng cửa trước đấy thôi”. Nói rồi Long ngước lên, hắn đang ngậm miệng, điếu thuốc cháy gần tàn mà hắn vẫn bất động. Một lúc sau, hắn như sực tỉnh, dụi tắt điếu thuốc, xách thùng sơn lên, bảo: “Mày đừng có vớ vẩn. Thôi ở đây chờ tao, tao ra ngay, rồi mình đi ăn chiều. Nhà chẳng có gì ăn cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT