Đóng kịch phải đóng cho đạt, hắn quằn quại trên cán - đúng ra chỉ là tấm vải nylon dày - khi được khiêng ra sân. Mấy săn sóc viên đổ tới, xoa bóp, Linh cũng lo sốt vó, nhưng khi thấy hắn nháy mắt đầy láu cá, Linh hiểu ra, véo nhẹ vào chân khíến hắn la oai oái…

Khoa điềm tĩnh chỉnh bóng, sút phạt đền ấn định tỉ số 2-1. Tiếng reo mừng pha lẫn tiếng **** rủa!

Hắn trở thành anh hùng, như 1 ông vua, nằm dựa trên chiếc ghế dài, chân gác lên mấy cái túi, thầy Mẫn đi ngang cốc vào đầu hắn – “Tôi đâu có dạy cậu chơi trò ấy?!” rồi cười. Hẳn là ông biết hắn đã làm gì, mấy thằng trong đội cũng biết tỏng – đối thủ lại càng rõ, nếu có ai đó chắc chắn không biết, thì ngoài trọng tài, chỉ có 1 người. Khờ kinh khủng, nàng rời khỏi chỗ ngồi của mình, chạy sang chỗ hắn đang thản nhiên ăn cà rem, mặc cho phía sau mấy cô bạn cùng trường của nàng la lối: “Con Hảo, làm gì đó? Sao qua đó?? Phản bội hả? Về đây mau…”…

Hắn nhả cây kem ra, ngồi thẳng. Nàng bị cản lại bởi mấy cô gái trường hắn, cái áo sọc xanh của nàng quá rõ. Họ chưa xô nàng té là may lắm rồi. Nàng lại không có “đồng bọn” phía sau, tất cả họ đã bỏ về…

“Bạn đi qua đây làm gì?”

“Trận đấu kết thúc rồi, qua chơi võ mồm chắc?”

“Thôi chấp nhận sự thật đi”

“Số 3 đội bạn chơi bẩn thế”

… Mấy cô nương đó cứ ong ỏng, rồi mấy thằng trong đội thì cười cười… Nàng cố chen vào, giọng tha thiết đến đáng thương. “Mình chỉ muốn xem Hoàng có sao không thôi?”

“Nó không có gì đâu, Hảo về trước đi.” Long từ đâu xuất hiện, tay tháo chiếc găng ra, tách đám lố nhố đang bao quanh nàng -

“Hảo mà ở đây thêm vài phút là gay đấy!”

“Không” – Nàng đáp gọn, gạt Long ra – “Hoàng có vẻ đau ghê lắm…” Mắt nàng ánh lên 1 tia nhìn xót xa.

“Đồ ngốc! Hảo là con ngốc!”- Hắn bực mình nói thầm trong cơn thương yêu vô tận trước vẻ lo lắng đến ngờ nghệch của nàng. Hắn đứng dậy, cố ra dáng đi cà nhắc, dù sao cũng còn ở khu vực sân bóng, lỡ trọng tài hay ban tổ chức mà thấy thì mệt. Hắn tiến đến trước mặt nàng, đứng cạnh Long.

“Không đau nữa!” – Hắn nói – “Hảo đâu cần phải như vậy? Hoàng…”. Hắn khựng lại khi thấy dáng Vĩnh đang chạy đến từ sau.

“Hảo làm gì ở đây?” – Vĩnh hỏi nhỏ, trong sự xô đẩy của mấy cô nương…

“Hoàng… ý Hảo là…người đó… là bạn của Hảo. Hảo muốn biết liệu Hoàng có bị gãy chân không thôi…”

Anh ta nắm lấy cánh tay nàng, kéo đi. “Nó giả đò đó! Mình về đi”.

“Cái gì? Ai giả đò?”

“Nói thế mà nghe được à?”

…Lại là mấy cô nhỏ. Quả thực không có mấy cô ấy thì mất cả thú vị! Vĩnh không thèm quan tâm, lôi nàng đi, nàng vẫn ngoáy nhìn hắn – “Sao có thể thế được… Không phải đâu…” Dù cố thóat nhưng sức lôi của Vĩnh vẫn thắng nàng, dáng nàng dần xa. Các cô lườm ngúyt vài tiếng, rồi cũng tản đi. Hắn và Long dõi theo 1 lúc thì tiếng của Linh bật ra ngay bên cạnh: “Chị ấy là ai thế anh?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play