Đợi cho mọi việc đều được xử lý xong, Hứa Ân Ân cùng
Phí Kiệt đến phòng cấp cứu thăm Phí Chính Minh một chút, sau đó trở về nhà
hàng, lúc đó cũng đã sáng sớm tinh mơ.
Hứa Ân Ân mua bữa sáng, cùng Phí Kiệt ngồi ở bồn hoa
trước cửa nhà hàng ngồi ăn, nhìn một phần tư nhà hàng bị cháy rụi.
Cô từ lúc ngồi xuống đến giờ cứ luôn tay làm.
Phí Kiệt chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Ân Ân nhúng ướt khăn tay, lau mặt cho anh, sau đó lại
lau tay anh. Tiếp theo đem ly sữa đậu nành có sẵn ống hút đến môi Phí Kiệt, để
anh uống hết nửa ly, cô mới đút bánh nướng kẹp hành tây cho anh ăn.
"Anh không muốn ăn." Phí Kiệt nhép môi.
"Vậy coi như ăn phụ em đi." Cô mong đợi nhìn
anh, đem đồ ăn đến bên miệng anh, "Một người ăn thì sẽ không ngon đâu. Hơn
nữa bánh nướng kẹp hành của tiệm này cũng rất ngon, trước kia anh hay mua cho
em ăn, không nhớ sao ?"
Đợi cho anh ăn hết bữa sáng, cô lại đưa ly cafe đen
cho anh.
"Được rồi, giờ uống cafe mới không làm tổn hại
bao tử." Cô nhìn Phí Kiệt cười nói.
Phí Kiệt uống hết gần nửa ly cafe, anh tay cầm ly cafe
nóng, cúi đầu ngắm nhìn Ân Ân.
Cô cầm lấy bữa sáng của mình, cái miệng nhỏ cắn một
miếng bánh, bộ dáng rất bình dân.
Anh quàng tay ôm Ân Ân ngồi lên đùi mình, hôn môi cô
một cái.
"Nếu không có em, anh phải làm gì bây
giờ ?" Thân người anh run run, ngay cả ý nghĩ này anh cũng không dám
nghĩ đến.
Cô quàng tay lên cổ Phí Kiệt, "Em nghĩ, cả đời
này anh sẽ rất khó thoát khỏi em."
Anh cầm bữa sáng của cô, ân cần đút cô ăn, cùng cô
uống cafe, bầu trời lúc này càng lúc càng trong xanh lạ thường.
"Đúng rồi, ba anh sao lại có chìa khóa nhà
hàng ?" Cô khó hiểu hỏi.
"Ông ta vốn không có học vấn, không nghề ngỗng gì
cả, có thể có được tiền, ông ta có chuyện gì mà không dám làm ? Chắc
lúc bác lao công đến quét dọn nên ông ta mới có cơ hội lẻn vào phóng hỏa."
Giọng nói anh đầy vẻ tức giận.
"Anh nghĩ vậy sao ?" Hứa Ân Ân hỏi.
"Ông ta sinh đứa nhỏ ra lại không nuôi nổi, anh
giúp ông ta nuôi, ông ta không có công ăn việc làm, anh kiếm tiền nuôi ông ta.
Anh chỉ là không giúp ông trả tiền cờ bạc, không muốn để ông ta muốn làm gì thì
làm, như vậy là sai sao ?" Anh thấp giọng nói, ánh mắt có chút mờ
mịt, "Vì sao ông ta muốn phóng hỏa nhà hàng anh chứ ? Anh quả thật
không hiểu."
"Không phải ông ta nói, ông ta chỉ muốn đến đập
phá vài thứ, không ngờ lại thấy nhà hàng đang cháy sao ?"
"Ai có thể tin được lời ông ta chứ ?"
Hứa Ân Ân nhẹ nhàng vuốt vuốt khuôn mặt phút chốc đã
tiều tụy của Phí Kiệt, cô ngồi thẳng người, để anh tựa đầu vào vai mình, cũng ôm anh vào lòng mình, nói khẽ, "Em không phải nói anh làm sai,
nếu muốn trả tiền cờ bạc cho ông ta, anh kiếm bao nhiêu tiền cũng không đủ. Ba
anh đã giải thích, và cũng thừa nhận uống say nên mới mất hết lý trí, cũng cam
đoan sẽ không tái phạm nữa, những chuyện còn lại cứ để cho cảnh sát giải quyết
đi."
Anh dựa vào ngực cô, bởi vì sự quan tâm, cùng hiểu
biết thấu đáo của cô, mặt anh mới dần dần dịu lại.
"Mặc kệ thế nào, ba anh đã làm đúng một chuyện,
là đem anh đến nhà em." Cô nhìn anh, cảm thấy rất hạnh phúc.
"Em cũng không oán trách ông ta sao ?"
Anh hỏi.
"Em với anh giống nhau, thấy ông ấy nghèo túng,
lại bệnh, vừa đau vừa đau vừa khóc nói không phải ông ta làm, em còn có
thể nói gì được nữa ?" Cô thở dài, nắm tay anh.
Lúc nãy ở phòng cấp cứu thấy ông ấy phải thở bằng máy
oxi, cả người không thể cử động, nếu không bỏ qua cho ông ta, cô còn có thể làm
gì được nữa ?
"Hiện giờ tại vì ông ta bị bệnh nên mới cầu
xin tha thứ, đợi đến khi ông ta khỏe lại, thì lại chứng nào tật nấy." Anh
căm giận nói.
"Có lẽ thay đổi hoàn cảnh sẽ tốt hơn cho ông ấy,
ba em và một vài người bạn định đi nghỉ ở trang trại bên Úc, ông nói muốn tìm
ba anh cùng đi, để ba anh thoải mái hơn. "
"Chú Hứa là người tốt, luôn cố gắng giúp đỡ ông
ta."
"Ba em cũng đã cho ba anh cơ hội, anh cũng thử
cho ông ấy cơ hội đi. Ông ấy ở Úc thì sẽ không thể cờ bạc hay uống rượu như bây
giờ, có lẽ ngày nào đó ông ấy sẽ cải tà quy chánh." Cô vỗ vỗ tay anh.
"Vậy thì ông ta nên cho anh cơ hội
đi ! Ông ta dám đốt nhà hàng, chúng ta phải kiếm bao nhiêu tiền để bù lại
tổn thất này…." Nhắc đến việc này, gân xanh trên trán Phí Kiệt nổi rõ lên.
Anh ôm cô ngồi sang một bên, bỗng nhiên đứng dậy chỉ
tay lên trời nói, "Ông trời, tôi sẽ không gục ngã đâu."
Anh rống to lên , giọng anh vang khắp phố phường tĩnh
lặng vào sáng sớm.
"Đúng vậy, hơn nữa em cũng mua bảo hiểm hỏa hoạn
cho nhà hàng rồi." Cô gật đầu phụ họa theo.
"Mua bao nhiêu ?" Anh thuận miệng hỏi.
"Ba trăm ngàn tệ."
Phí Kiệt trợn mắt, khóe môi run run, cúi đầu trừng mắt
nhìn cô.
"Vậy vừa rồi em khóc cái gì ? Làm người xấu
một chút đi, lấy tiền về hưu dưỡng lão. " Anh im lặng nhìn cô.
"Philadelphia giống như đứa con của em, em nhìn
thấy nó bị cháy, trong lòng rất đau khổ." Cô trách móc, trừng mắt nhìn
anh, níu tay anh đứng lên. "Hơn nữa, còn phải chờ công ty bảo hiểm xem xét
lại, cũng không biết bao lâu mới lấy được tiền, hoặc cũng có thể sẽ không có
tiền bồi thường. Số tiền đó dùng để dự phòng cho nhà hàng thứ hai của chúng ta,
vì vậy khả năng tham ô…."
Cô ngừng nói, bởi vì Phí Kiệt đang nhìn chằm chằm cô
từ nãy đến giờ.
"Sao vậy ?" Cô lập tức đứng thẳng
người, ngẩng đầu nhìn nhà hàng, sợ mình đã nói sai gì đó.
Phí Kiệt buồn cười vì hành động của cô, vỗ vỗ đầu cô,
ôm cô vào lòng mình.
"Quả thật ông trời cũng không quá bất công với
anh, có em bên cạnh, mọi việc đều ổn thỏa cả." Anh nói.
"Anh biết vậy là tốt rồi, coi anh từ nay về sau
còn dám đối xử tệ với em không, bằng không một ngày nào đó em không thèm để ý tới
anh nữa, coi anh sẽ phải làm sao ?" Hứa Ân Ân lấy tay chỉ chỉ vào
trán Phí Kiệt, làm bộ như muốn cắn tay anh.
"Em…." Phí Kiệt lập tức nhăn mày, hung hăng
hỏi, "Em với Kỉ Đại Vũ còn liên lạc sao ?"
"Sao lại hỏi chuyện này ?" Cô khó hiểu
nhìn anh.
"Chỉ cần trả lời, có còn liên lạc nữa
không." Môi anh mím chặt, chán chường ngồi xuống.
"Bởi vì tụi em vẫn là bạn bè, lúc trước em bằng
lòng làm bạn gái của anh ấy, kết quả lại kết hôn với anh, Đại Vũ cũng thông cảm
cho em. Em làm sao có thể không liên lạc với anh ấy được…" Nhìn Phí Kiệt
bắt đầu trợn mắt tức giận, cô nắm cánh tay anh, "Huống chi tụi em quen
nhau ở hội chợ sách, mà hội chợ ấy nửa tháng tổ chức một lần, nói chuyện, trao
đổi tâm đắc, đây là chuyện bình thườngmà." Cô bĩu môi, liếc mắt nhìn anh,
"Huống hồ, em cũng đâu nói gì chuyện khách nữ đưa danh thiếp cho
anh." Đôi môi nhếch lên, khoanh hai tay trước ngực.
"Anh không phải đều đưa hết danh thiếp cho em
sao ?"
"Anh cứ lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, đâu
phải ai cũng xấu, chỉ là…."
"Đúng, hắn là quân tử, anh là tiểu nhân."
Phí Kiệt bỗng nhiên đứng dậy, đưa lưng về phía cô.
Cái lưng rắn chắc của anh vì sợ hãi mà phập phồng, anh
nhìn về phía trước, cảm thấy yêu thương một người quả thật rất đáng sợ. Nhưng
anh hoàn toàn không cách nào khống chế được mình, mỗi ngày anh đều dính lấy cô,
lúc nào cũng muốn cô ở bên cạnh mình.
Một đôi tay ôm lấy người anh, anh cảm giác được mặt cô
đang tựa vào lưng mình, nhẹ nhàng nói với anh, "Đồ ngốc, hiện tại anh đã
là chồng của em, người khác chỉ là người khác, em phân biệt rất rõ ràng.
"Nhưng mà là do anh ép em lấy anh."
"Ép em lấy anh thì được sao?” Cô tươi cười đứng
trước mặt Phí Kiệt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phí Kiệt, “Nếu em
không muốn thì ai có thể ép em chứ?”
Trong mắt Phí Kiệt ôn nhu, khuôn mặt giờ như băng
sương đã tan, anh cúi người, tựa trán vào trán Ân Ân.
“Đúng vậy, em giả bộ từ chối, dẫu sao em cũng đã thầm
yêu anh lâu rồi.” Anh cười cắn môi cô.
“Chỉ có em thầm yêu thôi sao?” Cô ôm lấy cổ Phí Kiệt,
không khách sáo dựa cả người vào thân Phí Kiệt.
“Anh yêu em đến không thể kiềm chế được, được chưa?
Chúng ta trở về nhà tiếp tục đêm tân hôn đi.” Anh nháy mắt với cô.
“Anh...... Anh...... Sẽ không phải muốn......” Nàng đỏ
cả mặt, không biết anh lấy đâu ra sức lực nhiều vậy.
Thấy Ân Ân mặt đỏ tai hồng, Phí Kiệt nhịn không được
cười to ra tiếng. Tay anh đặt ở eo cô, ôm cô lên, giống như xách một túi khoai
tây rất nhẹ nhàng.
“Ngủ một giấc trước đã.” Anh khẽ cắn vành tai cô, “Còn
sau khi tỉnh ngủ thì anh không cam đoan có chuyện gì xảy ra không.”
Cô gật đầu, cho rằng về nhà hai người sẽ ngủ rất lâu.
Nhưng cô sai lầm rồi!
* * *
Ba tháng sau --
Từ sau khi Philadephia bị cháy, cũng đã khai trương
được hơn một tháng, nhân viên nhà hàng đều công nhận một chuyện – nhà hàng làm
ăn tốt hơn trước rất nhiều!
Giới truyền thông cũng rất kinh ngạc, sau khi
“Philadelphia” khai trương lần nữa, vì có hai vị phóng viên quốc tế đến phỏng
vấn, giúp nhà hàng trở nên nổi tiếng.
Hơn nữa Phí kiệt và Ân Ân cũng được đài truyền hình trong
nước mời làm phỏng vấn trên TV, nam tuấn, nữ mĩ, nam hờ hững chỉ khi đối mặt
với nữ thì mới tươi cười rạng rỡ. Hôm đó tỉ suất xem đài rất cao, ai nấy đều
đến nhà hàng để tìm hiểu.
Hứa Ân Ân đương nhiên từ chối bất cứ lời mời phỏng vấn
khác, vì Phí Kiệt không thích lên TV. Phá lệ nhận mấy lời mời phỏng vấn trước
kia, đều là vì cô dùng chuyện kiếm sống của nhân viên nhà hàng cùng kinh phí
trùng tu lại hai quán, hơn nữa vài đêm làm cô sáng sớm sáng đứng dậy không nổi
đổi lấy.
Phí Kiệt là người chồng tràn trề sinh lực, trừ bỏ một
vài tình huống bất ngờ, bọn họ mỗi đêm đều triền miên trên giường, có khi ban
ngày xuống giường, anh cũng không buông tha cô, thế nào cũng phải cùng cô hoan
ái một hồi, rồi mới bằng lòng cho cô rời khỏi giường, làm cho cô không thể
không bắt đầu lo lắng rèn luyện thể lực của mình.
Dù sao, suốt ba tháng nay, bọn họ một ngày làm việc 12
tiếng, còn phải chăm sóc Phí Đình. Hơn nữa hai người đã thỏa thuận việc nuôi
nấng Phí Đình với mẹ ruột của nó, lại phải giải quyết chuyện ba Phí Kiệt say
rượu phóng hỏa nữa, quả thật rất nhiều chuyện !
May mà, mọi thứ đều tốt đẹp cả rồi.
Mẹ Phí Đình cầm 200 ngàn tệ chạy lấy người, mà kết quả
giám chứng hỏa hoạn chứng minh nguyên nhân nhà hàng bị cháy là do chập nguồn
điện chính, mà ba Phí Kiệt lúc ấy lại say ngã trong nhà bếp, căn bản không biết
điện bị chập.
Phí Kiệt không người cha suốt ngày nói dối cái này tới
cái kia, bây giờ lại nói thật. Vì thế, anh có chút áy náy mà đưa ông qua Úc,
muốn ông ở bên đó ba năm. Mọi việc coi như đã được giải quyết ổn thỏa.
Hôm nay là ngày nghỉ ở Philadelphia, cũng là ngày đầu
tiên Hứa Tinh Tiến từ trang trại ở Úc nghỉ phép trở về Đài Loan, kế hoạch ôm vợ
lăn lộn ở trên giường của Phí Kiệt bị gián đoạn.
May mà ba vợ là người tốt, sau khi nấu cơm tối cho ông,
chờ ông ăn xong, thì có thế mang vợ đến khách sạn qua đêm, đứa nhỏ đương nhiên
phải giao cho ba vợ giữ dùm.
Vì thế, buổi tối, Phí Kiệt đã làm xong đồ ăn, nhìn Phí
Đình ở trên sofa cắn tới cắn lui ngón tay của Ân Ân. Cô cười rất vui vẻ, đôi
mắt sáng như vì sao ở trên trời, rất giống như khi bọn họ hồi trẻ.
Cũng không biết có phải nhìn lâu quá, mà anh cảm thấy
cô và Phí Đình giống như mẹ con vậy. Mỗi khi hai người nhìn anh cười, muốn anh
làm trâu làm ngựa, anh đều nguyện ý cả.
Người ta nói đàn ông sau khi kết hôn đều mập ra, anh
rất tin cái này! Bởi vì anh hiện tại thích nhất loại hình vận động thứ 2 là
cùng Ân Ân và Đình Đình đánh nhau bằng gối ở trên giường.(cùng nhau giành gối
ngủ ấy mà) May là loại vận động thứ nhất kia có thể giúp anh và vợ anh tiêu
hao năng lượng một cách đáng kể.
Phí Kiệt nghĩ đến đây, khóe miệng bất giác cười tươi.
Hứa Tinh Tiến thấy Phí Kiệt cứ nhìn con gái, chuyện gì
cũng do Ân Ân thu xếp, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện tiểu tử này là
người yêu vợ nhất mực, ông chưa bao giờ nghe con gái nói rằng thiếu thốn gì cả,
nhiều lúc hỏi cô muốn cái gì, cô suy nghĩ nửa ngày, trả lời ông rằng “Phí Kiệt
đều mua cho con hết rồi.”
Đứa con rể này, ông càng nhìn càng hài lòng.
“Ba, ăn cơm.” Phí Kiệt mang chén đũa đặt xuống bàn, ôm
Phí Đình bỏ vào ghế ăn cơm của trẻ em.
Phí Đình vừa thấy các món ăn và trái cây đầy màu sắc,
đôi mắt tròn mở thật to, miệng cười khanh khách, khoa chân múa tay vui mừng,
nhìn rất dễ thương.
“Để chị đeo khăn ăn cho em.” Hứa Ân Ân giúp Phí Đình đeo
khăn ăn màu xanh trắng.
“Đình Đình đẹp đẹp!” Phí Đình cười, tay chỉ chỉ vào
đống trái cây trên bàn, “Ăn giỏi ăn giỏi.”
“Đúng, Đình Đình đẹp trai lại ăn rất giỏi.” Hứa Ân Ân
vui vẻ cúi xuống hôn hai má của Phí Đình.
“Hừ, có gì mà đẹp.” Phí Kiệt xuy một tiếng.
“Anh ghen với nó sao?” Hứa Ân Ân kéo Phí Kiệt ngồi
xuống, đứng dậy múc cơm cho mọi người.
“Thật thông minh, mới tí tuổi đầu đã biết ăn nhiều
trái cây rồi.” Hứa Tinh Tiến cười hớ hớ ngồi xuống cạnh Phí Đình.
“Nó rất thích ăn tôm hùm trộn salad, ăn rất ngon là
đằng khác.” Phí Kiệt không cho là đúng.
“Là anh rất giỏi, món gì chúng ta thích ăn, anh đều
nấu được cả.” Hứa Ân Ân cười, đem chén cơm chiên đưa cho Phí Kiệt, “Cơm chiên
thơm quá.”
“Nói nhảm, cũng không nhìn xem là ai làm.” Phí Kiệt
múc muỗng cơm đưa đến bên miệng cô.
Hứa Ân Ân gật đầu, bộ dạng ăn cơm ngon đến nỗi không
nói được gì, làm cho khóe miệng anh không khỏi cong lên tạo thành một nụ cười
tươi.
Đối với mấy món ăn Trung Quốc, anh không có hứng thú,
nhưng biết ba vợ rất thích ăn cơm chiên cá muối ướp gừng, nên anh đặc biệt bái
một đầu bếp Hongkong học nghề.
“Đúng rồi, chính là vị này! Cá muối ướp gừng, ăn rất
ngon!” Hứa Tinh Tiến mới ăn một miếng cơm, lập tức vui mừng đến ghế ngồi không
vững, đập bàn trầm trồ khen ngợi, “Cá muối ướp gừng cơm chiên quả thật là món
ăn trên cả tuyệt vời, vị mặn vừa phải, mùi gừng thoang thoảng, không quá nồng,
cơm chiên không quá nhiều dầu, rất đúng lửa, không uổng công ba đem con gái gả
cho con.”
“Ba là vì món cơm chiên cá muối ướp gừng mà gả con đi
sao.” Hứa Ân Ân một bên cười với ba cô, một bên đút Phí Đình ăn canh.
Phí Đình bắt chước Hứa Tinh Tiến đập bàn, cười ha hả.
“Ba đây luôn chờ Phí Kiệt diễn vở kịch lãng tử hồi
đầu.” Hứa Tinh Tiếng vỗ vỗ vai Phí Kiệt.
“Ba biết lâu rồi sao? Con từ lúc đi Nhật về mới phát
hiện mình có gì đó là lạ với cô ấy.” Phí Kiệt cảm thấy kỳ lạ.
Hứa Ân Ân ai oán liếc anh một cái.
“Ba hỏi con, mỗi khi con bực bội, tâm trạng không tốt,
con tìm ai?” Hứa Tinh Tiến ung dung ăn cơm chiên, một bên hỏi con rể.
“Cô ấy.” Phí Kiệt ăn miếng cá chiên vợ đút cho anh ăn,
vừa nhai nhóp nhép vừa trả lời.
“Đó là bởi vì anh ấy coi con là người nhà.” Hứa Ân Ân
bĩu môi, cũng không quên chính mình cũng thầm yêu anh lâu rồi.
"Đó là bởi vì chỉ có con mới an ủi được Phí Kiệt.
Đàn ông khi buồn phiền đều tìm đến một cô gái mà họ tin tưởng và làm họ cảm
thấy thoải mái khi ở cạnh." Hứa Tinh Tiến ăn xong chén cơm, Phí Kiệt lập
tức múc tiếp chén khác.
"Ý ba nói là trước khi con làm rõ tình cảm trong
lòng mình, ba đã biết con yêu Ân Ân. Sao ba cứ như là thần cơ diệu toán
vậy ?" Phí Kiệt nhíu mày hỏi, cảm thấy bản thân nếu dễ dàng bị người
khác nhìn thấu, Ân Ân cũng sẽ không yêu thầm anh lâu vậy.
"Chưa tin sao ? Vậy sao khi có người giới
thiệu bạn trai cho Ân Ân, con lại cản đông cản tây, tính tình cộc cằn, chuyện
trong nhà hàng đột nhiên có quá nhiều chuyện để làm, nhiều đến nỗi Ân Ân không
có thời gian giao du với người khác ? Con có bao nhiêu phụ nữ ở bên
ngoài, nhưng chỉ để ý mình Ân Ân, sợ làm hỏng tình cảm giữa hai đứa, cho nên
con mới đè nén tình cảm, cố tình lấy cái cớ nó là
người nhà." Hứa Tinh Tiến rót cho Phí Kiệt đang ngây ngô nhìn mình một ly
rượu đỏ, "Đúng không ?"
"Ba, nhất định con phải kính ba một ly." Vẻ
mặt Phí Kiệt khâm phúc ba vợ, nâng ly uống cạn ly rượu với ông, lúc này mới
nói, "Ba nếu sớm nói cho con biết thì con đã sớm lấy cô ấy về nhà
rồi."
"Mấy chuyện này mà nói huỵch toẹt ra, con sẽ nói
là ba giựt dây con. Con phải chính mình ngộ ra, tóm lại là ba chờ, chờ con gọi
ta biết tiếng "Ba"." Hứa Tinh Tiến cụng ly với Phí Kiệt, hai
người kẻ rót người hò, cười thật vui vẻ.
Hứa Ân Ân vừa cười vừa lau lau mặt Phí Đình mới ăn cơm
no, đem nó thả xuống đất.
Hai mắt Phí Đình sáng lên, cầm chân Ân Ân, cố gắng
đứng dậy, lắc lắc đi về phía trước.
Đi từng bước --- ạch --- mông chạm đất.
Phí Đình bĩu môi, lại nhanh chóng đứng lên tiếp tục
đi, đi từng bước --- ạch --- mông lại chạm đất…
"Con rể của ba chỉ có mình con mà
thôi !" Hứa Tinh Tiến uống say đến mặt đỏ tai hồng.
"Con gái của ba cũng chỉ có một, ba sao không sớm
nói con biết là anh ấy yêu con." Hứa
Ân Ân liếc ba cô một cái, cảm thấy bản thân yêu đơn phương một người nhiều năm
quả thật rất mệt.
"Hai đứa mình to như khủng long mà óc thì cứ trái
nho vậy đó ." Hứa Tinh Tiến cười lớn ăn một miếng cơm, "Cơm chiên cá
muối ướp gừng này kiếm ở đâu ra vậy ?"
"Lần trước con đến Nhật, gặp vài người ngư dân có
bán loại cá muối tự ướp này, con nghĩ ba sẽ thích nên con mua hai ký về."
"Con ngoan con ngoan, không uổng công mấy năm nay
ta chờ con. Ba con hiện giờ đang ở Úc làm việc rất chăm chỉ, ngủ sớm dậy sớm.
Ba tin ông ấy còn thể thay đổi." Hứa Tinh Tiến lớn tiếng nói.
"Ba, cám ơn ba luôn quan tâm chăm sóc con."
Phí Kiệt nhấn giọng nói.
"Ta luôn coi con là con của ta." Hứa Tinh
Tiến dùng sức vỗ vai Phí Kiệt, hốc mắt cũng có chút phiếm hồng.
"Con sẽ không làm cho ba thất vọng." Phí
Kiệt ôm ba vợ nói.
Hứa Ân Ân nhìn hai người bọn họ, đứng một bên hạnh
phúc đến phát khóc, bởi vì từ lúc Phí Kiệt dọn đến nhà cô ở, cô và ba đã coi
anh như là người một nhà.
Đột nhiên Hứa Ân Ân nhìn sang Phí Đình đang đứng ở chỗ
khác so với mấy phút trước đây…
"Đình Đình tự đi được năm bước rồi !"
Hai người đàn ông kia nhảy dựng lên, vọt tới bên cạnh
Phí Đình trong khỏang thời gian ngắn, vỗ tay hoan hô không ngừng.
Phí Kiệt thấy vậy liền tươi cười đáng yêu, lại đi thêm
vài bước, như là cảm ơn mọi người đã cổ vũ.
"Giỏi lắm giỏi lắm, lấy nước ngọt cho nó, chúng
ta chúc mừng nó nào." Hứa Tinh Tiến hô
to gọi nhỏ.
Phí Đình uống một ngụm nước ngọt, khuôn mặt nhỏ nhăn
lại, miệng tròn tròn chu choa nửa ngày mới chịu nuốt nước ngọt vô.
"Ha ha, nó chưa từng uống qua nước uống có
ga…" Phí Kiệt cười to ra tiếng.
“Mà xem nó rất có tinh thần nếm thử, uống ngụm thứ hai
rồi kìa….” Hứa Tinh Tiến lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Hứa Ân Ân nhìn hai lớn một nhỏ cười nói rất vui vẻ,
nước mắt cô đột nhiên trào ra, cô chán ghét bản thân dù vui hay buồn đều khóc
cả, chẳng hormone trong người cô có vấn đề không.
Ngoài đường~~~~~
“Em rất hạnh phúc.” Cô ôm cổ Phí Kiệt, hôn lên môi
anh.
“Vì vậy em quyết định để tối nay anh muốn làm gì thì
làm phải không?” Phí Kiệt hai mắt sáng lên, ôm cô vào người mình, cho đến khi
cả hai sát gần nhau, một cm khoảng cách cũng không có.
“Anh anh anh…. Anh có một lần nào không phải vì mấy
chuyện đó không!” Cô đánh đấm vào vai anh, liều mình vẫy vẫy taxi, sợ anh nói
thêm gì đó làm cô đỏ mặt từ đầu đến chân.
Phí Kiệt cười ha hả nắm chặt vai cô, tay giơ cao lên,
một chiếc taxi rất nhanh trờ tới.
Anh mở cửa xe, ngồi ghế phía sau cùng cô.
Nói địa chỉ cho tài xế xong, anh ôm cô vào lòng, thủ
thỉ bên tai cô, “Cám ơn em.”
“Cảm ơn em cái gì?” Cô giương mắt nhìn anh.
Hai mắt anh sáng lên, khóe miệng cong lên tạo thành
một nụ cười hoàn mỹ, đó là nụ cười đã làm cô chết mê chết mệt.
“Cảm ơn em yêu anh.” Anh nói.
“Em cũng cám ơn anh đã ép em lấy anh.” Cô thản nhiên
cười, càng ôm chặt người anh.”
Phí Kiệt ôm sát cô, hai tay khư khư ôm chặt người cô,
cứ sợ cô sẽ bỏ chạy đi đâu mất. Nếu được hạnh phúc như vậy, cho bom nổ cả người
anh vung thành trăm mảnh cũng được.
Nhưng, thành trăm mảnh cũng chả sao, dù sao vợ yêu của
anh cũng sẽ thay anh tìm lại từng mảnh từng mảnh và chắp vá chúng lại. Bởi vì
--- cô yêu anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT