*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không có kim chủ đại nhân WC tràn đầy cảm giác thánh khiết an toàn, tôi vừa ngâm nga hát vừa rửa tay, lúc này KK cũng đi tới, ảnh vào WC nhưng không đến chỗ cầu tiêu, mà thần bí đứng bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: “Tiếu Đồng, sau này Pean nói gì thì cậu cứ nghe, đừng có phản bác.”

Tôi khó hiểu: “Tại sao?”

“Cậu thật sự không biết à, Pean có chống lưng, nghe nói hắn cùng…”

KK ra hiệu cho tôi ghé tai tới, tôi liền tiến tới nghe.

Pean và Trương công tử có mập mờ. KK nói nhỏ.

Tôi kinh ngạc nhìn KK, cũng rất bất ngờ.

Trương công tử là con nhà giàu nổi tiếng xa gần trong vòng mười tám thôn trang*, ở công ty Nghệ Thiên của chúng tôi và mấy công ty khác ngay cả đài truyền hình cũng có cổ phần, nghệ sĩ được y bao dưỡng trải khắp ba giới điện ảnh, truyền hình, ca hát, rất chịu chơi. Trương công tử từ khi xuất đạo trong vòng bao dưỡng này tới nay, tuổi không lớn lắm, hoa hoa cỏ cỏ từng dưỡng đã như cá dưới sông. Nhưng tôi chưa từng nghe nói y bao dưỡng người mới chưa debut, nếu chỉ nói vẻ bề ngoài, quả thật Pean có tư cách trở thành ngoại lệ này.

(*) Tục ngữ không phải chỉ cụ thể cách bao nhiêu thôn trang, mà ý chỉ “những thôn trang lân cận”, “phạm vi mấy dặm đường kế cận”.

Aiiii, mập mờ cái gì chứ, nói không thành thực như vậy, không phải là chủ hồ cá và nhà thầu sao? (1) Tôi xoa má, trong lòng chột dạ cười haha.

Thành thật mà nói nhìn biểu tình muốn nói lại thôi này của KK, thiệt khiến tôi lúng túng, tôi cũng có kim chủ, mặc dù hắn chỉ tặng cho tôi quần jean dành cho trẻ em, nhưng nói thế nào thì giữa tôi và hắn cũng có sự thực bao dưỡng, về cơ bản thì tôi và Pean không có gì khác nhau.

Cơ mà có chống lưng thì có chống lưng, không thể phản bác một câu thì cũng quá khoa trương ha, chống lưng của gã cũng không phải Thánh Allah… Allah hay là Aklak* nhỉ?

(*) Aklak là ngôi thứ nhất đại từ “chúng ta” và “ta” trong phương ngữ Ningbo và thành phố Thượng Hải.

“Không đến mức ấy chứ…” Tôi trả lời một câu. Cho dù tôi có nói với Quý Thi ngày nào ở trong nhóm tôi cũng bị hành hung, chắc hắn cũng chỉ cười haha, căn bản sẽ không vì tôi mà ra mặt, có thế cũng làm lớn chuyện.

“Cậu quá ngây thơ rồi, cậu biết ban đầu đài CBC chọn vai cho <Nói thật đại mạo hiểm>, tại sao Thượng Gary không trúng tuyển cuối cùng lại chọn Pean không?”

<Nói thật đại mạo hiểm> là một tiết mục giải trí ngoài trời siêu hấp dẫn của CBC, có năm nghệ sĩ nổi tiếng là khách mời cố định, mỗi kỳ lại mời thêm hai ba vị minh tinh làm khách quý. Tiết mục này vẫn luôn hot, một số nghệ sĩ tuyến hai tuyến ba dựa vào tiết mục này mà xuất hiện trên truyền hình, cũng thu hút được một đống fan, trở thành nhân vật bàn tán trên mạng. Khoảng thời gian trước đúng lúc một vị nghệ sĩ cố định trong <Nói thật đại mạo hiểm> có công việc khác ở hải ngoại, phải rời khỏi tổ tiết mục, lúc này mới tuyển người một lần.

Tổ tiết mục muốn tìm một khuôn mặt mới, nghe ý KK, biên kịch và đạo diễn vốn chọn trúng vua biểu cảmThượng Gary của nhóm chúng tôi, nhưng Pean muốn dùng tiết mục này để quen mặt, kết quả Thượng Gary vốn mười phần chắc chắn liền bất ngờ bị đá xuống.

Khó trách, tôi như có điều suy nghĩ, Thượng Gary nhìn trúng chương trình tổng hợp này, nhưng lại không trúng tuyển, hơn nữa lại cố ý chọn kẻ không biểu cảm như Pean, hóa ra là có Trương công tử ở phía sau.

“Còn nữa, cậu có nhớ tại sao trợ lý Tiểu Chiêu mà anh Thái Ni vốn định sắp xếp cho chúng ta lại bị đổi không?” KK vỗ vai tôi, “Tóm lại bình thường lúc nói chuyện chú ý một chút, đừng đắc tội hắn, có thể thuận theo thì cứ cố gắng thuận theo.”

Tôi đang buồn bã mất mát, lúc này di động trong túi rung lên, là Quý Thi gửi tin nhắn: Mời anh đi XXX ăn cơm, đói bụng.

Tôi chưa từng nghe tên nhà hàng XXX, bèn hỏi KK nhà hàng đó ở đâu, KK nói cậu điên à, đó là nhà hàng Michelin ba sao, nhà hàng nước Pháp, cậu ăn nổi sao?

Tôi vội vàng lấy di động ra xem lại, không sai, Quý Thi nói là tôi mời hắn. Tôi mở ví, bữa tiệc này tôi nhất định mời không nổi, nhưng kim chủ đã hẹn tôi đâu dám không hẹn, không thể làm gì khác đành tự an ủi bản thân, có thể là tôi mời khách hắn trả tiền, bèn mang theo ý nghĩ ngây thơ như vậy đến nhà hàng nước Pháp kia.

***

Quý Thi chưa tới, tôi cũng không dám vào, bèn đứng ở bên ngoài ôm tay trông chờ mòn mỏi đợi một hồi, một chiếc SUV bốn chỗ màu đen dừng trước cửa nhà hàng, Quý Thi mang mắt kính con ếch* che khuất nửa gương mặt xuống xe.

(*) Như trong ảnh.

mắt kính con ch

“Cục cưng, chờ lâu không?”

Một hoa mỹ nam như anh sao cứ mở mồm là bảo bối cục cưng thế hả?

Quý Thi như bạch tuộc tám chi từ sau lưng ôm lấy tôi, thoải mái không chút nào che giấu, như vậy thành ra cũng chẳng ai nghi ngờ, tôi ngó kính thủy tinh, dáng vẻ chúng tôi tựa như một đôi gay cố tình bán hủ trước công chúng, lại giống như mẹ già cõng con lớn khó khăn đi về phía trước, dù sao cũng không truyền ra scandal quan hệ bất chính được.

Quý Thi thấy tôi nhìn kính thủy tinh, hạ mắt kính xuống một đoạn, hỏi tôi: “Bảo bối anh đẹp trai không?”

Tôi nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình và hắn trên tấm kính: “Giống như David và Discobolus ngàn dặm tới gặp nhau~”

David

Discobolus

Quý Thi nói, một trong những nguyên nhân hắn quyết định bao dưỡng tôi chính là vì tôi có thể trêu đùa hắn vui vẻ. Hắn không biết là tôi cho dù tăng bốc hắn thì đồng thời cũng không hạ thấp mình, hắn là David thì tôi là Discobolus, tôi cũng chẳng mất mát gì.

Quý Thi bị tôi chọc cười, lúm đồng tiền như hoa sải bước như sao băng vào nhà hàng, tôi như cô vợ nhỏ theo sau. Lúc ngồi xuống tôi vòng vo hỏi hắn: “Ăn bữa cơm này phải tốn rất nhiều tiền của anh ha, ngại ghê.”

Tốt nhất hãy trả lời “Anh có tiền, anh tự do phóng khoáng”, “Bảo bối cưng đừng khách khí như vậy”!

“Không phải đã nói cưng mời khách sao?”

Con bà nó thật sự đó à?!

Nhìn tôi đổ mồ hôi lạnh, Quý Thi dùng khăn lông lau tay, tới một câu: “Có thể đến nhà hàng Nhật Bản cao cấp ăn cơm, cũng không tiếc chút tiền này chứ.”

Mẹ nó quả nhiên nhìn lén clone của tôi, sự nhỏ mọn của anh có thể tính đến nano* luôn rồi đấy!

(*) Một nanômét (viết tắt là nm) là một khoảng cách bằng một phần tỉ mét (10−9 m).

“Vậy coi như anh cho em mượn, ghi sổ nhé?” Tôi đành nói.

Quý Thi khoanh tay trước ngực, nhìn trần nhà suy nghĩ hồi lâu, mới miễn cưỡng nói: “Thôi được. Anh không ức hiếp bảo bối nghèo.”

Gặp phải kim chủ như này, bảo bối thật là số khổ!

Nói đến việc tại sao tìm tới vị kim chủ này, chuyện thật ra không thể trách tôi, tôi cũng có mắt nhìn lắm chứ. Là Quý Thi coi trọng tôi, lôi lôi kéo kéo một khoảng thời gian cứng rắn phải đi cùng tôi, tôi tuyệt đối không có chủ động cấu kết với người bệnh thần kinh này! Mặc dù tôi cảm thấy dáng dấp của hắn thật là cảnh đẹp ý vui, bình thường gặp trong công ty thì cũng nhìn thêm mấy lần, nhưng tôi thích vẽ mà, đối với phương diện này tương đối nhạy cảm, đây chính là một loại thưởng thức trong sáng.

Tôi vẫn luôn cảm thấy mình và Quý Thi sẽ chẳng bao giờ giao nhau. Quý mỹ nhân và tôi, giống như Mona Lisa trong bảo tàng Louvre, có lẽ cả cuộc đời này sẽ không bao giờ giao nhau.

Ba năm đầu tôi ký hợp đồng với Nghệ Thiên, hai năm cuối bà nội qua đời, tôi chạy cả đêm đến bệnh viện, vẫn không thể thấy mặt bà lần cuối, cuối cùng chỉ còn lại tôi và em gái.

Khoảng thời gian đó thật sự khó khăn, mỗi lần đi ngang qua bệnh viện, nhìn thấy bà cụ tản bộ trong công viên, tôi đều cảm thấy cay mũi. Chính vào lúc này, Quý Thi đến tìm tôi.

Đêm hôm đó trời đổ tuyết rơi, tôi ngồi ngẩn người trên bồn hoa bên ngoài công ty, cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì, bình thường luyện tập mệt mỏi đến mấy tôi cũng không cảm thấy khổ, nhưng ngày hôm đó cảm thấy rất rất khổ, bình thường lúc huấn luyện cũng thường xuyên bị mắng, nhưng ngày hôm đó cảm thấy lời của thầy vũ đạo sao mà chói tai đến thế, tôi nghĩ bây giờ bà nội đi rồi, nhỡ chẳng may tôi không thể thuận lợi debut, tôi sẽ không có tiền cho em gái học đại học mỹ thuật, đến lúc đó biết phải làm sao.

Ngay lúc này phía sau lưng truyền tới một tiếng: “Hi, cưng.”

Tôi ngẩn người quay đầu, nhìn thấy hát chính của thiên đoàn khoác áo choàng lông cừu màu cà phê, gạt tuyết bước về phía tôi.

Có lẽ rất người cũng giống như tôi, cảm thấy Quý Thi chỉ là một bình hoa, nhưng khi bình hoa này thật sự xuất hiện trước mặt bạn, tin tôi đi, bình hoa cái gì chứ, hát ngu cái gì chứ, tất cả vết nhơ của hắn trong nháy mắt đều là mây bay, trong đầu bạn chỉ còn lại có ba chữ —— đại minh tinh. Giống như tôi lúc đó.

Tôi vội vàng đứng dậy, cho rằng tiền bối có chuyện cần tôi hỗ trợ.

Quý Thi nhìn tôi một hồi, sau đó nói ra một câu mà tôi cảm thấy không chân thực nhất đời này, hắn nói: “Anh bao dưỡng cưng được không?”

Những lời này khiến tôi chấn động, giống như Thần Sấm vác búa từ trên trời rơi xuống, một búa đánh bay tôi đến thần vực.

Quý Thi đi tới, cởi thắt lưng của áo choàng dài, tôi đang nghĩ hắn định làm gì, chắc chỉ đơn thuần thấy nóng, nhưng hắn lại đơn thuần cởi chiếc áo choàng màu cà phê đó ra, khoác lên vai tôi: “Cưng suy nghĩ đi, ngày mai trả lời anh.”

Vải lót bên trong áo choàng là len Cashmere mềm mại, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, đầu óc tôi đang bay.

Ngồi trên tàu điện ngầm, trước mắt vẫn không ngừng trôi về hình ảnh tuyết rơi Quý Thi đứng dưới ánh đèn đường, cởi thắt lưng, rồi lại cởi từng viên từng viên cúc gỗ, hình ảnh này so với động tác phủ áo choàng lên vai càng khiến người ta động tâm hơn, bởi vì mang vẻ trẻ con nghiêm túc.

Nhưng chuyện này từ đầu tới đuôi thiếu logic, tôi cẩn thận nghĩ, chẳng lẽ Quý Thi uống say? Cúi đầu ngửi áo choàng, lại không có vị cồn, chỉ có mùi nước hoa đàn ông rất thơm, tôi cũng không miêu tả được đó là mùi gì, nhưng mùi hương trẻ trung này, khiến người ta yêu thích, giống như Quý Thi.

Ở công ty, tôi và Quý Thi ngay cả mặt cũng không gặp được mấy lần, hẳn là tôi nhận ra hắn hắn căn bản không nhận ra tôi mới đúng, mất não thế nào mà nói với tôi như vậy? Tôi vừa nghĩ mình cứ án binh bất động, nói không chừng lại là chuyện hiểu lầm, lại vừa nghĩ, rốt cuộc bao dưỡng chính là chuyện như vậy, quá tùy tiện thật khiến người ta tan vỡ ảo tưởng.

Tôi giặt sạch áo choàng Burberry dính tuyết, sáng hôm sau mang đến công ty, lén đặt trước cửa phòng làm việc của người đại diện Hứa Chương của LOTUS. Tôi không đi tìm Quý Thi, lại không ngờ rằng buổi chiều Quý Thi đến tìm tôi.

Đúng lúc tôi đi vệ sinh trong WC, đột nhiên có người gõ cửa, tôi lên tiếng đáp lại “Có người”, thế này còn chưa đủ rõ ràng ư, ngoài  cửa hồi lâu không có động tĩnh, sau đó liền nghe thấy giọng của Quý Thi: “Cưng cân nhắc đến đâu rồi?”

Tôi một chút mắc đi cầu cũng không còn.

“Tiền bối, có phải hiểu lầm ở đâu không?” Tôi dè dặt hỏi.

“Hiểu lầm ở đâu?”

“Ngài biết tôi tên gì sao?”

“Ngài cái gì mà ngài, anh mới hai mươi lăm, nói cứ như anh là ông già ấy.” Quý Thi cười.

Đây là tôn xưng, ngữ văn của anh học kiểu gì vậy hả, tôi thổ tào trong lòng, nhưng thổ tào cũng chỉ để tăng thêm chút can đảm cho mình, tôi lại hỏi: “Cho nên tiền bối không biết tôi là ai?”

“Biết chứ, cưng tên Tiếu Đồng.” Bên ngoài có người đi ngang qua, Quý Thi kề sát cửa, lén lút nói, “Là một trong số đám người mới.”

Nghe khẩu khí này tôi chỉ là một người trong số chúng sinh ha, tôi gãi đầu một cái: “Tại sao lại bao dưỡng tôi?”

“Anh thường xuyên đi ngang qua phòng huấn luyện của cưng, cảm thấy cưng rất đúng khẩu vị của anh.” Quý Thi lẽ thẳng khí hùng.

“…” Thế này cũng được hả? Hóa ra trong mắt anh, người mới trong phòng học cũng chỉ là một đám con vịt (trai bao) chiêm chiếp ha, giới giải trí bẩn thỉu này cuối cùng tôi cũng được kiến thức! Nhưng tôi không muốn đắc tội tiền bối, đành phải uyển chuyển nói, “Tôi không muốn bị bao dưỡng không minh bạch như vậy.”

“Nói đơn giản, bao dưỡng chính là cưng giúp anh làm ấm giường, anh kín đáo cho cưng một ít thuận lợi, cho cưng thoải mái hơn chút.”

Ai nói với anh tôi không hiểu bao dưỡng nghĩa là gì? Nhưng vừa nghĩ tới làm ấm giường, lại nghĩ đến gương mặt của Quý Thi, tôi khá là nguyện ý cưỡi hắn… Nhưng tôi cảm thấy cái thùng nhuộm giới giải trí này tôi có thể vào, nhưng có một số thứ vẫn phải giữ vững, cho dù cuối cùng có một ngày tôi bị nhuộm đến thay đổi hoàn toàn, ít nhất cũng phải làm kẻ chết chìm cuối cùng. Cho nên lời mời thối rữa này tôi không chấp nhận: “Xin lỗi tiền bối.” Tôi dùng ngôn từ nghĩa chính để từ chối, đưa tay “xoẹt” một cái kéo giấy, chuẩn bị kết thúc cuộc đối thoại không có chút ý nghĩa nào này.

“Tại sao xin lỗi?”

Nói đến thế mà hắn còn không hiểu, tôi nói: “Dạo này tôi hơi bận.”

“Bình thường cưng không đọc tiểu thuyết showbiz à?” Quý Thi đột nhiên hỏi tôi.

“Không đọc.” Tôi nói, “Tôi thích đọc tiểu thuyết Khởi điểm mạng tiếng Trung*.”

(*) Khởi điểm mạng tiếng Trung là một trang web – https://www.qidian.com/

“Khởi điểm mạng tiếng Trung? Chính là mấy trang web ngựa đực? Cưng là thẳng nam?”

“Không phải! Tôi đọc <XX ghi chép>, <XX cao thủ>, không phải ngựa đực văn!” Thật là làm nhục thưởng thức của tôi!

“Không phải thẳng nam thì cứ nói không phải, sao phải phẫn nộ thế~” Quý Thi bật cười.

Tôi lườm cánh cửa kia, sao tôi cứ cảm thấy… tôi cứ cảm thấy hát chính của thiên đoàn bị chập mạch thế nhỉ?

“Vậy cưng có cho anh bao dưỡng không?”

Tôi nhức đầu cực kỳ, cuối cùng vẫn là nguyên tắc chiếm thượng phong, lấy tay ôm mặt, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, lên tiếng như muỗi kêu: “Không cho.”

Sau cánh cửa hừ một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa.

Tôi không thể ở trong này mãi, đành cẩn thận đẩy cửa ra, bên ngoài đã không còn ai. Trong WC chỉ còn lưu lại mùi nước hoa đàn ông thanh thoát.

Có lẽ tôi đắc tội hắn rồi.

_____

Chú thích:

(1) Bắt nguồn từ bộ phim truyền hình “Sam Sam đến đây ăn nào”, Tiết Sam Sam hiến máu cho em gái Phong Đằng, Phong Đằng vốn định đưa chi phiếu để cảm ơn nhưng Phong Nguyệt cảm thấy không đủ thành ý, đổi thành mỗi người đưa tới bữa trưa bổ máu. Sau này Tiết Sam Sam mới biết chuyện, hỏi Phong Đằng tại sao không cho cô chi phiếu. Phong Đằng trả lời “Tiết Sam Sam em không hiểu thả dây dài câu cá lớn sao?” Sau này hai người yêu nhau, lúc câu cá bên hồ nước, Phong Đằng ôm Sam Sam, cùng cầm cần câu nói “Anh muốn cho tất cả mọi người biết hồ cá này đã được em thầu”, ám chỉ quan hệ của hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play