Đây không phải là lần đầu Phương Tú đọc qua “Rửa oan tập lục” - đây là sách mà những người làm khám nghiệm tử thi cần phải đọc, cũng là sách nàng không biết đọc qua bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn, ngẩng đầu nhìn về phía một mảnh đen kịt ngoài cửa sổ, nghĩ thầm đêm đã sâu như vậy rồi, cha vẫn chưa về, tám phần lại đi uống hai ly với Tri huyện đại nhân.

“Chờ cha về vẫn phải hảo hảo nói ông ngưng việc này lại, không nghĩ tuổi của mình đã bao lớn, thì cũng phải biết uống rượu rất hại thân...” Nàng lo lắng lẩm bẩm.

Nhưng nói về vị Tri huyện Ngô huyện mới nhậm chức không đến ba tháng này, tuy Tú Vân còn chưa gặp qua người, chỉ nghe phụ thân nói qua đối phương còn trẻ, hơn nữa ở trong thi đình được chính hoàng đế tuyển làm trạng nguyên, nhân vật số một này lại nguyện ý chịu thiệt làm thất phẩm Huyện lệnh như vậy, thật đúng là ngoài ý nghĩ mọi người.

Nghĩ tới đây, Tú Vân liền nghe bên ngoài vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, ở trong đêm yên tĩnh phá lệ rất rõ ràng, cửa chính đã bị đẩy ra.

“Tú Vân... Mau tới giúp cha...” Người lớn tuổi thân hình gầy yếu thở hổn hển mang một nam tử trẻ tuổi cao hơn mình vào cửa.

Nhìn thấy cảnh này, Tú Vân lập tức đứng dậy. “Cha, hắn là...”

“Đại nhân uống rượu say.” Phương lão giải thích đơn giản.

“Ta... Không có say...” Tựa hồ nghe thấy lời nói của cha con bọn họ, đầu Cố Thiên Hữu dù hơi hỗn loạn vẫn cố ngẩng lên, miệng vẫn lên tiếng.

“Sao cha mang hắn về đây?” Tú Vân nghĩ thầm thì ra người nam tử trẻ tuổi này chính là Tri huyện đại nhân. “Trong nhà lại không có phòng dư cho hắn ngủ...” Tuy trong lời nói mang theo một chút bất mãn, dường như đang trách người nam nhân này luôn tìm phụ thân uống rượu, nhưng vẫn đưa tay hỗ trợ đỡ hắn, chia bớt một ít sức nặng.

“Để đại nhân tạm thời ngủ ở trong phòng ta.” Phương lão đi về phía phòng sau.

Nghe cha nói như vậy, Tú Vân cũng chỉ đành hỗ trợ dìu Tri huyện đại nhân vào phòng, cuối cùng an trí người ở trên giường.

Cố Thiên Hữu rên nhỏ: “Nước... Ta muốn uống nước...”

“Nhanh đi rót một ly nước cho đại nhân.” Phương lão cởi hài của Tri huyện đại nhân, quay đầu lại nói với nữ nhân.

“Vâng” Tú Vân nhịn tức, xoay người đi ra ngoài.

Đợi Tú Vân mang ly nước vào, Phương lão đã đốt sáng nến trên bàn.

Phương lão tiếp nhận ly trà, sau đó ngồi ở mép giường. “Đại nhân, uống ngụm nước trước đi.”

“Phương lão... Chúng ta cạn thêm ly nữa...” Cố Thiên Hữu từ từ nhắm hai mắt, miệng vẫn la hét.

“Muốn uống tự ngươi đi uống... uố... ng!” Ấn tượng của Tú Vân đối vị Tri huyện đại nhân mới này càng ác liệt rồi, bởi vì nàng ghét nhất quỷ rượu, cho nên một con mắt cũng không thèm nhìn hắn.

“Tú Vân!” Nghe thấy nữ nhi lẩm bẩm, Phương lão nhỏ giọng trách cứ.

Uống liền hai ly nước, Cố Thiên Hữu ngã đầu ngủ.

“Tốt lắm, chúng ta ra ngoài đi.” Phương lão khoát tay áo nói.

Đi theo phụ thân rời phòng, đi tới phòng trước, Tú Vân cũng đi rót một ly nước mang tới cho phụ thân. “Coi như là đại nhân tìm cha, cha cũng phải tận lực cự tuyệt, cũng đã sắp sáu mươi, phải ít đụng đến rượu mới tốt.” Cũng bởi vì hai cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cho nên nàng hy vọng cha có thể dài mệnh trăm tuổi.

“Thật ra cha không uống bao nhiêu, là đại nhân uống một mình.” Phương lão cầm ly nước nữ nhi rót mới giải thích cho nàng nghe. “Cũng bởi vì đại nhân không quen uống rượu, cho nên mới muốn luyện nhiều một chút.”

“Luyện?” Tú Vân không hiểu hỏi.

Phương lão uống nước xong rồi mới tiếp tục nói. “Ngươi cho rằng Huyện lệnh dễ làm sao? Luôn có vài trường hợp cần uống mấy ly, ngộ nhỡ gặp Tuần phủ đại nhân hoặc Tri phủ đại nhân, cũng không thể thoái thác không uống, vậy sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan tương lai, cho nên thời gian này đại nhân mới có thể tìm cha làm bạn với hắn, cũng may đại nhân để mắt đến cha – kẻ khám nghiệm tử thi nho nhỏ này, đương nhiên ta không có lý do gì cự tuyệt.”

“Thì ra có chuyện như vậy.” Tú Vân giờ mới hiểu được nguyên nhân.

“Chờ đại nhân tỉnh lại, ngươi cũng đừng vô lễ với hắn.” Phương lão rất rõ tính tình nữ nhi, bề ngoài thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, nhưng lại di truyền tính tình của thê tử đã mất, chỉ cần chọc giận nàng, sẽ cực kỳ mạnh mẽ. “Ngươi không nên thấy đại nhân chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng nếu so sánh lại giỏi hơn Tri huyện trước nhiều, chẳng những trong lúc xử án có thể nhìn thấu mọi việc, lấy lại công đạo cho dân chúng vô tội, đối với kẻ phạm pháp cũng xử không nhẹ, thật là vị quan tốt khó có, Ngô huyện có hắn, có thể nói là phúc của dân chúng.”

Tú Vân nghe xong buổi nói chuyện này, vẫn tương đối hoài nghi. “Hắn thật sự tốt như cha nói sao?”

“Cha sống đến từng tuổi này rồi, cũng coi như gặp qua không ít quan, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm người, mặc dù đại nhân nhậm chức không đến ba tháng, nhưng cho dù vụ án nhỏ đến đâu đều tích cực xử lý, rất nhiều chuyện cũng đều tự thân đi làm, cái này càng đáng quý.” Phương lão nói. “Có thể làm việc cho đại nhân này, cha hy vọng có thể sống nhiều hơn vài năm nữa.”

Nghe xong đánh giá lần nữa, ấn tượng của Tú Vân đối Tri huyện này mới chậm rãi thay đổi. “Con biết, cha đến phòng của con ngủ đi, con ở chỗ này xem ít sách, chợp mắt một chút là được.”

“Vậy tối nay vất vả ngươi.” Phương lão vỗ vai nàng rồi đi ngủ trước.

Đợi phòng an tĩnh lại lần nữa, Tú Vân mới ngồi xuống ghế, dưới ánh nến xem sách, cuối cùng bất tri bất giác ghé vào trên bàn ngủ.

Thẳng đến gần giờ Mẹo, tiếng gà trống xa xa vang lên, Tú Vân đang mơ màng giật mình tỉnh lại, nàng buộc lại búi tóc, thoáng nhìn ngoài cửa sổ đã lộ ra ánh rạng đông, liền thổi tắt ánh nến trên bàn, chuẩn bị nấu cơm giặt quần áo.

Khi Tú Vân đi đến trước cửa phòng phụ thân, nghe thấy bên trong có tiếng động, nhưng không tiện đi vào, vì vậy cách rèm vải hỏi: “Đại nhân đã tỉnh sao?”

Cố Thiên Hữu một tay xoa huyệt Thái Dương, trên giường cố gắng ngồi dậy, nghe thấy câu hỏi này, đầu tiên là ngơ ngác một chút, nhớ tới chuyện tối hôm qua cùng Phương lão khám nghiệm tử thi trong nha môn uống rượu chung.

“Ngươi là... nữ nhi của Phương lão?” Hắn trong phòng thử hỏi.

“Dạ, ta giúp đại nhân đi pha ly trà nóng.” Nói xong, Tú Vân bước ra phòng bếp đằng sau.

Cảm giác được người ngoài rèm thong thả bước đi, Cố Thiên Hữu mới nhịn cơn đau đầu say rượu, cúi đầu mang hài vào, sau đó sửa sang lại áo dài màu lam bị nhăn trên người, lúc này mới vén rèm lên, đi ra khỏi phòng.

Hắn đi vào phòng trước, nhìn xem gian phòng đơn sơ này, chỉ cần liếc mắt có thể xem hết, có thể thấy được sinh hoạt kham khổ.

Không qua bao lâu, Tú Vân đã bưng trà nóng vào. “Đại nhân…”

Nghe vậy, Cố Thiên Hữu lập tức xoay người lại, hướng mắt về phía trước nhìn nữ tử trẻ tuổi xuân xanh mười tám, búi tóc chải kiểu Tô Châu vểnh lên, trên áo dưới váy, cổ áo và ống tay áo khảm viền hoa, chỉ thấy thân hình nàng xem ra yếu đuối, gương mặt trái xoan, mặt mày mắt mũi có vẻ dịu dàng cẩn thận chỉ Giang Nam nữ tử mới có.

“So với khi còn bé cũng không có thay đổi quá lớn...” Ở trong trí nhớ của Cố Thiên Hữu, mười năm trước nàng cũng đã xinh đẹp tuyệt trần đáng yêu, hôm nay càng uyển chuyển hàm xúc động lòng người, bất quá một đôi mắt đẹp chau lên đối mặt mình có vẻ vô lễ, chăm chú nhìn thì nàng không thẹn thùng vội vàng cúi đầu xuống, mà là không vui trừng trở lại, cho thấy nàng có tính cách. “Mà ngay cả tính tình mạnh mẽ này cũng không hề thay đổi...”

Tú Vân nghe không rõ hắn đang lẩm bẩm những gì, nghĩ mình chỉ là một cô nương gia có thái độ như vậy không khỏi cũng quá thất lễ. “Đại nhân!” Tiếng kêu khẽ này hàm xúc ý tứ cảnh cáo nồng hậu.

Giống như lời cha nói tối hôm qua, vị Tri huyện đại nhân mới tới này quả nhiên tuổi rất trẻ, không quá hai mươi tuổi, thân hình cao gầy, nhưng lại không đến mức yếu đuối vô dụng như người đọc sách, tuy giờ phút này bởi vì nguyên nhân say rượu, khí sắc xem ra không phải rất tốt, nhưng lại là nam tử xuất sắc tuấn tú nhất mà Tú Vân gặp qua, nhất là dưới sống mũi thẳng tắp là một đôi môi nam tính vui vẻ, phối hợp đôi mắt trắng đen rõ ràng, cười rộ lên sẽ hơi nheo lại rất đẹp, giống như muốn câu hồn của các cô nương, mới vừa rồi bị hắn nhìn chằm chằm mãnh liệt như vậy, tim đập lập tức nhảy nhanh nửa nhịp, lúc này mới tranh thủ thời gian lấy lại tinh thần.

“Khụ, khụ.” Cố Thiên Hữu hắng giọng, biết ánh mắt mình quá mức “rõ ràng” rồi, đó cũng là bởi vì hắn rất cao hứng có thể gặp lại nàng. “Bản quan thất thố.”

“Xin đại nhân dùng.” Tú Vân đặt trà nóng trên bàn, suy tư lời phải nói kế tiếp.

Cố Thiên Hữu lễ phép nói: “Đa tạ Phương cô nương.” Bởi vì vừa tiếp được vị trí Tri huyện không lâu, có không ít công vụ xử lý, cho đến gần đây mới có thời gian tiếp cận cha con Phương gia.

“Đại nhân...” Tú Vân thấy hắn vén áo ngồi xuống, lúc này mới mở miệng.

Cố Thiên Hữu nhấp hai hớp trà nóng, vừa uống đã biết là loại lá trà kém chất lượng, vừa đậm vừa đắng, nhưng lại vừa vặn hòa tan mùi rượu còn sót lại trong cơ thể. “Phương cô nương có chuyện gì mời nói.”

“Ta hi vọng từ nay về sau nếu đại nhân muốn tìm người uống rượu..., có thể tìm những người khác giúp, đừng có tìm ta cha nữa.” Giọng điệu của Tú Vân khẩn thiết nói.

“Vì cái gì?” Cố Thiên Hữu hoang mang hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Vân nghiêm chỉnh. “Cha ta tuổi cũng lớn rồi, tốt nhất nên uống ít rượu mới tốt.”

Nghe xong, Cố Thiên Hữu gật đầu mấy cái. “Phương cô nương băn khoăn cũng có đạo lý.”

“Vậy làm phiền đại nhân.” Tú Vân cho là hắn đáp ứng rồi.

Cố Thiên Hữu lập tức nói tiếp: “... Ta cam đoan sẽ khiến Phương lão uống ít một chút.”

“Ngươi...” Vẻ mặt Tú Vân bực bội, tức giận cũng từ từ bốc lên. “Bên người đại nhân hẳn là có sư gia, có đầy tớ nhà quan cùng người hầu, còn sợ tìm không thấy người cùng ngươi uống rượu sao?”

“Nhưng ta lại hợp ý với Phương lão nhất, nói chuyện cũng ăn ý nhất, vậy phải làm sao mới tốt?” Cố Thiên Hữu giả bộ làm ra biểu lộ phức tạp, khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng sáng ngời. “Bằng không như vậy, vì có thể làm cho Phương cô nương an tâm, không bằng bản quan muốn uống thì sẽ đến đấy, như vậy ngươi cũng có thể ở gần chăm sóc Phương lão, không cho hắn uống quá nhiều rượu, làm như vậy chu toàn chứ?”

“Đại nhân...” Tú Vân không khỏi có chút há hốc mồm, nói như thế nào, sự tình lại biến thành cái dạng này, giống như mình từng bước một đi vào bẫy rập đã thiết kế tốt, đợi phát hiện đã quá muộn.

“Chẳng lẽ Phương cô nương không chào đón bản quan?” Cố Thiên Hữu nhìn qua biểu lộ kinh ngạc của nàng, khóe miệng mơ hồ run rẩy, sau đó giống như vô tội hỏi lại.

“Tú Vân không, không dám.” Nghĩ đến nam nhân này là Tri huyện Ngô huyện, lại là người bề trên trực tiếp của lão cha, Tú Vân chỉ có thể đem hai chữ “Đúng vậy” nuốt trở vào.

Cố Thiên Hữu ho nhẹ một tiếng, như là đang che dấu vui vẻ. “Phương cô nương không cần phải quá mức miễn cưỡng, nếu thật không hoan nghênh, ta sẽ cùng Phương lão đến quán rượu uống...”

“Ta một chút cũng không miễn cưỡng.” Tú Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thật vậy chăng? Bản quan cũng không phải loại Huyện lệnh ác bá dùng tư cách, địa vị đến làm người khác khó chịu.” Cố Thiên Hữu nói với một bộ dáng rất ủy khuất.

“Vậy chiếu ý của đại nhân.” Tú Vân đột nhiên có loại cảm giác dẫn sói vào nhà.

“Nghe ngươi nói như vậy, bản quan cũng yên lòng hơn.” Nói, Cố Thiên Hữu lại uống một ngụm trà nóng vào miệng, đem hình cung cười ở khóe miệng giấu xuôi theo ly. “Như vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh, nhất định thường xuyên đến đây quấy rầy.”

“Đại nhân... quá khách khí.” Tú Vân nghiến răng, thốt ra lời khách sáo.

Cái gì vị quan tốt khó có? Cái gì nhìn thấu mọi việc? Người nam nhân này quả thực là tiểu nhân gian trá, tục ngữ nói làm quan không có một người tốt, lời này một chút cũng không giả, cha căn bản là bị bề ngoài nhìn tao nhã của hắn lừa! Tú Vân liếc xéo Tri huyện đại nhân đang giống như nhàn nhã tự tại ngồi ở trước mắt, trong lòng tức giận thầm nghĩ.

Cố Thiên Hữu tự nhiên có cảm giác được nàng nhìn mình lom lom, bất quá càng như vậy, hắn càng muốn trêu chọc nàng, biết rõ bởi như vậy Tú Vân có thể sẽ chán ghét hắn, nhưng hết lần này tới lần khác khống chế không được hành vi ngây thơ của mình. “Phương cô nương cứ làm việc của ngươi, bản quan từ trước đến nay có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, không cần có người hầu hạ.”

“Đại nhân thật đúng là hiểu được thương cảm người khác.” Tú Vân không cam lòng yếu thế trào phúng.

“Bản quan tuy là quan thất phẩm nho nhỏ, nhưng nhận bổng lộc triều đình, tự nhiên phải xem dân chúng Ngô huyện như người nhà, cái này cũng bao gồm cả Phương cô nương, đều đã là người một nhà, lẫn nhau cũng không cần quá khách khí.” Cố Thiên Hữu nói mặt không đỏ thở không gấp, nhưng người nghe lại nổi da gà đầy đất.

“Đại nhân thật đúng là dám nói.” Tú Vân chưa từng gặp qua nam nhân da mặt dày như vậy, quả nhiên là trời sinh làm quan, thật sự là có thể nói lời tốt đẹp.

“Đa tạ khích lệ.” Cố Thiên Hữu hào phóng tiếp nhận lời ca ngợi của nàng.

Nếu nói tiếp với người nam nhân này, Tú Vân không dám cam đoan sẽ không cầm chổi ra đuổi người. “Ta đây đi xuống nấu cơm, đại nhân xin cứ tự tiện.”

Lời vừa mới dứt, Tú Vân liền nghe được cửa chính truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, vì vậy đi ra mở cửa.

“Ta là Tác sư gia, xin hỏi đại nhân nhà ta tối hôm qua có ở chỗ này hay không?” Ngoài cửa lớn có một nam tử cũng khoảng hai mươi tuổi, hướng nàng chắp tay hỏi.

Cố Thiên Hữu nghe được thanh âm của trợ tá, trong phòng đáp: “Ta trong này.”

“Đại nhân nên trở về nha môn.” Tác sư gia bước vào đóng cửa nói.

“Uh nên đi.” Cố Thiên Hữu chậm rãi đứng lên.

Tú Vân thấy Tri huyện đại nhân cuối cùng phải đi về rồi, âm thầm thở ra, bây giờ nàng chỉ muốn trải qua thời gian thật im lặng với phụ thân, không hy vọng có bất kỳ người ngoài nào đến nhiễu loạn cuộc sống của bọn họ.

“Đa tạ Phương cô nương pha trà.” Cố Thiên Hữu hai tay chắp sau lưng, nhìn Tú Vân tiễn mình tới cửa, mắt đẹp hơi híp lại. “Hôm nay bản quan cáo từ trước.”

“Đại nhân đi thong thả.” Tú Vân vẫn biểu hiện lễ nghĩa nên có.

“Ừ.” Cố Thiên Hữu liếc nàng, lúc này mới bước ra cửa, cùng trợ tá rời khỏi Phương gia.

Hai người cứ như vậy bước chậm trên phố huyện, có thể chứng kiến một ngày sinh hoạt mới của dân chúng sắp triển khai.

Không khí buổi sáng cũng vô cùng tươi mát, làm cho trạng thái say rượu của Cố Thiên Hữu giảm đi rất nhiều, nghĩ đến thái độ kính mà không gần của Phương Tú Vân đối với hắn, nếu mình không phải là Tri huyện Ngô huyện, chỉ sợ sớm đã mở miệng đuổi hắn, càng sẽ không nén giận như vậy, chỉ là sau này muốn nàng cho sắc mặt tốt xem, chỉ sợ không dễ dàng, bất quá... Hắn chính là thích bộ dạng nàng mang một ít tính tình mạnh mẽ, nhưng lại không đến mức vô cùng hung hãn.

“Ngươi là nam hài tử, không cho phép khóc!”

“Nam hài tử thích khóc như vậy, sẽ bị người ta cười!”

“Cha ta nhất định sẽ giúp ngươi, mau ăn cơm thôi, bằng không ta sẽ không để ý tới ngươi...”

Nghĩ đến chuyện năm đó, vui vẻ nơi đáy mắt Cố Thiên Hữu sâu hơn, mười năm nay, hắn chưa từng có thời gian cũng không có hứng thú đi chú ý tướng mạo cùng tính tình các cô nương khác, đơn giản là hình ảnh Phương Tú Vân đã một mực ghi ở trong lòng hắn, không có một người nào, không có một nữ tử nào có thể thay thế.

“... Đại nhân còn chưa có nói cho cha con Phương gia, sở dĩ lựa chọn đến Ngô huyện đảm nhiệm Tri huyện, bởi phần lớn nguyên nhân là vì báo ân?” Sau khi Tác sư gia đi một đoạn đường mới mở miệng.

Cố Thiên Hữu thu hồi tâm tư, khóe miệng như trước chứa đựng một vòng cười yếu ớt.

“Phương lão là người thành thật, gần đây đều an phận thủ thường, tuyệt không thu hối lộ, cũng không có bất luận lý do gì nói dối, dù sao phần việc khám nghiệm tử thi này cũng quan trọng, tuyệt đối không được qua loa, điểm ấy từ trước kia đến bây giờ cũng không có thay đổi, nếu ta nói với hắn muốn báo đáp ân tình năm đó, chỉ sợ hắn sẽ chối từ lần nữa, thậm chí giữ một khoảng cách với ta, cho nên ta đã nghĩ thật lâu, quyết định cứ như bây giờ, dùng tư cách, địa vị đối cấp dưới đến ở chung là tốt rồi, nếu Phương gia có bất kỳ việc cần gì, cũng có thể âm thầm hỗ trợ, có lẽ như vậy thỏa đáng hơn.”

Nói đến đây, trong đầu Cố Thiên Hữu hiện lên chuyện cũ mười năm trước, bởi vì khi phụ thân của mình đảm nhiệm quản sự ở Tiêu gia bị người giá họa, tự dưng trên lưng gánh tội sát hại chủ tử Tiêu lão gia, mắt thấy sẽ bị chém đầu, nếu không phải bởi Phương lão khám nghiệm tử thi một lần nữa, kết luận hung thủ là một người hoàn toàn khác, cuối cùng mới có thể trả lại cho phụ thân một cái trong sạch, bởi vậy đời này hắn cũng sẽ không quên phần ân tình này.

“Vừa rồi nhìn thấy vị cô nương kia có phải là nữ nhi của Phương lão, cũng là người đại nhân yêu mến mười năm?” Tác sư gia hồi tưởng thoáng cái dung mạo của Tú Vân. “Ngày thường thanh tú đoan trang, nhưng... lúc nhỏ suy nghĩ khác, sau khi lớn lên luôn sẽ thay đổi.”

“Ta thấy một chút cũng không có đổi.” Khẩu khí của Cố Thiên Hữu khó được đứng đắn. “Năm đó cha ta bị oan uổng, bị nhốt vào đại lao chờ xử trảm, nương vốn có bệnh đau tim cũng bởi vì đả kích này mà bệnh phát bất ngờ chết, tất cả mọi người có thể trốn thì trốn, căn bản không có người nguyện ý ra mặt thu nuôi ta, chỉ có cha con Phương gia tại thời điểm ta cần có có người quan tâm nhất duỗi tay viện trợ ta, khi đó Tú Vân chỉ mới bảy, tám tuổi, suốt đêm ngủ đều nắm thật chặt tay ta, muốn ta không cần phải sợ hãi, có lẽ nàng đã sớm quên có chuyện này, nhưng ta lại quên không được phần ấm áp đó.”

Tác sư gia vẻ mặt không cho là đúng. “Vì báo ân, ngươi trạng nguyên này bỏ lỡ cơ hội vào Hàn Lâm viện, thật là đáng tiếc, năm năm trước ta cứu ngươi bị đói hôn mê bên đường, sau còn nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi, cũng bởi nhìn ra ngươi có tài hoa, muốn tận mắt thấy một ngày ngươi lên làm quan lớn.” Hàn Lâm viện mặc dù không có quyền lực thực tế, nhưng là chỗ chứa người mới, tương lai càng có cơ hội trở thành trọng thần triều đình.

Dù nghe vậy, nhưng Cố Thiên Hữu cảm thấy làm Tri huyện lại có tính khiêu chiến nhiều hơn so với việc vào Hàn Lâm viện. “Như vậy ngươi sao? Còn không muốn về nhà sao?” Quen biết với Tác sư gia nhiều năm, tự nhiên cũng biết rõ hắn thân là con của tiểu thiếp, không cách nào kế thừa gia nghiệp, lúc đó mới rời nhà đi, tính toán dựa vào chính mình xông ra một mảnh bầu trời.

“Cái nhà kia không có nơi ta sống yên ổn, trở về làm gì? Huống chi ta không có hứng thú với kinh thương, hiện tại tâm nguyện chính là nhìn xem đại nhân từng bước một bò lên, mà sư gia ta đây cũng có thể gây sóng gió ở trong quan trường.” Hắn cảm thấy chính trị có ý tứ nhiều hơn.

“Phía trước có quán bán cháo, ăn trước một ít rồi trở về nha môn.” Cố Thiên Hữu thấy phía trước có quán bán đồ ăn, cái gì cũng quên, bụng cũng bắt đầu réo.

Tác sư gia liếc hắn. “Trên người đại nhân có mang bạc sao? Một năm bất quá bốn mươi hai bổng lộc, thực thiệt thòi mà ngươi còn có thể vui vẻ như vậy.”

“Đã có thì hưởng, cho dù cơm rau dưa cũng đủ.” Cố Thiên Hữu nghĩ đến những đau khổ từ nhỏ đến lớn mình đã nếm qua, loại cuộc sống đơn giản trước mắt này, xem như đã rất xa xỉ. “Tác sư gia, tiền cháo lần này liền cầu xin ngươi.”

“Ta thực hối hận ngày đó cứu ngươi!” Tác sư gia tức giận nói.

Cố Thiên Hữu cười nhẹ hai tiếng, cùng hắn đi về hướng quán cháo.

Ba ngày sau ——

Giờ Tuất cũng sắp qua, Tú Vân chuyên tâm làm nữ công, hi vọng nhiều ít có thể trợ giúp việc nhà, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, tranh thủ nghiêng tai lắng nghe, phát hiện người đã đến sát vách, liền cúi đầu tiếp tục thêu hoa mẫu đơn.

Cũng không lâu lắm, một hồi tiếng bước chân từ xa đến gần, cửa lớn bị đẩy ra.

“Đại nhân mời vào!” Phương lão dẫn Tri huyện đại nhân bước vào nhà.

Tú Vân ngồi ở trong phòng nghe được câu này, dung nhan thanh tú khẽ biến, quả nhiên liền thấy Cố Thiên Hữu đi theo sau lưng cha tiến đến, làm cho nàng chỉ có thể tức trong lòng, nghĩ thầm da mặt vị Tri huyện đại nhân này quả nhiên so với tường thành còn dày hơn, thật đúng là đến đây, cũng không nghĩ hành động sẽ quấy rầy đến người khác.

“Cha, ngài đã trở lại.” Trước mặt phụ thân, Tú Vân cũng không dám quá mức vô lễ, vì vậy hướng Cố Thiên Hữu cong đầu gối. “Gặp qua đại nhân!”

Trên tay Cố Thiên Hữu mang theo một bình rượu, đem bất mãn hiện lên trên mặt Tú Vân nhìn rõ trong mắt. “Phương lão, bản quan đến nhà không biết có thể quá mức quấy rầy hay không?” Hắn cố ý nói cho Tú Vân nghe.

“Làm sao có thể? Cũng chỉ sợ không có gì ngon dùng để chiêu đãi đại nhân.” Phương lão xấu hổ nói.

“Phương lão đừng nói như vậy, bản quan cũng là người xuất thân khổ, lại càng không kén chọn, coi như là cơm rau dưa cũng có thể ăn ngon.” Cố Thiên Hữu cố ý vô ý ngắm Tú Vân. “Chỉ là đã trễ như vậy, chỉ sợ quá phiền toái lệnh ái.”

Nghe vậy, Phương lão đương nhiên lập tức nói với nữ nhi: “Tú Vân, mau đi xem một chút nhà bếp còn có gì ăn, lấy vài món đến cho chúng ta nhắm rượu.”

Tú Vân liếc Cố Thiên Hữu, sau đó mới hướng lão cha nói. “Cha, ta sợ đại nhân ăn không quen...”

“Phương lão vừa mới rất khen ngợi tay nghề xuống bếp của Phương cô nương với bản quan, thật đúng là hi vọng có cơ hội có thể nếm thử.” Cố Thiên Hữu không đợi Tú Vân nói xong, lập tức thuận miệng tiếp lời.

“Đại nhân đã không chê, ngươi mau đi bưng ra.” Phương lão thúc giục.

Gặp lão cha khó gặp được người hợp ý như vậy, Tú Vân nghĩ thầm ông thật sự rất thưởng thức vị Tri huyện đại nhân mới tới này, cũng chỉ có thể đạp mạnh gót sen, xoay người đến nhà bếp phía sau.

“Đại nhân mời ngồi!” Phương lão thân thiện mời.

Cố Thiên Hữu ngồi xuống bên kia bàn vuông. “Vụ án lần này nhờ có lão, mới có thể thuận lợi bắt được hung thủ, bản quan trước mời ngươi một ly!” Nói, liền rót chén rượu cho hai người.

“Đại nhân đừng nói như vậy, kỳ thật cái này cũng làm phiền người chết dưới mặt đất có biết, mới khiến cho ta phát hiện nguyên nhân chính thức chết đi, bằng không thật đúng là có chút khó giải quyết.” Phương lão không dám kể công. “Thân là một người khám nghiệm tử thi, chỉ là muốn giải oan thay người chết, cố gắng tìm ra chân tướng, cái này vốn chính là chuyện ta nên làm.”

“Dù vậy, bản quan vẫn phải cám ơn ngươi.” Cố Thiên Hữu nâng ly nói. “Huống chi luật lệ Đại Thanh cũng có văn bản quy định rõ ràng, có phương pháp kiểm nghiệm đúng, rửa sạch hàm oan cho người khác, tưởng thưởng tuyệt sẽ không thiếu.”

Phương lão cũng tranh thủ thời gian giơ lên ly rượu, trước cung kính. “Có những lời này của đại nhân là đủ rồi.”

“Khụ, khụ.” Cố Thiên Hữu bị rượu cay sặc.

“Đại nhân đừng uống.” Phương lão thấy hắn dấu tay áo ho mãnh liệt, mở miệng khuyên nhủ.

“Không ngại.” Cố Thiên Hữu lại ho vài cái.

“Không có món ăn nhắm rượu, uống rượu sẽ dễ dàng say.” Nói, Phương lão lại đi ra phòng sau nhìn thoáng qua. “Tú Vân nha đầu kia còn chưa có đi ra, ta vào xem...”

“Phương lão không vội, miễn cho lệnh ái cảm thấy bản quan quá khó hầu hạ.” Cố Thiên Hữu cười nói.

Nghe vậy, Phương lão thở dài một hơi. “Kỳ thật đều do ta, người làm cha đây đã hại khổ Tú Vân, nếu không làm công việc khám nghiệm tử thi này, đều là loại tư cách, địa vị cúi người như chúng ta, mới có thể khắp nơi làm cho người ta xem thường, nha đầu kia đã sớm gả cho một nhà tốt, nói không chừng còn có thể lên làm thiếu phu nhân, không cần đi theo ta chịu khổ chịu tội.”

“Lời này có ý gì?” Cố Thiên Hữu nhướng mày hỏi.

Phương lão lại cạn một ly. “Cũng không sợ đại nhân chê cười, hai năm trước, đại thiếu gia bảo bối của Giang gia tơ lụa ở phương bắc vừa ý Tú Vân, Tú Vân cũng có ý đối với hắn, nhưng khi bà mối đến thăm nhắc tới hôn ước, mới biết được đối phương căn bản không phải muốn nàng làm chính thất, mà là tiểu thiếp, nha đầu kia lập tức chạy tới chất vấn đối phương, không thể tưởng được vị đại thiếu gia Giang gia kia lại còn nói dựa vào nàng có một người cha làm khám nghiệm tử thi, chỉ xứng làm thiếp, làm cho nàng thương tâm gần chết, sau bà mối khác muốn đến giúp nàng làm mai, nàng không chịu, còn nói đời này cũng không muốn gả người...”

“Cha!” Tú Vân vừa mang hai món ăn đi ra, nghe được phụ thân nói ra việc không chịu nổi này, trong nội tâm vừa quẫn vừa tức. “Người làm gì nói những lời này với người ngoài?”

“Đại nhân cũng không phải người ngoài.” Phương lão chính là rất tin tưởng vị Tri huyện mới quen này.

Tú Vân để ý trừng mắt nhìn Cố Thiên Hữu, thật không hiểu hắn rót canh mê gì, làm cho cha toàn tâm toàn ý tin cậy như vậy. “Hắn cùng chúng ta không thân cũng chẳng quen, đương nhiên là người ngoài.”

“Tú Vân, không thể vô lễ!” Phương lão trách mắng.

Cố Thiên Hữu cười đến mắt đẹp hơi híp, đối với thái độ không thân thiện của nàng cũng không cho rằng ngỗ nghịch. “Bản quan thật là người ngoài, điểm này Phương cô nương nói cũng không sai.”

Vị Tri huyện đại nhân này ở trước mặt cha thật đúng là khoe mẽ, thật sự giảo hoạt, Tú Vân liếc hắn một cái, mới đem hai món ăn trên tay đặt xuống bàn. “Trong nhà không có gì ngon, chỉ có gừng non và củ cải tự ướp muối thôi, nếu không hợp khẩu vị đại nhân xin hãy tha lỗi.” Câu nói sau cùng là từ trong hàm răng tóe ra tới.

“Nếu do Phương cô nương tự tay ướp, bản quan đương nhiên muốn nếm thử xem.” Cố Thiên Hữu lập tức chắp nâng đũa trúc, bỏ một ngụm rừng ngọt cay và củ cải ướp muối vào miệng, nhai hai cái, lập tức khen không dứt miệng. “Đây là món dưa muối ngon nhất mà bổn quan nếm qua, so với trong tiệm ăn còn ngon miệng hơn.”

“Chỉ là dưa muối, cũng không phải là cái gì, đại nhân không cần khách khí.” Tú Vân cố gắng bảo trì biểu lộ lãnh đạm, nhưng lòng của nàng cũng không chịu thua kém nhảy vừa nhanh vừa loạn.

Cố Thiên Hữu than một tiếng, tốt tranh thủ đồng tình. “Chỉ có thể trách bổng lộc tháng của bản quan không nhiều lắm, ngay cả đầu bếp đều cũng mời không nổi, muốn ăn đồ ngon thật đúng là không dễ dàng, mà dưa muối của Phương cô nương càng làm cho bản quan nhớ tới hương vị mẫu thân ướp khi còn nhỏ.”

Phương lão nghe hắn tán dương tay nghề nữ nhi như vậy, khuôn mặt càng kiêu ngạo. “Nha đầu của ta đây không chỉ biết làm món ăn, hơn nữa nữ công cũng làm cực kỳ đẹp, lại càng không cần phải nói đọc sách viết chữ rồi, tương lai ai có thể cưới được nàng chính là thiên đại phúc khí.”

“Cha!” khuôn mặt nhỏ nhắn Tú Vân quẫn đỏ, chỉ sợ người ta hiểu lầm, cho rằng phụ thân muốn đem nàng đẩy mạnh tiêu thụ cho hắn.

Nghe vậy, Cố Thiên Hữu liên tiếp gật đầu. “Phương lão nói đúng, chỉ có những nam nhân ánh mắt thiển cận kia mới bỏ qua cô nương tốt như lệnh ái, nếu là bản quan tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng như vậy.”

Lời nói này Tú Vân nghe được không khỏi vừa thẹn vừa giận, nghĩ thầm người nam nhân này rốt cuộc có biết nói loại lời này rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm hay không, cũng nhắc nhở chính mình ngàn vạn không nên tưởng thiệt, hắn chẳng qua là đang nói lời khách sáo thôi, bởi vì chuyện đại thiếu gia Giang gia, làm cho nàng không còn khờ dại, biết rõ người ta càng có tiền có thế, càng quan tâm môn đăng hộ đối, điểm này Tú Vân sẽ không quên nữa.

“Vì những lời này của đại nhân, ta kính trước.” Phương lão vui vẻ nói.

Thấy thế, Tú Vân vội vàng nói. “Cha cũng đừng uống quá nhiều.”

“Lại một ly là tốt rồi, đêm nay cha thật sự rất cao hứng...” Phương lão cười ha ha nói. “Khó được đại nhân để mắt cha như vậy, nguyện ý cùng đứng cùng ngồi với cha, cả đời này thật sự là không sống uổng phí.”

Tú Vân nghe xong lòng không khỏi chua xót, biết rõ chuyện đại thiếu gia Giang gia cũng làm cho trong nội tâm phụ thân thật không dễ chịu, luôn tự trách đã hủy nhân duyên của nàng.

“Đừng nói như vậy, nếu trong nha môn thiếu người khám nghiệm tử thi, bản quan Tri huyện này dù tinh minh lợi hại thế nào, cũng phá án không được, cho nên sau này còn phải dựa vào Phương lão nhiều hơn.” Cố Thiên Hữu phát ra lời nói từ đáy lòng.

Phương lão cảm động đến hốc mắt đều đỏ.

Nghe xong lời nói này, Tú Vân không khỏi có chút động dung, bởi vì tất cả Tri huyện trước đều xem thường cha người khám nghiệm tử thi này, sai cha đến nô tài của mình còn không bằng, bởi vậy đối Cố Thiên Hữu có nhiều hảo cảm hơn, nghĩ thầm người nam nhân này còn có chỗ tốt.

“Ta lại kính đại nhân một ly!” Phương lão giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Cố Thiên Hữu chỉ nhấp một ngụm nhỏ. “Phương lão đừng có uống nữa, bằng không có người sẽ trách bản quan.”

“Nha đầu của ta chính là dong dài chút, đại nhân cũng đừng trách móc.” Phương lão cười nói.

Tú Vân hờn dỗi một câu. “Ta là tốt cho cha, cư nhiên còn ngại người ta dong dài.”

Phương lão lập tức cười mị mắt lão, phụ tử tình thâm không lời nào có thể miêu tả được.

Ở trong cười cười nói nói, uống nhiều hai ly Phương lão bắt đầu có chút men say, đành phải xin lỗi một tiếng, được nữ nhi nâng về phòng nghỉ ngơi trước.

Đợi Tú Vân trở lại sảnh, chỉ thấy Cố Thiên Hữu đang muốn đứng dậy rời đi.

“Vừa rồi thật sự đa tạ đại nhân.” Nàng chân thành nói.

“Cám ơn cái gì?” Cố Thiên Hữu cười yếu ớt.

“Đa tạ đại nhân nói những lời kia, chưa từng có người đại nhân nào tôn trọng công việc của cha ta như vậy, nói thật, ta đã thật nhiều năm không thấy được hắn cao hứng như vậy.” Tú Vân vì thế tương đối cảm kích.

“Bản quan nói đều là lời thật.” Năm đó nếu không phải gặp gỡ Phương lão khám nghiệm tử thi kinh nghiệm phong phú này, mới có thể lật lại bản án phúc thẩm, bằng không phụ thân của hắn mặc dù đến âm tào địa phủ cũng không thoát khỏi được tội danh giết người, Cố Thiên Hữu tôn trọng phần công tác này hơn bất luận kẻ nào.

Tú Vân gật đầu rồi nói. “Ta biết rõ, cha ta làm phiền đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”

“Khó được Phương cô nương chịu cho bản quan một cái sắc mặt tốt xem, đêm nay đến thật là đúng rồi.” Lời Cố Thiên Hữu mang trêu tức.

Nghe xong lần trêu chọc này, bên tai Tú Vân như bị phỏng. “Có chỗ đắc tội, kính xin đại nhân thứ lỗi.”

Vẻ mặt Cố Thiên Hữu giống như cười mà không phải cười. “Như vậy sau này nếu bản quan lại đến tìm Phương lão uống hai ly, Phương cô nương có phản đối nữa hay không?”

“Nếu như chỉ là ‘hai ly’, Tú Vân còn có thể tiếp nhận.” Nàng cười liếc hắn.

“Như vậy phối với món ăn Phương cô nương tự làm, có rượu có món ăn, như vậy mới hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.” Cố Thiên Hữu cười một tiếng, đương nhiên nghe hiểu được dụng ý Tú Vân tận lực cường điệu “Hai ly”.

“Ngươi... Đại nhân cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Tú Vân nổi lên tú nhan, mới thoáng khách khí đối người nam nhân này một chút, liền chứng nào tật nấy.

“Nhưng bản quan thật sự thích ăn món ăn Phương cô nương làm, mặc dù chỉ là dưa muối không chút nào thu hút, cũng có một phong vị khác.” Lần này Cố Thiên Hữu tán dương, làm cho Tú Vân ngay cả mặt mũi gò má đều đỏ.

Tú Vân không muốn làm cho chính mình bởi vì một chút lời ca ngợi này mà quấy đến tâm rối loạn, một lần bị giáo huấn đã đủ. “Loại lời nói dễ nghe này, đại nhân hay là nói với cô nương khác đi.”

“Bản quan cũng không phải là người lạm tình.” Cố Thiên Hữu nói rất đứng đắn, nhưng khuôn mặt tuấn tú tươi cười xem ra mang theo vài phần tà khí, hết lần này tới lần khác làm cho Tú Vân rất khó tin tưởng lời hắn nói..., cảm thấy không để ý sẽ bị lừa.

“Ai biết có phải vậy không?” Tú Vân lẩm bẩm nói.

Lỗ tai Cố Thiên Hữu cực kỳ thính, đương nhiên nghe thấy được. “Bản quan càng sẽ không tùy tiện cô nương nào cũng không thèm để ý nói loại lời mập mờ này.”

“Ngươi... loại khinh bạc này, ta mặc kệ ngươi là ai, không cho phép ngươi lại bước vào cửa nửa bước.” Hai gò má Tú Vân ửng đỏ trách mắng.

“Cái này tuyệt không phải khinh bạc, bản quan có thể mời bà mối đến hướng Phương lão cầu hôn, chứng minh mình là nghiêm túc.” Cố Thiên Hữu muốn chiếu cố phụ nữ Phương gia, báo ân, cũng bởi vì muốn cùng bọn họ chính thức trở thành người một nhà.

Sắc mặt Tú Vân đỏ hơn. “Ngươi... Ngươi... Đại nhân uống rượu say, hay là về sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Nhưng hắn là một vị Tri huyện thất phẩm, cho dù quan chức có nhỏ đi nữa cũng là quan, lại càng không phải nàng - nữ nhi của người khám nghiệm tử thi này trèo cao vượt lên, trong lòng nàng không ngừng nhắc tỉnh mình.

Xem ra là hắn quá mức gấp gáp, mặc dù mình đợi gần mười năm, đối với nàng mà nói cũng chỉ là vừa quen, nhưng Cố Thiên Hữu không có ý định cứ buông tha như vậy, một ngày nào đó sẽ làm Tú Vân gật đầu. “Bản quan nên cáo từ, Phương cô nương cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”

Đợi thân ảnh nam tính thon dài tuấn dật đi xa, thẳng đến biến mất ngoài tầm mắt, Tú Vân mới cảnh giác thu hồi ánh mắt, vội vàng dùng sức đóng cửa chính, cũng cách trở tất cả suy nghĩ với Cố Thiên Hữu.

Nàng không thể động tâm! Không thể thích người nam nhân này!

So với đại thiếu gia Giang gia, vị Tri huyện đại nhân này càng cần lấy nữ tử xứng đôi với hắn làm vợ, không chỉ có thể ngồi vững vàng quan chức, tương lai càng có thể bay lên cành cao, Tú Vân cảnh báo mình đừng có giẫm lên vết xe đổ nữa, ngu ngốc trả giá cảm tình, cuối cùng lại lạc đến kết cục khó xử.

Hắn nhất định là uống rượu say, hoặc là căn bản là đang tìm nàng vui vẻ, không nên cho là thật muốn mời bà mối đến cầu hôn với cha, Tú Vân cũng đã sớm quyết định đời này cũng không lập gia đình, muốn ở lại nhà cùng cha đến trăm năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play