Cuộc họp diễn ra hơn một
giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Mọi người bước ra khỏi
phòng họp, gương mặt rạng rỡ. Chỉ riêng một cô gái không như vậy. Gương
mặt trẻ và có phần non hơn tuổi thật của cô, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh
đen óng, chiếc váy trắng điểm ren ở vai và chân váy. Trông cô thật xinh
đẹp, nhưng là vẻ đẹp lạnh lùng, luôn mang lại cho người khác một cảm
giác không thể lại gần hơn.
Cô bước đi, gương mặt không hề biểu lộ một chút sắc thái biểu cảm nào.
- Mai Mai.
Người thanh niên cũng từ phòng họp bước ra gọi cô gái. Đó là Hải Nam, đối tác của tập đoàn Nhất Mai trong dự án do cô phụ trách.
- Đây là nơi làm việc. Mọi người vẫn gọi tôi là Giám đốc điều hành.
Mai Mai hờ hững đáp, chân vẫn bước đều.
Hải Nam cười:
- Ồ, sorry, giám đốc điều hành, tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không?!
Mai Mai dừng lại, quay sang nhìn Hải Nam. Người này cũng chỉ hơn cô vài tuổi, gương mặt cũng khá
điển trai, hiện tại anh ta cũng đã ngồi ở vị trí giám đốc.
- Tôi nghe đây.
- À, chẳng là, tối nay cô có bận gì không?
Câu hỏi này Mai Mai đã nghe nhiều lần rồi. Câu hỏi vừa cất lên, cô đã đoán ra ý định của anh ta.
Cô nhìn anh ta, không thể đoán được trong ánh mắt đó là điều gì.
Hải Nam thấy Mai Mai không nói gì, cười chừ, nói tiếp:
- Nếu không phiền, tôi có thể mời cô bữa tối nay được chứ?
Môi Mai Mai hơi cong lên, đó không hẳn là nụ cười.
- Cám ơn anh. Nhưng tối nay tôi bận rồi. – Hải Nam định mở mồm mời cô vào buổi khác nhưng
Mai Mai đã nói liền một mạch – Các buổi khác cũng vậy. Chào anh.
Mai Mai gật đầu, quay gót bước đi.
Hải Nam đứng đó, nhìn theo hình dáng Mai Mai đang xa dần.
- Rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo… rất thú vị. – Hải Nam nói một mình.
***
Bữa tối tại nhà Mai Mai.
- Hôm nay buổi họp rất căng thẳng hả con? – Ông Lâm hỏi.
- Kết quả như ý cho cả hai bên, căng thẳng trong cuộc họp là không tránh khỏi. – Mai Mai
đáp. Gương mặt vẫn thờ ơ như đó là chuyện của ai.
Từ ngày xảy ra chuyện của 3 năm về trước. Mai Mai đã thay đổi hoàn toàn. Cô rất ít nói chuyện và
cười với người khác, từ người nhà cho đến bạn bè cùng lớp. Một thời gian sau mới thấy cô cười với ai đó, nhưng là nụ cười hoàn toàn xa lạ. Không ai còn nhận ra đây với Mai Mai hay cười hay nói của 3 năm trước là cùng một người. Những người quen biết Mai Mai từ trước, sau khi nói chuyện
với cô đều ngậm ngùi lắc đầu. Bởi vì Mai Mai giờ đây chẳng khác nào một
tảng băng.
Ông Lâm và dì Minh là người biết rõ nhất nguyên nhân vì sao cô lại thay đổi như vậy, nhưng cả hai
người họ, cả người làm trong nhà đều không bao giờ dám nhắc đến điều đó.
Ông Lâm cười, nói:
- Bố biết là con sẽ làm rất tốt. Những dự án gần đây con tham gia đều rất suôn sẻ. Mà..
uhm... cái cậu giám đốc bên đó hình như... ờ... con...
- Hợp đồng đã kí rồi. Công việc cụ thể con đã giao cho cấp dưới làm rồi. Con ăn xong rồi, con xin phép lên phòng trước.
Nói rồi Mai Mai đứng dậy
bước đi. Thời gian gần đây ông Lâm luôn có ý định cho con gái xem mặt.
Mai Mai biết rất rõ và lần nào cô cũng tỏ rõ quan điểm của mình ngay từ
đầu. Cô chưa sẵn sàng cho một tình cảm mới. Và cô cũng không có ý định
cho tình cảm nào khác.
Trở về căn phòng của mình,
Mai Mai lấy từ trong ngăn tủ khóa của cô bức ảnh của Nhất Bảo. Tối nào
cũng thế, cô cũng ngồi ngắm nhìn bức ảnh một hồi lâu rồi mới quay sang
làm những việc khác. Hình ảnh người con trai này vẫn từng giờ từng phút
in đậm trong tâm trí cô.
- Đã 3 năm rồi. Nhất Bảo. Anh đang ở đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT