Mai Mai chăm
chú lắng nghe, trong đầu cố gắng hình dung ra cuộc sống của ông Hàm ngày ấy. Cô thấy ớn lạnh trước cuộc sống đen tối trước kia của ông.
-
Nhất Bảo bằng tuổi con trai ta, chỉ sinh trước con ta có 6 tháng. Đó là
ngày con trai ta tròn 2 tuổi, hai gia đình chúng ta vui vẻ đón sinh nhật của nó, và lũ khốn đó đến… - mặt ông Hàm đỏ lừ, nhăn nhó, có lẽ đây là
kí ức đau đớn nhất của ông, những giọt nước mắt lăn dài…
Trái tim Mai Mai đập rộn ràng. Cô muốn biết về quá khứ của Nhất Bảo.
-
Bọn chúng có tất cả bốn tên. Chúng hung hăng phá cửa, hai đứa trẻ sợ
hãi, khóc thét lên. Ta đã bảo tất cả hãy theo lối cửa sổ mà trốn đi, lỗi lầm của ta chỉ để mình ta gánh chịu. Nhưng vợ ta, bạn ta, không ai chịu để mình ta ở lại. – Ông Hàm đưa tay quệt ngang dòng nước mắt – Lúc đó,
ta mới phát hiện ra rằng, hai người bạn của ta vẫn còn quan tâm đến ta,
không ai quay lưng lại với ta hết. Vậy mà trước đó, ta vẫn luôn cho
rằng, ngoài vợ tar a, chẳng còn ai quan tâm tới ta hết. – Ông Hàm lại
cười chua chat – Đúng là ngu ngốc…
Ông Hàm đột nhiên im bặt. Mai Mai sốt ruột hỏi:
- Rồi sao nữa ạ?
-
Máu. Máu của vợ ta, của con ta. Những nhát dao liên tiếp đâm vào họ. –
Mai Mai hoảng sợ đến không thở được – Vợ ta gào thét, con ta cũng khóc,
nó đã quá sợ hãi. Rồi tiếng gào và tiếng khóc không còn nữa. Mẹ con họ
nằm đó, giữa vũng máu.
Mai Mai không kìm được nữa, gương mặt ướt nhoẹt, cô phải há mồm ra để lấy không khí.
Cô đi về phía ông Hàm, đặt tay lên vai ông. Ông không khóc nữa, gương mặt chẳng còn chút sắc thái nào.
- Ta như muốn phát điên, ta muốn lao về phía chúng nó, đâm ngàn vạn nhát lên lũ chó má ấy. Nhưng ông bạn ta đã ngăn ta lại. ‘Hãy thay tôi bảo vệ cho mẹ con Nhất Bảo’, ông ấy nói với ta rồi lao thân về phía chúng nó. Ông
ấy đánh nhau với chúng. Ông ấy muốn kéo dài thời gian để ta có thể đưa
vợ con ông ấy chạy trốn. Phải mất một lúc ta mới hiểu được ông ấy nói
gì. Cuộc đời ngắn ngủi của con trai ta đã hết, không thể để cả hai đứa
trẻ cùng kết thúc cuộc sống như vậy. Ta đưa vợ con của ông ấy đi. Vừa
rời khỏi căn nhà đó được một đoạn, thì đã thấy bọn khốn đó đuổi theo
sau. Nhìn thấy chúng nó, trái tim ta như bị đâm thủng, còn mẹ Nhất Bảo
thì như khóc ngất đi, bởi vì chúng ta đều biết ông bạn của ta cũng đã có cái kết cục giống vợ con ta.
-
Nếu cả ba cùng chạy, chắc chắn sẽ không thoát. Mẹ của Nhất Bảo đã đưa
thằng bé cho ta, nói ta chạy theo một hướng, còn bà ấy ôm trong tay cái
bọc giả như đang bế con chạy về một hướng. Bà ấy chạy để bọn chúng trông thấy và đuổi theo. Và lũ ngu đó đã mắc bẫy.
- Nguy hiểm quá. Nếu lúc ấy bọn khốn đó không dính bẫy thì… - Mai Mai thốt lên.
- Thì giờ chưa chắc ta còn ngồi đây và Nhất Bảo lớn được như bây giờ. – Ông Hàm tiếp lời.
- Nhưng như vậy mẹ của Nhất Bảo… - Mai Mai lại rơm rớm nước mắt.
Ông Hàm nhắm nghiền mắt, gật đầu hai cái. Mẹ Nhất Bảo cũngcó kết cục như cha nó – Dù không nói thành lời nhưng cả hai người đều cảm nhận được ý của người kia.
- Nhất Bảo đã khóc một hồi vì chứng kiến cuộc hỗn loạn khi nãy. Thằng bé mệt rồi,
ngủ rất ngoan. Ta không thể phụ lòng của bố mẹ thằng bé, ta ôm thằng bé
trong tay chạy bán sống bán chết. Không dám nghĩ đến mẹ nó nữa.
- Ta chạy đến mức mệt quá, định ngồi nghỉ một lát rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Mai Mai im lặng.
Đúng là cái đêm định mệnh, cái đêm đã đưa cha con họ đến với nhau.
- Ta bế Nhất Bảo đi trên đường, những người trên phố không ngừng chỉ trỏ ta, lúc đó ta chẳng có tâm trạng nào mà để ys, hóa ra là bộ dạng ta khi đó
rất đáng sợ. Quần áo thì tả tơi, nhem nhuốc máu, trên người còn mấy vết
chém nữa. Quần áo Nhất Bảo mặc trên người cũng vì thế mà loang lổ vết
máu.
- Ta gặp lại người quen, cũng là người trong giang hồ. Thực sự ta không muốn quay lại con đường đó nữa, nhưng bọn khốn kia vẫn không ngừng tìm giết
ta, mấy lần thoát chết là nhờ người hội đó giúp đỡ, suy nghĩ mãi rồi ta
cũng đồng ys nhập hội. Vì ta không còn sự lựa chọn nào khác.
-
Cuộc đời ta lại sang trang mới. Nhất Bảo lớn dần, thằng bé rất giống cha nó. Tình cảm cha con giữa ta và nó cũng lớn dần. Ta muốn nó được lớn
lên trong môi trường sạch sẽ, vì vậy ta không bao giờ nói cho nó biết ta làm gì. Nhiều lần nó về hỏi ta, bảo rằng cô giáo ở lớp yêu cầu thông
tin nghề nghiệp của bố mẹ, ta cười chừ, nói nó ta làm nghề này nghề kia, nhưng tất cả đều là giả dối. Trong thâm tâm ta không muốn nói dối nó,
nhưng nó còn quá nhỏ để biết sự thật. – Ông Hàm nghẹn ngào.
- Vậy sao anh ấy lại biết được? – Mai Mai lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT