Nghe văng vẳng có tiếng người, đảo mắt một lượt quanh căn nhà, đôi mắt
của Nhất Bảo dừng lại ở người đàn ông. Mắt cậu hằn lên những tia máu.
Người đàn ông đó đang nói chuyện điện thoại và hắn mất một cánh tay – là tên phó cũ trong hội Trâu Trắng và giờ là người của hội Mặt Sắt.
- Đại ca, tôi và anh không phải mới biết nhau có ngày một ngày
hai, có hàng tôi nào dám xài một mình. Huống hồ đây còn là hàng ngon... – gương mặt lộ vẻ đáng kinh tởm. - ...trẻ, đẹp, còn như một chú nai con
ngơ ngác, đại ca đảm bảo anh hài lòng... ồ không, không, không phải hàng của cậu Nhất Bảo (giờ lại gọi là ‘cậu Nhất Bảo’ cơ đấy???) có hàng ngon đại ca là người đầu tiên em nghĩ tới...
RẦM
Cánh cửa bật mở...
Chưa kịp phản ứng gì tên phó đã bị ăn một phát đá trời giáng. Tác giả của cú đá ấy không ai khác chính là Nhất Bảo.
Vừa nhìn thấy Nhất Bảo, tên phó liền tái mặt. Gương mặt của Nhất Bảo
khi đó thật ai nhìn cũng phải sợ mất mật, tưởng như chỉ cần một cái phẩy tay thì kẻ đắc tội không còn cơ hội nói lời từ biệt.
Một chân giẫm mạnh lên tên phó, Nhất Bảo gằn từng tiếng:
- Mày muốn bị xử thế nào?
Tên phó thoáng đầu sợ sệt nhưng sau cười khẩy:
- Mày có giỏi thì chặt nốt cánh tay còn lại của tao đi. Hừ,
thằng ranh như mày, nếu không phải có lão già đó đứng sau thì cái mặt
mày cũng đâu có đáng để tao giẫm lên.
Roat.
Lãnh thêm một cú đá lệch mặt, một bên má của hắn đỏ lừ rồi thâm tím ngay tức khắc.
Rời khỏi tên phó đang co quắp dưới đất, xoay lưng đi về phía Mai Mai, Nhất Bảo cười nhạt.
- Nói, tất cả những gì mày làm bao lâu nay là có mục đích gì?
Tên phó cười như mếu, ngửa cái mặt thâm tím lên trần, nói:
- Hừ, không hổ danh là con trai lão Hàm.
Nhất Bảo đang quỳ bên cạnh Mai Mai cởi trói cho cô, với tên phó cậu
tàn nhẫn bao nhiêu thì với Mai Mai cậu ân cần gấp bội. Nhìn những vết đỏ do bị trói lằn lên làn da trắng của Mai Mai, tim của Nhất Bảo một lần
nữa bị bóp nghẹt. Cậu tức tối đứng dậy đá mạnh tên phó phát nữa, quát:
- ĐỪNG LẮM MỒM.
Mặt tên phó lại rúm lại vì đau đớn.
Một đàn em của Nhất Bảo bước tới thì thầm vào tai của Nhất Bảo, gương
mặt của Nhất Bảo vẫn đầy sát khí sau khi nghe xong, cậu ra lệnh cho bọn
đàn em lôi tên phó kia đi.
Đầy tiếng **** rủa vang lên, cả những tiếng động chân động tay, lẫn trong đó là thanh âm của đau đớn.
Lúc này trong góc phòng, Mai Mai cũng bắt đầu tỉnh lại. Cô thở gấp, ngón tay khẽ động đậy. Nhất Bảo vội đến bên Mai Mai.
- Mai Mai, em tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?
Mai Mai từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Nhất Bảo, miệng cô bất giác nở nụ
cười, nụ cười ấy tuy không tươi tắn nhưng vẫn làm toát lên vẻ thánh
thiện trên gương mặt của cô. Mai Mai lấy sức ngồi dậy, được sự giúp đỡ
của Nhất Bảo, Mai Mai cũng ngồi dậy được, đầu cô đau kinh khủng đến mức nước mắt long lanh trong khóe mắt. Mai Mai giơ tay day day thái dương
của mình:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mai đâu đầu quá, chẳng nhớ chuyện gì cả.
- Ổn rồi. – Nhất Bảo nhẹ nhàng.
Mai Mai ngẩng đầu nhìn, không hiểu:
- Ổn?.. Chuyện gì? ... – Mai Mai nhăn mặt suy nghĩ - ... không lẽ Mai lại bị...
Nhất Bảo nhìn gương mặt Mai Mai sao trông khổ sở, trong lòng cậu trỗi dậy một cảm xúc.
Trong chớp mắt, cậu luồn tay vào sau mái tóc dài của Mai Mai ôm lấy cổ cô rồi đặt lên đôi môi cô một nụ hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT