- Mai Mai mất
tích nửa ngày nay rồi, chắc chắn bố Mai lo lắm. Về nhà, thế nào bố cũng
phải hỏi bằng được rằng Mai đã đi đâu. Bây giờ Mai đến nhà Bảo, Mai sẽ
gọi điện cho bố bảo Mai đi đến resort của nhà một đứa bạn nghỉ cuối
tuần. Hôm nay đã là thứ 6 rồi. Đến chủ nhật Mai sẽ về nhà, Mai sẽ không
làm phiền Bảo đâu!
Bảo đắn đo một lúc rồi cũng bảo tài xế lái xe về thẳng nhà mình. Mai Mai thích thú cười khúc khích…
- Cười đủ chưa?
Mai lắc đầu. Bảo không nói gì nữa.
- Bảo không hỏi xem Mai cười chuyện gì à?
- Không.
- Ớ.. Không muốn biết thì thôi.
Im lặng một hồi.
Nhất Bảo tự nhiên hỏi:
- Sao cô lại dễ bị lừa thế?
- Hả?.. À, Mai cũng không biết. Đơn giản thì thấy lá thư đó đề tên Nhất Bảo, Bảo muốn
gặp Mai thì Mai đến chỗ hẹn. Ai biết đâu đấy lại là cái bẫy.
Im lặng một hồi nữa.
- Mà sao Bảo lại tìm được Mai nhanh vậy?
- Hôm nay tôi
đến lớp muộn. Đọc được lá thư đấy tôi biết ngay là trò của thằng béo.
Trước đấy, tôi đã nghi thằng béo sẽ không bỏ qua cho cô nên tôi đã cho
người theo dõi cô, và cả thằng béo nữa. Không ngờ thằng béo này khôn hơn tôi nghĩ. Nó cắt đuôi người của tôi nên tôi phát hiện ra chỗ bọn chúng
nhốt cô mới muộn như vậy.
Mắt Bảo vẫn xa xăm nhìn về phía trước.
Mai Mai gật đầu.
Trước cửa trang viện của Nhất Bảo.
- Oa. Không ngờ nhà của cậu lại thế này. Giống nhà quý tộc trong phim cổ trang Trung Quốc quá. Kia là chữ gì vậy?
Mai Mai chỉ tấm biển treo trên cửa trang viện.
- Cô không cần biết. - Nhất Bảo thờ ơ nói rồi bước chân đi vào trong.
- Này chẳng qua là tôi không học tiếng Nho thôi nhá!
- Thưa cô, đây là chữ Hán. - Thuộc hạ của Nhất Bảo nhắc.
Mai Mai nhìn cậu ta:
- Tôi biết rồi, tôi cố tình nói sai đấy!!!
- Gà nhà Bảo ngon nhỉ!
Mai Mai tay cầm cả con gà gặm ngon lành. Nhất Bảo nhìn cô ăn trông rất đáng yêu, liền lập tức quay mặt ra chỗ khác.
Một lúc sau
không thấy tiếng gì, Nhất Bảo quay đầu lại thì thấy con gà chỉ còn nửa
phần thân thể Mai Mai đặt trước mặt, không ăn nữa, còn Mai thì quanh
miệng đầy mỡ bóng nhoáng, mắt ướt nhoè.
- Lại sao vậy?
Được Nhất Bảo hỏi thì Mai khóc nức lên:
- huhu…
- Làm sao? - Nhất Bảo giọng quan tâm.
- Huhu.. hôm
nay thằng béo nó cũng ăn gà… Mai nhìn thấy gà Mai lại nhớ đến thằng béo… huhu.. lại nhớ đến cái tát. Từ bé đến giờ ..hix.. Mai chưa từng bị tát… huhu…..
Nhất Bảo nhìn cô gái tội nghệp, bất giác đưa tay lau nước mắt cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT