Vì thứ sáu là bữa tiệc sinh nhật em trai nên Kha Dĩ Nghiên từ thứ hai liền bắt tay vào công cuộc chuẩn bị. Trong ngoài biệt thự đều trang trí thấy bóng bay, nơ, hậu hoa viên nơi chuẩn bị tiệc đứng sắp xếp đốt lửa
ăn mừng.
Nhưng vô luận nàng có cố gắng như thế nào rất muốn em trai bác học
nhà mình thật lòng cười một tiếng đó là nội tâm nàng nghĩ như vậy, nhưng có lẽ thật sự nàng làm không nổi.
Khi mẹ chết đi thì khúc mắc trong nội tâm của cha và em trai không
cách nào hoá giải. Đối với em trai cha thậm chí không biết nên như thế
nào cùng con ở chung.
Yêu thương ư? Tình yêu cha con, huyết mạch kế thừa duy nhất nhưng tính cách cha con không cách nào sửa đổi.
Hận ư? 21 năm trước trên bàn giải phẫu mẹ vô lực rủ xuống, máu đỏ
trên đó lan tràn ra một khắc kia cha thậm chí còn nguyền rủa đứa bé đó
không nên sinh ra.
Yêu hận đan xen vào tình phụ tử, một kẻ cố gắng đưa tay khát vọng có
được, một người cực lực bài xích, trốn tránh. Cho tới bây giờ 2 cha con
còn thậm chí không biết nên dùng loại thái độ nào ở trước mặt đối
phương.
Ánh mắt nhìn đến chỗ em trai đang đứng ở sân thượng, nó đang ngắm
nhìn nơi phương xa nàng chỉ có thể im lặng thở dài. Cái Kha Dĩ Mặc muốn
không phải là 1 bữa tiệc long trọng, cũng không phải những món quà sinh
nhật, em trai chỉ có 1 mong ước suy nhất được nghe 1 câu chúc mừng sinh nhật của cha, một câu “sinh nhật vui vẻ” đã muộn 21 năm. Nhưng chỉ 4
chữ vô cùng đơn giản này ở trong lòng cha là châm là đâm, đáy lòng bị
kim đâm..tê dại, chết lặng, đau nhức trong tình cảm của mình.
Nhìn qua Kha Dĩ Mạc ảm đạm xoay người, Kha Dĩ Nghiên chậm rãi đi tới
dưới ban công. Đợi không được tiệc sinh nhật này người em trai mong đợi
nhất đến phút cuối cùng cũng không có mặt… Mội năm hắn chờ mong, và chỉ
nhận được sự thất vọng đau buồn.
“Dĩ Mặc xuống đây đi, bọn Thiếu Vũ sắp tới rồi .”
Đứng ở trên nghe được chị gái ở dưới lần gọi, Kha Dĩ Mặc khẽ gật đầu lập tức nhìn thoáng qua màn hình máy tính.
Trên màn hình bạch y kiếm khách đứng trên đám mây cúi nhìn thiên hạ ở dưới, quanh người ngoại trừ mây trắng mờ ảo chỉ có con Thần Long trên
tay ngẩng đầu kêu “Ba ba, ba ba con đói bụng rồi.” Mọi khi thường xuyên
có tiểu linh khu làm bạn, giờ phút này cũng không có ở bên cạnh. Hắn lại một lần nữa trở lại cô độc, lần đầu tiên hắn cảm thấy trong trò chơi
cũng sẽ cảm thấy tịch mịch. Bên cạnh chỉ là thiếu đi 1 thân ảnh thế
nhưng cũng sẽ đủ làm hắn bàng hoàng.
Ninh Tâm phải tham gia trận đấu thư pháp, ngoài việc ở trong lòng yên lặng chúc may mắn, trong lòng hắn thực sự rất tiếc nuối không có cách
nào đền bù được.
Điều ta muốn luôn khó vẹn tròn, người hữu tình thì khó gặp nhau. Mặc
dù dưới lầu là 1 loạt những câu nói 1 loạt những lời chúc mừng liên tục
chỉ là lễ phép xã giao, điều hắn còn lại chỉ có mệt mỏi.
Đang khi hắn chuẩn bị xuống lầu một di động đột nhiên vang lên.
“A lô” Kha Dĩ Mặc bấm nút nghe giọng nói mềm mại của đối phương rõ ràng là vui vẻ.
“Mặc Thương đại thần sinh nhật vui vẻ.”
“Ninh Tâm à” Kha Dĩ Mặc cả kinh, lập tức dựa người vào tường hỏi:
“Em không phải đi thành phố V tham gia cuộc thi thư pháp ư? Sao giờ lại có thời gian gọi cho anh rồi?” (L: đây là đại thần đang giận…sao)
“Cuộc thi còn chưa bắt đầu, em vốn là muốn sớm một chút gọi điện
thoại cho anh, nhưng là em bị say xe lăn qua lăn lại mệt muốn chết gọi
điện không nổi.”
Ừ ha, thanh âm nghe quả thật có vẻ mệt mỏi, lộ trình đi đường dài như vậy chắc chịu không ít khổ, trong lòng hắn đau lòng ôn nhu nói:
“Sao khi đi không uống thuốc chống say?”
“Em có uống mà.” Ninh Tâm càng nói càng nổi giận.
“Nhưng uống rồi vẫn là vô dụng, đều tại mẹ em, di truyền cái gì tốt
không di truyền, lại di truyền bệnh say xe kinh điển này… Đã thế em
chẳng những say xe, say máy bay, ngất trên xe lửa… Mà tàu cũng không dám ngồi khi nhất, lúc hôn mê…dù sao cũng là hôn mê vì vậy có thuốc hay
không thuốc như nhau.” (L: ta cùng thế, di
truyền say xe từ mẹ, mới đứng sau xe bus thôi 5’ say lư đừ rồi….., chưa
ngồi tàu hoả ko biết có say ko nữa, nhưng sk ta quá yếu, ko đi được
đường xa như vậ nên ko dám liều mạng…)
Hài tử đáng thương, Kha Dĩ Mặc qua điện thoại mà cũng có thể cảm nhận được oán khí sôi trào của Ninh Tâm, phỏng đoán cô nương này cái mặt
đáng yêu chắc đã thành bánh bao rồi.
“Vậy bây giờ khỏe hơn chưa?”
“Rồi, đỡ hơn rất nhiều. Đúng rồi Mặc Thương đại thần nhà anh ở chỗ
nào vậy? Em có chuẩn bị cho anh 1 món quà, mặc dù không thể đưa tận tay
cho anh nhưng em sẽ nhờ bạn mình đưa đến cho anh, anh cho em địa chỉ
đi!”
Mình có quà sao?
Cái này thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, Kha Dĩ Mặc khóe môi nhếch lên, giọng càng nói càng ôn nhu. (L: MT rất cao hứng)
“Em chuẩn bị quà cho anh sao?”
“Ừ, vốn là em nghĩ tự mình tặng cho anh nhưng mà tận tối hôm qua em
mới làm xong, sáng sớm hôm nay đã bị giục lên xe nên thành ra không có
thời gian tự mình tặng, chỉ có thể năn nỉ cô bạn cùng lớp. Nhưng mà em
nói trước 1 chút, nó không phải thứ gì đẹp cho lắm, là em tự mình
làm..thôi nói thật, nó rất xấu.” Ninh Tâm xấu hổ, tuy nói là mình cũng
là một cây kim, một sợi chỉ thêu ra chắc có thể là bởi vì nàng tự mình
làm nên mới vô cùng thê thảm như thế!
“Không sao mà.” Kha Dĩ Mặc nói rất nhỏ mà ấm.
“Chỉ cần là em tặng thì anh đều thích.” (L: sao ta thấy những gì họ nói ghe như gian tình nữa năm ý.. không giống là mới hẹn hò 1 lần chưa yêu tý nào…)
“Anh không chê là tốt rồi, anh hãy nhắn tin địa chỉ qua cho em nha, cô giáo của em gọi rồi.”
“Ừ, thi tốt nha, cố gắng lên. Thả lỏng tinh thần nhé đừng tạo áp lực cho mình làm gì.”
“An tâm an tâm… nó chỉ là thi đấu hữu nghị thôi! Vậy em cúp máy đây.”
Ninh Tâm cô nương vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện cùng Kha Dĩ Mặc
vội vàng bên cạnh cô giáo, ngoan ngoãn ngồi ở đó nghe chỉ đạo. Ngoài mặt thì là nàng rất nghiêm trang , lắng nghe lời cô dạy dỗ nhưng trong tay
cầm di dộng rất chăm chú.
Thật vất vả gửi xong tin nhắn địa chỉ của Kha Dĩ Mặc cho Trần Diêu, nàng rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đợi nàng mở ra ba lô định tìm một chút đồ ăn vặt thì cô gái này ngây ngẩn cả người. Trong ba lô bày đặt không đâu vào đâu lại có cái
gối đầu, Ninh Tâm im lặng xoay đầu nhíu mày, ánh mắt trầm tư. Thần thái kia làm cho cô gái rất hài lòng. Xem đó sinh viên này đã vào trạng thái chuẩn bị thi đấu. (L : Ta choáng)
Nhưng trên thực tế cô nàng này không phải là đang suy tư vấn đề chiến lược mà nàng hiện tại chỉ là rất cố gắng nhớ lại một việc. Tại sao cái
gối phải đưa cho Mặc Thương đại thần sao bây giờ lại ở trong túi của
mình rồi là sao?
Nghĩ tới nghĩ lui… Ninh Tâm cô nương rốt cục tìm được ra một cái giải thích hợp lý. Vì quá gấp rút mà mình phạm sai lầm đó là khi thu thập
hành lý không cẩn thận đem gối ấn vào trong ba lô. (L: ta ko biết nên nói gì hơn….)
Rõ ràng là đã nói với đại thần là hôm nay sẽ đưa quà cho anh ấy, nhưng là bây giờ chẳng lẽ mình phải mọc cánh bay trở về sao?
Thật vất vả cuộc thi thư pháp kia kết thúc Ninh Tâm trở về khách sạn, nhìn xem 1 vị học tỷ ở cùng với mình từ trong ba lô lấy ra laptop, cắm
vào dây mạng thảnh thơi. Ninh Tâm cô nương quay đầu lại xem một chút đầu giường cũng có dây mạng lập tức khóc không ra nước mắt. Cái nên mang
thì không mang, cái không nên mang thì lại nhét ở trong ba lô. Này nếu
như là đem nhầm laptop vào ba lô thì hay biết bao nhiêu, nếu như có máy
tính ít nhất có thể ở trên trò chơi giúp đại thần chuẩn bị một món quà!
Ngồi tại mép giường yên lặng đã lâu, Ninh Tâm cầm di động mở ra lại
gập vào, lại mở ra, gập vào…có nên hay không gọi điện cho đại thần…tay
chân mình luống cuống quá.
Nhìn đồng hồ đeo tay đã bảy giờ ba mươi, Ninh Tâm cuối cùng từ trên giường bò dậy hướng cửa phòng đi tới.
Đang trên mạng học tỷ liếc qua hỏi:
“Ninh Tâm em muốn đi đâu?”
“Ách…” Ninh Tâm ấp úng nói:
“Học tỷ, em muốn đi ra ngoài đi dạo mua ít đồ.”
“Vậy à, em đi ra ngoài cẩn thận một chút về sớm nha.” Học tỷ phân phó một tiếng tiếp tục tán gẫu QQ của nàng.
Ninh Tâm như được đại xá vội vàng chạy ra cửa.
Ra khỏi cửa chính khách sạn, Ninh Tâm tìm người hỏi đường may là cách đó 500m có 1 tiệm net. Nhìn qua cửa chính của tiệm Ninh Tâm nội tâm nho nhỏ lăn tăn một chút.
Cha từng nói những kẻ vào tiệm net là phần tử xấu, con gái bảo bối không thể đi vào.
Mẹ thì nói, trong tiệm net không khí hỗn tạp….nên con không nên vào….
Dù sao thì lần này… hoàng đế ở xa, tướng ở bên ngoài không chấp hành
quân lệnh cũng không ai biết … Mình hôm nay là muốn trở thành thành phần xấu?
Ninh Tâm che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, bóp cổ tay cúi đầu bước vào cửa chính.
“Đã trưởng thành sao?” Tỷ tỷ trông tiệm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Ninh Tâm vài lần, tiếp tục nói:
“Có CMT thì lấy ra, vị thành niên không thể vào.”
TT mình lớn lên non nớt không phải là do mình , là lỗi của mẹ, nàng
đi bất cứ đâu cũng bị người ta nghĩ là chưa lớn….cùng lắm là vị thành
niên…!
“Đã trưởng thành.” Ninh Tâm vội vàng đem chứng minh thư đưa lên. Tỷ tỷ kia nghi ngờ cầm lấy nhìn nhìn, thật là trưởng thành.
“Muốn phòng sao?”
“Phòng?” Ninh Tâm tương đối ngạc nhiên, hoá ra vẫn còn loại này tồn tại?
“Một mình 1 phòng?”
“Đúng vậy.”
Ninh Tâm cô nương vừa nghe hưng phấn.
“Em muốn phòng.”
Mặc dù nói vào Net bất quá dù sao là một người trong bao 1 gian, Ninh Tâm cảm thấy trong lòng cảm giác có tội ít dần xuống. Đợi nàng lên trò
chơi thì cảm giác tội ác quên đi, bay luôn về 0
Nick đại thần có sáng, nhưng nàng hổi không thấy đại thần trả lời,
chắc là treo máy rồi. Dù sao giờ này chắc đang party, Ninh Tâm duy trì
được bình tĩnh rồi.
Thật may là đại thần Mặc Thương không có ngồi máy, nàng cảm giác mình cần thiết phải chuẩn bị một chút.
Sinh nhật ư?… em muốn nó sẽ là những kỉ niệm thật vui khi anh nhớ đến.
Ninh Tâm vui tươi hớn hở nghĩ đêm nay nhất định phải cho Mặc Thương
đại thần chuẩn bị một phần quà khó quên. Nhưng cô nương này không nghĩ
rằng cáo món quà độc đáo này, vui mừng thăng đến mức làm làm người ta
kinh hồn .
Ngay cả chính nàng cũng bị món quà này lừa gạt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT