Ninh Tâm một đôi mắt ướt nhìn Khã Dĩ Mặc, bàn tay nhỏ bé níu lấy mép
váy, nhìn ánh mắt ủy khuất kia làm cho Kha Dĩ Mặc thấy hắn chính là kẻ
ác. Là loại người khôn tim, không phổi, lòng dạ sắt đá!….
“Ngoan…không nên tức giận được không?” Kha Dĩ Mặc vội vàng nói lời xin lỗi Ninh tâm lắc lắc đầu nói:
“Không có…em không có tức giận.”
“Không tức giận là được rồi. Anh giúp em cầm máy tính.” Kha Dĩ Mặc
vươn tay, Ninh Tâm nhìn thấy bao trong tay mình, cứ thế thành không
còn….
“Không cần… không cần..em cầm nó được mà .”
“Nếu là hai người chúng ta đi cùng nhau, anh là một người nam nhân mà hai tay trống trơn ngược lại là em là nữ lại cầm bao đựng máy tính như
vậy mọi người sẽ đánh giá như thế nào?” Kha Dĩ Mặc con mắt đẹp hẹp dài
chớp chớp, ánh mắt là tương đối vô tội.
Ninh Tâm suy nghĩ một chút… một nam một nữ đi đường, nữ mệt mỏi rã
rời ôm bao lớn bao nhỏ, nam vật gì cũng không cầm… Người xa lạ thật sự
sẽ hiểu lầm.
“Nhưng…” Ninh Tâm vẫn cảm thấy ngại ngại.
“Em thấy ngại quá.”
“Không sao…vì hình tượng của nam nhân làm trọng cứ để anh cầm cho.”
Nói xong Khã Dĩ Mặc liền từ túm lại bao máy tính, không cho Ninh Tâm
phản đối nữa.
“Đi thôi, về ký túc xá của em trước đã.”
Ninh Tâm nghe vậy sững sờ.
“Trở về ký túc xá làm gì?”
“Nếu anh đoán không sai di động của em vẫn còn để quên ở ký túc xá
đi? Ra bên ngoài mà không mang theo di động nhiều khi bất tiện lắm, dù
sao đi 1 đoạn đường mà thôi, hãy về cầm nó mang đi.” Kha Dĩ Mặc nói như 1 điều đương nhiên như thế làm cho Ninh Tâm cảm thấy kỳ quái.
Trong trò chơi thì làm đại thần…không lẽ trong hiện thực cũng vậy sao? Chẳng lẽ đến di động mình bỏ quên ở kí túc cũng biết? (L: cô nương, bạn đánh giá quá cao ng` tr’ mặt rồi…. con người có mắt để
quan sát nha, ng` ta quan sát từ khi bạn chạy vs tốc độ mà ngay cả thầy
thể dục cấp 3 nếu thấy cũng rơi lệ rồi…)
“Làm sao anh biết điện thoại di động của em bỏ quên ở ký túc xá ?”
Kha Dĩ Mặc cười cười nói: “Thì em đến cửa trường rồi nhưng vẫn không
gọi điện liên lạc với anh, lại nhìn em nửa ngày lật lật cái ba lô như
tìm không tìm vật gì đó, vậy chắc là tìm di động rồi?”
Ninh Tâm xấu hổ, ấp úng mở miệng.
“Tại em vội chạy ra nên quên mất.”
“Đi thôi nào, em dẫn đường.”
Diện mạo của Kha Dĩ Mặc được đại học M gọi là Hot boy trong truyền
thuyết, rất nhiều sinh viên đã từng thấy hắn. Hôm nay 1 đại mỹ nam của
đại học M lại ban ngày ban mặt lại công khai xuất hiện trong sân trường
của đại học T ai có thể không mở mắt ra nhìn đây! Vì vậy mỗi bước đi của đôi bạn này là 1 loạt, 1 nhóm, từng người ngó ngó, nghiêng nghiêng
không hiểu sao mỹ nam này lại ở đây….và sao lại đi cùng với 1 cô gái, mà cô gái này hình như là sinh viên trường mình… chẳng lẽ đây là sự kết
hợp mỹ nam – mỹ nữ trong truyền thuyết của trường đại học T và đại học M rồi?
Về Ninh Tâm thì sao? Xinh xắn, lanh lợi, đáng yêu, hồn nhiên, đi bên
cạnh nam sinh Kha Dĩ Mặc cao 1m83 như hình tượng con chim nhỏ nép vào
người anh ta. Trông rất đẹp đôi nha!
Kha Dĩ Mặc tại đại học M đã sớm luyện thành thói quen không quan tâm
nên đối với ánh mắt của người đi đường hắn không nhìn thẳng. Nhìn Kha Dĩ Mặc ngay từ đầu nói chuyện phiếm còn Ninh Tâm không có phát hiện gì
đang dị thường. Nhưng càng khi đến gần ký túc xá, cô gái này nhìn Đông
Nam Tây Bắc tầm mắt bốn phương tám hướng đang chú ý đến người cạnh mình, nàng toàn thân bắt đầu không được tự nhiên. Nhất là những ánh mắt ghen
ghét, hoặc ánh mắt hâm mộ kia dừng lại trên người nàng, Ninh Tâm cảm
giác mình rất khó chịu.
“Em đi cầm di động rất nhanh thôi, anh ở chỗ này chờ em.” Thật vất vả tới được tầng 1 kí túc xá Ninh Tâm thật dài thở phào nhẹ nhõm. Đem đại
thần lưu ở dưới lầu, Ninh Tâm vội vàng chạy như điên chui lên tầng của
mình, nhưng khi chạy xuống thì…tay bị nắm chặt
“Ninh Tâm.”
Nàng quay đầu lại đứng ở hành lang gọi mình không phải là người đáng lẽ hôm nay phải ngoài hẹn hò Trần Diêu sao?
“Trần Diêu sao cậu còn chưa đi? Không phải nói hôm có hẹn sao?”
Trần Diêu khoát tay. “Bạn là không hiểu đi..con gái hẹn hò sẽ không
thể quá sớm đi ra. Nếu không sẽ làm cho đối phương cho là mình quá nôn
nóng không có hắn thì không được. Câu cá là 1 công việc rất tinh tế.”
囧, là nguỵ biện tình yêu kiểu gì thế.
“Thôi không nói với cậu nữa, mình có việc.” Ninh Tâm làm bộ muốn chạy Trần Diêu kêu một câu.
“Tại sao chạy nhanh như vậy? Vội vàng đi hẹn hò hả?”
Hung ác!
Trần Diêu bà điên rồi!
Ninh Tâm định chạy lại dừng ngay, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn qua Trần Diêu.
“Mình biết rõ cậu đi ra ngoài không phải hẹn hò nha! Không cần phải
khẩn trương như vậy. À soái ca dưới lầu kia khí chất tốt, hình tượng
tốt, tướng mạo tốt ~~> quả thực là cực phẩm ba tốt. Mình nếu như
không phải là hoa đã có chủ nhất định sẽ đi xuống làm quen với hắn.”
Trần Diêu nâng cằm lên trầm ngâm một chút nói:
“Cũng không biết hắn đang đợi ai nhỉ? thật hâm mộ quá! Cùng 1 mỹ nam như vậy hẹn hò thật là làm cho người hâm mộ ghen ghét quá.”
Được rồi nhìn Trần Diêu ánh mắt hiện lên thật dữ tợn, Ninh Tâm lặng
lẽ đem lời trong miệng nuốt xuống bụng. Hiện tại nàng nếu như là nói một câu “Là mình.” Thì phỏng đoán coi như đây có là lầu ba Trần Diêu cũng
sẽ không chút do dự đem mình ném xuống.
Nơi thị phi không thể ở lâu!
“Trần Diêu mình đang vội, đi trước nha, hẹn gặp lại bạn sau.” Vừa dứt lời bóng người Ninh Tâm đã chạy ra ngoài .
“Mình vừa rồi hình như nhìn thấy Ninh Tâm .” Tạ Vũ chải lấy đầu tóc, đi ra hành lang.
“Không phải là hình như mà chính là cậu ấy. Chạy so với con thỏ còn
nhanh hơn, cũng không biết cậu ấy hôm nay làm sao nữa?” Trần Diêu bỗng
dưng trừng to mắt.
Nàng nhìn thấy ….
Ninh Tâm lén lén lút lút cùng với mỹ nam cực phẩm kia đi ra….chính là Ninh Tâm
“Tiểu Ninh Tâm cậu được lắm, chờ cậu trở lại nhất định phải chết!”
Trần Diêu rống giận vang dội ký túc xá, Ninh Tâm lôi kéo Kha Dĩ Mặc
một đường chạy như điên nàng cảm giác mình nghe nhầm rồi. Chạy đã xa như vậy sao hình như lại nghe được tiếng Trần Diêu ?
Thoát đi phạm vi tầm mắt của Trần Diêu, Ninh Tâm rốt cục an tâm.
Nhưng không đợi nàng vui vẻ lâu thì đột nhiên cảm thấy trên tay mình óc
gì đó mềm mại ấm áp.
Cúi đầu nàng nhìn trên tay mình là 1 cánh tay thon dài lập tức bi
phẫn…Nàng rốt cuộc là vì cái gì mà lại kéo tay đại thần rồi? Ta muốn
chặt tay… chặt tay mình đi quá…
So với Ninh Tâm bi ai thì Kha Dĩ Mặc tâm tình là rất lạ kì. Bị nàng
nắm tay trên tay truyền đến 1 cái ấm áp, giống như có 1 dòng điện lan
toả khắp nơi đến từng ngõ ngách trong cơ thẻ mình vậ… Đây là điều mà từ
nhỏ tới lớn hắn chưa từng xảy ra. Cảm giác thấy rất khác với nắm tay của cha, và của chị…
Cha dắt tay của hắn trong lòng hắn là an toàn.
Chị nắm tay của hắn trong lòng là hơi ấm tình thân.
Mà Ninh Tâm nắm tay của hắn trong lòng lại có 1 sự rung động không
tên. Giống như chạm đến cả linh hồn, ngay cả suy nghĩ đều hoàn toàn bị
nàng khống chế.
Lúng túng rút tay về Ninh Tâm có chút ngượng ngùng.
“Thực xin lỗi. Em vừa rồi không có chú ý chỉ là muốn nhanh chạy.”
Đáy mắt thất lạc ảm đạm chỉ trong nháy mắt, Kha Dĩ Mặc ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời vui vẻ dạt dào.
“Không sao. Tìm một chỗ ăn sáng đi vừa vặn có thể ngồi xuống để anh
kiểm tra một chút cái máy tính của em, xem có thể sửa được không.”
“OK. Vậy em mời anh đi ăn không cho phép cự tuyệt.” Ninh Tâm vẻ mặt cường thế, Kha Dĩ Mặc bất đắc dĩ cười khổ nói:
“Nhưng mà anh không muốn ăn đồ ngọt, anh ăn sang rồi? Lại ăn nữa sẽ thành heo.”
“Vậy uống 1 ly sữa đậu nành thì sao? Nếu như anh không đáp ứng, em cũng vậy không ăn.”
Uy hiếp! Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn! Nhất là Ninh Tâm giờ
phút này ánh mắt vốn là con mắt trừng trừng tròn xoe, bỉu môi rất là
đáng thương nhìn Kha Dĩ Mặc.
Hắn cảm thấy, hắn nếu như là không đáp ứng cô nương này tựa hồ có thể tại chỗ khóc lên…Hắn thỏa hiệp nói:
“OK, vậy thì một ly sữa đậu nành. Khu này em quen thuộc hơn anh, em dẫn đường đi.”
“Em sẽ dẫn anh đi một nơi có sữa đậu nành uống ngon nhất. Cửa tiệm
kia sữa đậu nành đều là chủ tiệm tự xay lấy lại có thêm hạch đào. Rất có dinh dưỡng đó.”
Nhắc đến ăn thì Ninh Tâm là trùm. Phải nói quanh đại học T phạm vi
trăm dặm Ninh Tâm sẽ không lạc đường, nhất là đường đến nơi có đồ ăn
ngon. Đi đến tiệm sữa đậu nành của Kiều gia là chuyện nhỏ. (L: quả là tinh thần ăn uống…)
Sữa đậu nành Kiều gia mặt tiền cửa hàng tương đối lớn, hai tầng. Chín giờ rưỡi sáng thời điểm này rất đông người. Bất quá bởi vì hôm nay là
thứ bảy học sinh nghỉ nên tầng hai còn rất nhiều chỗ trống. Ninh Tâm tìm 1 chỗ gần cái cửa sổ kêu KHã Dĩ Mặc ngồi đó rồi tự mình góc chạy xuống
lầu mua bữa sáng.
Ninh Tâm mua ít cháo trứng muối, ít bánh, rồi đến xếp hàng tại quầy
để mua sữa đậu nành. Còn kêu thêm 1 ly đậu nành có hạnh đào cho đại
thần. Đợi nàng cầm lấy khay trở lại bàn thì Kha Dĩ Mặc đã đem Laptop của Ninh Tâm mở ra để ở trên bàn .
Nhìn xem trên mặt bàn bày đủ loại chay lọ, vài dụng cụ Ninh Tâm cảm thấy hiếu kỳ.
“Làm sao anh đi ra đường mà còn mang theo những vật này ?” Ninh Tâm cầm một cái nút chai ở trên tay vân vê phi thường cao hứng.
Kha Dĩ Mặc đang bề bộn kiểm tra o mạch chủ ngưng lại trong chốc lát
mới hồi đáp: “Anh nói là phải giúp em kiểm tra máy tính, cũng không thể
đồ gì cũng không mang chứ?”
“Nó bị gì vậy?”
“Bo mạch chủ bị cháy hỏng, đổi một cái mới là tốt rồi. Giá nó chắc
tầm 500, không cần mua má tính mới đâu.” Kha Dĩ Mặc một mặt nói, một mặt đem máy tính xếp lại.
“500 á?” Ninh Tâm chấn động.
“Nhừng là người sữa chữa nói cho em là khoảng 1500.”
“Nha đầu ngốc, người ta chính là dựa vào nghề này để kiếm tiền. Đương nhiên là giá phải cao hơn rồi.Mọi thứ khác vẫn còn tốt, chỉ cần thay bo mạch chủ là ok thôi.” Vừa nói chuyện, Kha Dĩ Mặc đã đem Laptop lắp ráp
xong rồi. Chờ hắn ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Ninh
Tâm.
“Mặc Thương đại thần, anh thật sự… thật lợi hại. Làm sao anh cái gì cũng biết? Không lẽ chuyên ngành của anh là cái này sao?”
“Chuyên nghiệp của anh là tài chính, máy tính anh cũng chỉ là hiểu
chút mà thôi. Còn có… hiện tại cũng không thể gọi anh là Mặc Thương
được , gọi anh là Kha Dĩ Mặc, hay Dĩ Mặc là được rồi.”
Dĩ Mặc á? Gọi thế có quá thân mật không nhỉ?
Ninh Tâm suy nghĩ một chút, chẳng qua là nếu như gọi cả tên họ thì chắc không đến mức quá xa lạ chứ?
Rơi lệ đầy mặt…. lúc này Ninh Tâm rất nhớ mẹ của mình, nếu là mẹ ở bên cạnh mình có thể chỉ cho mình vài chiêu thì tốt rồi.
Thấy Ninh Tâm chậm chạp không nói lời nào, hắn có chút kỳ quái vội hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có… không có việc gì.” Ninh Tâm giơ tay chỉ chỉ vào ly sữa đậu nành trước mặt hắn.
“Uống nhanh đi, nếu không sữa đậu nành sẽ nguội mất. Em cố ý kêu bà chủ thêm hạn đào cho anh đó sẽ uống rất thơm.”
“Để anh thử.” Kha Dĩ Mặc uống một hơi khen
“Mùi vị quả không tệ.”
“Đó là đương nhiên…là đề cử chất lượng tuyệt đối có bảo đảm!” Ninh Tâm giơ giơ cằm nhỏ, nói rất kiêu ngạo.
Rống rống… bàn về mỹ thực nàng đúng là chuyên gia.
“Ăn xong bữa sáng phải đi ra siêu thị máy tính đi, mười giờ nơi đó sẽ mở cửa. Nếu như nhanh xế chiều hôm nay anh liền có thể giúp em đem máy
tính sửa ngon lành, buổi tối em có thể chơi.”
“Vâng! Vậy chúng ta ăn xong rồi đi nha.” Nói xong, Ninh Tâm liền bắt đầu vùi đầu vào ăn.
Mắt thấy Ninh Tâm đem đồ ăn trên bàn tiêu diệt sạch sẽ. Kha Dĩ Mặc
đột nhiên nhớ ra… dùng mỹ thực hấp dẫn Ninh Tâm chiêu này tuyệt đối
được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT