Do khoa Y tá trường Z có một bộ phận tài liệu giảng dạy đặc biệt đặt
mua ở nước ngoài về, trong nước rất khó mua được. Thế nên sau khi Tiêu
Thỏ không cẩn thận làm mất sách môn Hóa Dược, liền bị Tiểu ma nữ chì
chiết.
"Sinh viên lớn đầu như vậy rồi, đi học cũng không mang theo sách học, đến hết học kỳ thật không biết nên nhận xét chấm điểm cô ra sao đây!"
Sau một trận bị bức cung uy hiếp, Tiêu Thỏ không có cách nào khác
đành phải đem chuyện làm mất sách kể cho Lăng Siêu. Dĩ nhiên nàng không
kể chuyện gặp Giang Hồ nói với hắn làm gì, thứ nhất là sợ hắn sẽ mắng
nàng xen vào việc của người khác, thứ hai là không muốn hắn lo lắng. Học kỳ này Lăng Siêu khá là vất vả. Nghe Ngộ Không nói hắn dường như muốn
đem toàn bộ chương trình học đại học học xong hết luôn vậy (chú ý nha,
bé Siêu mới ĐH năm 2, hơn Thỏ Thỏ 1 năm), có điều gã Lăng Siêu này từ
nhỏ luôn làm xong mọi việc mới nói ra nên Tiêu Thỏ cũng không vội hỏi
han hắn làm gì. (Tâm lý chưa kìa!)
Nói với Lăng Siêu chuyện này, vốn chỉ để kể lể tâm sự một chút giải
tỏa tâm lý. Không ngờ hắn biết xong lại có thể thần thông quảng đại, tìm mua được cuốn sách học nàng cần kia cho nàng. Lúc nhận sách, Tiêu Thỏ
cảm thấy không thể không hỏi.
"Anh làm sao mua được thế? Cuốn sách này rất khó mua a, hồi trước em lên mạng tìm khá nhiều cũng không tìm được!"
"Là một sư huynh giúp đấy."
"Sư huynh? Là vị quản lí quỹ kia sao?" Tiêu Thỏ nhớ tới hôm ở quán
bar nhìn thấy Diệp Tuấn, sau đó nàng có gặp lại anh ta vài lần, đều là
lúc đang đi chung với Lăng Siêu, quả thật nàng cảm thấy quan hệ giữa hai người khá là tốt đẹp.
"Ừ." Lăng Siêu gật đầu.
"Ngộ Không nói anh ấy rất trâu bò, là thật sao? Hai anh làm sao quen nhau thế?"
"Bà xã, anh thấy tự dưng em trở nên nhiều chuyện quá nha."
"Em là quan tâm đến anh thôi mà...." Nàng cúi đầu, hai má có chút nóng bừng lên.
Thu đã đến khá lâu, gió lạnh ào ạt khắp nơi, bỗng dưng bàn tay hắn áp lên má Tiêu Thỏ. Cái cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay hắn dường như trong nháy mắt truyền khắp toàn thân nàng khiến nàng ngẩn ra. Đôi môi mềm mại ấm áp của hắn cũng đã nhẹ nhàng đậu lên đôi môi hồng như cánh hoa của
nàng.
Chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng khi rời đi cũng đã để
lại những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước hồ của tâm hồn nàng.
"Cám ơn em, bà xã." Tiếng của hắn dịu dàng, ấm áp như thể ánh mặt
trời mùa thu vô cùng sáng lạng. Người kia nghe thấy đều bất giác thấy
tim mình cũng ấm áp theo.
"Ai bảo em là bà xã của anh làm gì?" Nàng nói xong, mới nhận ra hình
như mình vừa chủ động quá thì phải, liền vội vàng lấy cớ chuồn. "Em về
phòng đây, chiều còn có..."
Lời nói chưa dứt lập tức bị ngăn lại giữa hai đôi môi áp vào nhau có
điều lần này không còn chỉ là chuồn chuồn lướt nước nữa rồi. Một trận
hôn mạnh bạo bất ngờ và mê đảo tâm hồn (1) vừa qua, Tiêu Thỏ lập tức
luống cuống tay chân lấm lét nhìn quanh. "Anh đừng như thế, nhỡ ai nhìn
thấy..."
"Ai bảo em là bà xã của anh làm gì?"
Lăng đại công tử, anh học nhại lại nhanh quá nha! >____ Tiêu Thỏ về đến phòng mà như bay bay, như thể nàng đang lơ lửng và
được gió thu thổi về ấy. Về đến nơi, trước mắt nàng vẫn còn nguyên ánh
mắt sâu thẳm đầy tình ý của hắn, trên môi vẫn còn lưu lại hương vị ngọt
ngào của môi hắn, trên răng trên lưỡi vẫn còn cảm giác của môi hắn lưỡi
hắn... AAAAAAAAAAAAAA! Thật muốn ngửa mặt lên trời hét toáng lên a!
>____
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT