Tiếng ma sát của rãnh kéo cánh cửa sắt lâu ngày không dùng vang dài trong không gian. Minh Huy xoay nhẹ chiếc chìa khóa vào cánh cửa gỗ màu cánh gián vang lên một tiếng “tách”.
- Em vào đi.- Anh quay lại khẽ giục An Vi, nồng nhiệt nhìn vào đôi mắt cô.
- Vâng.- An Vi khẽ khàng. Cô đứng tần ngần một lúc trước ngôi nhà trước đây cô đã từng ghé qua. Cô sẽ sống ở đây trong thời gian tới. Điều đó nằm ngoài tất cả những gì cô tưởng tượng. Minh Huy đã phải mất nhiều thời gian mới có thể thuyết phục cô, và cô cũng đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thuyết phục được chính bản thân mình.
Căn nhà đã được Minh Huy thuê người đến dọn dẹp lại. Đồ đạc cơ bản cũng được sắm sửa đầy đủ. Một cảm giác vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm bao quanh An Vi. Những chông chênh mà cô đã trải qua đang dần được khỏa lấp mỗi khi ở cạnh Minh Huy. Anh là người đầu tiên khiến cô rung động mạnh mẽ, và cũng có thể sẽ là người cuối cùng. Trái tim cô ấm nóng trở lại cũng chỉ vì anh.
- Em xem có gì không phù hợp thì cứ nói với thầy nhé!
Minh Huy đẩy cánh cửa phòng ngủ. Một không gian tươi mát của sắc xanh da trời hiện lên trước mắt An Vi. Chiếc rèm cửa cùng tông với màu sơn tường, hài hòa làm cho cả không gian nhỏ bé trở nên mướt mắt, khoáng đạt. An Vi kéo rèm, mở bung cửa sổ để giấu đi cảm giác hạnh phúc đang trào dâng trong lòng. Minh Huy đang ngay cạnh bên cô, gần gũi, ấm áp...
Cô phóng tầm mắt ra xa. Từ ô cửa nhỏ trên căn phòng tầng hai, cô có thể thấy được một góc thành phố đang ồn ã chuyển mình trong những vạt đèn sáng trắng. Đèn xe nối tiếp nhau, chảy thành từng dòng đỏ, vàng vội vã. Hải Phòng tuy không ồn ã như Hà Nội, nhưng cũng là một thành phố lớn. Cũng là một thành phố tất bật với những hối hả ngược xuôi.
- Cảm ơn thầy!- Cô ngước đôi mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt. Cuộc sống hàng trăm ngày qua, dường như chỉ gói gọn trong khoảnh khắc được đứng trước mặt người đàn ông của đời mình.
Minh Huy cúi xuống nhè nhẹ hôn lên mái tóc thơm mềm mại của An Vi. Cánh tay rắn rỏi vòng qua người cô, đem cơ thể cô áp vào cơ thể anh ấm nóng. Bóng tối với những vạt mờ ảo càng khiến con người ta dễ gần nhau hơn.
An Vi nhắm mắt lại. Đôi tay vòng qua tấm lưng rắn rỏi của Minh Huy. Cô đã từng mơ giấc mơ này hàng trăm lần nhưng cảm giác thường bị đứt đoạn bởi những lần giật mình bất chợt. Cô không thể từ chối anh thêm được nữa, cũng không thể chần chừ thêm lần nữa. Hạnh phúc có trong tay, thật không dễ dàng. Cô hiểu lời nói của anh. Cho dù quá khứ của cô có ra sao thì hiện tại, cô vẫn có quyền được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn bên anh.
Những ngón tay thon dài của cô úp lên tấm lưng rộng. An Vi dụi đầu vào ngực anh. Cô nghe thấy nhịp tim anh đập mạnh, truyền sang nhịp tim cô, hòa chung một nhịp.
- Anh yêu em! - Minh Huy nhẹ nhàng nói và ôm chặt lấy An Vi. Cơ thể cô thoáng run rẩy. Những ngọt ngào lan trên từng thớ thịt, chạy dọc từ gót chân lên tới đỉnh đầu, rồi hòa vào không gian tĩnh lặng.
- Em cũng yêu anh! - Cô đáp lời anh. Hơi thở cô nồng nàn vấn vít quanh cổ anh. Minh Huy không thể kiềm chế thêm được nữa. Anh lần xuống cánh môi cô, cuồng nhiệt chiếm hữu. Cặp môi mềm của An Vi đã hoàn toàn chiếm trọn tâm trí anh.
An Vi để Minh Huy dẫn dắt, chảy trôi trong những đam mê. Bàn tay cô ép sát vào lưng anh, lần trôi về phía cổ rồi xước vào làn tóc dày. An Vi đã dần quen với những chuyển động của anh, cô quyện đôi môi mềm vào đôi môi nồng nhiệt của người đàn ông cô yêu thương, ban đầu dè dặt, sau cuồng nhiệt dần.
Minh Huy đã bị An Vi “dụ dỗ”. Anh lập tức bế bổng cô lên rồi sải những bước dài về phía giường. Anh đặt cô xuống. Toàn thân anh nóng bừng. Anh say sưa nhìn cặp mắt An Vi mơ màng và bầu má ửng hồng đầy mê hoặc. Anh lần rờ từng chiếc cúc, cởi bung chúng ra, áp tay vào da thịt non mềm trước mặt. Anh muốn có cô...
Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, An Vi đã bừng tỉnh. Lý trí không cho phép cô. Cô và anh đang làm một điều rất tội lỗi. Cô đưa những ngón tay, áp chặt đôi môi anh đang lần lữa trên cơ thể cô.
- Lúc này, không được…
Hơi thở của cô còn ngắt quãng sau những cảm xúc dồn dập nhưng nó cũng đủ để làm Minh Huy nhận thấy mình đã đang đi quá giới hạn. Lớp màn dục vọng đang bao phủ trong đôi mắt anh mờ dần. Thân nhiệt anh cũng đã không còn nóng rẫy bức bối.
- Anh xin lỗi! Minh Huy kéo lại hai vạt áo của An Vi, nhỏm người dậy rồi quay mặt đi. Anh tiến đến đến cánh cửa sổ vẫn đang mở bung, lặng lẽ nhìn về những dòng ánh sáng lung linh trước mặt. - Anh đã không làm chủ được mình, anh xin lỗi!
An Vi không nói gì bởi cô hiểu, chính cô mới là người khiến mọi chuyện trở nên như vậy. Chính cô đã khao khát muốn có được anh.
Anh Vi cài lại cúc áo. Dáng người cao lớn của Minh Huy cũng như đang tỏa sáng trước mắt cô. An Vi lưỡng lự một chút rồi tiến lại gần Minh Huy, dè dặt vòng tay ôm anh từ phía sau.
- Cám ơn anh. Một lần nữa cám ơn anh!
Minh Huy nắm lấy bàn tay của An Vi. Những ngón tay anh lần chạy trên những ngón tay cô, cặp mắt anh vẫn không rời khoảng không mênh mông trước mặt.
- Em có chuyện muốn nói với anh. - An Vi ngập ngừng lên tiếng.
- Nếu là một câu chuyện buồn thì có lẽ bây giờ chưa phải là thời gian thích hợp. - Minh Huy xoay người lại, đặt tay lên đôi vai An Vi, cụng đầu anh vào đầu cô đầy tình tứ - Em không cần phải nói điều gì cả. Anh hiểu những điều em đã phải trải qua. - Anh vuốt nhẹ đôi má bầu bĩnh của cô. - Anh sẽ giới thiệu em với ông bà lại một lần nữa nhé. Một tư cách khác.
Lồng ngực An Vi như muốn vỡ tung ra. Minh Huy nói đã hiểu những điều cô từng trải qua? Nhưng anh có thực sự hiểu hay không? Và anh có thực sự không để ý?
An Vi nhắm mắt lại. Trong chuyện đó, rõ ràng cô không phải là người có lỗi. Cô vẫn tự nhủ với mình hàng ngàn lần như thế, và chính cô cũng đã khuyên mình phải xóa bỏ những đau thương cũ. Cô xứng đáng có được một hạnh phúc trọn vẹn. Anh nói không để ý, vậy cớ gì cô phải để ý, cớ gì cô phải đày đọa mình do lỗi lầm không phải tại bản thân cô?
An Vi khẽ nén tiếng thở dài. Lồng ngực cô căng lên rồi nhè nhẹ hạ xuống. Minh Huy cảm nhận được từng nhịp thở của cô đang dần giãn ra. Đầu cô dụi sâu hơn vào ngực anh và anh đã bắt đầu cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi trên tấm áo mình. Khóc cho nhẹ lòng là điều rất tốt. Minh Huy nghĩ. Rồi anh ghì cơ thể An Vi ép chặt vào người mình hơn.
- Đừng động đậy nữa nhé, cô gái. Nếu không, anh sẽ chẳng thể kiềm chế được mà hôn em một lần nữa đâu.Bà Lan nhìn qua lớp cửa kính xe. Bà đang chờ đợi. Gương mặt quý phái trước kia vốn rất khó khăn để tìm ra một vết rạn của bà, giờ đây đã hằn in những nếp chân chim mỗi khi bà nheo mắt. Hữu Uy của bà đã khiến bà đau khổ rất nhiều. Nhìn đứa con trai của mình quặn thắt trong những cơn đau, người mẹ nào đang tâm đứng nhìn?
Bà đã rất vất vả khi vừa tìm kiếm thông tin về An Vi, vừa phải che giấu sự việc với chồng bà. Trong mắt ông, Hữu Uy luôn là một kẻ yếu đuối chẳng ra gì. Nếu để cho ông biết sự việc này, chẳng phải Hữu Uy càng không có khả năng chứng tỏ bản thân sao? Bà không ham muốn quyền lực, cũng không tham lam tiền bạc, những điều đấy với bà chỉ là phù du. Nhưng thói đời vốn dĩ rất bạc bẽo, bà không cần nhưng con trai bà rất cần. Hữu Uy cần có quyền lực và tiền bạc. Hữu Uy cần thành công để át đi cái hình ảnh sáng chói của đứa con cả vẫn luôn là niềm tự hào chồng bà. Bà không muốn con mình bị lôi ra như một kẻ bất tài, để tôn lên những hào nhoáng mà chồng mình tưởng tượng ra về đứa con trai của bà vợ trước!
Một dáng người quen thuộc dần dần hiện lên trước mắt bà. Chiếc kính xe được hạ thấp hơn một chút.
Bà bấm nút gọi. Những tiếng tút dài vang lên bình thản và điềm tĩnh như chính tâm trạng của bà lúc này.
Phía đầu dây bên kia vang lên một tiếng a lô nhẹ nhàng. Bà nheo mắt nhìn qua ô cửa kính. Đúng là số máy của cô gái đó.
- Bác cần gặp cháu!
***
An Vi ngồi đối diện với bà Lan trong quán café. Cảnh tượng gần giống như lần đầu tiên họ gặp mặt nhưng tâm trạng hoàn toàn khác. Bà Lan run rẩy cầm chén trà lên rồi lại đặt xuống. Một chút son đỏ đã bị vệt ra ngoài miệng. Bà hoàn toàn bối rối. Bà không biết rốt cuộc bắt đầu từ đâu.
- Có điều gì bác cứ nói ạ!- An Vi mở lời.
Việc bà Lan hẹn gặp cô, chắc chắn chỉ liên qua đến Hữu Uy – người đàn ông mà cô không bao giờ muốn nhắc đến tên chứ đừng nói là gặp lại. Cô không oán trách ai nhưng cô cũng không muốn tiếp tục đối diện với những gì cô đã dũng cảm xếp vào quá khứ.
- Hữu Uy cần cháu! - Bà Lan giọng khẩn cầu. Từ trước đến giờ, bà chưa từng cầu xin ai.
An Vi không biết phải làm thế nào khi đôi mắt của người phụ nữ ấy lại rưng lệ nhìn cô. Với những gì mà Hữu Uy gây ra cho cô, cô hoàn toàn có thể phũ phàng không thương tiếc. Nhưng cô không thể làm thế. Cô hiểu người phụ nữ trước mặt hoàn toàn là vì yêu thương con nên mới hành động như vậy.
- Cháu đã quên chuyện cũ, xin bác đừng nhắc đến nữa. Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Và cháu cũng đã có bạn trai rồi, thưa bác.
- Cháu không thể đến với anh ta. - Bà Lan nhìn thẳng vào An Vi. Những cơn run rẩy của bà đã lên đến đỉnh điểm. Cặp môi rung lên sau những lời nói. Cánh tay bà vươn nhanh về phía An Vi rồi nắm chặt bàn tay cô lại.
An Vi hốt hoảng. Người phụ nữ này hoàn toàn khác những gì cô đã từng ghi nhớ về bà. Bàn tay cô bất lực nằm gọn trong lòng bàn tay người phụ nữ đang run rẩy trước mặt. Dường như bà sắp nói điều gì đó... Cô cảm thấy bất an vô cùng.
- Hữu Uy và Minh Huy là hai anh em trai. Cháu liệu có thể tiếp tục với người suýt chút nữa thì trở thành bác của con cháu?
An Vi lặng người. Câu chuyện mà người phụ nữ này đang kể thực sự liên quan đến cô sao? Cô đưa bàn tay bám vào thành ghế. Cơn đau chạy dọc các dây thần kinh rồi nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể. Toàn thân cô run rẩy. Cô giương đôi mắt vô hồn lên nhìn bà Lan.
- Cháu không biết gì sao? Cháu và Hữu Uy đã từng có một đứa con.- Bà Lan vẫn tiếp tục nói. Bà yêu con trai bà. Bà phải giúp nó. Bà biết mọi chuyện rồi sẽ như thế này. Bà không thể giúp An Vi quay về với Hữu Uy nhưng bà có thể khiến cô và Minh Huy không tiếp tục làm tổn thương Hữu Uy của bà thêm nữa. Nếu hai đứa chúng đến với nhau, con trai của bà sẽ thế nào?
An Vi hoang mang nhìn bà Lan. Cặp môi khô trắng của cô lẩm nhẩm “đó không phải là sự thật, đó không phải là sự thật”. Cô bất giác đưa tay lên sờ bụng mình. Đã từng có một đứa trẻ hình thành trong người cô sao?
- Đứa bé đã mất trong vụ tai nạn lần trước của cháu.
- Bác đừng nói nữa. Hãy để cháu yên!
An Vi vật vùng chạy ra khỏi quán café. Đôi tai cô vẫn ong buốt những lời bà Lan nói lúc nãy. Cô đã từng có con. Con cô, con của cô... nó đã như thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT