Đêm đầu tiên tại viện của Phó thị, Mẫn Trúc lạ nhà khó ngủ, cộng thêm việc buổi chiều nay Tứ Ca nói, lòng nàng có chút khó chịu về việc Tứ Ca đi điều tra toàn bộ Dương gia và Lâm gia. Nàng cứ có cảm giác không được thoải mái khi bị người khác xâm phạm đời tư của nàng, dù trong lòng biết rõ việc này Tứ Ca không nói thì không có nghĩa hắn không làm. Lại nói, nếu nàng là Tứ Ca nàng cũng sẽ làm như hắn, nhưng điều này không có nghĩa là nàng có thể vui vẻ tiếp nhận. Mẫn Trúc nằm trên giường xoay qua xoay lại.

Xuân Trà trải tấm thảm nằm ngủ ngay dưới giường Mẫn Trúc. Nghe tiểu thư nhà mình gây động tĩnh trên giường, Xuân Trà nhẹ giọng hỏi:" Tiểu thư khó ngủ sao?"

Mẫn Trúc lúc này mới nhớ, vì ở đây khác viện của nàng ở huyện nha, không có giường nhỏ cho Xuân Trà nên tỷ ấy ngủ ở dưới đất kế giường nàng. Mẫn Trúc cũng nhỏ giọng nói lại:" Ta làm tỷ tình giấc sao? Hay tỷ ra khán (giống trường kỷ trong miền nam nhưng nhỏ hơn) ở phòng khách nằm đi, có gì ta sẽ gọi".

Xuân Trà đáp lời:" Nô tỳ cũng không ngủ được".

Mẫn Trúc nghe vậy thì càng kiên quyết nói:" Đã lạ chỗ tỷ còn phải nằm dưới đất, tỷ cứ ra ngoài phòng khách nằm lên khán đi. Ở đây cũng chỉ có ta với tỷ, sẽ không ai nói gì được cả".

Xuân Trà nhẹ giải thích:" Không phải nô tỳ không chịu được khổ, chỉ là có chút khó ngủ thôi, tiểu thư cứ ngủ đi, nô tỳ nằm ở đây canh chừng người mới yên tâm được".

Mẫn Trúc nghiêm giọng nói:" Ta nói tỷ đi ra khán ngủ thì tỷ cứ đi thôi, ta không sao cả. Phòng cách cũng chỉ cách có bức vách mỏng, ta chỉ cần gọi nhẹ tỷ đã nghe thấy. Nếu tỷ nằm dưới đất để bị bệnh, ngược lại còn phiền phức thêm".

Xuân Trà thấy Mẫn Trúc nghiêm giọng, cộng thêm lời tiểu thư nói có lý, nên ngồi dậy ôm chăn gối nói:" Vậy nô tỳ nghe lời tiểu thư, nếu người thấy khó chịu thì gọi nô tỳ ngay nhé!"

Mẫn Trúc ừ nhẹ một tiếng rồi im lặng. Xuân Trà ra khán nằm được tầm một khắc thì ngửi được mùi thơm nhè nhẹ xông vào mũi, sau đó dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Mẫn Trúc đang nằm nghiền ngẫm xem có nên nhờ Lâm viện trưởng đi vào trong giấc mơ của Tứ Ca không, thì nghe từ phòng khách có tiến bước chân đang nhẹ nhàng tiến vào đây. Mẫn Trúc nghĩ là Xuân Trà muốn xem nàng ngủ chưa nên nhắm mắt giả bộ ngủ cho Xuân Trà yên tâm. Nhưng Mẫn Trúc cảm nhận được đây không phải chỉ một người mà có tới hai người. Tuy rằng bước chân nhẹ tới nỗi không nghe được gì, nhưng đêm khuya yên tĩnh lại thêm từ khi có ngọc lá ở trên người Mãn Trúc luôn cảm thấy các giác quan của nàng nhạy bén hơn nhiều.

Người nọ khẽ vén rèm lên, Mẫn Trúc vẫn nhắm mắt, hơi thở đều đều giống như đã ngủ rất say. Vì nếu người đến có ý tốt là nàng may mắn, còn có ý xấu thì nàng phản kháng có khi đi tìm diêm vương điểm danh còn nhanh hơn nữa.

Người nọ lấy ngón trỏ khẽ gõ gõ lẻn vai Mẫn Trúc:" Lâm muội, muội ngủ rồi chứ?"

Mẫn Trúc nghe giọng nói quen thuộc thì mở mắt ra, tuy trời tối đen, nhưng giọng nói nàng mới nghe lúc chiều mà quên ngay thì cũng khó:" Tứ Ca ca?"

"Là ta, muội mau khoác áo vào, ta đưa muội ra khỏi phòng này" Tứ Ca hối thúc Mẫn Trúc.

Mẫn Trúc cũng biết hẳn có tình huống nguy cấp nên nhanh chóng ngồi dậy, với áo khoác để ngay trên giường khoác lên người.

Tứ Ca lại nhỏ giọng nói:" Muội biết nha hoàn để quần áo của muội ở đâu chứ?"

Mẫn Trúc nhíu mi nhưng vẫn nói:" Ở tủ ngay cạnh bàn trang điểm".

Tứ Ca ôm Mẫn Trúc lên, đang tính chạy ra ngoài thì bỗng nhiên dừng chân nhỏ giọng nói:"Chậm một bước rồi, muội nhớ im lặng. Dù bất cứ tình huống gì cũng không được hét lên".

Mẫn Trúc gật gật đầu, nhưng đêm tối đen như mực, nàng sợ Tứ Ca không nghe thấy nên nàng khẽ ân một tiếng.

Lúc này Mẫn Trúc mới để ý thấy có một người nữa mặc đồ dạ hành đang ôm một cái gì đó tiến về phía giường của Mẫn Trúc. Ồ, Mẫn Trúc loáng thoáng thấy hình như người đó đang lấy quần áo của nàng khoác lên thứ hắn ta để xuống giường.

Tứ Ca cũng nhìn từng động tác của người kia, thấy mọi sự có vẻ ổn thỏa, Tứ Ca khẽ hô:" Lên!"

Mẫn Trúc chỉ thấy Tứ Ca nhún nhân một cái thì nàng đã được ôm lơ lửng trên không trung, sau đó là ngồi ở trên xà ngang to nhất của căn phòng. Cả ba người vừa yên vị trên xà nhà thì cửa một lần nữa khẽ mở ra.

Tứ Ca thì thầm vào tai Mẫn Trúc:" Nín thở!"

Mẫn Trúc cũng biết lúc này nên làm theo lời Tứ Ca là an toàn nhất, nên lập tức nín thở rồi theo dõi người phía dưới.

Kẻ ở dưới cũng mặc đồ dạ hành, bước đi nhẹ đến nỗi không một tiếng động. Hắn ta khẽ kéo màn che ở giường của Mẫn Trúc, sau đó nhanh nhẹn ôm "Mẫn Trúc" được người đi cùng Tứ Ca đặt lúc trước vội vàng chạy đi.

Mẫn Trúc tròn mắt nhìn người biến mất trong chớp mắt mà quên cả hô hấp lại. Đến khi Tứ Ca đặt nàng xuống đất an toàn nàng vẫn còn chưa hồi hồn. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vòng một tích tắc làm cho Mẫn Trúc thật chưa thể tiếp thu nổi là chuyện gì đang xảy ra.

Tứ Ca đẩy nhẹ Mẫm Trúc:" Muội có thể hô hấp bình thường được rồi".

Lúc này Mẫn Trúc mới từ trong kinh ngạc bừng tỉnh, nàng thở hắt ra sau đó hít một hơi thật sâu để lấy không khí đồng thời cũng để bản thân bình tâm hơn. Mẫn Trúc thắc mắc:" Đây là có người muốn bắt cóc muội sao?"

Tứ Ca nói:" Bây giờ ở đây nói chuyện không tiện. Muội tạm theo ta đến chỗ Vân Chính rồi nói sau".

Mẫn Trúc gật đầu, nhưng trời tối nàng sợ Tứ Ca không thấy nên nói:" Vâng, nhưng chúng ta cứ thế hiên ngang đi ra sao? Lỡ kẻ xấu vẫn theo dõi thì sao?"

Tứ Ca nói:" Chúng ta đương nhiên không đi cửa chính, mà đi cửa sổ phía sau".

Mẫn Trúc cũng chưa kịp nói được hay không được, Tứ Ca đã quay lưng về phía Mẫn Trúc rồi ngồi xuống:" Ta cõng muội".

Mẫn Trúc cũng không ngại ngùng vì thân phận ai kia mà ôm cổ Tứ Ca để cho hắn cõng. Dù sao thì tính mạng mới là quan trọng nhất, còn vấn đề khác để bàn sau. Mà lúc này Mẫn Trúc nhìn người từ nãy giờ luôn im lặng đứng kế hai người mới nhớ là còn một người nữa ở đây. Người khiến nàng nhớ tới và lo lắng hơn là Xuân Trà kìa. Mẫn Trúc khẽ nói:" Còn Xuân Trà tỷ đang ở phòng ngoài thì sao?"

Lúc này Tứ Ca được nhắc nhở mới nhớ tới nha hoàn của Mẫn Trúc. Tứ Ca quay qua nói với người áo đen đi cùng hắn:" Phiền huynh đưa vị cô nương bên ngoài đến nơi an toàn hơn".

Người kia lạnh giọng nói:" Không ai quan tâm đến nàng ta đâu, đi thôi". Nói xong cũng không để hai người còn lại trong phòng phản ứng, đề khí phi ra cửa sổ phía sau không thấy bóng dáng.

Tứ Ca khó xử an ủi Mẫn Trúc:" Tới viện của Vân Chính ta cho ám vệ qua đưa nàng ta đi". Nói xong cũng vội vã cõng Mẫn Trúc phi thân ra khỏi phòng.

Mẫn Trúc có một bụng nghi vấn cùng lo lắng bây giờ cũng không thể làm được gì, nàng ôm cổ Tứ Ca nhắm mắt, thầm gọi mười lần Lâm viện trưởng, hy vọng bà có thể tới đây.

Lúc tới trước cửa phòng khách ở viện Vân Chính thì Tứ Ca thả Mẫn Trúc xuống. Mẫn Trúc nhìn xung quanh vẫn tối om không một bóng người thì muốn lên tiếng hỏi xem thế nào. Nhưng chưa đợi nàng lên tiếng, Tứ Ca kéo nàng nhẹ nhàng vòng ra sau đi trực tiếp vào tịnh phòng ( nhà tắm), sau đó men theo tường Tứ Ca gạt thanh gỗ treo quần áo về phía sau, một căn phòng khác phía sau bức tường đang từ từ di hiện ra. Hai người nhanh chóng vào trong, Tứ Ca đẩy nhẹ cán gỗ ở bên trong, bức tường lại di chuyển về vị trí ban đầu.

Trong phòng nhỏ lúc này có Triệu tuần phủ, Vân Chính, thêm một thanh niên lạ mặt mặc đồ dạ hành, Mẫn Trúc nghĩ có lẽ là thanh niên lúc nãy cùng nàng và Tứ Ca.

Mẫn Trúc chào Triệu tuần phủ và Vân Chính xong thì giọng lo lắng hỏi: " Vậy còn phu nhân, sao mọi người không đưa phu nhân tới đây để bảo đảm an toàn".

Triệu tuàn phủ lắc đầu nói:" Ta tới đây là để xem tình hình thôi, kẻ tới đây hôm nay không nhằm vào chúng ta, mà nhằm vào con".

Mẫn Trúc kinh ngạc đến quên cả lễ tiết, nàng dùng ngón tay chỉ thẳng vào mũi mình nhìn Triệu tuần phủ hỏi:" Nhằm vào con? Nhưng con cũng chưa đăc tội với ai bao giờ?"

Triệu tuần phủ không trả lời nàng mà nhìn Vân Chính. Vân Chính hiểu ý cha mình, lên tiếng nói rõ sự tình:" Hôm nay muội bị Bùi nhị tiểu thư khi dễ, ta lúc chiều muốn giáo huấn nàng ta một bài học, nên cùng Tiểu Đồng đến Bùi gia, định hù nàng ta sợ một lần cho bớt thói kiêu căng. Thế nhưng, lúc chúng ta len lén bò trên mái nhà để tìm phòng Bùi nhị tiểu thư lại đi ngang qua thư phòng Bùi huyện thừa. Vô tình nghe được ông ta đang âm mưu bắt cóc muội để gây sức ép cho Lâm huyện lệnh không được dâng sớ cho cha ta về chuyện tham ô của hắn cùng hai vị tri huyện lân cận. Thế nhưng lúc này Bùi phu nhân đi vào, bà ta nói muội đang bị thương phải ở tuần phủ. Họ lại đổi chủ ý, bắt cóc muội tại tuần phủ thì có thể đổ tội lên đầu cha ta, ai cũng không nghĩ được là hắn làm. Thật là một kẻ gian manh, ta khinh!"

Vân Chính biểu tình khinh bỉ đến mức không thể khinh bỉ hơn về hành đọng của Bùi huyện thừa.

Triệu tuần phủ lăn lộn chốn quan trường hai chục năm có lẻ, nên ông suy nghĩ sâu xa hơn Vân Chính " Bùi huyện thừa này là cháu bên ngoại của Ninh gia. Nói cách khác, hắn ta cũng có thể là người của Tam hoàng tử. Vậy vụ tham ô không chỉ vài ba hộ dân mà khiến hắn muốn khống chế Lâm Hải". Ông nheo mắt suy nghĩ, tại sao Bùi huyện thừa có thể biết Lâm Hải muốn dâng sớ tố cáo hắn. Như vậy, chỗ Lâm Hải có kẽ hở cho hắn biết dấu tích Lâm Hải đang điều tra hắn, hoặc nói người của Lâm Hải có gian tế.

Mẫn Trúc nhìn Triệu tuần phủ trầm mặc cũng không dám lên tiếng. Nàng lại thầm may mắn, may mắn vì Vân Chính vô tình biết chuyện này, nếu không thì hôm nay cũng chưa biết thế nào đâu.

Tứ Ca lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề:" Bước tiếp theo, theo nhị cữu cữu thì chúng ta nên án binh bất động hay trực tiếp bắt người?"

Triệu tuần phủ trầm mặc chốc lát rồi nói:" Đã để người thay thế Mẫn Trúc, vậy chúng ta cứ im lặng theo dõi kì biến thôi!"

Mẫn Trúc có chút lo lắng nói:" Vậy còn cha nương con bên kia thì sao ạ? Ông bà ngoại con vẫn còn ở nhà con nữa, con sợ họ lo lắng cho con".

Triệu tuần phủ trấn an Mẫn Trúc:" Con yên tâm, ta sẽ báo bình an của con cho họ. Nhưng tạm thời ủy khuất con phải trốn tạm ở chỗ này, ta sợ đây cũng không phải chỉ là một vụ tham ô thuế nho nhỏ, nên tránh không " bứt dây động rừng". Con hiểu ý ta chứ?"

Mẫn Trúc gật đầu nói đã hiểu, nhưng lòng nàng cũng không vui vẻ gì nổi. Từ xưa tới nay, chốn quan trường luôn là cuộc chiến đấu giấu đao. Mà gia đình nàng lại gặp đúng dịp các vị hoàng tử đang tranh thủ giành vị trí đứng đầu thiên hạ. Đây đúng là không biết nên vui mừng hay bi ai nữa. Vì nếu nhà nàng đi đúng hướng thì một bước huy hoàng, nhưng nếu sai thì cửa tử là con đường mở ra duy nhất.

Triệu tuần phủ trấn an Mẫn Trúc thêm một hai câu thì rời đi. Còn lại Tứ Ca, Vân Chính, Mẫn Trúc và nam thanh niên kia. Ân Chính lên tiếng giới thiệu:" A, Lâm muội, đây là phó tướng Tần Tu Kiệt, huynh ấy đến đây giúp biểu ca một đoạn thời gian rồi sẽ trở về quân doanh. Nhưng do không thể để lộ thân phận của huynh ấy, nên huynh ấy cũng tạm thời nghỉ ngơi ở viện của ta".

Mẫn Trúc bây giờ mới để ý tới vị Tần Tu Kiệt này, nói thế nào nhỉ? Ừ, tên quả đúng như người chăng? Dáng người thon dài khỏe khoắn, mày kiếm thể hiện anh khí mười phần, sống mũi cao, môi mỏng, nước da ngăm thể hiện rõ là người phơi nắng thường xuyên. Mẫn Trúc muốn gọi một tiếng " thúc thúc". Thế nhưng Vân Chính lại gọi là Tần huynh, nên Mẫn Trúc đành miễn cưỡng thi lễ:" Muội họ Lâm, xin ra mắt Tần huynh!"

Tần Tu Kiệt vẫy vẫy tay vẻ mặt vô cảm:"Không cần đa lễ, tiểu cô nương tự nghỉ ngơi đi".

Vân Chính thấy Tần Tu Kiệt đến cả tiểu cô nương cũng không cho sắc mặt tốt thì cười haha đỡ lời:" Lâm muội chắc bị dọa sợ rồi, muội mau nghỉ ngơi đi, cũng khuya lắm rồi, tránh cho vết thương lại đau. Ta đã cho Tiểu Đồng trải sẵn chăn nệm cho muội rồi!"

Mẫn Trúc cũng không tự miễn cưỡng mình, nàng chúc ba người ngủ ngon rồi đi đến giường nhỏ ở góc phòng, tự hạ mành rồi nằm xuống, nàng còn đang hy vọng gặp Lâm viện trưởng đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play