Tối đến, Mẫn Trúc nhờ Dương thị pha trà đã sao xong cho mọi người nếm thử. Lần này là Mẫn Trúc muốn nương nàng pha trà có hương hoa lan.
Lá trà được sao khô không có màu xanh, cũng không cuộn lại. Mà lại có màu trắng ngà, lá trà thẳng tắp, nhìn vừa khác lạ vừa có chút đẹp mắt.
Sau khi Dương thị pha trà xong thì rót một ly nhỏ cho cha nàng, rồi lần lượt rót cho bốn ca ca và trượng phu của mình.
Dương lão gia tử nhìn ly trà nhỏ nước trong veo không có màu gì đang bốc khói nghi ngút thì nhíu nhíu mày. Ông cầm ly trà lên, nhắm mắt, đưa lên mũi ngửi, mùi hương hoa lan xen lẫn mùi trà nhẹ nhàng thấm vào lòng người. Chân mày Dương lão gia tử lúc này hơi giãn ra một chút, ông đưa lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ, vị trà không nồng đậm mà thanh thanh, hương hoa lan thơm ngát lại luôn quẩn quanh trong miệng không mất đi. Dương lão gia tử chân mày hoàn toàn thả lỏng, sau đó miệng mỉm cười, một nụ cười thật mãn nguyện.
Cả một nhà lớn nhỏ đang chăm chú nhìn vào biểu tình của ông, khi thấy ông nở nụ cười mãn nguyện xuất phát từ tận đáy lòng thì nhất tề cùng nhau thử trà.
Sau khi bốn người con trai của Dương lão gia tử thử xong thì biểu tình nhất loạt như nhau, ánh mắt sáng ngời, nhìn Mẫn Trúc như thể phát hiện ra kho báu vô giá vậy. Mẫn Trúc bị ánh mắt của bốn cữu cữu dọa sợ, vùi đầu vào trong ngực cha trốn.
Lâm Hải ôm con gái nhỏ vỗ nhẹ lưng nàng trấn an.
Dương lão gia tử sau một hồi thưởng thức loại trà này thì hỏi Mẫn Trúc cách thức làm loại trà này.
Mẫn Trúc nhìn Ngô thị cầu cứu. Vì thực ra nàng chỉ nói, chứ có làm gì đâu.
Ngô thị nhìn cháu ngoại gái đưa ánh mắt cầu cứu qua mình thì cười cười chậm rãi nói từ quy trình phơi lá trà mà Mẫn Trúc nói với bà, rồi hấp lá trà, sao lá trà, độ lửa ra sao.
Dương lão gia cười tử hỏi Mẫn Trúc:" tiểu tinh quái, con tại sao lại nghĩ sao trà ở lửa nhỏ?"
Mẫn Trúc ngây thơ nói:" vì con thấy cánh hoa rất mỏng, lá trà lại hấp rồi, nếu cho lửa to sẽ cháy mất". Kì thật nàng biết, để hương hoa thấm vào lá trà thì lúc sao phải để lửa nhỏ, nếu không hương hoa sẽ không thấm sâu vào lá trà, nếu để lửa lớn quá sẽ làm bay mất mùi hương của hoa trước khi lá trà khô rồi. Nhưng nói rõ thế sợ cả nhà nghe mà hoảng sợ sẽ nghĩ nàng là yêu tinh mất. Phải biết người dân cổ đại rất là mê tín.
Dương lão gia tử nghe xong ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu hiểu rõ.
Mẫn Trúc nhân cơ hội này nói luôn:" ông ngoại, lá trà thấm hương trái cây cũng phải để lửa thật nhỏ, còn phải nhỏ hơn so với trà này, vì lửa lớn, trái cây sẽ sợ, chạy mất hết".
Cả nhà nghe Mẫn Trúc mô tả thì phì cười. Lúc này mọi người cũng yên tâm không ít, chỉ là đứa nhỏ vừa được năm tuổi, tuy rằng thông minh hiểu chuyện nhưng đến cùng vẫn là trẻ con.
Dương lão gia tử cười gật đầu, ông vẫy Mẫn Trúc lại bên người mình. Mẫn Trúc tuột từ trong lòng cha nàng xuống, chạy lại chỗ Dương lão gia tử cười ngọt ngào gọi:" ông ngoại".
Dương lão gia tử ôm Mẫn Trúc ngồi vào lòng mình rồi nói:" con đúng là đại công thần của cả nhà. Con giúp ông ngoại đặt tên cho loại trà con làm ra đi".
Mẫn Trúc cũng không muốn đổi tên loại trà nên nói:" con thấy trà nay trắng trong như nước nên sẽ gọi là Bạch trà, " Bạch trà Dương gia" "
Dương lão gia tử cười lớn: "tốt, vậy thì theo ý con, gọi là Bạch trà, ngày mai, sẽ dùng hai trăm mẫu lá trà ở chỗ ngọn đồi cùng với một mẫu trà của con làm bạch trà, mang đi hội trà ở Châu thành. Ngày mai tất cả tập trung toàn lực làm loại bạch trà này, sau đó lập tức đi hội trà ghi danh".
Toàn gia nghe được thì kích động không thôi. Đây là một bước khởi đầu tốt đẹp cho năm nay. Phải biết rằng, nếu có thể thu hút thương nhân buôn lá trà ở hội trà chú ý thì chính là một cơ hội lớn không gì tốt hơn nữa.
Mẫn Trúc nghĩ nghĩ rồi kéo áo ông ngoại. Dương lão gia tử cúi xuống nhìn cháu gái nhỏ đang ngồi trong lòng mình cười hỏi:" con lại có cái chủ ý gì?"
Mọi người cũng im lặng lắng nghe. Mẫn Trúc lại nói:" Ông ngoại, không phải trong sách nói " vật lấy quý làm hiếm" sao? Con thấy chúng ta sản xuất Bạch trà nên có sản lượng cụ thể, một năm chỉ sản xuất chừng đó, không nhiều hơn, cũng không ít hơn". Nói tới đây còn cười hắc hắc, biểu tình tiểu bá vương:" để cho mấy người không mua được tức giận tự đấm ngực luôn".
Nam đinh Dương gia nghe Mẫn Trúc nói thì như bừng tỉnh cơn mê, đồng loạt nói phải.
Dương lão gia tử cũng gật đầu tán thành. Ông suy nghĩ một lúc rồi nói:" Vậy lấy hạn mức là đồi trà hiện giờ, sẽ không làm nhiều thêm nữa. Ta cũng nhắc nhở tất cả con cháu Dương gia. Tuyệt đối không được truyền bí quyết làm Bạch trà ra ngoài, nếu ai sai phạm, cứ lấy gia quy Dương gia ra thực hiện. Mọi người nên nhớ rõ một điều, hưng thịnh của Dương gia là do chính chúng ta quyết định. Ba đồi trà này là tâm huyết của cả nhà chúng ta, đừng để sai lầm của bản thân mà làm cả Dương gia đổ theo".
Tất cả con cháu nhất tề đứng lên hành lễ với ông rồi nói đã nhớ rõ lời dạy của Dương lão gia tử.
Bạch trà nhanh chóng được cả nhà làm ra thành phẩm của hai trăm mẫu lá trà. Sản lượn của hai trăm mẫu lá trà sau khi sao khô chỉ có khoảng hơn bốn trăm cân một chút.
Lần này Dương lão gia tử sẽ cùng Khiêm và Dương Bảo mang đi Châu thành một trăm cân Bạch trà để tham dự hội trà. Từ An Sơn huyện đến Châu thành đi đường núi thì hết tám ngày, đi đường thủy thì rút ngắn chỉ còn ba ngày. Dương lão gia tử quyết định đi đường thủy, vì lòng ông bây giờ cũng rất loạn, tuy ông biết dù có vội cũng không giải quyết được gì, nhưng đây là một bước quan trọng của Dương gia, nói ông phải bình tĩnh thì thật không có cách nào.
Một nhà lớn bé Dương gia và gia đình Lâm Hải cũng rất hy vọng vào loại trà mới này. Đây đúng là đại sự của toàn gia.
Vì lúc ba cha con Dương lão gia tử xuất phát đã là hai mươi bảy tháng hai, cách hội trà còn mười lăm ngày nữa nên mọi người cũng chuẩn bị vội vàng cho ba người lên đường.
Ba cha con Dương lão gia tử đi rồi, tâm tình mọi người cũng không buông xuống được. Nhất là Mẫn Trúc, đây là cơ hội tốt để nàng thực hiện các bước tiếp theo cho việc gây dựng Dương gia lớn mạnh. Tuy nói không thành công kỳ này Dương gia vẫn còn nhiều cơ hội, nhưng năm sau cha nàng sẽ đi thi rồi. Toàn bộ bạc đã đầu tư vào vườn trà, nếu lần này kết quả không khả quan thì phải năm sau mới lại có cơ hội mới. Mà cha nàng dù có đỗ đạt công danh cũng cần có bạc để khơi thông quan hệ. Thời nào cũng vậy, không có bạc một bước khó đi.
Mẫn Trúc chợt nhớ đến viện trưởng, lòng nàng chợt nảy ra một ý. Không phải viện trưởng cũng là thần tiên gì đó sao, có thể thử nhờ người giúp đỡ cho ông ngoại ở hội trà. Nói là làm, buổi tối trước khi đi ngủ, Mẫn Trúc gọi tên viện trưởng mười lần, sau đó nhắm mắt, vậy mà nàng rất nhanh đã ngủ sâu.
Hôm nay gặp lại viên trưởng, thấy bà mặc cổ trang, lại búi tóc bằng một cành hoa lạ màu tím nhạt, nhìn rất đẹp. Mẫn Trúc nhìn viện trưởng nói:" viện trưởng, người trẻ ra!" không phải câu hỏi, mà là một câu cảm thán.
Viện trưởng cười:" mấy lần trước sợ dọa đến con nên ta không để nguyên thân như thế này đi gặp con. Hôm nay con có chuyện gì mà tìm ta?" Viện trưởng không quá để ý chuyện này mà hỏi Mẫn Trúc tìm bà có chuyện gì.
Mẫn Trúc kể lại quá trình làm Bạch trà, rồi tới việc Dương lão gia tử đi hội trà, mong bà giúp Dương lão gia tử tạo cơ hội tốt có thể làm nổi danh loại trà này.
Viện trưởng nhìn vẻ mặt gấp gáp của Mẫn Trúc thì thoải mái nói:" con xem con gấp thành cái dạng gì rồi. Được rồi, ta sẽ giúp con, con cứ yên tâm đi. Mà lần này ta có chút chuyện cần giải quyết, nên ta mang đến cho con một món quà". Nói xong bà cầm tay Mẫn Trúc, kéo tay áo nàng lên, từ tay bà xuất hiện một chiêc lá xanh biếc đang phát sáng. Bà thả chiếc lá lên cánh tay Mẫn Trúc, chiếc lá ở trên cánh tay Mẫn Trúc từ từ biến mất.
Mẫn Trúc mở lớn hai mắt ra nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình. Miệng nàng hé ra, muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi cái gì.
Viện trưởng nhìn biểu tình của nàng thì ha ha cười lớn, cười đủ bà mới nghiêm túc nói với nàng:" đây là Ngọc lá, nó ở trên người con có tác dụng trừ tà ma. Thực ra thì ở thế giới con ở cái tác dụng này cũng không cần thiết. Nhưng tác dụng thứ hai của nó là cứu người. Dù người đó trúng độc hay bị thương, cũng có thể cứu về một mạng, chỉ có điều, một chiếc lá chỉ cứu được hai lần thôi. Mỗi lần con muốn lấy lá ra thì vuốt nhẹ ba lần lên chỗ ta đặt chiếc lá.
Còn nữa, khi con lấy nó ra, thì lá sẽ tự tách ra một nửa, con muốn cứu người nào thì đặt lá vào miệng người đó. Ngọc lá sẽ tự động thành thuốc thâm nhập vào cơ thể người con muốn cứu để điều trị cho người đó. Con trước khi cứu người, nếu có thuốc chữa thì cứ điều trị bằng thuốc. Nếu thực không có cách gì thì hãy dùng đến Ngọc lá.
Mà con còn muốn ta giúp gì nữa không?"
Mẫn Trúc cẩn thận nghe lời dặn dò của viện trưởng, sau khi nghe bà hỏi, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:" tiện thể, người giúp con vụ trà Bích Loa Xuân luôn nhé?" Nói xong cười ngọt ngào nhìn bà.
Viện trưởng sảng khoái đáp ứng. Dù sao lão Lam Thần kia cũng đã hối lộ bà không ít, lại nói Mẫn Trúc sau khi trở về thế giới của bà sẽ giúp được bà rất nhiều. Giờ bà chỉ giúp mấy chuyện đơn giản này, cũng không tính là mệt nhọc gì.
Sau lần gặp gỡ với viện trưởng, tâm tình Mẫn Trúc buông lỏng không ít, nhưng mọi người ở Dương gia thì không được như vậy. Tâm mọi người là vẫn treo cao như cũ.
Hội trà sẽ diễn ra trong vòng mười ngày, từ ngày mười hai cho đến ngày hai mươi hai tháng ba. Hôm nay cũng là hai mươi sáu tháng ba rồi, mà cha con Dương lão gia tử vãn chưa thấy trở về. Ngô thị trong lòng rất lo lắng, nhưng bà không dám biểu lộ ra ngoài. Bây giờ bà càng tỏ ra lo lắng thì con cháu sẽ càng hoảng loạn hơn. Bà tự nhủ mình phải tỏ ra thật bình tĩnh, rồi điều động con cháu chuẩn bị cho người hái hai đồi trà trồng xen với cây ăn quả kia.
Đến chiều ngày hai mươi bảy tháng ba, Dương lão gia tử và hai con trai mới trở về. Là năm ngày sau khi hội trà kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT