Ngày đó, khi nhìn theo thân ảnh Hoa Đà đi xa, trong
đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Khi đi dọc theo đường lát đá phiến trong thành về Thuý
Vi lâu, tôi đã quyết định thực hiện ý tưởng này.
Lúc tôi trở lại Thuý Vi lâu, trong đại sảnh đã đứng
đầy người. Buổi chiều vốn là thời gian thanh nhàn rảnh rỗi, nhưng các cô nương
trong lâu đều đi ra, tò mò đánh giá tôi.
Lúc sau Ỷ Lục, tú bà xinh đẹp của Thuý Vi lâu đến đón
tôi, ân cần hỏi: “Nghe nói Ảnh cô nương có thể nói chuyện rồi sao ?”
Tôi gật đầu.
Nàng tỏ ra vô cùng nhiệt tình nói: “Chúc mừng Ảnh cô
nương.”
Nhưng tôi lại nói: “Không cần phải chúc mừng, bởi vì
ta không định lại tiếp khách.”
Những lời này là những câu đầu tiên tôi nói khi trở
lại Thuý Vi lâu, cũng là câu đầu tiên của tôi mà họ nghe được.
Bởi vì lí do này, tất cả họ đều trở nên kinh ngạc.
Cho dù là Ỷ Lục đã quen thuộc rồi cũng phải giật mình,
lát sau, nàng lại tươi cười ân cần như cũ, nói: “Ảnh cô nương thật biết nói
đùa.”
Tôi nói: “Không phải nói đùa. Ta không muốn tiếp
khách.”
Vẻ tươi cười ở trên mặt nàng mất đi, nàng nhướng mày,
có chút hèn mọn nói : “Chắc là Ảnh cô nương muốn một cái giá cao hơn phải
không?”
Tôi nói: “Cô nghĩ sai rồi. Ta không phải loại người
như vậy. Ta chỉ là không muốn tiếp khách.”
Nàng lăng lăng nhìn tôi, nhìn ánh mắt tôi ước chừng cả
năm phút đồng hồ, “Xem ra là cô nói thật,” lát sau nàng nói.
Tôi gật gật đầu.
Nàng cười lạnh nói: “Cô cho cô là ai ? Không tiếp
khách, cô sẽ sống bằng cái gì?”
Tôi nói: “Ta sẽ tự nghĩ cách.”
Nàng nói: “Cô có thể nghĩ cách, còn ta ? Ta từ cô kiếm
được không ít tiền, cô nói không tiếp, cô phải bồi thường ta thế nào đây?”
Nàng đương nhiên là từ trên người tôi mà kiếm tiền
không biết mệt. Mà tôi cũng biết quy củ này, cô nương giống như tôi, hẳn là
phải mất một con số trên trời mới có thể rời đi. Nhưng tiền của tôi đều chảy
vào túi các chủ hiệu thuốc cả rồi.
Vì thế tôi chỉ có thể trầm mặc.
“Sao phải khổ thế, ” nghĩ nghĩ, nàng lại cười như
trước, đến ôm tôi, nói “Ảnh cô nương không nói được một lời đã đủ để chấn động
toàn bộ Lư Giang, hiện tại lại có giọng nói, chỉ sợ về sau còn sung sướng hơn
cả hoàng hậu ấy chứ.”
Tôi nói: “Ta không hiếm lạ.”
Tôi có thể cảm giác được tay nàng bởi vì tức giận mà
run nhè nhẹ, mà nàng như trước đè nén cơn giận, dùng lời nói ngọt ngào nhất nói
với tôi: “Ảnh cô nương là người thông minh. Có vài người khách không xứng với
Ảnh cô nương, về sau không cần tiếp nữa. Ta cũng ở đây đã lâu, Giang Đông quan
to quý nhân ta cũng quen biết không ít, về sau Ảnh cô nương có thể nói chuyện,
ta có thể mang Ảnh cô nương đi làm quen bọn họ.”
Một khắc đó trong lòng tôi đột nhiên sáng lên. Đúng
vậy, nếu như vậy tôi có thể cùng với danh môn Giang Đông xã giao, tôi có thể
làm quen với chàng.
Nhưng ánh sáng đó chỉ vụt lên một chút rồi lại ảm đạm.
Đúng vậy, sau khi tôi làm quen chàng, người khác sẽ nói, nhìn đi, đây là nữ tử
xinh đẹp nhất Lư Giang mà ai cũng có thể làm chồng.
Tôi không muốn như vậy.
Cho dù tôi đã không còn sạch sẽ, cho dù tôi vứt bỏ
quyền được chàng yêu, nhưng tôi không thể ngay cả quyền yêu chàng cũng cùng vứt
bỏ.
Tôi lắc đầu.
Nhẫn nại của Ỷ Lục rốt cuộc đến điểm cuối. Nàng buông
tay ra, gần như là phẫn nộ rống lên:
“Ngươi cho ngươi là loại người nào? Ngươi cho Thúy Vi
lâu này là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao? Ta nói cho ngươi biết,
không thể được!”
Tôi yên tĩnh mà thong dong nhìn nàng.
“Đem nàng nhốt trong phòng khoá lại! Cho nàng thời
gian ba ngày, ba ngày sau nếu nàng vẫn như vậy thì đem nàng quăng xuống sông
làm mồi cho cá!” Nàng gần như bị tâm thần mà hô to.
Buổi tối ngày thứ ba, tôi ngồi ở bên cửa sổ, yên tĩnh
nhìn ánh đèn xinh đẹp đầy viện ở dưới.
Cỡ nào là buồn cười, tôi biết phần lớn vận mệnh của
người thời đại này, nhưng không cách nào biết được vận mệnh bản thân.
Trong lòng không phải là không có sợ hãi, nhưng tôi
cuối cùng nói cho bản thân mình, phải kiên trì, mọi chuyện sẽ qua thôi. Tuy
rằng tôi không biết sẽ lấy phương thức nào mà vượt qua.
Đã lâu không được một mình yên tĩnh trong phòng vào
ban đêm như thế này, vì vậy tiếng ca hát từ vọng từ ngoài cửa sổ vào trở nên
đặc biệt rõ ràng.
Lúc này tôi nghe thấy từ phòng Ỷ Lục cách vách truyền
đến tiếng nói chuyện của đàn ông.
“Sớm nghe danh Lư Giang Thuý Vi lâu là thiên đường của
đàn ông, hôm nay đến gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Túc lão đại quá khen. Chúng tôi ở Lư Giang cũng
thường xuyên nghe thấy uy danh Túc lão đại nha”, Ỷ Lục thiên kiều bá mị cười.
*Thiên
kiều bá mị: xinh đẹp & quyến rũ
Tôi có chút mờ mịt, không biết vì sao lại muốn cố gắng
lắng tai nghe tiếng trò chuyện của bọn họ.
“Ta chỉ bất quá là một kẻ đầu đường xó chợ, chỉ hơi có
chút tiếng tăm, sao xứng được cô nương tán thưởng như thế.” Người đàn ông kia
lại nói.
“Túc lão đại thật khiêm tốn. Được Túc lão đại yêu mến
ở chỗ nhỏ bé này là may mắn mà rất nhiều cô nương cả đời không thấy được ấy
chứ.”
“Các nàng gọi nơi này là chỗ nhỏ bé, vậy Đông Thành
chỉ có thể tính là nông thôn rồi”, giọng nam kia cười nói.
Túc lão đại. Đông Thành. Tôi có chút mờ mịt lẩm nhẩm
hai tên này.
Đột nhiên một suy nghĩ trong đầu nhanh như chớp chiếu
sáng mọi suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
Tôi liều lĩnh hô to:
“Túc lão đại, Lỗ Túc!”
Phòng cách vách nhanh chóng trở nên yên lặng, tôi nghe
thấy tiếng một chén rượu rơi xuống.
Lát sau tiếng bước chân vội vã truyền đến. Cửa phòng
tôi nhanh chóng bị phá ra, mang theo gương mặt phẫn nộ, Ỷ Lục xuất hiện trước
mặt tôi. Tôi còn chưa kịp mở miệng, nàng đã tát tôi một cái.
“Ngươi phát điên cái gì vậy? Đắc tội khách quý làm sao
bây giờ?”
Tôi ngay cả ý muốn đánh trả cũng không có, chỉ là cố
gắng hướng ra bên ngoài liều lĩnh gọi:
Chúng tôi liều mạng xô xát, quần áo của tôi đều bị
nàng phá hỏng, tôi bị đánh ngã trên đất.
Nhưng miệng của tôi vẫn không ngừng gọi: “Lỗ Túc, Lỗ
Tử Kính, Lỗ đại nhân! Tôi có lời muốn cùng ông nói.”
“Nàng có chuyện gì muốn nói với ta?”
Đột nhiên, trong hành lang vang lên thanh âm như vậy.
Chúng tôi ngừng xô xát, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Lỗ
Túc đang đứng ở cửa.
Đó là một thanh niên hơn hai mươi, thân hình cao lớn
trầm tĩnh cùng ánh mắt làm cho người ta tin tưởng.
Trước khi tôi kịp mở miệng, Ỷ Lục gần như cầu xin nói
với hắn:
“Túc lão đại, thật xin lỗi. Cô nương này của chúng tôi
thần kinh không bình thường. Xin ngài về phòng nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ lại
tiếp ngài.”
Nhưng tôi cướp lời nàng: “Tôi không phải thần kinh
không bình thường__”
Tôi còn chưa nói hết, miệng đã bị Ỷ Lục bịt lại.
“Buông nàng ra đi.” Lỗ Túc đột nhiên mở miệng.
Ỷ Lục đành buông tay, cũng hung hăng liếc tôi một cái.
“Lỗ đại nhân___” tôi tràn ngập cảm kích muốn nói, mà
hắn nâng tay ra hiệu: “Trước đứng lên đã, từ từ mà nói.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, từ trên đất bò dậy, sửa sang
một chút mớ tóc đã vô cùng hỗn loạn của mình.
“Nàng muốn nói gì?” Hắn lại hỏi.
Tôi mở miệng định nói, lại đột nhiên phát hiện bản
thân không biết nói gì cho đúng.
“Nàng cần tiền sao? Hay cần phòng ở? Muốn vì ai báo
thù? Hay muốn ta giúp nàng chuộc thân?” hắn đột nhiên lại hỏi như vậy.
Tôi không ngừng lắc đầu.
“Vậy nàng muốn cái gì, nói đi.”
“Tôi cái gì cũng không cần, ” tôi ngẩng đầu, kiên định
nhìn ánh mắt hắn, “Tôi muốn trợ giúp Lỗ đại nhân.”
“Trời ạ, ngươi nhất định là điên rồi.” Ỷ Lục kinh ngạc
quá độ, muốn che miệng tôi, nhưng bị Lỗ Túc ngăn lại.
“Nàng muốn trợ giúp ta thế nào?” Nhìn vào mắt tôi, hắn
hỏi.
Tôi có thể hiểu được tại sao Ỷ Lục kinh ngạc. Giờ phút
này tôi đứng đối diện Lỗ Túc, tôi bất quá chỉ là một kỹ nữ nghèo nàn, tóc tai
rối bù, gương mặt hốc hác, một bộ dạng vô cùng chật vật, mà tôi lại nói muốn
trợ giúp hắn.
Cho dù hắn để tôi nói, cũng không có nghĩa hắn không
cho rằng tôi điên. Điều này xuất phát từ lòng thương hại cùng nhân cách vĩ đại
của hắn, tôi cũng biết như vậy.
Nhưng lời nói kế tiếp của tôi làm cho hắn thay đổi ý
nghĩ.
“Lỗ đại nhân ở Đông Thành giàu khắp một phương, làm
đến Đông thành trưởng đã là địa vị mà cả đời người đều mơ không đến. Nhưng Lỗ
đại nhân không thấy thoả mãn, Lỗ đại nhân nhìn đến, là toàn bộ Giang Đông, thậm
chỉ là cả thiên hạ.”
Hắn chú tâm nghe, tôi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt
hắn.
“Nhưng chỉ nhìn thôi cũng vô dụng, Lỗ đại nhân luôn
chờ thời cơ nhưng không biết thời cơ ở nơi nào. Trong thời loạn này rất khó tìm
được minh chủ đáng giá để sẵn sàng góp sức, dù tìm được rồi, cũng không chắc
chắn có cơ hội giúp sức.”
“Nói tiếp đi.” Hắn vội vàng nói.
“Lỗ đại nhân trong nhà có phải có hai kho lương?”
“Ngay điều này nàng cũng biết?” Hắn tò mò nhướng mày.
Tôi đương nhiên biết, tôi cười thầm trong lòng, sau đó
tiếp tục nói: “Lỗ đại nhân sau khi về nhà, sẽ có một người gọi là Chu Du đến
mượn lương. Đừng nói gì hết, cứ thoải mái vui vẻ mà cho y một kho.”
Hắn nhìn tôi, gật gật đầu. Lát sau từ trong tay áo lấy
ra một mớ tiền đặt trên tay Ỷ Lục đang kinh ngạc kia.
“Đừng làm khó xử nàng. Nếu nàng nói là sự thật, ta sẽ
lại đến.”
Giống như người đang mò mẫm trong bóng tối tìm thấy
chút ánh sáng, hắn bước thật nhanh vội vàng rời đi.
“Đừng mong rằng ngươi có thể rời đi nơi này như vậy.”
Ỷ Lục không cam lòng lưu lại một câu, cũng đóng cửa lại rồi đi.
Toàn thân như mất hết sức lực, tôi thở hắt ra, chậm
rãi ngồi bệt xuống đất.
Tôi biết chuyện này thực điên rồ, ông trời đối đãi cũng
không bạc, mà tôi đang lợi dụng cái vốn trời cho này.
Dù sao, nếu sau này có bị phán xét, thì ngày đó tôi
nguyện chịu hết thảy mọi trừng phạt.
Dù sao căn cứ theo tôi được biết, cách ngày này còn
đến hơn 1800 năm nữa.
Nửa tháng sau, khi Lỗ Túc đến tìm tôi, tôi đang dựa
bên cửa sổ nhàm chán hát một bài hát tiếng Anh.
Hắn đứng ở cửa yên lặng nghe xong một lúc lâu sau mới
nói: “Ảnh cô nương hát rất êm tai.”
Tôi chỉ mỉm cười, nghĩ rằng ngài nếu có thể hiểu tôi
hát cái gì mới là kỳ quái.
Hắn không câu nệ gì mà ngồi xuống, tự rót trà, lúc sau
nói:
“Trước đây hai ngày đúng là có chuyện như vậy xảy ra,
hơn nữa ta còn trở thành bạn tốt với Công Cẩn.”
*Chu
Du, tự Công Cẩn.
Tôi tiếp tục mỉm cười.
“Sau này nên làm thế nào?” Hắn đột nhiên hỏi.
Nếu là ở hiện đại, nhất định tôi sẽ nhảy lên đánh vào
đầu hắn, kêu to ngươi thật ngu ngốc.
Nhưng tôi gian nan kềm chế ý nghĩ này, cố gắng bình
tĩnh hỏi hắn: “Y đi đâu rồi?”
“Hắn ta đi Cư Sào làm Cư Sào trưởng.”
“Vậy thì, gia nhập vào đi.”
Lỗ Túc dù sao cũng không phải kẻ ngu ngốc. Cho dù lúc
này Chu Du còn xa cái ngày danh tiếng lừng lẫy, hắn cũng hiểu được tiền đồ vô
lượng của chàng trai tuấn mỹ trẻ tuổi kia. Hắn gật gật đầu, nói:
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Tôi mỉm cười nhìn hắn. Không quá hai ba năm sau, hắn
có thể được Tôn Sách thưởng thức.
Năm năm sau, lời hắn nói với Tôn Quyền có thể so sánh
với “Long
Trung Đối”. Sau này hắn sẽ cùng Tôn
Quyền sóng vai đứng ở Giang Đông, nhìn toàn thiên hạ.
*Long
Trung đối sách (隆中對, Long Trung đối) là
tên một chiến lược quân sự do Gia Cát Lượng đề ra thời Tam Quốc, chiến lược này
được coi là nền tảng để Lưu Bị đánh chiếm đất nhằm tạo thế chân vạc với hai thế
lực chính thời bấy giờ là Tào Tháo và Tôn Quyền. Mục tiêu tối thượng của Long
Trung đối sách là một lần nữa thống nhất Trung Quốc dưới sự lãnh đạo của họ
Lưu, tuy nhiên kết quả cuối cùng chỉ dừng lại ở sự thành lập của nhà Thục Hán,
một trong ba chân kiềng của Tam Quốc, để rồi cuối cùng bị nhà Ngụy thôn tính
trước khi Trung Quốc thống nhất thời nhà Tấn – wikipedia
“Ta không biết ta có thể vì cô nương làm được gì,” lời
nói hắn cắt ngang suy nghĩ tôi, “Ta vừa rồi đã đem tiền chuộc thân cho cô
nương.”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn hắn.
“Còn nữa, ta ở Lư Giang có một tòa nhà, cũng hơi đơn
sơ, nếu cô nương không chê, trước vào ở tạm vậy.”
“Ý tốt của đại nhân ta xin nhận, chỉ là…” Tôi có chút
do dự nói.
“Ta chỉ muốn cám ơn cô nương. Chỉ là chút tấm lòng,
xin cô nương nhận cho.” Hắn kiên trì nói.
Ba ngày sau, tôi mang theo A Bích rời khỏi Thúy Vi
lâu, chuyển vào trạch viện Lỗ Túc tặng tôi.
Tôi ở nơi đây qua mùa đông. Thời cổ đại, mùa đông thật
dài, mỗi một ngày tôi đều mong ngày sau gió tuyết sẽ qua đi, tôi sẽ đi đến các
thành thị khác, nhưng mỗi ngày hôm sau đó đều là tối tăm lạnh lẽo.
Đợi cho đến đầu xuân, tôi đột nhiên lại cảm thấy có
chút luyến tiếc Lư Giang, ở đây vượt qua hai năm như vậy, tôi còn chưa thể
thưởng thức mùa xuân nơi đây.
Có một ngày chạng vạng, tôi đi ngắm hoa đào ngoài
thành trở về nhà, đèn bên đường sáng lên một chút. Đến cửa nhà, phát hiện hai
cỗ xe ngựa sang trọng đang dừng. Tôi biết, có khách quý đến.
Lát sau tôi đi qua sân vào trong nhà, ngay lúc đó tôi
đột nhiên cảm thấy hoa mắt, trong phòng ngập tràn ánh sáng trắng. Tôi không
khỏi che mắt, trách A Bích vì sao lại thắp đèn sáng như thế.
“Nhưng em còn chưa đốt đèn mà.” A Bích nhỏ giọng không
cam lòng nói.
Tôi hơi buông tay ra, phát hiện phòng trong có hai
người ngồi. Một người là Lỗ Túc, mà mọi ánh sáng như ánh trăng xinh đẹp kia là
từ người còn lại phát ra. Chàng trai trẻ tuổi mặc cẩm y kia, tóc thật dài buông
xuống dưới, hơi che khuất khuôn mặt như tranh vẽ.
“Ta rốt cuộc gặp được nàng, thầy tướng số biết ca
hát”, y nói, trong lời hàm chứa ý cười.
Ý cười nổi lên khóe miệng tôi, tôi hành lễ với y, nói:
“Tôi rốt cuộc nhìn thấy chàng, Chu Du.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT