Ngày Ngụy vương đăng cơ, niên hiệu được đổi thành
Duyên Khang. Đến mùa đông, hắn lại tự xưng đế, đổi niên hiệu thành Hoàng Sơ.
Khi mọi thứ xảy ra, mọi người đều cảm thấy hợp tình hợp lý. Triều đại cũ lặng
lẽ qua đi, nhưng cho dù là đã qua, cũng không có bao nhiêu nước mắt cùng tiếc
hận vì nó.
So sánh với điều đó, tôi ngược lại càng tiếc hận cho
niên hiệu “Kiến An” đã mất đi. Niên hiệu này dài như thế, thậm chí dài đến mức
đã từng làm tôi có chút không kiên nhẫn. Nhưng đợi được đến khi nó mất đi, tôi
lại bắt đầu cảm thấy có chút buồn bã. Trong 25 năm đầu của Kiến An, đã xảy ra
rất nhiều chuyện, có chuyện vui, có chuyện buồn, để lại rất nhiều hồi ức. Quá
khứ sẽ luôn qua đi. Nhưng chờ đợi tôi phía trước, sẽ lại là gì?
Lại thêm một mùa đông.
Tôi còn chưa trải qua mùa đông phương bắc, loại rét
lạnh này làm cho người ta sợ hãi. Gió lạnh thấu xương tạt qua mặt người, giá
lạnh giống như trăm ngàn mũi kim nhỏ châm vào người. Trước kia tôi cảm thấy mùa
đông phương nam cũng lạnh, nhưng sau khi trải qua mùa đông phương bắc mới phát
hiện, hai cái lạnh này hoàn toàn khác nhau.
Ở nơi này, ánh sáng mặt trời chiếu vào người cũng
không thấy ấm, con sông ngoài thành bị đông lại thành một tấm gương lớn trong
suốt tĩnh lặng, những cành cây trụi lá lạnh lùng vươn về phía bầu trời, không
có chút nào giống phương nam. Thì ra tôi đã rời nhà xa như vậy.
Vì thế tôi bắt đầu mong nhớ.
Nhớ đến Giang Đông với con sông màu xám chảy xuôi, nhớ
ánh mặt ấm áp mùa đông, nhớ khẩu âm nhẹ nhàng trầm ấm, nhớ đến mái hiên nông
gia có treo thịt khô phía dưới.
—— cho dù không phải là nhớ đến một người nào đó cụ
thể, một dáng vẻ hay nụ cười nào đó, tôi vẫn không nhịn được nhớ về Giang Đông.
Khi tôi nghĩ như thế, tôi lại nói với bản thân mình,
đúng là chẳng khá lên được chút nào, không phải là chính mi lựa chọn đến nơi
này hay sao ?
Nhưng chỉ lát sau, tôi lại nhịn không được suy nghĩ về
nơi đó.
Có đôi khi tôi thậm chí bắt đầu do dự: —— bằng không,
cứ trở về đi cho xong? Tôi chắc chắn sẽ không ở lại đây cả đời. Chắc chắn là
tôi sẽ phải trở về. —— nếu đã muốn trở về, vậy thì trở về thôi.
Lúc tôi còn đang do dự, vào ngày nọ xảy ra một chuyện,
hoàn toàn đánh vỡ đi sự do dự ấy.
Vào ngày hôm đó thời tiết có ấm lên được một chút, tôi
đột nhiên muốn đi Dĩnh Xuyên xem thử, liền để Lạc Thống cùng tôi đi.
Đến đó cũng không thấy có gì đặc biệt, đồng ruộng
đường nhỏ cũng chỉ như thế, cũng chỉ mấy thân cây khô trơ trọi, chỉ có một điều
khác là những người được mảnh đất này nuôi lớn, đều đã rời khỏi nơi này.
Vòng vo nửa ngày, cảm thấy mình thật ngốc, lại quyết
định trở về. Mới ra khỏi Dĩnh Xuyên không xa, một chiếc xe ngựa chạy như điên
hướng về phía chúng tôi, sau đó cấp tốc dừng trước mặt tôi. Từ trên ngựa hai
binh sĩ nhảy xuống, họ cúi người chào tôi.
“Tại hạ từ Giang Đông đến, đón phu nhân về Giang
Đông!” Vẻ mặt hắn vô cùng lo lắng nói như vậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi không khỏi hỏi.
“Chúa công bị đâm! Triệu phu nhân nhanh chóng trở về!”
“… Cái gì ?!”
“Chúa công ba ngày trước ở ngoài thành gặp chuyện,
tình trạng rất không tốt, nói muốn gặp mặt phu nhân lần cuối. Chúng tôi phải đi
ngày đêm, lúc đến được Hứa Xương lại nghe nói phu nhân đã tới nơi này, liền
chạy tới đây đón phu nhân.”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, không thể nào tin vào tin dữ
vừa nghe. Lạc Thống dù sao cũng trẻ tuổi, đối mặt với tin tức đột ngột này,
nhất thời cũng không biết phải làm gì, chỉ là do dự mà nói: “Vậy chúng ta về
Hứa Xương trước gọi mấy người tùy tùng rồi đi có được không?”
“Sự việc cấp bách, thỉnh đại nhân trở về Hứa Xương
thông báo. Phu nhân sẽ theo chúng tôi trở về trước.” Tiểu binh kia vội vàng
nói.
Tôi nhìn Lạc Thống, gật gật đầu, rồi xoay người lên xe
ngựa.
Nhưng Lạc Thống lại vội vàng đuổi theo.
“Về phía Hứa Xương, giữa đường tìm người khác thông
báo đi. Tôi muốn đi cùng phu nhân.”
Trên mặt hắn đều là vẻ vội vàng, tôi cũng không tiện
nói thêm điều gì, liền để hắn cùng đi theo.
Xe nhanh chóng đi được một đoạn đường dài. Trong xe
lạnh lẽo mà tăm tối. Tôi ở trong bóng tối cảm giác được xe đang lắc lư chạy,
không thể tránh khỏi trong lòng hỗn loạn. Cho dù sâu trong lòng tôi vẫn giữ lại
chút căm hận lạnh lùng với Tôn Quyền, nhưng khi chính tai nghe được tin dữ tôi
mới phát hiện, tôi thật sự không hy vọng hắn chết.
Khi tôi nghĩ như vậy, xe rốt cuộc ngừng lại. Tôi xuống
xe ngựa, trước mặt là một con sông nhỏ chậm rãi chảy xuôi, trên bờ sông có một
chiếc thuyền nhỏ đang neo lại.
“Thỉnh phu nhân lên thuyền, chúng ta chuyển qua đi
đường thủy.”
Tôi nhẹ nhàng bước lên thuyền, Lạc Thống đi theo phía
sau tôi. Hắn vẫn không nói gì, ánh mắt càng không ngừng đánh giá mọi thứ xung
quanh. Có một tiểu binh đến mạn thuyền, chuẩn bị tháo dây thừng cho thuyền đi.
“—— chậm đã!”
Lạc Thống đột nhiên la lớn như vậy. Tất cả mọi người
dừng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
“Nơi này là Dục Thủy, vì sao không đi Dĩnh Thủy?” Hắn
hỏi như vậy.
“Bởi vì Dĩnh Thủy đã đóng băng.”
“Cũng là đón Ảnh phu nhân, vì sao không chuẩn bị một
chiếc thuyền tốt hơn một chút?”
“Vì tránh phiền toái không cần thiết trên đường, nên
muốn giả thành một thương thuyền.”
“Nực cười… không xa về phía nam là nơi Lục tướng quân
đóng quân, sao có thể có nhiều phiền toái?” Lạc Thống lạnh lùng nói.
Mấy tiểu binh kia trao đổi với nhau bằng ánh mắt quỷ
dị. Động tác rất nhỏ, nhưng lại bị tôi bắt được. Trong lòng bỗng nhiên trầm
xuống, chợt có dự cảm không tốt. Ánh mắt quỷ dị như thế, là có ý gì đây?
Đột nhiên, một tia sáng sắc lạnh chợt lóe lên.
Một binh sĩ bỗng rút đao chém về hướng Lạc Thống.
Trong một chớp mắt nhanh như điện, Lạc Thống rút bội kiếm ra, chặn lại một đao
này.
“Các ngươi không phải người Ngô, nói, các ngươi là
ai?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“—— ngươi không cần biết!”
Tiểu binh kia lại vung đao đấu với Lạc Thống, tiếng
binh khí va chạm vào nhau chan chát. Từ trong khoang thuyền có vài đại hán áo
đen đi ra, lạnh lùng vây quanh tôi. Có người cởi bỏ dây thuyền, thuyền liền
nhanh chóng trôi ra sông.
“Nói vậy, Tôn Quyền cũng không gặp chuyện gì, phải
không?” Tôi hỏi một đại hán bên cạnh.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó nói: “Đúng vậy.”
Một khắc ấy, trong lòng tôi đột nhiên có gì đó trở nên
thật nhẹ nhàng.
Một tiếng thét thảm thiết. Kiếm trong tay Lạc Thống
đâm xuyên qua ngực tiểu binh kia. Sau đó hắn rút kiếm ra, chỉ thẳng vào đám
người kia nói:
“Thả chúng tôi lên bờ.”
Vài đại hán trao đổi bằng ánh mắt một lát, hai người
trong đó cùng đi ra ngoài, một kẻ dùng một đôi chùy lớn, tên còn lại dùng đao.
Bọn họ không nói không rằng, lao đến chỗ Lạc Thống.
Thân người Lạc Thống bị hai kẻ cao lớn khổng lồ che
khuất, gần như nhìn không thấy. Tôi không hiểu võ công, nhưng cũng nhìn ra được
rõ ràng, khi đấu với hai người kia, hắn rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong. Huống
chi, bên người tôi còn ba bốn người như vậy chưa từng động thủ.
Đột nhiên, chùy trong tay đại hán kia đập vào vai hắn
máu bắn tung tóe, hắn lảo đảo lui lại mấy bước, cắn răng một cái, lại cầm kiếm
lên.
Tôi nói: “Lạc Thống, đủ rồi, đừng đánh nữa!”
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ. Chỉ là càng giao thủ quyết
liệt với hai người kia. Chỉ một lúc sau, trên người lại có thêm mấy vết thương.
“Chà… Không ngờ được Giang Đông cũng có người quật
cường như vậy.” Đại hán bên cạnh hưng phấn nói.
“Các ngươi có lẽ là người Thục.” Tôi nhẹ nhàng bâng
quơ nói.
Chỉ có thể là người Thục. Nếu chỉ là muốn ám sát tôi,
trước đó đã có trăm ngàn cơ hội có thể lấy tính mạng của tôi. Nếu là vì muốn
bắt tôi, tôi vốn ở đất Ngụy, người Ngụy không cần phải phí nhiều công sức như
vậy.
“—— tại hạ là Mi Uy.” Y coi như khách khí nói.
“Muốn dẫn ta đi đâu?”
“Thành Đô.” Y thản nhiên nói câu này, giọng điệu thản
nhiên dường như chỉ là mang tôi đi ra ba mươi dặm ngoài thành.
Lại là một tiếng hét thảm thiết. Đại hán dùng đao kia
đã bị Lạc Thống chặt đứt một chân, gã ôm vết thương trên mặt đất run rẩy kêu la
thảm thiết. Nhưng cùng lúc đó, đao của gã cũng xuyên qua vai Lạc Thống, đóng
đinh hắn trên mạn thuyền. Mà đại hán dùng chùy lại đang từng bước tiến đến.
“Đủ rồi!”
Tôi vội chạy qua, che phía trước Lạc Thống, dùng ánh mắt
cầu xin nhìn đại hán kia:“Đừng thương tổn hắn nữa.”
“Phu nhân tránh ra, tôi còn có thể… đánh tiếp.”
Thanh âm quật cường từ phía sau truyền đến, tôi xoay
người, thấy Lạc Thống cả người đầy máu đang ngẩng đầu, đôi mắt mang theo vẻ
quật cường làm người ta đau lòng.
“Ngươi điên rồi, đánh không lại, cần gì phải uổng phí
tánh mạng?” Tôi vội vàng giữ hắn lại.
“Tôi mặc kệ, tôi nhất định… phải liều chết bảo vệ phu
nhân.”
“Ngươi cần gì phải như vậy chứ?”
“Bởi vì… Lục tướng quân nếu ở đây… cũng sẽ làm như
vậy. Bởi vì ngài ấy sẽ làm như vậy… Tôi cũng muốn làm như vậy…”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt quật cường toát
ra chút gì đó không nói rõ được. Có chút gì đó làm cho người ta mê mang, một
chút khác lại làm người ta cảm nhận được bi thương.
“Ngươi đang nói cái gì vậy?!” Tôi nửa giận nói.
“Lục tướng quân, thật sự thích phu nhân.”
Hắn thế nhưng lại nở nụ cười bi thương. Trong lòng tôi
cả kinh, đang vịn hắn, đầu hắn lại nghoẹo đi, đúng là hôn mê rồi.
Tôi xoay người, đối mặt với những người trên thuyền,
nghiêm mặt nói:
“Các ngươi muốn đơn giản chỉ là một mình ta. Để hắn
lên bờ, ta và các ngươi đi Thành Đô.”
Bọn họ do dự một chút, nhưng Mi Uy lắc đầu nói:
“Chỉ sợ không được, phu nhân. Hắn biết hành tung chúng
tôi. Chúng tôi chỉ có thể vứt hắn xuống sông thôi.”
“Các ngươi tìm một nơi hẻo lánh thả hắn đi. Đợi đến
lúc hắn tìm được người để báo lại, chúng ta đã ở đất Thục.” Tôi nói như vậy.
Y cười rộ lên, vẫn lắc đầu:
“Không, đây không phải tác phong làm việc của Mi Uy.”
Ngay lúc đó, tôi nhanh chóng rút thanh kiếm từ trong
tay Lạc Thống, sau đó chỉ vào cổ họng đại hán đang đứng trước mặt:
“Nếu không theo lời ta, ta liền một kiếm đâm xuống.”
Có lẽ là đang do dự, có lẽ là căn bản đối với tôi
không có chút đề phòng, tôi cứ như vậy lập tức dí sát mũi kiếm vào cổ họng hắn.
Hắn kỳ quái nhìn tôi, trong ánh mắt thế nhưng không có chút sợ hãi, cũng không
có phẫn nộ.
“Phu nhân, người giết tôi cũng vô dụng, ” hắn thế
nhưng lại rất ôn hòa nói với tôi, “Không thể hoàn thành nhiệm vụ của Hán Trung
Vương, chúng tôi cũng sẽ không thể còn sống trở về gặp ngài.”
Tôi rùng mình, lướt mắt nhìn quanh một vòng trên
thuyền, những người chung quanh đều đang thản nhiên nhìn tôi. Từ vẻ mặt của họ
tôi phát hiện, người đàn ông này không nói dối.
Tôi thu kiếm, ngược lại nhắm ngay vào cổ mình.
“Nếu thế này thì sao?” Tôi hỏi.
Bọn họ kinh ngạc nhìn tôi, nhất thời cũng không biết
tôi muốn làm gì.
“Hán Trung Vương muốn, tự nhiên là ta còn sống, ” tôi
lạnh lùng nhìn bọn họ nói, “Nếu các ngươi không thể đem ta còn sống mang về,
cũng là không hoàn thành nhiệm vụ.”
“Phu nhân sao phải khổ vậy chứ?” Mi Uy hỏi.
“Thả hắn. Bằng không ta liền chết ở đây.”
“… Một kẻ như hắn, sao đáng giá để phu nhân lấy tính
mạng cứu giúp?” Mi Uy không thể tin hỏi.
“Nếu hắn đã nguyện đem tính mạng cứu ta, vì sao ta lại
không thể lấy tính mạng cứu hắn?” Tôi nhìn y, gằn từng tiếng nói, “Một kẻ chỉ
luôn yêu cầu thuộc hạ hy sinh tính mạng vì mình, bản thân lại không muốn trả
giá, thật sự đáng để đi theo sao?”
Lời này như mũi tên độc bắn về phía y, lúc đó tôi phát
hiện trên mặt y thoáng qua chút tức giận. Nhưng y lại gật gật đầu, ôm quyền,
nói:
“Phu nhân nghĩa khí như thế, làm Mi mỗ bội phục. Nếu
đã như thế, vậy nghe phu nhân, tìm một chỗ thả hắn đi.”
Y xoay người đi vào trong khoang thuyền, mấy người kia
cũng thu hồi binh khí, yên lặng quét dọn vết máu trên sàn thuyền.
Thuyền cập bờ ở một địa phương hoang vắng. Tôi băng bó
tốt vết thương cho Lạc Thống. Khi tôi băng bó hắn tỉnh lại, sau khi nghe rõ lời
tôi dặn dò, hắn tức giận mà hờn oán kháng nghị, nói muốn lần nữa liều chết cứu
thoát tôi.
Cuối cùng tôi dùng một câu ngăn lại hắn, tôi đến gần
sát bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi đã chết, vậy sẽ không còn ai thay ta
mang tin tức cho chúa công.”
Hắn yên tĩnh lại, trên mặt xuất hiện vẻ không cam lòng
lại bất đắc dĩ. Cuối cùng, hắn chỉ có thể gật gật đầu.
Người của Mi Uy ở ngoài thúc giục, tôi lại một lần nữa
ghé sát tai Lạc Thống, nhỏ giọng nói:
“Lưu Bị nhất định là muốn lấy ta để trao đổi gì đó.
Ngươi trở về nói cho Tôn Quyền, nếu ngài ấy vì một nữ nhân mà bán đứng thiên
hạ, sẽ là người ta khinh thường nhất.”
Hắn gật gật đầu. Sau đó tôi đẩy nhẹ, bảo hắn đi nhanh
đi.
Hắn đi hai bước, lại quay trở lại, thấp giọng lại
nghiêm túc nói với tôi:
“Phu nhân chờ nhé, một ngày nào đó, Lục tướng quân sẽ
đem binh tới đón phu nhân!”
Ánh mắt hắn bình tĩnh mà kiên định. Một khắc đó tôi
đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhàng, thậm chí còn có ý muốn trêu chọc.
“Trở về bên cạnh Lục tướng quân của ngươi đi!”
Tôi vỗ vỗ đầu của hắn, mặt hắn nháy mắt liền đỏ lên,
miễn cưỡng hành lễ, vội vàng rời thuyền đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT