Lã Mông mặc thường phục bất ngờ vượt sông đánh chiếm Kinh Châu, lại dùng chiến thuật đối xử tử tế với tù binh khiến cho người người không đánh mà hàng, làm cho toàn quân cao thấp ngợi khen không dứt, theo ý tôi đây là kết quả tốt nhất. Bởi vì mọi chuyện vốn là chủ ý của Lục Nghị, Lã Mông chỉ là người chấp hành. Nhưng chính bởi vì Lục Nghị còn lặng lẽ không có tiếng tăm nên mới phải đem vinh quang thắng lợi này toàn bộ tặng cho Lã Mông, còn bản thân thì đi đánh Nghi Đô, một nơi vừa hẻo lánh vừa hiểm trở.

Nhưng cho dù là chinh phạt một nơi hẻo lánh lại hiểm trở, chàng cũng hoàn thành một cách xuất sắc. Đường đi không phải trực tiếp ở bờ sông, mà là vách núi cạnh dòng sông. Người Thục cho rằng quân Giang Đông giỏi về thủy chiến, không hề am hiểu tác chiến vùng núi, cho nên đối với quân Giang Đông xuôi dòng cũng trở nên lơ là. Nhưng theo chiến báo truyền đến, chàng đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ này của người Thục.

Từ Giang Lăng mà tám năm trước từng được tặng cho Lưu Bị, chiến báo Lục Nghị lấy được Di Đạo rơi vào trong quân Lã Mông. Lã Mông từ trong vui mừng thắng lợi mà tỉnh lại, sắc mặt bắt đầu dần dần không vui.

Loại không vui này không thích hợp cho người ngoài biết. Chỉ đến ban đêm sau khi mọi người đều về nghỉ ngơi, hắn mới mang tâm sự nặng nề mà chầm chậm tiến vào doanh trại của tôi, nói với tôi:

“Hắn là đến để tranh giành với ta.”

“Hắn nào?” Tôi trong một lúc vẫn chưa phản ứng kịp, mờ mịt hỏi hắn.

“Tên tướng quân trẻ con kia.” Hắn oán hận nói, “Ngay từ đầu hắn đã cho rằng ta vô năng, mà bây giờ hắn còn muốn dùng thắng lợi của hắn che lấp đi thắng lợi của ta.”

“Ngươi lấy được Giang Lăng đã là thắng lợi lớn nhất, sao phải để ý người khác?”

“Nhưng mưu kế đoạt được Giang Lăng cũng là từ hắn. Nếu người khác biết việc này, ta làm gì còn chỗ đứng nữa? Giang Lăng không phải là thắng lợi của ta, mà là của hắn.”

“Là ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngài ấy chưa hẳn sẽ nghĩ thế.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Hắn cũng không đáp lời tôi, chỉ là thất thần nhìn quân báo trên bàn. Cuối cùng, hắn đột nhiên hỏi: “Hắn lấy Di Đạo, giết địch bao nhiêu người, bên ta thương vong bao nhiêu người?”

Tôi cầm quân báo đọc cho hắn nghe:

“Giết địch hai ngàn người, bên ta thương vong hai trăm bốn mươi người.”

Hắn cười lạnh một tiếng, lại nói: “Quân ta từ lúc khai chiến tới nay không hề có chút thương vong.”

Tôi im lặng không nói.

“Hắn hiện tại đang trên đường tiến quân Tỉ Quy à?” Hắn lại hỏi như vậy.

Tôi nói đúng vậy.

“Ta đây liền đi lấy Di Lăng. Ta muốn không mất một binh mà lấy được Di Lăng, sau đó cho hắn biết hắn dùng binh vẫn không bằng ta.” Lã Mông đột nhiên nói như thế.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, muốn nói gì đó thì hắn lại cầm quân báo.

“Di Lăng có năm ngàn binh mã, Thái thú Lưu An ——” hắn đọc.

“Lưu An? Chính là Lưu An trước kia giết thê tử của mình lấy thịt cho Lưu Bị ăn sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Phải, đúng là người kia. Sau đó Lưu Bị ban cho hắn chức quan, sau có một đoạn thời gian hắn biến mất, nghe người ta nói hắn đi Hán Trung. Đến lúc trở về Lưu Bị liền lập hắn làm Thái thú Di Lăng.”

“Hán Trung?” Tôi kinh ngạc, “Hắn không phải là vào Ngũ Đấu Thước giáo chứ?”

“Cũng có khả năng.” Hắn nhàn nhạt nói, “Cái loại tà giáo này rất dễ mê hoặc người.”

Tôi đứng lên, nghiêm mặt nói: “Ta không nghĩ ngươi đi lấy Di Lăng là ý kiến hay.”

“Vì sao?” Hắn kinh ngạc nhìn tôi.

“Thứ nhất, Giang Lăng vừa định, ngươi nên đóng ở đây; thứ hai, Di Lăng cũng không có nhiều ý nghĩa quân sự, không cần phải chiếm, không cần thiết bỏ lại Giang Lăng mà đi lấy Di Lăng ; thứ ba, cho dù lấy được Di Lăng, cũng đừng trông mong thái thú đầu hàng, người Ngũ Đấu Thước giáo___”

Tôi còn chưa nói xong, hắn đã cười cắt ngang lời tôi.

“Được rồi được rồi, ” hắn vừa cười vừa lắc lắc tay nói, “Tỷ tỷ cũng muốn thành tướng quân sao? Tỷ tỷ không hiểu dụng binh, chỉ cần đi theo đệ đệ ta đi nhận Di Lăng là được.”

Hắn dẫn đại quân rời Giang Lăng thẳng chiếm Di Lăng. Hắn đem hai vạn quân đóng ở một nơi cách Di Lăng năm mươi lí, lại phái người đưa thư cho Lưu An. Sau đó hắn ra vẻ nắm chắc mười phần thắng lợi đợi Lưu An đầu hàng. Tôi chán nản nhìn mọi việc, lại biết bản thân mình không có cách nào thay đổi suy nghĩ của hắn.

Nhưng ngoài dự kiến của tôi là Lưu An rất nhanh đã tiếp nhận thư chiêu hàng của hắn. Quân chúng tôi bình yên vô sự vào thành, mọi thứ dường như không khó khăn như trong tưởng tượng của Lục Nghị.

Nhưng khi nhìn thấy Lưu An, trong lòng tôi lại phảng phất một bóng ma lo sợ. Người đàn ông trung niên kia trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tôi nhìn hắn rũ mắt nhận lời trấn an của Lã Mông, trong lòng tôi lại càng không yên.

Lã Mông tiếp tục để hắn làm Thái thú, lưu lại mấy trăm người tiếp quản quân vụ, chuẩn bị mang đại quân tiếp tục tiến về phía bắc định bất ngờ đánh chiếm Lâm Tự. Tôi phản đối kế hoạch này, cho rằng muốn tiếp tục đánh Lâm Tự cũng phải về đóng Giang Lăng chờ đợi Lục Nghị. Nhưng toàn quân cao thấp đều đang cuồng nhiệt trước việc không đánh mà thắng, ý kiến bé nhỏ này thật không đáng nói đến.

Vì vậy vẫn là quyết định như thế. Sau khi Lã Mông lưu lại mấy trăm quân liền dẫn đại quân tiến thẳng Lâm Tự. Lúc tin tức Quan Vũ tiến về phía nam cùng với tin Lục Nghị lấy được Tỉ Quy đồng thời truyền về quân doanh, tôi thấy hắn đắc ý cười.

“Chờ tên tướng quân trẻ con kia vất vả lộn trở về, sẽ phát hiện ta đã đánh tan quân Quan Vũ.” Hắn đắc ý nói.

Nhưng chuyện đời thường ngoài dự đoán của mọi người.

Đội ngũ phụ trách tiếp tế tiếp viện vốn nên sớm từ Di Lăng đến rồi nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng. Lã Mông lo lắng đợi một ngày, lại đợi được một tin tức trí mạng.

——Thái thú Di Lăng Lưu An làm phản.

Có lẽ cũng không thể nói là phản, bởi vì hắn vốn là trá hàng. Khi chúng tôi rời đi không lâu, hắn liền giết hết nhân mã Lã Mông để lại Di Lăng, cắt đứt đường về cùng đường tiếp viện của Lã Mông.

Tồi tệ hơn là, nghe nói hắn chuẩn bị đi đánh Giang Lăng.

“Giang Lăng đóng quân bao nhiêu người?” Lã Mông lo lắng hỏi phó tướng.

“… Hai ngàn.” Phó tướng nhỏ giọng đáp.

Di Lăng có năm ngàn binh mã.

“Còn Nam Quận? Công An?” Lã Mông hỏi, sắc mặt trở nên nặng nề.

“… Cũng không vượt quá năm ngàn.”

Một nước cờ sai, cả ván cờ sụp đổ.

Nhưng đây cũng không phải là tin tức tệ nhất. Tệ nhất chính là, nhiều nhất trong hai ngày chúng tôi sẽ gặp quân Quan Vũ đang nam hạ, sau đó sẽ rơi vào cảnh hai mặt đều là địch.

“Ta muốn đi đường vòng, đoạt lấy Di Lăng.” Lã Mông sắc mặt âm trầm nói.

“Ven đường chắc chắn sẽ có quân mai phục.” Một phó tướng khác lo lắng nói.

“Không bằng đi hướng tây đến Tỉ Quy, hợp quân cùng với quân của Lục tướng mới quyết định.” Tôi đề nghị.

“Trên đường đi Tỉ Quy chẳng lẽ sẽ không có quân mai phục sao?” Lã Mông nhảy lên quát, “Hơn nữa ta không thể xin tên tướng quân trẻ con kia giúp đỡ, ta không muốn làm trò cười cho hắn!”

Tôi bi ai nhìn hắn. Đứa nhỏ quật cường này, tình nguyện để bản thân rời vào vòng nguy hiểm cũng không bằng lòng thừa nhận thất bại của mình sao ?

Hắn lại phất tay áo bước ra cửa, đi chỉnh đốn quân chuẩn bị về đánh Di Lăng.

Trên đường hành quân đến Di Lăng, lòng quân trên dưới đều hoảng sợ. Tin tức Lưu An trá hàng đã sớm truyền khắp quân doanh, đối với tương lai cuộc chiến này, các tướng sĩ cũng không hy vọng gì nhiều.

Sĩ khí sa sút làm cho Lã Mông càng trở nên không yên, chủ soái nôn nóng lại càng làm cho sĩ khí thêm sa sút. Lại còn vì lương thảo không đủ, một đường đến Di Lăng tuy rằng may mắn không gặp phục binh, nhưng hai vạn quân cũng bắt đầu chia năm xẻ bảy. Nếu bị đánh tan bởi năm ngàn người cũng không phải chuyện ngoài dự đoán của mọi người.

Khi vào trong núi cách Di Lăng ba mươi lí, Lã Mông do dự.

Ai cũng có thể nhìn ra trong lòng hắn đang sợ hãi. Từ nơi này đến Di Lăng đều là núi non hiểm trở, chỉ cần một toán phục binh liền có thể trở thành thương tổn trí mạng. Cho dù không gặp phục binh mà đến thành Di Lăng, thì chờ đợi chúng tôi lại là vận mệnh như thế nào?

Nhưng Lã Mông đã không có lựa chọn nào khác.

“Đi.” Hắn gầm nhẹ, dẫn đầu tiến vào vùng núi.

Một đường vô sự đi đến dưới thành Di Lăng, chúng tôi ngạc nhiên.

Không có quân mai phục trong tưởng tượng, cũng không có quân đội chờ đợi chúng tôi, chỉ có một đống thi thể ngổn ngang, bị bỏ nơi hoang dã ngoài thành.

“Sao lại thế này?” Lã Mông nghi hoặc nhìn, toàn bộ những người chết này hiển nhiên đã trải qua chém giết dữ dội. Trong đó phần lớn là quân Lưu An, nhưng cũng có một phần là thi thể quân Giang Đông.

Càng lúc càng đến gần thành. Màu cờ trên thành mơ hồ khó phân biệt rõ.

“Tướng quân cẩn thận, sợ là trong thành có bẫy.” Có tướng sĩ bất an đề nghị.

Nhưng Lã Mông lại nghi hoặc nhìn chằm chằm lá cờ trên thành nửa ngày, đột nhiên quất ngựa phóng về phía trước ——

Tôi vội vàng đuổi theo.

Đến dưới thành, chúng tôi kinh ngạc nhìn cờ xí tung bay trên tường thành kia, mặt trên có một chữ “Lục” rất lớn.

Mà vị bạch y tướng quân trên tường thành kia đúng là Lục Nghị, chàng ở trên thành nhìn chúng tôi, mỉm cười ôn hòa lộ vẻ vui mừng.

“Nghị đã tự tiện thay đổi quân lệnh, về điểm này xin tướng quân thứ lỗi.”

Trong thành Di Lăng, Lục Nghị nói với Lã Mông như vậy.

“Không dám nhận. Ít nhiều đã được Lục tướng quân tương trợ.” Lã Mông có chút xấu hổ cúi đầu. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ xấu hổ trên mặt hắn.

Hắn hẳn là không thích tiếp tục đề tài này, nhưng tôi cảm thấy phải làm cho hắn thật tỉnh lại, quyết định thừa thắng xông lên.

“Lục tướng quân sao có kịp thời đến chiếm Di Lăng như vậy?” Tôi tò mò hỏi.

“Nói ra thật xấu hổ, bởi vì đúng lúc có chút hiểu biết về Lưu An này, cho nên trước đó để lại một phần binh mã ở Di Đạo. Nhưng vẫn sợ là không đủ, cho nên lấy được Tỉ Quy liền dẫn trước mấy trăm người theo ta gấp rút trở về.” Chàng chỉ nói sơ qua như vậy.

“Việc này là sai lầm của Lã Mông, nhất định sẽ thỉnh tội với chúa công.” Lã Mông rốt cuộc nói như vậy.

“Tướng quân muốn để Nghị mang tiếng bất nghĩa sao?” Lục Nghị cười nói, “Trong quân báo gửi chúa công, Nghị cũng chưa từng nói đến việc này.”

Lã Mông ngẩn người nhìn chàng hồi lâu, nói không nên lời.

“Được tiện nghi còn khoe mẽ.”

Đợi sau khi chàng rời đi, vẻ xấu hổ trên mặt Lã Mông đột nhiên biến mất, hắn nghiến răng nghiến lợi nói như vậy.

“Tử Minh, ngươi nói như vậy thật không phúc hậu.” Tôi ngạc nhiên nói.

“Sao lại không?” Hắn oán hận nói, “Ngầm cười ta vô dụng, tranh công với ta, bây giờ lại làm cho ta cảm thấy bản thân như một thằng ngốc.”

“Ngươi hiểu lầm Bá Ngôn rồi, ngài ấy không phải người như ngươi nghĩ.” Tôi vội vàng nói.

“Hắn là gì của tỷ mà tỷ lại nói giúp hắn?” Hắn đột nhiên tức giận hỏi tôi.

Tôi lập tức đứng lên, nhìn hắn hồi lâu, mới mở miệng thốt lên một câu:

“Nếu còn muốn ta làm tỷ tỷ ngươi, ngươi nên tỉnh táo một chút lại cho ta.”

Hắn nhìn tôi, trong mắt vẫn trước sau là vẻ quật cường cùng hờn oán. Tôi biết nói nhiều với hắn cũng vô ích, chỉ đơn giản xoay người lại rồi đi ra ngoài.

Thành Di Lăng vừa nhỏ vừa dốc làm cho tôi cảm thấy đè nén. Tôi chỉ đơn giản ra khỏi thành, bước đi mà không có mục tiêu.

Ngoài thành, quân sĩ Giang Đông đã bắt đầu đem thi thể đi chôn. Sau khi đem hết thi thể đi, lộ ra nhiều mảng đất bùn bị nhuộm thành màu đỏ rất ghê người.

Mùi máu tươi làm tôi cảm thấy choáng váng. Tôi vừa định rời đi, đã thấy Lục Nghị đứng ở nơi đó.

Chàng đang đứng cạnh một đống thi thể, chàng quay đầu nhìn tôi, trên mặt là vẻ thống khổ mà tôi chưa bao giờ gặp qua.

“Lại đã chết hơn ba ngàn người.” Chàng nhẹ giọng nói.

Tôi đau lòng nhìn chàng, rất muốn tự tay xoa dịu gương mặt đau khổ của đó, nhưng tôi chỉ có thể dùng lời nói mà an ủi.

“Cũng là chuyện không có cách nào.” Tôi nói.

“Chiến tranh phá đi hòa bình, nhưng mà chiến tranh lại là vì hòa bình, ” chàng nhàn nhạt nói, “Cho dù nghĩ như thế, nhưng mỗi khi nhớ đến bao nhiêu quân sĩ vì ta mà chết, trong lòng vẫn sẽ thống khổ.”

Tôi vừa muốn nói, lại bị một thanh âm của tiểu binh cắt ngang.

“Lục tướng quân, tôi thật sùng bái Lục tướng quân, ” người nói chuyện là một tiểu binh trong quân Lã Mông, “Nếu có thể cùng Lục tướng quân đánh giặc thì tốt rồi. Tương lai tôi có con, tôi cũng muốn để nó theo Lục tướng quân đánh giặc.”

Tôi yên lặng mỉm cười nhìn hắn. Tiểu binh kia cùng lắm là mười bốn mười lăm tuổi, nếu đợi đến khi con của hắn cũng có thể đánh giặc, trời ạ —— không biết Lục Nghị già đi bao nhiêu.

Lục Nghị tươi cười ôn hòa với hắn.

“Ta thà rằng con của ngươi không cần phải đánh trận với ta” chàng nhàn nhạt cười, đưa tay đặt lên trán tiểu binh kia.

“Ta mong rằng chờ đến khi nó lớn, đã không còn có chiến tranh nữa.”

Trời sập tối, nhóm quân mai táng thi thể cũng trở về. Chúng tôi cũng theo dòng người về thành, chậm rãi trở về.

“Nếu cảm thấy mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi một chút.” Tôi nói với chàng.

“Không mệt, ” chàng lắc đầu nói, “Hết thảy không phải là vừa mới bắt đầu sao.”

Tôi nhìn chàng, chàng đang nhìn bầu trời phương bắc, mà tôi cũng quay đầu lại nhìn về phía đó. Đêm đen yên lặng, ở phương bắc xa xôi kia không biết ánh đèn đuốc từ nơi nào đã nhuộm đường chân trời thành màu tím thẫm.

Khói lửa chiến tranh sẽ không chấm dứt, dưới bầu trời màu tím thẫm kia, Quan Vũ đang chờ đợi chúng tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play