Những ngày này trôi qua thật tẻ nhạt và dường như bất tận, ban ngày tôi tìm cách khỏa lấp nỗi buồn của mình bằng cách đi chơi đây đó, không thì lại ngắm nhìn phố phường rồi thì lại lao vào các quán điện tử ngồi chơi game. Ban đêm mới là điều tệ hại nhất, khi mà con người ta bắt đầu nghỉ ngơi sau một ngày vất vả thì tôi chả biết làm cái gì để bắt đầu óc mình không được suy nghĩ, không được gợi lên những hình ảnh về em. Buồn thì biết làm gì nữa đây. Khóc ư ? Nước mắt hai ngày hôm nay cũng cạn rồi, tôi cũng chả nhớ là mình đã khóc bao nhiêu lần nữa. Mỗi lần nhớ em tôi lại tự nhủ lòng mình phải mạnh mẽ lên, em không muốn nhìn tôi như vậy đâu, thấy tôi như thế này chắc em buồn lắm. Mình là con trai còn như thế này…….tội cho cô N quá, đây quả là một cú sốc tinh thần quá lớn đối với cô, cả cô và chú chỉ có Lan là đứa con duy nhất, không biết giờ này cô ra sao, tôi định gọi điện hỏi thăm cô nhưng lại không dám. Cô đau buồn như vậy là đủ rồi, đừng nhắc thêm nữa, người mẹ nào mà chả xót xa đứa con do chính mình đau dứt ruột đẻ ra. Tôi thấy ân hận vì lúc này đây, mình không thể phi ngay được xuống để gặp em, dù chỉ là một lần sau cuối. Nghĩ thấu đáo một chút thì tôi thấy dù cho mình có đi được, thì cũng lấy tư cách gì vào thăm em đây. Người thân chả phải, họ hàng cũng không, bạn bè cũng không hoàn toàn đúng, ruốt cuộc đối với gia đình em tôi chả là cái gì.
Dù sao cũng đã hai hôm rồi, tôi cũng muốn biết rõ chuyện xảy ra với em hơn, đối với tôi bây giờ nó vẫn là một bức màn bí ẩn. Đồng hồ vừa điểm 2h sáng, tôi quyết định gọi cho chị Phương để hỏi thêm một vài vấn đề…..không mất quá nhiều thời gian chờ đợi, chị nghe máy ngay sau đó.
- Alo, chị ạ, em xin lỗi làm phiền chị lúc này.
- Uh, T à, không sao, chị vẫn chưa ngủ mà.
- Chị cho em hỏi mấy chuyện được không ạ ?……tôi đi thẳng vào vấn đề.
- Uh, chắc em lại hỏi chuyện Lan à ?
Tôi không nói thì chắc chị cũng đoán được tâm sự của tôi rồi, gọi điện lúc nửa đêm như thế này thì còn chuyện gì khác nữa đâu. Đã định đi ngủ rồi mà cái hình ảnh của em cứ chập chờn làm tôi không tài nào chợp mắt được, nếu không thì tôi cũng chả muốn có cuộc gọi đột xuất như thế này.
- Vâng, chị ơi, sao Lan lại đi đột ngột thế ạ, hôm đấy em hẫng quá nên cũng chưa kịp hỏi chị.
- Chị cũng chỉ biết sơ qua thôi, nghe kể lại mà, em hỏi cô N thì rõ hơn.
- Vâng, em cũng định thế nhưng hỏi sợ cô ấy lại nhớ Lan thêm thì khổ.
- Ờ, kể ra cũng đúng, thế ku định hỏi gì chị nào. Chẹp, tội nghiệp hai đứa mày, chị thấy hai đứa đẹp đôi mà.
Câu nói của chị bất giác làm tôi động lòng, cũng thấy tủi thân đôi chút, mới ngày nào tôi và em còn sánh bước đi bên nhau cười nói vậy mà giờ mỗi người đã ở một phương trời, không bao giờ gặp lại. Tôi có đau khổ đến mấy, rồi cũng sẽ hết dần thôi, cuộc sống của tôi sau này sẽ gặp nhiều điều mới, nhiều cô gái khác và rồi hình ảnh em cũng mờ dần, nhưng chắc chắn là nó sẽ không biến mất trong tâm trí tôi. Em – cô bé của tôi mãi mãi chỉ 16 tuổi, vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.
- Hơiz, thôi chị ạ, nó là cái số rồi. Thế Lan đi sao mà lại bị tai nạn hả chị ?
- Lan nó bị xe ô tô đâm vào, bị thương vào đến bệnh viện nó mới mất…..giọng chị trầm xuống.
- Vâng, em hỏi vậy thôi chị ạ. Khi nào em rảnh, em bắt xe về Hải Phòng, chị dẫn em đi thăm Lan nhé…….tôi nói mà cố gắng không để bật lên tiếng nấc nghẹn ngào.
- Em muốn thăm Lan thì cứ về thẳng nhà hôm nọ ấy, người ta hỏa táng mà, không chôn đâu em.
- Vâng, muộn rồi chị ngủ sớm đi, em chào chị.
Tôi cúp máy, chợt nghĩ vu vơ về cuộc nói chuyện vừa rồi, vậy là ít ra tôi cũng biết được giờ này em ra làm sao. Hỏa táng à ? Tôi chợt rùng mình khi nghĩ tới một tai nạn có phần thảm khốc, tại sao người ta không chôn mà lại phải đốt chứ, hay là ở đấy hiện đại, họ bảo vệ môi trường hoặc có thể là theo nhu cầu của gia đình, hay bất cứ một lí do nào đó, miễn không phải là cái lí do tôi chợt nghĩ ra.
Một buổi chiều đầu tháng 7, chỉ sau cái ngày chủ nhật u ám 3,4 ngày. Vẫn như thường lệ, tôi lấy xe đạp đi dạo khắp các nẻo đường mà cũng không hiểu mục đích của mình để làm gì, miễn sao cảm thấy thoải mái hơn. Đang định rẽ vào quán điện tử làm vài ván đột kích thì tôi nhận được cuộc gọi, là Trọng Quang.
- Nhà tao mất điện rồi, trà không ?
- Ok, ra đi…..tôi đáp lại mà không cần suy nghĩ.
Với tôi lúc này thì bất cứ lời mời nào của bạn bè đều được chấp nhận. Vì tôi sợ phải ngồi một mình trong phòng, tôi sợ mình phải đối mặt với những hình ảnh cứ luẩn quẩn làm tôi phải đau đầu.
Cũng không quá vội vã phải ra ngay, tôi đâu có lạ gì cái kiểu hẹn của Trọng Quang nữa. 10’ sau có mặt tại quán quen thuộc, đảo mắt 2 lượt tôi cũng không tìm thấy thằng bạn mình ở đâu, đành ngồi chờ ở một bàn trong góc.
Tôi quay lại nhìn, Đức đang tiến đến, kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.
- Chưa, nó cũng hẹn chú ra đây à ? ……..tôi hỏi.
- Uh, con hàng đấy bảo tao ra đấy uống nước, nhà nó mất điện.
Hai thằng ngồi tán phét 15’ sau mới thấy Trọng Quạng lò dò đến, ngạc nhiên hơn là nó lại còn kéo theo cả một đứa con gái, tôi nhìn lướt qua thấy mình không quen gì em này, cũng chưa từng gặp từ trước tới giờ.
- Giới thiệu với 2 chú đây là em Yến, khóa 93 trường mình. Còn đây là 2 thằng bạn anh…..Trọng Quang làm thủ tục giới thiệu
Tôi cũng không để ý lắm, đến lúc em Yến chào thì tôi cũng chỉ gật đầu lấy lệ một cái còn ánh mắt vẫn nhìn xa xăm về phía hồ nước. Suốt thời gian ngồi ở quán trà đá, tôi hầu như không nói lời nào, để cho ba người kia tán dóc với nhau, vì tôi vẫn đang mải mê với những suy nghĩ khác. Cũng chỉ nhớ là em Yến để xõa tóc mặc chiếc áo màu xanh da trời, da trắng, còn mặt mũi sao thì cũng không rõ, tôi vốn không có thói quen nhìn thẳng vào mặt người khác khi nói chuyện. Và từ khi Lan ra đi, tôi tự hình thành cho mình một chút ác cảm với những người con gái mà tôi không quen, vì vậy cũng không muốn nói chuyện cùng, dù có vẻ hơi bất lịch sự nhưng tôi mặc kệ, cũng chả cần quan tâm người ta nghĩ gì về mình. Có phải tôi đang dần trở nên ích kỉ và bất cần đời không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT