Tôi nằm ngủ li bì, đến khi tỉnh dậy thì đã gần 10h rồi. Điều đầu tiên tôi làm là bật dậy tìm chiếc điện thoại.
- Em đang trên đường đi này, anh ngủ ngon nhé.
Một tin nhắn của em lúc 6h30, tôi vội rep lại ngay sau đó.
- Anh vừa mới ngủ dậy xong, em đang ở đâu rồi ?
- Anh ngủ lười quá, hi, bây giờ em đang ở nhà với ông bà rồi. Thế có nhớ em không nào ?......15’ sau em tôi nhận được tin nhắn lại của em.
- Ờ, bây giờ thì chưa nhớ, nhưng mà sắp thấy nhớ rồi
- Hì, dạo này anh cũng biết nịnh ghê đấy, không như ngày trước.
- Anh vẫn thế mà, hehe
- Nhớ chăm sóc cây hoa của em cẩn thận nhé, bao giờ em về mà thấy nó héo là anh biết tay đấy.
Cứ thế những ngày sau đó cũng không đến nỗi buồn bã và vô vị như tôi đã từng nghĩ. Một phần vì tôi tập trung vào kì thi tốt nghiệp, sau đó lại bù đầu vào mấy lớp học thêm, ở nhà thì làm thêm đề để chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới. Nhưng cũng không thể không nhắc đến sự ân cần của em trong đó, từ khi tôi và em cách xa nhau, tôi cảm thấy em không hay dỗi vặt như trước, hỏi han quan tâm tới cuộc sống của tôi nhiều hơn, cả hai cũng dùng sim vietnamobile để buôn chuyện những lúc rảnh rỗi. Bạn bè cũng là một nguồn vui lớn của tôi, tuy không gặp nhau hàng ngày trên lớp nữa, nhưng thỉnh thoảng các chiến hữu vẫn hay tụ tập uống nước vào cuối mỗi tuần.
Nếu mà một chuyện tình cứ êm đềm và trôi nhẹ nhàng như vậy thì chắc hẳn đến giờ này tôi đã có thể cùng em cười nói vui vẻ bên nhau không phải có những lúc buồn chán, rồi những khi tâm trạng u phiền chán nản. Thấm thoát mới đó mà đã 1 tháng trôi qua, cũng chỉ cón một tuần nữa là tôi bước vào kì thi quan trọng trong cuộc đời, có thể nói nó là cánh cổng tiếp theo trong cuộc đời với muôn ngàn ngã rẽ.
Một buổi sáng chủ nhật đáng nhớ trong suốt cuộc đời, trời u ám chuẩn bị cho những cơn mưa rào mùa hạ kéo tới, chợt đến rồi chợt đi, chóng vánh mà con người ta không kịp đề phòng sẽ rất dễ bị ướt hết người. Cuối tuần tôi thường tự thưởng cho mình những giấc ngủ muộn hơn mọi ngày một chút, 9h sáng không phải quá muộn nhưng cũng là lúc tôi mới bắt đầu rời khỏi chiếc giường thân yêu để đi tìm đến nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
- Ăn sáng chưa cún ?…..vừa đánh răng tôi vừa nhắn một tin cho em.
- Em ăn lâu rồi, ai như anh mà, hihi.
- Uh, thì cuối tuần cũng phải được thư giãn một tí chứ…..tôi nhắn lại.
- Anh ăn gì vào đi không đói, em ra ra nhà đứa bạn chơi một lúc, lát về lại đi chợ nữa. Bao giờ em rảnh em nhắn lại cho, yêu anh :x .
Bỏ mặc chiếc điện thoại tôi đi làm công việc của mình, dù rất nhớ đến nhau nhưng hai đứa cũng cần những khoảng không gian riêng, đâu phải lúc nào cũng ôm cái điện thoại mà thỏ thẻ suốt ngày được. Ăn cơm trưa xong, tôi lên kiểm tra điện thoại thì không thấy em nhắn lại, thầm nghĩ chắc em đang bận chuyện gì đó rồi.
- Anh ngủ trưa một lát đây……..tôi gửi cho em một tin để thông báo.
Tiếng chuông điện thoại kêu lúc 2h30, nhưng không phải ai đó gọi mà là tiếng chuông báo thức, vẫn chưa thấy em trả lời tin nhắn, tôi cũng cảm thấy hơi bực mình, chắc lại vui chơi ở đâu rồi quên nhắn lại đây. Cầm máy gọi cho em thì không liên lạc được, bây giờ thì tôi lại thấy khó chịu nhiều hơn, cũng cảm thấy ghen một chút, không biết em đi đâu mà phải tắt máy chứ, hay đang làm gì đó giấu tôi, hay là hết pin, đầu óc tôi không tài nào tập trung được chút nào dù đang ngồi trên bàn. Giờ khó chịu cũng chả biết làm gì, thôi đành đợi lát nữa, có gì xả ra một thể……=.=
Hơn 4h một chút, tiếng điện thoại vang lên, tôi lững thững cầm lấy, vẫn không phải Lan, nhưng là một người mà tôi đã từng gặp – chị Phương.
- Alo, T à…..giọng chị gấp gáp, có vẻ như đang vội chuyện gì đó.
- Vâng, em đây.
- Em bình tĩnh nhé, Lan mất rồi em ạ
- Cái gì cơ, chị đùa em à…….tôi nói to gần như hét vào điện thoại
- Em bình tĩnh nhé, chị biết em rất buồn, chị cũng thế, nhưng mà Lan bị tai nạn vừa mất rồi…..tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của chị vang lên qua điện thoại.
- Em không tin, chị nói dối em……tôi nói rồi cúp điện thoại luôn ngày lúc đó.
Tôi không tin vào chính đôi tai mình nữa, lúc này tôi cảm thấy hoảng loạn thật sự, đôi tay run rẩy, tôi không biết mình nên làm gì đây. Không, không thể như thế được, chắc chắn đây không phải sự thật, em vẫn còn nói chuyện với tôi sáng nay cơ mà, làm sao có thể ra đi đột ngột như vậy được. Lẽ nào em chán ghét tôi quá nên muốn mượn cái lí do này để tôi rời xa em – một dòng suy nghĩ tiêu cực vừa thoáng qua trong đầu tôi. Tôi liền cầm lấy máy họi cho cô N, tiếng chuông điện thoại cứ đổ dài mà không có ai nhấc máy, đến lúc này thì tôi cảm thấy bàng hoàng thật sự….có lẽ nào. Tôi gọi đến lần thứ 3 thì đầu bên kia đã có người nghe.
- Alo, cô ạ…..tôi cuống quít nói.
- Cô ơi Lan bị sao ạ……tôi không kịp đợi cô trả lời đã nói luôn ngay sau đó.
- T à, cô xin lỗi nhé, bây giờ cô không nói được chuyện với cháu đâu……tiếng cô bật khóc ngay sau đó như để xác nhận cho tôi sự thật đang xảy ra.
Khi tôi chưa kịp nói tiếp câu nào thì tút….tút….t…ú…t….cô đã tắt máy rồi.
Tôi đủ bình tĩnh để chạy lên sân thượng nhà mình, nơi đây tôi có không gian yên tĩnh nhất, đến nơi đôi chân tôi gần như khụy xuống, 2 hàng nước mắt chợt rơi khiến cảnh vật trước mắt tôi nhòe đi. Tại sao, tại sao chứ ? tôi tự hỏi chính bản thân mình, sao em lại bỏ đi cái lúc mà anh đang cần em nhất hả Lan, em có thương anh không. Em nói em không bao giờ bỏ anh, chỉ có anh bỏ em trước cơ mà, tại sao bây giờ em lại thất hứa như vậy chứ. Em nói em sẽ tổ chức sinh nhật cho anh cơ mà, em muốn làm cho anh một cái sinh nhật mà lần đầu tiên anh có một người yêu bên cạnh. Sao em lại lừa dối anh vậy…..anh ghét em lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT