“Bây giờ, chúng ta hãy phát thưởng và tặng hoa cho Hàn
anh hùng nhé!” Giọng vang vang của hiệu trưởng trường ngập trong lớp 4 năm thứ
3, đúng, chính là lớp tôi dạy đấy…
Cái tên đang đứng trên bục giảng và nhận hoa chính xác là Hàn Thừa Tầm, không
sai! Làm sao đây, phải làm sao đây… sao lại gặp lại Thừa Tầm trong hoàn cảnh
này chứ, trong lòng tôi có chút không thoải mái…
“Sự dũng cảm của Hàn anh hùng đã giúp cho chúng ta có thêm động lực học tập và
tiến lên phía trước! Hàn anh hùng không chỉ cứu được tính mạng của bạn Thôi
Chính Triết, còn cứu cả lòng yêu đời của bạn ấy nữa! Chúng ta hãy cho một tràng
pháo tay cổ vũ Hàn anh hùng nào!” Vừa nói, hiệu trưởng vừa vui vẻ vỗ vỗ tay, ở
dưới lớp cũng toàn những đôi mắt phấn khích, tôi cũng chỉ có thể vỗ tay lốp bốp
theo mọi người.
Thừa Tầm đứng trên bục giảng vừa nâng cao phần thưởng và bó hoa vừa cười tít
mắt, gật đầu đáp lễ, cậu ta đảo ánh mắt về phía tôi rồi sau đó lại rất ngượng
ngập quay đầu lại cười nói tiếp với các học sinh, hiệu trưởng và thầy cô giáo
khác, ánh mắt của cậu ta và tôi chỉ giao nhau trong một giây lát, nhìn thấy
dáng điệu cậu ta cười nói với người khác, tôi chỉ có thể gượng tỏ ra bộ dạng
chẳng liên quan gì đến mình rồi quay người đi ra ngoài.
Hư… cậu ấy… đã từ nước ngoài về rồi ư?
Tại sao… cậu ấy chẳng gọi một cuộc điện thoại nào cho tôi để báo chứ? Hoặc là,
cậu ấy cũng nên nói cho người khác biết, sau đó để mọi người có thể chúc mừng
cậu ấy trở về chẳng hạn…
Sao tôi lại có cảm giác bị bỏ rơi thế này? Trong lòng thấy cay đắng quá!
Hư! Tôi mệt mỏi thở ra một hơi thật dài.
Tôi lê tấm thân nặng nề, ngồi phịch xuống bậc thang cạnh sân thể dục, buồn
phiền thở dài.
Sao lại ra thế này, sao lại gặp lại cậu ấy chứ, trong ba năm này, không ngờ
thật có thể gặp lại cậu ấy… Phải làm sao đây? Tuy ngày nào tôi cũng mong đợi
cậu ấy trở về, tuy ngày nào tôi cũng chờ đợi mỏi mòn cậu ấy quay về bên tôi,
nhưng mà… tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý! Tôi… tôi phải dùng biểu cảm thế nào để
đối diện với cậu ấy đây?
Khó chịu quá, mỗi lần nghĩ đến cậu ấy, tim tôi cứ lắc bên trái đảo bên phải
mãi, tôi thật sự sợ phải nhìn thấy cậu ấy, lúc đó, tôi nhất định lại bị dìm vào
cảm giác mê đắm cậu ấy… hư… làm sao mới được đây, tôi bây giờ, chắc chắn rất
giống một con ngốc…
Trước ba năm, tôi và Thừa Tầm đã xa nhau như thế, cậu ấy không để lại cho tôi
một lời nào thì đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, biến mất một cái là biến luôn
trong ba năm.
Trong ba năm, lại cũng chẳng có bất kỳ thư từ và cuộc điện thoại nào, thậm chí
tôi còn cho rằng, tôi sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại Thừa Tầm nữa, thậm chí tôi
cho rằng, Thừa Tầm đã hoàn toàn quên sạch sẽ tôi rồi. Nhưng, bây giờ đột nhiên
lại gặp mặt, tôi thật không biết nên vui hay nên buồn đây…
Hư… rốt cuộc tôi phải làm sao mới được? Trong lòng rối tung… đúng thực là loạn
xạ cả lên…
“Này, cậu ngồi ở đây một mình làm gì thế hả?” Một giọng nói bỗng cất lên ở ngay
bên cạnh, tôi hoang mang ngẩng đầu lên nhìn.
Là tôi đã thấy ảo giác chăng? Tại sao Thừa Tầm lại đứng trước mặt tôi? Nhìn
thấy dáng cậu ấy đứng trước mặt mình, mà như đang lặp lại dáng điệu ba năm
trước cậu ấy đứng trước cổng trường đợi tôi cùng về nhà, trong lòng lại dấy lên
sự khổ sở. Có một nỗi buồn phiền không thể nói ra cứ đọng mãi trong miệng… khó
chịu quá…
“Ồ… ồ… lâu… lâu quá không gặp!” Tôi có hơi vất vả mới nói nổi câu này.
“Ha ha, đúng rồi, lâu quá không gặp, không ngờ cậu đã trở thành giáo sinh thực
tập rồi nhỉ, ghê gớm thật đấy!” Thừa Tầm cười một cách thoải mái, sau đó bỏ một
đống đồ trong tay xuống rồi ngồi kế bên tôi.
Tôi cảm thấy một sự ngượng ngập khó so sánh nổi, không biết nên nói gì và nên
làm gì, nhưng cũng có ý thức ngồi nhích ra một bên, trong lòng chỉ nghĩ nên giữ
khoảng cách với cậu ấy, sau đó cúi thấp đầu xuống bắt đầu nghịch nghịch mấy
ngón tay một cách buồn tẻ.
“Đa Lâm, cậu…”
“Ha ha, đúng thật, lâu quá không gặp! Lần này quả thật rất cám ơn cậu, ha ha,
nếu không có cậu thì không chừng Chính Triết đã xảy ra chuyện rồi!” Tôi vội vã
cắt ngang lời cậu ấy muốn nói, tôi sợ không cẩn thận sẽ rơi nước mắt mất, đến
lúc đó tôi nhất định sẽ làm lộ tẩy hết mọi tình cảm vốn chôn giấu trong lòng
bấy lâu.
Đến ngay cả lúc cậu ấy gọi tên tôi, tôi cũng vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ,
và vẫn luôn có một cảm giác đau buồn đến mức muốn khóc…
Đa Lâm ngốc! Mày còn đang lo sợ bất an điều gì nữa đây? Đừng nghĩ phức tạp quá,
giữa mày và Thừa Tầm vốn chẳng có quan hệ gì đặc biệt mà, không phải sao? Chỉ
là lớn lên từ nhỏ bên nhau thôi, mày đừng có nghĩ mọi việc phức tạp quá! Chỉ
cần nói chuyện với cậu ấy bình thường là được rồi, giống như trước đây thì
không tốt hay sao?
“… Thế à… … không có gì, lao động chân tay thôi mà… hơn nữa, tớ cũng chẳng muốn
thấy người nào chết trước mặt tớ nữa.” Thừa Tầm cười với tôi, ý vị sâu xa mà
nói thế.
Hử? Không muốn thấy ai chết trước mặt cậu ấy nữa? Tại sao cậu ấy lại nói thế?
Câu nói này… nghĩa là gì chứ?
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt tươi cười của cậu ấy, ánh mắt lại chẳng cách gì
rời ra được. Ba năm rồi, đã ba năm rồi không được nhìn thấy gương mặt thân
thuộc này, nụ cười thân thuộc này rồi.
Trong lòng phút chốc cảm thấy buồn phiền… Rất muốn hỏi, rất muốn hỏi cậu ấy vì
sao lúc đầu không từ biệt mà đã đi, rất muốn hỏi lúc đầu vì sao cậu ấy đột ngột
rời xa…
Nhưng, lời muốn nói lại nghẹn trong cổ, không thoát ra nổi.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn khuôn mặt khiến tôi thấy đau lòng nữa.
“… Này, Doãn Đa Lâm, cậu không quen tớ nữa à?” Giọng Thừa Tầm đột nhiên vút cao
lên, y như đang chất vấn một người lạ vậy.
“Hả? Cái gì? À… quen… quen chứ…” Tôi giả như hờ hững trả lời.
“Thế tại sao cậu không nhìn vào mắt tớ? Thế tại sao cậu không cười với tớ một
chút? Cậu thế này là sao hả?” Thừa Tầm nghiêm túc hỏi.
Không phải không muốn nhìn vào mắt cậu, cũng không phải không muốn cười với
cậu… chỉ là, tôi sợ sẽ không kiềm chế nổi mà rơi nước mắt thôi, tôi sợ tôi sẽ
để lộ tất cả tình cảm của mình mất… tha thứ cho tớ nhé, Thừa Tầm, thật lòng xin
lỗi cậu.
“Cô ơi! Cẩn thận!!!” Đột nhiên, phía trước vọng đến một tiếng hét khẩn cấp,
tiếp đó là một vật đen mờ mờ lao như bay về phía này …
Cái gì? Tệ thật! Là… là bóng đá sao?
Tôi ngơ ngác ngồi đờ đẫn ở đó, bỗng nhiên, một bóng người mạnh mẽ vụt qua trước
mắt tôi, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, không biết vật gì đã tiếp xúc thân mật
với đất cát thế nữa…
A… đầu tôi… đau đau đau quá… Hử… hả? Đợi đến lúc tôi định thần lại, phát hiện
ra tôi đang nằm đè lên ngực một người, mà cái người đang bị tôi đè lên ấy…
chính là Thừa Tầm!
Tôi hoảng hốt mở to đôi mắt, trời ơi! Mặt tôi bây giờ nhất định có thể nấu chín
được mấy bình nước ấy nhỉ?
Sao rồi? Này, Thừa Tầm, sao cậu không động đậy gì vậy? Sao cậu ấy không mở mắt
ra? Cậu sao vậy hả? Tim tôi lập tức như bị thắt lại!
“Hàn… Hàn tiên sinh… này, Hàn tiên sinh! Ông bị sao thế hả? Hàn tiên sinh… Này!
Thừa… Thừa Tầm! Thừa Tầm ơi, cậu sao rồi? Tỉnh dậy đi! Thừa Tầm!” Tôi khuỵu
xuống bên ngực cậu ấy lay lắc mãi, sao thế này? Cậu ta chắc không bị quả bóng
đá trúng vào đầu thành ra dở người đấy chứ? Sao lại thế này? Tôi suýt tí nữa
hoảng đến nỗi khóc ầm lên.
Đột nhiên, cậu ấy len lén mở một mắt ra cười tít với tôi, tôi hết hồn đến mức
nhảy vọt lên khỏi người cậu ấy, vội vã chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo vừa nãy
bị làm cho rối tinh lên.
“Nè, Doãn Đa Lâm! Chẳng phải cậu không quen biết tớ à? Làm gì mà như sắp khóc
thế, có phải đau lòng vì tớ không?” Thừa Tầm đứng lên, phủi phủi bùn đất dính
trên người, nói như nhìn thấu tôi.
“Ai… ai đau lòng chứ? Cậu đừng nói nhảm!” Tôi vội vã làm ra vẻ thờ ơ, cứng nhắc
đáp trả lại.
“Thế làm gì mà ra vẻ sắp khóc chứ?” Thừa Tầm giễu cợt.
“Nhảm… nhảm nhí gì vậy? Cậu mới là sắp khóc thì có!” Tôi không chịu thua, trả
lời.
“Tớ về đây, chẳng lẽ cậu… chẳng lẽ cậu không vui hả?” Thừa Tầm vẻ hơi thất vọng
nhìn tôi.
“… Chuyện đó… chuyện đó… vừa nãy, cám… cám ơn cậu nhé! Ngại quá, tớ còn có
việc, tớ phải về lớp trước đây! Tạm biệt!” Nói xong, tôi giấu gương mặt đỏ bừng
lên, quay người chạy biến.
Thừa Tầm dường như vẫn đứng đó, nhưng tôi không có can đảm quay đầu lại xác
định xem cậu ấy đã đi rồi hay chưa.
Cậu ấy đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, tôi vốn chưa chuẩn bị tâm lý tí xíu
nào! Trong ba năm, một người biến mất không tăm tích lại đột ngột trở về bên
cạnh tôi, bảo tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi nhất định rất thảm hại nhỉ? Tôi
giống như một kẻ tháo chạy trước mặt cậu ấy vậy!
Thật đó, Doãn Đa Lâm đã không còn là Doãn Đa Lâm ba năm trước nữa rồi, mà Hàn
Thừa Tầm cũng đâu còn là Hàn Thừa Tầm của ba năm về trước nữa! Tất cả đều là
quá khứ rồi, tất cả đã kết thúc… Doãn Đa Lâm, đừng ngốc nghếch nữa! Đừng ôm ấp
hy vọng gì đối với Thừa Tầm nữa, hai người ba năm trước đã không được ở bên
nhau thì hai người của ba năm sau cũng không thể…!
Nhưng mà, tại sao cho đến tận bây giờ… tôi vẫn thích tên đó hoài vậy?
2.
Thờ ơ bước trên con đường về nhà, di động của tôi đột
ngột ting ting tang tang vang lên, tôi vội vã hoàn hồn lại móc điện thoại ra
nhìn sơ màn hình hiển thị, là số của Hiền Chu.
“Alo, Hiền Chu hả?”
“Tớ nè tớ nè! Đa Lâm, bây giờ cậu đang ở đâu thế?” Bên kia điện thoại vẳng đến
giọng Hiền Chu vui vẻ hào hứng gấp trăm lần thường ngày.
“Tớ hả? Ô, tớ vừa đi làm về, bây giờ đang trên đường về nhà… Sao? Hôm nay cậu
không phải lên lớp à?”
“Ừ ừ, trường bọn tớ hôm nay có hoạt động lễ lạc gì đó, quả thực chán muốn chết,
tớ không đi! Phải rồi, Đa Lâm, cậu tan sở rồi có việc gì nữa không?”
“Ôi, không có, không có việc gì khác cả!” Tôi bình thản trả lời.
“Thật chứ? Ồ, tốt quá! Vậy đợi lát nữa bọn mình đi uống một ly đi! Hà hà, tớ có
việc quan trọng muốn báo với cậu!” Hiền Chu cũng chẳng biết là chuyện gì mà hôm
nay giọng mình tỏ ra có sức sống và chí khí lạ thường.
Chuyện quan trọng? Liệu có chuyện quan trọng gì mới được chứ? Tôi cảm thấy hơi
bồn chồn.
“Được rồi, tớ sẽ ngồi ở trong quán ăn “Thật lòng” bên cạnh trung tâm thành phố
đợi cậu là được, cậu phải đến nhanh đó, nghe chưa? Đừng có như lần trước bắt tớ
đợi suốt hai tiếng nữa nhé!” Tôi có phần bất mãn nhắc lại chuyện cũ, ai bảo con
nha đầu Hiền Chu này cứ trước khi ra ngoài lại lề mề chậm chạp làm chi.
“Ừ ừ! Được được, tớ biết rồi! Lần này chắc chắn không để cậu đợi lâu đâu! Cậu
đi trước nhé, tớ thay quần áo rồi đi ngay! Bye bye!”
“Tút tút tút…” Tiếng cúp điện thoại, lòng tôi chẳng hiểu sao lại càng cảm thấy
buồn phiền hơn.
Hàn Thừa Tầm, cậu đã về thật rồi, hôm nay tôi đã được nhìn thấy khuôn mặt khiến
tôi mong nhớ suốt ba năm trời, nhưng mà, sao tôi lại cảm thấy đau buồn như thế
chứ? Sau này tôi gặp mặt cậu ấy thì phải tỏ ra thế nào đây?
Hư… tôi nhìn lên trời thở dài một tiếng.
Được rồi được rồi, quên hết mọi chuyện không vui đi! Quên hết mọi chuyện không
tốt đi! Đợi lát nữa uống một ly là sẽ khá lên ngay mà! Tôi hít một hơi thật
sâu, nhấc chân lên đi về phía trung tâm thành phố.
……
“Hiền Chu, cậu cứ rầu rĩ nằm nhà mãi cũng không chịu ra ngoài chơi, có ở cùng
nhau cũng đâu cần phải làm bà chủ nhà chứ! Trường các cậu có phải cũng sắp cho
nghỉ dài ngày rồi không? Nếu đã như thế thì hôm nào đó bọn mình đi dạo phố mua
đồ cho vui! Cậu thấy đề nghị này thế nào?” Tôi và Hiền Chu ngồi trong quán ăn
uống rượu nấu, trên bàn bày đủ thứ điểm tâm và món ăn nhẹ.
“Thì… thì cũng hết cách rồi! Cái tên tiểu tử thối Chính Hạo đó không thích tớ
cứ chạy long nhong ngoài đường, vả lại tớ chỉ cần về trễ thôi là hắn cứ càu
nhàu cằn nhằn tớ mãi không thôi, a a! Đúng là phiền phức chết đi được, tớ lại
không dám chọc giận hắn, để tránh hắn lại lải nhải càm ràm lên lớp tớ nữa…!
Haizzz… không ngờ ở chung lại phiền phức đến thế! Vừa đi học vừa làm việc nhà,
rút mất mười năm tuổi thọ của tớ chứ ít gì!” Hiền Chu vừa uống rượu vừa giơ
nanh nhe vuốt nổi giận nói to.
“… Đương nhiên rồi, thoắt chốc từ một người biến thành hai người, việc phải suy
nghĩ cũng nhiều hơn, hơn nữa hai người còn phải đi học, tất nhiên sẽ mệt mỏi
hơn rồi! Hừ… rõ ràng là ở cùng một nơi, mỗi tuần cũng chẳng gặp được cậu mấy
lần, ngày nào cậu cũng ở nhà với chồng yêu của cậu, hồi cấp ba cũng đã yêu
đương mấy năm rồi, lại thêm ba năm nữa, hai cậu ngày nào cũng ở với nhau nhàm
chán thế mà cũng không thấy phiền hả? Tớ thì thấy buồn chết rồi đây…” Tôi cầm
lấy chai rượu “ừng ực” uống cạn.
“Đa Lâm, sao hôm nay cậu chẳng có tinh thần gì thế này? Có phải đã xảy ra
chuyện gì không?” Hiền Chu đặt chai rượu trong tay xuống, nâng mặt tôi lên quan
sát tỉ mỉ.
“Chẳng có gì xảy ra hết, có thể có chuyện gì chứ? Chẳng có chút xíu chuyện gì
cả! Hừ… cậu đừng quá bận tâm thế!” Tôi miễn cưỡng cười với nó một cái, nhưng
tôi cũng có thể cảm nhận được, gương mặt tươi cười này của tôi mới nhợt nhạt
làm sao.
“A! Đúng rồi đúng rồi! Hôm nay tớ nghe được từ chỗ Chính Hạo một tin tốt lành
đây! Đúng là đã khiến tớ bàng hoàng hết cả người ấy! Này này, Đa Lâm, cậu nghe
tớ nói! Cậu có biết hôm nay ai trở về rồi không? Cậu có muốn biết không? Tớ đã
ngây cả người ra khi biết đó!”
“… Ai vậy?” Tôi buồn rầu hỏi.
“Tớ mà nói ra thì bảo đảm cậu sẽ hết hồn! Chắc chắn là thế!” Hiền Chu lải nhải
nói không ngớt, lại còn khoa chân múa tay nữa chứ.
“Ây cha, đúng là…, thế thì cậu còn không nói nhanh đi? Đừng có vòng vo nữa! Mau
nói xem!” Tôi hơi nóng nảy quát to lên.
Cái tên Hiền Chu này đúng là càng ngày càng lắm mồm, thật đáng thương cho Chính
Hạo ngày nào cũng phải sống cạnh nó.
“Cậu đừng gấp thế, nghe tớ từ từ nói cho cậu biết ai đã về nhé!”
“Mau nói đi!” Tôi quả thực sắp bị nó chọc tức điên lên rồi đây.
“Là Thừa Tầm! Hàn – Thừa – Tầm!” Hiền Chu sợ tôi nghe không rõ, nói ra từng chữ
từng chữ.
“Phụt!”
Phản ứng đầu tiên của tôi là phun hết toàn bộ chỗ rượu hồi nãy vừa uống ra,
hành động này đã thu hút toàn bộ ánh mắt ghê tởm của khách khứa xung quanh.
“Nhìn đi nhìn đi! Tớ nói là kinh ngạc đến cực độ mà! Chẳng sao, lúc đó tớ nghe
Chính Hạo nói cũng phản ứng y hệt cậu!” Hiền Chu gật gù đắc ý, thật không biết
có gì mà nó lại hài lòng thế.
“Cậu… Hiền Chu… vừa nãy cậu… cậu nói ai đã về hả? Cậu… cậu nói là Thừa Tầm?”
Trời ạ, thì ra Chính Hạo cũng đã biết rồi, thì ra là thế, tại sao tôi cảm thấy
chỉ mình tôi bị lừa đến mụ mẫm nhỉ?
Ha ha, tức cười thật đấy… hình như chỉ mình tôi là bị bỏ lại thôi…
Nhưng mà, tại sao Thừa Tầm không nói tôi biết mà lại nói cho Chính Hạo trước
chứ? Thanh mai trúc mã tôi đây trong mắt cậu ta, quả nhiên chẳng là gì sao?
Nghĩ đến đây, tôi không ngăn được cảm giác hụt hẫng.
“Đúng thế đúng thế! Chính là Thừa Tầm, nghe Chính Hạo nói hình như hôm nay cậu
ấy vừa từ nước ngoài về! Ra nước ngoài ba năm cuối cùng cũng về rồi, tớ và
Chính Hạo đề nghị đến chỗ Hiểu Anh tổ chức một buổi tụ họp chúc mừng Thừa Tầm,
chúc mừng cậu ấy cuối cùng đã trở về! Thế nào? Đề nghị tuyệt chứ? Hà hà hà hà!”
Đôi mắt đầy chờ đợi của Hiền Chu sáng lên.
Hả? Gì chứ? Chúc mừng… tiệc chúc mừng à?
Nghe đến đây, để kiềm chế nước mắt mình khỏi tuôn rơi, tôi lại tu rượu ừng ực.
“Đa Lâm, chẳng phải cậu cũng rất nhớ Thừa Tầm à? Ha ha, vừa hay! Hôm đó tớ cũng
sẽ nói Triều Nhất và Vũ Thành đến luôn, mọi người tụ tập lại cùng chúc mừng cho
Thừa Tầm! Đa Lâm, cậu thấy thế nào?”
“Ai… ai nhớ hắn chứ? Hiền Chu, cậu đừng nói nhảm!” Tôi chau mày, miệng không
khớp lòng phản ứng lại.
“Đa Lâm, cậu đừng lừa người ta nữa! Trong ba năm, cậu là người nhớ Thừa Tầm
nhất không phải sao? Ngày nào cũng nhắc đến Thừa Tầm, bây giờ làm gì mà cậu
cứng đơ miệng mồm thế? Cậu đang giận Thừa Tầm lúc đó đi mà không nói hả? Nhưng
bây giờ cậu ấy đã về rồi mà! Tất cả đã là quá khứ rồi! Cậu thế này thì làm sao
Thừa Tầm biết được là cậu nhớ cậu ấy chứ?” Hiền Chu nhè nhẹ nhíu mày, trong
giọng nói có ý trách móc.
“Tớ không cần hắn biết, càng không muốn hắn biết…” Tôi nhắm nghiền mắt hít một
hơi thật sâu, giọng hơi nghẹn lại.
“Đa Lâm…” Hiền Chu vẫn muốn nói thêm gì đó, nó mở miệng ra nhưng cuối cùng vẫn
bị lý trí ngăn lại.
Haizzz… Doãn Đa Lâm, mày làm gì mà lại nói như tất cả mọi chuyện đều do lỗi
Thừa Tầm vậy? Tuy trong lòng tôi biết không phải là lỗi của Thừa Tầm, cậu ấy
chưa từng biết đến tình cảm của tôi, vậy nên, cậu ấy vô tội, cậu ấy không hề
sai gì cả… Không phải thế sao?
Người sai, chỉ có mình mày thôi, Doãn Đa Lâm…
3.
Tuy tôi có trăm ngàn cái không tình nguyện nhưng để tổ
chức tiệc chúc mừng cho Thừa Tầm nên chủ nhật này cũng đã phải đến.
Địa điểm chính là trong quán café Happy Angel của Hiểu Anh đã được đặt sẵn.
Hiền Chu dường như có ý muốn mời cả Khương Tải Hoán đến buổi tiệc này, nhưng vì
Thừa Tầm rất ghét anh ta nên tên của anh ta không xuất hiện trong danh sách
khách mời.
Nhưng cũng được, như thế thì tôi đỡ phải khó xử khi đứng giữa… Đây không phải
là tôi ích kỷ mà tôi nghĩ cho mọi người thôi, chỉ cần nghĩ đến sự xuất hiện của
Khương Tải Hoán thì sẽ khiến cả bầu không khí tụt xuống âm mấy độ, toàn thân
tôi sẽ không ngăn nổi rùng mình liên tục cho xem.
Hư… tôi phải làm bộ mặt thế nào để đối diện với Thừa Tầm đây? Làm sao mới có
thể có vẻ không ngượng ngập chứ? Làm sao mới khiến không khí ấm áp hơn?
Tôi quả thực sợ mình làm không nổi… haizzz, phiền thật đấy, thôi đi, cứ đi một
bước rồi tính một bước vậy, trước tiên thì không cần nghĩ nhiều là được.
Quán café… đáng ghét, sao lại phải đặt ở quán café tên Hiểu Anh mở chứ? Phải
biết là quán café của Hiểu Anh cách nhà chúng tôi rất xa rất xa chứ? Hu hu… để
tiết kiệm tiền đi xe tội nghiệp ít ỏi tôi đành phải lê cái thân xác mệt mỏi,
cứng ngắc mà đi bộ đến quán café của Hiểu Anh thôi.
Ôi ôi! Cuối cùng cũng đến rồi, nhìn thấy biển hiệu lớn của quán, tôi kích động
đến mức hai mắt sáng rực lên!
“Cạch…”
Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn của quán.
“Ting ting tang tang…”
Phong linh trên cửa reo lên những tiếng lảnh lót.
“Ây! Hiểu Anh, tớ tới rồi đây.” Tôi cười tít mắt với bạn tốt.
“A! Đa Lâm! Cậu tới rồi! Hà hà, cậu đến sớm thật đấy, là người đầu tiên đó!” Bà
chủ Trịnh Hiểu Anh thấy sự xuất hiện của tôi liền vội vã làm động tác chữ “V”
chiến thắng với tôi.
Tôi hiếu kỳ mở to mắt lên nhìn bốn bề một lượt, lạ quá? Ở đây ngoài Hiểu Anh và
tôi ra thì thật chẳng có ai khác nữa, đến cả bóng người phục vụ tôi cũng chẳng
thấy, rốt cuộc đây là chuyện gì?
“Hiểu Anh… làm… làm sao thế? Quán của cậu chắc không vắng thế chứ? Sao chỉ có
mình tớ mà chẳng thấy khách khứa gì hết vậy? Nếu cứ thế này thì cậu đóng cửa
quán sớm đi là hơn!” Tôi hơi băn khoăn thắc mắc.
“Cái gì chứ? Không phải thế đâu, quán của tớ bình thường đông kinh khủng! Chỉ
có điều hôm nay là ngoại lệ, cậu không thấy ở ngoài cửa tớ đề biển “tạm ngừng
kinh doanh” à? Vì hôm nay đặc biệt tổ chức tiệc cho Thừa Tầm mà, tất nhiên sẽ
chỉ có đám bọn mình tụ tập thôi! Hà hà, cậu nói xem phải không?” Hiểu Anh đắc ý
giải thích cho tôi, chẳng qua chỉ tổ chức một buổi họp mặt thôi mà, có cần khoa
trương thế không?
Còn “tạm ngừng kinh doanh”? Đúng là…
“Nào nào, Đa Lâm, cậu là người đầu tiên tới đây! Muốn uống chút gì không? Tất
cả đồ hôm nay đều miễn phí tặng cho mọi người, không có quán thứ hai nào thế
đâu đó!” Hiểu Anh tay cầm dao thái rau vừa làm đồ ăn vừa tươi cười hỏi tôi.
“Thế thì, tớ uống nước cam tươi! Ly to đặc biệt nhé!”
“Hừ… con nha đầu này, còn tính lợi dụng cháy nhà để hôi của hả?” Hiểu Anh vừa
nói vừa bất lực đảo mắt.
“Thật là, cái gì mà cháy nhà hôi của? Đừng nói chuyện khó nghe thế được không
nào? Đã tặng miễn phí thì tớ đương nhiên phải biết quý cơ hội hiếm hoi này rồi!
Càng quý hơn là Hiểu Anh người đại keo kiệt nữa chứ!” Tôi cười lè lưỡi, còn làm
mặt hề với Hiểu Anh.
“Đúng là… nha đầu này!” Hiểu Anh hết cách đành cười to lên, sau đó đặt một ly
nước cam siêu bự xuống trước mặt tôi.
“Woa! Tốt quá! Hiểu Anh tớ yêu cậu!” Tôi hào hứng vỗ tay, vội cầm ống hút uống
rất ngon lành.
“Cạch…”
Cửa quán lại bị đẩy ra.
“Ting ting tang tang…”
Bên tai lại vang lên một loạt tiếng phong linh trong trẻo.
“Á á, mệt chết đi thôi! Cuối cùng cũng tới rồi! Trịnh Hiểu Anh, bọn tớ tới
rồi!”
“Đa Lâm, úi chao! Cậu tới sớm thật đó, lại bị cậu cướp mất vị trí đầu tiên rồi!
Tớ còn tưởng bọn tớ là người đầu tiên nữa chứ!”
Hà hà, lần này là hai cái mồm luôn thân thân mật mật Chính Hạo và Hiền Chu đó, hai
người tay trong tay bước vào, còn mang đến một túi đầy bia và nước trái cây,
hic… hình như chỉ có tôi tay không đến đây thôi, vẫn cảm thấy mặt mình dày quá.
Tiếp đó là Vũ Thành, Triều Nhất…
Những đứa bạn thân thiết thời học cấp ba đã tề tựu đông đủ, mọi người ồn ào náo
nhiệt, nói nói cười cười, giống như thời gian đã quay ngược lại 3 năm về trước,
trong lòng tôi trong thoáng chốc như có được sự an ủi, cảm giác rất hạnh phúc,
tôi không ngăn được lòng mình thầm mỉm cười.
Được ở bên mọi người, thật là tốt!
“Cạch…”
“Ting ting tang tang…”
Cửa quán lại bị mở ra lần nữa.
“Ô! Mọi người đều ở đây à!”
Thình thịch!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, tim tôi thoắt nhiên nhảy thót lên thật mạnh.
Trời ạ, tôi đã quên béng mất, thì ra… cậu ấy cũng đến đây, sao tôi lại có thể
quên béng đi việc quan trọng này cho được?
Hư… trong lòng bỗng cảm thấy vừa sợ hãi vừa căng thẳng…
“A! Thừa Tầm! Cậu cũng đến rồi! Sao mà chậm thế hả? Mọi người đều đang chờ cậu
đó! Đợi lát nữa phải phạt cậu một ly mới được!” Chính Hạo cười tinh ranh, cậu
ta đảo mắt một vòng về phía Thừa Tầm, lại đảo mắt về phía tôi, sau đó cười càng
kỳ dị hơn.
Hử… cái tên Chính Hạo này, làm gì mà cười ám muội thế hả? Làm gì thế!!! Tôi cảm
thấy mặt mình nóng dần lên.
“Ha ha, xin lỗi, vừa nãy ngủ trưa một giấc đã quá, lúc tỉnh dậy đã thấy trễ
rồi!” Thừa Tầm bước đến bên cạnh bàn ăn, đôi mắt cong cong như trăng non cười
cáo lỗi.
Không hiểu vì chuyện gì… là ảo giác của tôi chăng? Tại sao tôi cảm thấy Thừa
Tầm trong ba năm rời xa lại trở nên chín chắn hẳn, không còn là đứa con nít
chưa gì đã nổi giận, chưa gì đã tỏ ra thiếu gia như trước kia nữa… Hơn nữa, cậu
ấy trước đây có làm sai việc gì thì đánh chết cũng không chịu xin lỗi… Nhìn
thấy cậu ấy bây giờ, tôi không nhịn được phải mỉm cười, trong lòng cảm thấy rất
yên vui.
Rốt cuộc, là ai đã khiến cậu ấy thay đổi nhiều như thế? Mới nghĩ đến người mà
không phải tôi ấy, tôi đã cảm thấy hụt hẫng rồi…
“Này Hàn Thừa Tầm, nước ngoài tốt đến thế thật sao? Làm gì mà đi là đi liền một
lúc 3 năm vậy, bên đó có người ngoài hành tinh hả? Nếu mà cậu không quay trở
về, tớ còn tưởng cậu đã quên hết bọn này rồi nữa đó!” Hiền Chu liếc mắt, đứng
một bên nói chua chát.
“Hiền Chu, em nói nhảm gì vậy?” Vừa nói, Chính Hạo vừa vội vã đẩy đẩy cánh tay
Hiền Chu, ý bảo nó ngậm miệng lại.
“Đúng đó đúng đó! Hiền Chu, vừa ăn nhiều thế mà không đủ tống đầy miệng à? Nói
ít thôi được không? Chẳng phải Thừa Tầm đây đã về rồi hay sao?” Hiểu Anh cũng
bực tức vỗ vào đầu Hiền Chu.
“Tớ… tớ đâu có nói sai gì đâu! Thật là! Mọi người làm gì mà dữ thế!”
Thừa Tầm chẳng nói gì cả, chỉ nhè nhẹ nhếch nhếch khóe miệng cứng đơ lên, nhún
nhún vai, sau đó cậu nhẹ nhàng kéo ghế ra, ngồi kế bên tôi.
Thịch!
Người tôi đột nhiên như bị co rút lại! Trời ơi! Tên này làm gì mà lại lặng lẽ
ngồi bên tôi thế này? Mặt tôi bây giờ chắc chắn là nóng lắm! Làm ơn đi, có nhầm
không vậy?
Để tránh chạm phải mắt cậu ấy để rồi nảy sinh ra lúng túng ngại ngùng, tôi cẩn
thận nhẹ nhàng nhích nhích ghế sang bên kia, giữ một khoảng cách an toàn với
cậu ấy…
Hư… thế này thì được rồi, tôi yên tâm vỗ vỗ lên ngực thở ra một hơi…
Hiểu Anh ngồi bên cạnh như thấy được tôi đang căng thẳng, nó kéo tay tôi, nhỏ
giọng nói thì thào bên tai: “Hầy, Đa Lâm, Thừa Tầm vừa mới về, cậu nói chuyện
nhiều nhiều với cậu ấy đi! Đừng có ngồi đờ ra đó mãi thế, cậu ấy khó khăn lắm
mới về được đó… Nghe rõ tớ nói không hả?”
Hả? Ý gì đây? Tôi có phần kinh ngạc nhìn trân trân Hiểu Anh.
Khó khăn lắm mới về được? Thừa Tầm về nước khó khăn lắm sao? Sao lại thế này?
Cách nói lạ lùng quá…
Có điều… nói đi nói lại, tại sao Hiểu Anh không gọi Thành Vũ Tuyết đến đây?
Chính vì mừng Thừa Tầm vừa trở về, chẳng phải càng nên gọi Thành Vũ Tuyết đến
à? Bên cạnh Thừa Tầm vắng đi Thành Vũ Tuyết, tôi lại thấy hơi kỳ kỳ… Hư… tôi
làm sao thế này? Trước đây chẳng phải rất ghét Thành Vũ Tuyết cứ quấn mãi lấy
Thừa Tầm hay sao?
“Hiểu Anh”, tôi nép sát vào người nó nói khẽ, “Cậu không gọi Thành Vũ Tuyết đến
à? Thừa Tầm và nó… chắc cũng rất lâu rồi không gặp nhau đó! Cậu không liên lạc
với nó sao?”
“Không cần, chẳng cần phải làm thế!” Hiểu Anh khoát khoát tay, giọng nói có
phần gượng gạo.
Lạ thật, nó bị sao thế nhỉ? Tại sao gọi Thành Vũ Tuyết đến lại là việc chẳng
cần thiết? Thừa Tầm chẳng phải là thích Thành Vũ Tuyết ư?
“Ba năm không gặp, trong ba năm trời, Thừa Tầm… cậu nhất định rất cực khổ phải
không? Nhưng mà, bây giờ cậu có thể quay về rồi, đúng là quá tốt! Tớ rất vui…
thật sự rất vui…” Chính Hạo nâng ly rượu, giọng nghèn nghẹn, chẳng lẽ là tôi
nhìn nhầm à? Sao tôi lại nhìn thấy trong mắt cậu ta có ánh nước long lanh vậy?
Nghe Chính Hạo nói, Hiểu Anh cũng hơi trầm mặc ngồi một mình bên kia tự rót
rượu cho mình.
“Không sao, Chính Hạo, chuyện đã qua rồi, tớ chẳng sao đâu mà, hà hà.” Thừa Tầm
mỉm cười, lời cậu ấy nói lập tức khiến bầu không khí chùng xuống.
Không chỉ là Hiểu Anh, đến Vũ Thành và Triều Nhất cũng lặng phắt, gương mặt mỗi
người đều tỏ vẻ nặng nề.
Là sao? Chuyện đã qua rồi… câu nói này là ý gì? Tại sao Chính Hạo và Hiểu Anh
đều hệt như đang che giấu việc gì vậy? Vẻ mặt của bọn nó… tại sao lại bi thương
như thế? Thừa Tầm trở về chẳng phải là chuyện tốt sao? Tại sao mọi người đều
không vui vẻ gì thế kia?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ trong ba năm ấy, Thừa Tầm xảy ra chuyện gì sao? Trong lòng
tôi chợt nảy ra dự cảm không lành.
"Sao thế? Chính Hạo, Hiểu Anh, hai người làm gì
mà ủ rũ không vui vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hai người làm trò gì thế?
Hôm nay chẳng phải là buổi tiệc gặp nhau sao? Sao không vui lên một chút?"
Câu hỏi vô tâm của Hiền Chu lập tức khiến cả bầu không khí càng thêm tĩnh lặng.
"Này! Làm gì thế, chẳng phải hôm nay nói là Thừa Tầm vừa từ nước ngoài về,
mọi người muốn chúc mừng thật vui à? Sao mà mặt mày người nào người nấy thảm
não thế kia? Các bạn bị sao vậy hả?" Hiền Chu chau mày đặt ly rượu trong
tay xuống, vẫn kiên trì hỏi.
Tóm lại là chuyện gì đây? Tôi nhìn về phía Thừa Tầm đang ngồi lặng lẽ bên cạnh,
nhãn thần cậu ấy lạnh nhạt, dường như đang ẩn giấu một điều gì đó.
"Thừa Tầm, cậu... cậu ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?" Tôi nghi
hoặc, cuối cùng cũng nhịn không nổi phải hỏi.
Thừa Tầm quay đầu lại nhìn tôi, nhẹ nhàng nhếch nhếch mép, dường như rất cố
gắng rất miễn cưỡng mới cười nổi.
"Không có gì cả, cậu đừng đoán mò, chẳng có gì xảy ra cả đâu, tớ sống rất
tốt."
"Thật không?" Tôi vẫn hơi nghi ngờ hỏi thêm lần nữa.
"Đương nhiên, tốt thật mà." Vừa nói, Thừa Tầm vừa nở một nụ cười rạng
rỡ như hoa hướng dương.
Không đúng... không đúng! Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi! Cậu ấy đang dối
mình... Cậu ấy chắc chắn đang dối mình... Tôi cố thể nhìn ra từ vẻ mặt của cậu
ấy: Cậu ấy nhất định đang nói dối.
"Thừa Tầm!" Chính Hạo ngồi đối diện đột ngột gọi to một tiếng, gương
mặt và tròng mắt cậu ấy đều đỏ lừ, giống như đã uống rất nhiều.
Chính Hạo bỗng nhiên đứng phắt dậy, cậu ta say lảo đảo cầm chai rượu trong tay,
thân người lắc la lắc lư, đột nhiên gạt đổ đĩa trái cây đặt trên bàn xuống đất.
"Hàn... Hàn Thừa Tầm, cậu... cậu đứng lên cho tớ! Đứng lên!"
"Chính Hạo! Cậu đang làm gì thế hả, cậu sao vậy? Cậu uống nhiều rồi! Nhỏ
tiếng chút đi, đừng la hét nữa có được không..." Hiền Chu lo lắng chạm vào
Chính Hạo đang lắc lư lảo đảo, nhưng lại bị cậu ta gạt mạnh tay ra.
"Tránh ra! Đừng lo cho tôi! Ai nói tôi uống nhiều hả? Tôi không có...!
Cậu... Hàn Thừa Tầm, cậu đứng dậy cho tôi! Có nghe không hả? Tôi đang nói cậu
đứng dậy!!!" Giọng Chính Hạo càng lúc càng lớn, tròng mắt cũng càng lúc
càng đỏ.
Trời ơi! Cái tên Chính Hạo này đang phát điên hay sao thế? Tôi có phần lo lắng
nhìn Thừa Tầm đang ngồi cạnh, khuôn mặt cậu ấy không biểu lộ gì nhìn trân trân
vào Chính Hạo đang như bị loạn thần kinh, trong ánh mắt đầy vẻ lãnh đạm.
Sao lại thế này? Bọn họ bị sao vậy? Tại sao Chính Hạo đang bình thường lại vô
cớ nổi giận như thế chứ? Cậu ấy vốn là người rất ôn hòa dịu dàng mà!
"Được rồi được rồi, Chính Hạo, cậu đừng như thằng say thế nữa! Mau ngồi
xuống đi, ngồi xuống đi! Hôm nay là tiệc tổ chức mừng Thừa Tầm trở về mà, mọi
người đều phải vui vẻ thoải mái mới đúng chứ! Cậu đừng phá hoại không
khí!" Hiểu Anh cuống quýt cười ha ha nói, muốn làm dịu bầu không khí càng
lúc càng ngượng ngập này.
"Tớ không có say! Không có!" Chính Hạo ngoác họng ra gào lớn hét lớn
y như con vịt chết, tròng mắt cũng theo đó càng đỏ hơn, điệu bộ như bất cứ lúc
nào cũng sẽ khóc òa lên.
Làm sao thế? Bữa tiệc đang vui sao lại thành ra thế này? Đúng là khiến người ta
không thể giải thích nổi!
"Cậu! Hàn Thừa Tầm! Cậu! Cậu... cậu không phải là đàn ông!!!" Tiếng
hét của Chính Hạo lập tức khiến cả bàn như chết lặng.
Trời ạ! Cái tên Chính Hạo này điên rồi à?! Cậu ta đang nói nhảm gì vậy! Cậu ta
phải chọc giận Thừa Tầm mới cam tâm hả?
Thừa Tầm không nói lời nào, chỉ ngồi lặng lẽ ở đó, gương mặt vô cảm nghe Chính
Hạo hét.
Cậu ấy sao thế nhỉ? Biểu cảm của Thừa Tầm sao lại lãnh đạm thế chứ? Hệt như sợ
rằng cậu ấy có thể lật đổ cả bàn bất kỳ lúc nào, tim tôi không ngăn được nhảy
loạn xạ.
"Hàn Thừa Tầm, nếu cậu là đàn ông thì cậu nói ra hết tất cả đi! Nếu cậu là
đàn ông thì cậu nói hết những chuyện trong mấy năm vừa qua đi! Cứ nghĩ gì trong
đầu là một mình làm hết, không chịu bàn bạc với tôi trước, cứ một mình tự quyết
định... Cậu... cậu rốt cuộc có còn xem tôi là bạn tốt không hả? Hả?! Có phải
không?! Rốt cuộc cậu có xem Mẫn Chính Hạo tôi đây là bạn không hả?! Cậu khinh
thường tôi phải không?! Cậu không tin nổi tôi hả? Tôi chẳng là gì trong lòng
cậu phải không hả?!"
Thừa Tầm đột ngột đứng phắt dậy, nhẹ nhàng lay lay Chính Hạo, lãnh đạm mở
miệng: "Chính Hạo, đừng như thế, tớ không hề có ý đó, cậu uống say
rồi!"
"Tôi không say! Tôi không say! Tôi rất tỉnh táo! Trước đây cũng chưa hề
tỉnh như bây giờ! Cậu... cậu là thằng nhu nhược! Cậu là thằng hèn nhát! Rốt
cuộc cậu muốn giấu giếm mọi thứ đến bao giờ? Cậu muốn giấu đến chết luôn hả? Có
gì mà lo lắng chứ! Có gì mà phải sợ chứ?! Sợ cái gì? Lo cái gì? Nói hết những
lời cậu muốn nói cho cô ta biết đi! Nếu không nói thì cô ta sao biết được chứ?!
Cậu cứ thế này để làm gì? Tính làm gì hả?! Cậu vốn đang tránh né! Cậu đang cố
tránh né bản thân cậu!!!"
"Chính Hạo!!"
Mạch đang chạy rần rật trong tai...
Là sao? Giấu cái gì? Thừa Tầm đang giấu chuyện gì? Lo lắng gì? Sợ hãi gì? Tim
tôi thoáng chốc như bị bóp chặt, không dám thở mạnh nữa!
"Được rồi! Được rồi, Chính Hạo, cậu đừng điên khùng như thằng say nữa! Thế
này mất mặt lắm!" Hiền Chu đứng một bên không hiểu mô tê gì, không biết
phải làm sao mới được.
"Hiền Chu, Hiền Chu! Cậu mau dìu cậu ấy vào trong phòng đi, sau nhà bếp là
phòng của tớ đó, cậu mau dìu cậu ấy vào đi!" Hiểu Anh vội cướp lấy chai
rượu trong tay Chính Hạo rồi nói.
"Ừ, ừ! Được, tớ biết rồi!"
"Không say... không say, tôi không say! Tôi rất tỉnh... tôi chưa tỉnh như
thế bao giờ..."
"Được, được! Không say, không say! Được chưa?" Hiền Chu một mặt không
ngớt an ủi Chính Hạo đang say khật khưỡng, một mặt dùng hết sức dìu Chính Hạo
vào trong phòng Hiểu Anh.
Không còn tiếng la hét của Chính Hạo nữa, không khí đột ngột hạ xuống tới mấy
độ.
"Hà hà, thật là...! Cái tên Chính Hạo đó quá biết uống rượu nhỉ... làm cho
say bét nhè thế kia... ha ha..." Hiểu Anh nhỏ giọng nói vả lả vài câu, vừa
như nói với người khác vừa như lẩm bẩm với chính mình.
Trong không khí, một bầu tĩnh lặng.
Tim tôi bị xáo trộn hoàn toàn bởi mấy lời Chính Hạo nói! Không khí bữa tiệc
hình như bị phá hư rồi.
Tóm lại là chuyện gì? Chẳng lẽ trong 3 năm này có chuyện gì mà tôi không biết
đã xảy ra chăng? Chẳng lẽ nói trong 3 năm nay... Thừa Tầm không ra nước ngoài?
Sao có thể...
Khi ý thức đến đây, tôi càng thêm nghi ngờ! Suy nghĩ cặn kẽ một chút, trong 3
năm đó không hề nhận được một bức thư một cú điện thoại nào của Thừa Tầm, thậm
chí đến cả tin tức về cậu ấy cũng chẳng có lấy một giọt... Quả thực quá kỳ lạ,
không phải sao?
Trong 3 năm đó, Thừa Tầm đã ở đâu? Rốt cuộc là làm chuyện gì chứ? Cho dù thế
nào, đến cả một bức thư một cú điện thoại cũng không có thời gian sao?
Hay là cậu ấy... vốn không cách nào viết thư và gọi điện thoại được?
Tôi chầm chậm đưa tay ra, lòng rối bời bịt chặt miệng lại.
"Thừa Tầm..." Tôi đờ đẫn mở miệng gọi.
"..." Thừa Tầm câm lặng, cậu cúi thấp đầu, cũng chẳng nhìn tôi cái
nào.
"Ba năm nay, cậu ở nước ngoài thật chứ? Thật không?" Tôi có thể nhận
ra giọng nói của mình đang run nhè nhẹ.
"Cậu sao vậy? Sao lại hỏi thế? Cậu muốn tớ nói gì?" Thừa Tầm quay đầu
lại, lặng lẽ nhìn tôi, giọng nghèn nghẹn.
"Tớ..." Tôi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại
trong cổ họng.
"..."
"Cậu ở bên đó, sống rất tốt phải không?" Tôi cúi đầu, không dám nhìn
vào mắt cậu ấy.
"Ừ, rất tốt, tốt vô cùng." Cậu ấy thoải mái trả lời, hệt như đang nói
chuyện của người khác vậy.
"Thế à? Thế thì tốt... như thế thì tốt." Tôi thẫn thờ cười, câu
"thế à" vừa giống như hỏi ngược lại vừa giống đang cảm thán.
"Xin lỗi nhé, tớ còn chút việc, hôm nay tớ phải về trước đây." Thừa
Tầm đứng dậy, nói nhỏ một tiếng với mọi người, sau đó đi thẳng ra cửa không
quay đầu nhìn lại.
"A, Thừa Tầm, sao cậu..." Hiểu Anh há nửa miệng ra, không ngậm lại
nổi, mà nói cũng không ra.
"Ting ting tang tang..."
Âm thanh trong trẻo của chiếc phong linh lượn lờ trong gió.
Nhìn theo bóng Thừa Tầm dần khuất sau cửa, tôi mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại,
trong tim mờ mịt trống rỗng.
Tóm lại là chuyện gì ?
Chính Hạo cậu ấy... rốt cuộc muốn nói gì thế? Nhưng Thừa Tầm, lại như đang muốn
che giấu chuyện gì? Trong đó, nhất định có bí mật mà tôi không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT