Nghĩ xem phụ thân hắn là thủ phủ cả nước,ngay cả hoàng thượng cũng
cùng phụ thân hắn cũng xưng huynh gọi đệ,mà hắn và mười hai hoàng tử có
thể nói là huynh đệ,từ nhỏ đến lớn ai dám không nghe hắn?Huống chi ở
nhà,nữ nhân không có bất kỳ địa vị,muốn nàng câm miệng biết điều một
chút,muốn nàng mở miệng,thì nói lời ngon tiếng ngọt lấy lòng nam
nhân,làm một tiểu nữ nhân dựa vào nam nhân là được.
Dám lấy đèn lồng đập vào đầu hắn cũng chỉ có mình nàng,hơn nữa nhóc con này còn cao chưa đến vai hắn.
“Ta nói,nàng dám đập ta,nàng,muốn,chết à!” Hắn lặp lại từng chữ lời
ban đầu nói,sau đó dùng lực lay động nàng,gầm thét như sư tử rồng, “Nói
như vậy nghe được chưa?”
“Ta còn. . . . . .”
“Không cho phép giả bộ ngu!”
Lôi Hào lại — rống giận,Hoắc Tiểu Ngọc thân thể cứng ngắc không dám
động, nam nhân này. . . . . . Có phải Lôi công đầu thai hay không nha?
Lại yêu thích rống to thế.
Hoắc Tiểu Ngọc dư quang khóe mắt thấy nam nhân khác đang nhìn vào nàng,bọn họ đều đang cười.
Hoắc Tiểu Ngọc không hiểu,theo trong miệng Liễu Nguyệt theo nói bốn nam nhân biến thái chính là bốn người trước mắt này sao.
Lôi Hào, Hàn Thiên,Thủy Diêm,Cảnh Tĩnh, ở trong Thành Công Văn Học Viện được phong làm Tứ Toàn Công Tử.
Nói đến Tứ Toàn chỉ chính là cầm,kì,thư, họa tất cả đều là người nổi bật.
Bốn người ưu tú,huyết thống cao quý gia thế làm cho người ta hâm mộ,
dáng ngoài tuấn lãng lại càng khiến các nữ nhân thiên hạ khuynh tâm
không dứt.
Nhưng có lẽ cũng bởi vì có gia thế hiển hách,bốn thiên chi kiêu tử
trở nên khinh bạc ngạo mạn,trong mắt không có người,nhất là đối với nữ
nhân.
Hoắc Tiểu Ngọc lần đầu nhìn thấy bốn nam tử xuất sắc như thế,trời cao cực kỳ thiên vị bọn họ,đem cái nào tốt nhất cũng cho bọn họ.
Thật không công bằng!
Phát hiện ánh mắt của nàng bay về hướng những người khác,Lôi Hào sinh lòng không vui,đưa tay nắm người cô,ép nàng nhìn về phía hắn.
“Ta đang nói chuyện với nàng,phải nhìn ta.” Hắn bá đạo nói.
“Huynh làm gì? Buông.”
Nàng bị nam nhân thô lỗ này làm đau quá,một chút nữa nhất định thâm tím cho coi.
“Ta nói nhóc con thì không nên đến nơi này,vừa thấy được nam nhân đã
chảy nước miếng,tròng mắt còn sắp rơi ra.” Lôi Hào giọng nói mang theo
xem thường,ẩn bên trong là mùi giấm ngay cả hắn cũng không biết.
Hắn không biết,nhưng ba người bạn hắn lại nghe được,ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn sang hắn.
“Huynh đang nói gì? Người chảy nước miếng là huynh sao?” Hoắc Tiểu Ngọc không cam lòng yếu thế đáp trả.
“Nàng. . . . . .”
Bên tai truyền đến tiếng cười làm gương mặt tuấn tú Lôi Hào đỏ lên,càng thêm thẹn quá thành giận.
Đám người đáng ghét,không giúp đỡ còn cười hắn.
“Huynh muốn làm gì?” Nàng đưa tay kéo lấy vạt áo hắn,dùng sức lôi
kéo, cố ý nói tàn ác: “Ta mới không sợ huynh,mập mạp chết bầm!”
Lời kia vừa thốt ra,chỉ nghe bốn phía truyền đến tiếng hít thật
mạnh,nàng không hiểu quay đầu nhìn lại,kinh ngạc lúc nào tới nhiều người như vậy?
Bất quá vẻ mặt bọn họ toàn bộ không thấy Lôi Hào khó coi.
Nhưng nàng không sợ,nàng cho hắn chẳng qua chỉ là con cọp giấy phô
trương thanh thế,nói nữa,hiện trường nhiều người vậy,hắn nhất định sẽ vì mặt mũi mà đầu hàng .
Cho nên,nàng không sợ.
Lôi Hào cố gắng nén vọng động muốn giết người,hắn mập nơi nào? Lại dám gọi hắn mập mạp chết bầm?
Hắn cần phải bóp chết nàng!
Ba người khác vội vàng kéo hắn ra,Hàn Thiên gấp giọng căn dặn: “Giữ chặt,đừng buông tay.”
“Buông,ta muốn giết con nhóc đó! Nó dám nói ta mập mạp chết bầm?Nhóc
tên là gì? Nói ra,ta vui sẽ khắc tên lên mộ bia dùm ngươi.” Lôi Hào
nghiến răng nghiến lợi nói,không ngừng muốn xông qua,Hoắc Tiểu Ngọc sắc mặt tái mét,lùi lại từng bước.
“Cô nương,cô không nên cố ý cười nhạo khuyết điểm người ta,cũng khó trách hắn tức giận như vậy.”
“Nhưng mà. . . . . . Hắn mập a!” Nàng nói không có sai.
“Ngươi——” Lôi Hào giãy dụa lực đạo tăng nhiều,Thủy Diêm cùng Cảnh Tĩnh thiếu chút nữa bắt không được.
Trên thực tế Lôi Hào tuyệt không mập,bất quá vóc người hắn tương đối
cao lớn,tràn đầy cứng cáp phái nam,mà hắn cũng tự nhận mình có “Vóc
người hoàn mỹ” .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT