Sáng sớm hôm sau,khí trời mờ mịt tựa hồ sắp mưa.

Hoắc Tiểu Ngọc rửa mặt xong,chuẩn bị đến Tàng thư quán làm công việc quét dọn,bởi vì nàng đồng ý Liễu Nguyệt làm việc để trả nợ học phí,cho nên không thể lười biếng.

Dọc theo đường đi,nàng trong lòng không ngừng cầu nguyện không nên để nàng gặp nam nhân kia.

Vừa nghĩ tới ngày hôm qua nàng uống đến bất tỉnh,nếu như bị cha nàng biết,nàng làm sao đối mặt cha cộng thêm tất cả lớn nhỏ trong nhà họ Hoắc.

Bất quá nghe tiểu Mi nói,chuyện nàng ngày hôm qua uống rượu say truyền khắp toàn bộ học viện,mọi người đều biết nhưng không có một người dám nói ra ngoài.

Nguyên nhân chỉ có một,bởi vì từng bị nghiêm nghị uy hiếp qua.

Hừ! Chuyện ngày hôm qua hắn cũng có phần,nhất định là sợ mất thể diện,mới đi uy hiếp không cho mọi người nói,nhất định không phải là phải bảo vệ thanh danh nàng.

Hoắc Tiểu Ngọc cố ý nghĩ như vậy,để che dấu cảm giác của mình dành cho hắn.

Hắn bất quá chỉ là công tử có tiền,bất học vô thuật khuếch đại gia thế,nếu như không phải phụ thân hắn có tiền,hắn căn bản chẳng là cái gì.

Nhưng trong lòng nàng có một thanh âm nho nhỏ phản bác: Lôi Hào là một trong Tứ Toàn công tử,nếu được xưng”Tứ Toàn”,đương nhiên tinh thông cầm kỳ thi họa,không phải là dạng ngu ngốc tốt mã.

Nàng còn chưa đáp lại lời này,một thanh âm khác vang lên trước:Nam nhân đó cười nhạo nữ nhân đọc sách là trẻ con,nhàm chán ngay cả heo chó cũng không bằng,nàng Hoắc Tiểu Ngọc mới không thích hắn.

Nhưng hắn hôn ta,đó là nụ hôn đầu cũng. . . . . .

Nhưng ngươi đâu phải nụ hôn đầu của hắn.Chớ ngốc,công tử ca như hắn chỉ xem nữ nhân như trò vui,ngươi đừng bị hắn ta lừa.

Nhưng ——

Không có nhưng,tất cả chỉ là cảm giác sai lầm của ngươi——

Hoắc Tiểu Ngọc dùng sức lắc lắc đầu, “Đủ rồi,không được nghĩ nữa.”

Thấy nàng lẩm bẩm tự nói,một gã thư đồng không dám đến gần nàng,hắn không ngừng quay đầu nhìn bốn phía,tựa hồ đang tìm cái gì.

Hoắc Tiểu Ngọc thấy thế,không hiểu bắt chước hắn hắn nhìn bốn phía .

Không ai hết,nơi này chỉ có nàng cùng hắn mà thôi.

“Ngươi đang ở đây nhìn cái gì?” Nàng tò mò hỏi.

“Cô nương vừa rồi nói chuyện với ai?”

“Chính mình .” Nàng một bộ”thật kỳ quái” nhìn chằm chằm hắn,thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc,nàng tức giận nói: “Không được sao,ai cần ngươi quản!”

Nàng không để ý người xa lạ này,tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu thư đồng vội vàng chạy đến gọi lại nàng: “Tiểu Ngọc cô nương,không xong!”

Nàng dừng bước lại,xoay người,dùng giọng nói vừa nghe cũng biết rất dối trá : “Không thể chửi người. Ngươi tên là gì,ta chưa từng thấy ngươi nha?”

Nàng đánh giá tiểu thư đồng trước mắt xem ra chừng mười tuổi,không biết thiếu gia của hắn là ai?

“Ta tên là A Cửu,là thư đồng thiếu gia Lôi gia .”

“Thì ra là Lôi Hào.”

Hoắc Tiểu Ngọc vừa nghĩ tới hắn,ngay cả nói cũng lười phải nói,vốn định gọi A Cửu tránh ra,nhưng khi nhìn bộ dáng ngây thơ kia,nàng không đành lòng nói như vậy.

“Có chuyện gì sao?”

“Thiếu gia nhà ta ngã bệnh.”

Nghe được hắn ngã bệnh,lòng của nàng rất buồn phiền,bất quá nàng rất nhanh che dấu lo lắng.”Phải không? Vậy còn không mau mời đại phu.”

Tại sao tìm nàng? Nàng cũng không biết xem bệnh.

“Mời đại phu xem rồi,nhưng thiếu gia không chịu uống thuốc.”

“Như vậy không ngoan chút nào.A Cửu,ngươi sau này đừng học theo thiếu gia ngươi đó.” Nàng không quên cơ hội giáo dục.

A Cửu tuy vẻ mặt có kinh ngạc,bất quá vẫn thích ngay vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt,nhưng hắn không dám bởi vì thiếu gia đã nói nữ nhân này là của hắn .

“Tiểu Ngọc cô nương. . . . . .”

“Gọi ta tỷ tỷ là được.” Nàng cười thân thiết.

“Tiểu Ngọc tỷ tỷ, thiếu gia muốn tỷ đến đút hắn uống thuốc.”

Nghe vậy nụ cười trên mặt Hoắc Tiểu Ngọc phút chốc biến mất,trở mặt so với lật sách còn nhanh, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không rảnh.”

“Nhưng mà . . . . .”

“Ta nói ta không rảnh.” Vừa nói xong,nàng liền đi vào Tàng Thư Quán,”Rầm” một tiếng, dùng sức đóng cửa lại khiến A Cửu đụng vào lỗ mũi hôi.

Vô tình như vậy?

A Cửu nhìn cửa đóng lại,có loại vọng động muốn khóc.

Hắn làm sao khai báo thiếu gia?

Hắn từ nhỏ đã ở bên người thiếu gia,chỉ cần thiếu gia mở miệng,không có một người dám cự tuyệt,nếu không kết quả không thể dùng một chữ “Thảm” có thể hình dung .

Tiểu Ngọc tỷ tỷ,là tỷ vô tình trước, đừng trách đệ vô nghĩa,vì bảo vệ tánh mạng,đệ sẽ nói thực với thiếu gia,là tỷ quyết không nhìn tới hắn .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play