Trong cơn gió đêm nhè nhẹ, cánh cửa lớn bằng kính chầm chậm mở ra, một
bóng người cao lớn đứng dưới ánh đèn. Hai tay cậu đút vào túi áo, mái
tóc dài che mất một bên mắt, cánh cửa nhè nhẹ khép lại sau lưng cậu.
Nam Trạch Lễ ung dung bước trên con đường lát đá không có bóng người, bóng cậu ngang tàng in trên mặt đất.
- Cậu chủ, muộn vậy rồi cậu còn đi đâu sao? – Người quản gia mặc đồng phục lên tiếng hỏi.
- Ừ. – Nam Trạch Lễ lạnh nhạt ừ một tiếng rồi quay đầu đi thẳng.
- Cậu nhớ về sớm nhé! – Người quản gia nói với cái bóng của Nam Trạch
Lễ, nhưng cậu đã biến mất từ lâu. Người quản gia bất lực thở dài, tiếp
tục cầm chổi quét sân vườn.
Ngày trước, cậu chủ Trạch Lễ là một cậu bé rất ngoan ngoãn, hiếu thuận
với bà chủ. Nhưng từ sau khi bà chủ qua đời, cậu thay đổi rồi, không
những trở nên ít nói, mà lại thường xuyên ra ngoài gây chuyện. Rốt cuộc
thì xảy ra chuyện gì nhỉ?
Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta có cảm giác sợ hãi một cách kỳ lạ.
Trong một góc nhỏ ở đầu đường, tiếng hét thất thanh vang lên trong đêm
tối, xé rách đám mây trên không trung, khiến những hạt mưa lộp độp rơi
xuống.
- Thật là đen đủi, tẩn người khác mà ông trời cũng không ủng hộ. – Một
gã nhuộm tóc vàng vừa chửi thề, vừa đạp mạnh vào người đang nằm dưới
đất.
- Coi như thằng nhóc này may mắn. – Một gã khác bị băng một bên mắt trái lại đá thêm một đá, sau đó hất mái tóc dài ướt sũng ra đằng sau, hai
tay đút vào túi, nhìn người đang bất động dựa lưng vào tường. – Trạch
Lễ?
- Đại ca, chúng ta về đi, mưa to quá. – Gã tóc vàng bất giác run lên vì lạnh. Nhưng không có lệnh của đại ca, ai dám đi?
- Giờ mấy giờ rồi? – Nam Trạch Lễ trầm giọng hỏi. Nơi cậu đứng có một
cái mái che mưa, nhưng chân cậu lại bước vào trong mưa. Cậu ném mẩu
thuốc lá trên tay xuống đất, lấy chân di mạnh lên trên.
Mấy gã đứng dưới hiên nhà đứng im phăng phắc, không ai đoán được Nam Trạch Lễ đang nghĩ gì trong đầu.
- Tránh xa Dương Hâm Hoạch ra. – Nam Trạch Lễ quay người lại, nhìn hai
người bị đánh đang nằm lăn lộn dưới đất qua ánh trăng yếu ớt.
- Thái tử điện hạ, sau này chúng tôi không dám nữa. – Gã có mái tóc hơi
ngắn lắp bắp nói, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng sợ của Nam
Trạch Lễ.
- Còn nữa, sau này nhìn thấy bổn thái tử, tốt nhất là vòng đường khác mà đi! – Nam Trạch Lễ nói với người còn lại.
Sau khi nhận được lời hứa của hai gã vừa bị đánh, Nam Trạch Lễ phẩy tay dẫn đám người bên cạnh quay đầu bỏ đi.
Ngày hôm sau, hơn 10 giờ Nam Trạch Lễ mới dậy, cậu vẫn như cũ, chậm chạp bước xuống giường, lại chậm chạp đi đánh răng rửa mặt, sau đó mới nhảy
lên xe đạp, đi tới trường.
Đối với cậu mà nói, bị thầy cô giáo mắng bao nhiêu lần cũng không quan
trọng, bị phạt bao nhiêu lần cũng không vấn đề gì, dù sao thì lần nào
người bố đáng ghét của cậu cũng sẽ chạy tới trường, sau đó tất cả mọi
việc lại như chưa từng có gì xảy ra.
Bởi vậy, cậu vẫn bướng bỉnh như cũ, đánh nhau, bảo kê, thản nhiên trốn
tiết, đối đầu với thầy cô giáo… Tất cả những việc mà những học sinh hư
từng làm, cậu đều đã làm.
Nam Nguyên Huy khẽ cau mày, lắng nghe vị hiệu trưởng vừa đẩy gọng kính
lên vừa kể tội của Nam Trạch Lễ. Ông biết rõ, con trai ông từ trước tới
nay luôn cố ý gây chuyện.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, người chịu thiệt thòi chỉ có bản thân cậu mà thôi.
- Hiệu trưởng, tôi muốn nhờ một học sinh ưu tú trong trường mình giúp đỡ Trạch Lễ, có thể Trạch Lễ tiếp xúc với những người bạn tốt sẽ bớt ngang ngạnh đi một chút. – Nam Nguyên Huy đưa ra ý kiến mà ngay cả mình cũng
không dám chắc chắn. Có điều vì Nam Trạch Lễ, việc gì ông cũng sẵn sàng
thử, chẳng phải người xưa vẫn có câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” đó sao?
- Việc này… để tôi suy nghĩ đã. – Hiệu trưởng đẩy gọng kính trên mắt. –
Nam Trạch Lễ có mối quan hệ khá tốt với Hội trưởng hội học sinh của
trường, Vũ Đô Thần.
Nam Nguyên Huy mỉm cười khổ sở:
- Việc này thì tôi biết, từ nhỏ chúng nó đã chơi thân với nhau, nhưng chúng nó…
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa nho nhỏ, ngay sau đó là một bóng người nhỏ bé bước vào.
Một cô gái đáng yêu mỉm cười đứng ở cửa, mái tóc dài thẳng mượt được cặp gọn ra sau bằng chiếc cặp có hình quả dâu tây. Cô chớp đôi mắt to tròn
nhìn hiệu trưởng:
- Hiệu trưởng, đây là bảng thành tích kỳ thi tháng này, em đã sắp xếp xong rồi, thầy xem đi ạ.
- Chào cháu, những cái này đều là cháu làm sao? – Nam Nguyên Huy nhìn
xấp bảng thành tích dày cộp trên tay cô bé, không nhịn được cất tiếng
hỏi.
Nếu ông không nhớ lầm thì kỳ thi hàng tháng diễn ra vào mùng 5, hôm nay
mới mùng 7, trừ đi thời gian chấm bài thì chỉ còn 1 ngày. Hay nói cách
khác, cô bé này sắp xếp thành tích của các bạn trong trường chỉ trong có một ngày.
- Dạ. – Bộ Tinh Bảo khẽ trả lời, sau đó quay người sang nói với hiệu
trưởng. – Hiệu trưởng, nếu không có việc gì thì em ra ngoài ạ.
Bàn tay nhỏ bé của cô vừa chạm vào cánh cửa, sau lưng đã vang lên giọng nói dễ nghe của Nam Nguyên Huy:
- Cháu bé, cháu chờ một chút, cháu có thể giúp chú một việc được không?
Nói xong câu nói đó, Nam Nguyên Huy ngượng ngùng đứng lên khỏi ghế, dù
sao thì đưa ra lời thỉnh cầu với một người mới gặp mặt lần đầu cũng có
phần quá đường đột.
- Cháu? Cháu giúp được chú việc gì ạ? – Bộ Tinh Bảo nghi ngờ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Nam Nguyên Huy cố gắng nói ngắn gọn nhất suy nghĩ của mình, hiệu trưởng
nghe xong cũng gật đầu đồng ý, nhưng hai hàng lông mày của Bộ Tinh Bảo
lại nhăn tít lại.
- Cháu có thể từ chối việc này không ạ? – Cô hỏi bằng giọng thăm dò. Mặc dù cô rất sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, nhưng người này lại là Nam Trạch Lễ, một anh chàng học dưới khóa mà có chết cô cũng không muốn phải tiếp
xúc.
- Tại sao? Chẳng nhẽ gần đây em bận lắm hả? – Hiệu trưởng đẩy gọng kính, lên tiếng hỏi.
- Thực ra thì không phải ạ, tại vì em Trạch Lễ… cháu không thân lắm. – Cô ngượng ngùng đưa tay ra vẽ vào không trung.
Thực ra không phải họ không quen nhau mà vì trước đây từng có khúc mắc.
Hiệu trưởng mỉm cười đứng trước mặt Bộ Tinh Bảo, vỗ nhẹ lên vai cô, thân thiết nói:
- Em Bảo ạ, chú Nam đây rất đau đầu vì chuyện của Nam Trạch Lễ, nếu em
có thể giúp đỡ chú ấy, không những có công lớn với trường mà đối với gia đình chú Nam và bản thân Nam Trạch Lễ cũng là một việc tốt!
Bố Nam Trạch Lễ là một thành viên hội đồng quản trị của trường Trung học Vân Thượng, tiền học bổng hàng năm của trường Vân Thượng đa số đều là
do Tập đoàn Anh Huy của ông tài trợ.
Bộ Tinh Bảo ngẩng đầu lên nhìn Nam Nguyên Huy đang thấp thỏm đứng bên cạnh:
- Chú có thể cho cháu suy nghĩ lại không ạ? Ngày mai cháu trả lời chú được không?
- Đương nhiên là được. – Thấy Bộ Tinh Bảo có vẻ nhượng bộ, Nam Nguyên Huy vội vã gật đầu đồng ý.
- Hiệu trưởng, liệu cô bé ấy… có đồng ý không? – Nam Nguyên Huy nhìn theo cái bóng đã rời xa của Bộ Tinh Bảo, lo lắng hỏi.
Mặc dù ông có thể hiểu được những lo lắng của Bộ Tinh Bảo, nhưng vì con trai mình, ông vẫn phải ích kỷ một lần.
- Yên tâm đi, Bộ Tinh Bảo là một học sinh ngoan có tính cách cởi mở,
luôn vui vẻ giúp đỡ bạn bè, cũng là một trong những học sinh rất ưu tú
của trường chúng tôi. Anh cứ về nhà nói chuyện với Trạch Lễ đi, nghe nói tối qua nó lại đánh nhau với hai học sinh khác ở gần trường, hình như
là vì người ta nhổ nước bọt trước mặt nó.
- Hiệu trưởng, tôi vẫn hơi lo lắng, Bộ Tinh Bảo có vẻ hiền lành…
- Không nên trông mặt mà bắt hình dong, tôi tin Bộ Tinh Bảo chắc chắn có thể, hơn nữa cô bé cũng là người thích hợp nhất. – Hiệu trưởng quả
quyết nói.
- Nhưng cô bé vẫn chưa đồng ý! – Nam Nguyên Huy giờ mới hối hận về sự vội vàng của mình vừa nãy.
- Cô bé nói là để suy nghĩ thì chứng tỏ nó đã đồng ý rồi, anh yên tâm đi!
Ánh mặt trời ấm áp rọi lên những cánh cửa kính của
tòa nhà, hắt ra những tia sáng chói mắt. Bộ Tinh Bảo nheo mắt, trầm tư
đi trên thảm cỏ. Thảm cỏ xanh mướt tỏa ra mùi thơm dìu dịu, khiến thần
kinh đang căng thẳng của cô giãn ra một chút. Cô hít một hơi thật sâu
rồi ngồi xuống. Đám người bên cạnh đang chơi bóng rổ, trong đó có một
cái bóng cao lớn khiến cô không thể không quay lại nhìn.
Nam Trạch Lễ. Không sai, chính là cậu. Chàng trai có vẻ gầy gò nhưng đánh nhau thì lại không chịu thua ai bao giờ.
Cậu ung dung ném một quả bóng 3 điểm vào rổ, khiến đám người xung quanh
hò reo khen ngợi. Cậu hất mạnh tóc mái về phía sau, đưa tay ra hiệu đồng đội chuyền bóng cho mình, những giọt mồ hôi của cậu nhảy múa trong
không trung, đám con gái ngồi gần đó luôn miệng cổ vũ:
- Hoàng thái tử, hoàng thái tử… - Bọn con gái ở đội cổ vũ nhiệt tình hò
hét. Nam Trạch Lễ quay người lại, cắt đường bóng của đối phương bằng một động tác rất đẹp mắt.
Bộ Tinh Bảo chỉ chép miệng mỉm cười, cô không biết mình phải nói như thế nào. Nam Trạch Lễ đúng là cuốn hút một cách đáng sợ, nhưng những “sự
tích” của cậu thì lại khiến cô chùn bước.
Cô nheo mắt nhìn Nam Trạch Lễ, nhớ lại chuyện 1 năm trước…
Tháng 9 năm ngoái, khí hậu vô cùng nóng bức, hình như chưa bao giờ có một kỳ nghỉ hè nóng như vậy. Nhà trường còn tổ chức một buổi lễ đón các học sinh mới, việc này khiến Bộ Tinh Bảo, Chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ
bận rộn tới mức như sắp ngất đi. Cô mệt mỏi dựa vào chiếc ghế trường kỷ, không lâu sau ngủ thiếp đi.
Bộ Tinh Bảo có khuôn mặt trắng hồng, cặp môi đỏ tự nhiên hơi nhếch
lên. Mái tóc dài thẳng mượt được vén sang một bên, chiếc váy trắng như
tuyết hờ hững đậu trên trường kỷ, thêm một đôi giày màu đỏ khiến cô như
nàng công chúa ngủ trong rừng mà người ta vẫn bắt gặp trong các câu
chuyện thần thoại.
Nam Trạch Lễ cùng đám bạn của mình đi qua đó, nhìn thấy Bộ Tinh Bảo
đang ngủ ngon lành trên chiếc trường kỷ đặt dưới gốc cây táo, cậu đang
thao thao bất tuyệt bỗng dưng im bặt, đôi mắt thông minh không thể nào
nhìn sang hướng khác được nữa. Nam Trạch Lễ cảm thấy mình như đang ngừng thở.
- Ồ, đại ca, mũi anh chảy máu rồi. – Một cậu học sinh tóc xoăn nói nhỏ, nhưng hình như Nam Trạch Lễ không nghe thấy gì.
Bỗng dưng cậu lau mũi rồi bước nhanh về phía Bộ Tinh Bảo.
- Đại ca đúng là đại ca, bọn mày xem, thế này mới có khí thế chứ!
- Mày tưởng đại ca cũng giống mày à, trông như một con tịnh!
- Này, bọn mày đừng cãi nhau nữa, xem đại ca sẽ làm gì… - Mọi người
có mặt ở đó đều mở lớn mắt, tập trung theo dõi chuyện xảy ra dưới gốc
cây táo.
Nam Trạch Lễ dùng sức đấm mạnh một cái vào gốc cây, những chiếc lá
vàng trên cây rơi xuống, rơi lên cả người Bộ Tinh Bảo. Cô khua mạnh hai
tay, nói lớn:
- Thưa thầy, em không ngủ trong giờ học! Em chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thôi…
Giọng của cô càng lúc càng yếu, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.
Nam Trạch Lễ mỉm cười nhặt quả táo trên đất lên, nhẹ nhàng khua mấy vòng trên đầu mũi cô.
Mùi thơm của quả táo đánh thức Bộ Tinh Bảo. Cô mở mắt, một khuôn mặt đẹp trai và cao quý như các bậc vương tôn công tử ngày xưa xuất hiện
trong mắt cô. Người trước mắt nhìn cô như cười như không.
- Chào bạn, mình là Nam Trạch Lễ, lớp 10A4. Còn bạn? – Nam Trạch Lễ
mỉm cười nói. Cậu đứng chùng chân xuống, lúc này thấy đầu gối mỏi nhừ,
nhưng nàng công chúa ngủ trong rừng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Nghe thấy giọng nói của Nam Trạch Lễ, Bộ Tinh Bảo lúc này mới tỉnh
táo hơn một chút. Chết thật, lại còn bài thuyết trình! Cô không để ý tới Nam Trạch Lễ ở trước mặt, vội vàng bật dậy rồi bỏ đi.
- Đại ca, cô gái này xinh thật. – Gã tóc xoăn nuốt nước bọt nhìn
theo. Cái đầu của gã lập tức bị một người cao lớn đằng sau cốc mạnh. –
Này, sao mày lại đánh tao, tao nói sự thật mà.
- Việc của đại ca mà mày cũng dám xen vào, chán sống rồi hả?
- Chắc chắn là đại ca đang rất vui. – Gã tóc xoăn không phục quay
sang định nói gì đó với Nam Trạch Lễ, nhưng phát hiện Nam Trạch Lễ đã
biến mất. Bọn họ đi một vòng tìm Nam Trạch Lễ, cuối cùng phát hiện cậu
đang đứng sau lưng Bộ Tinh Bảo.
- Đại ca, cố lên, bọn em đều ủng hộ đại ca! – Dưới gốc cây táo, một
đám học sinh mới vào lớp 10 hét lên với Nam Trạch Lễ ở đằng xa, khiến
mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Nam Trạch Lễ nhanh chân đuổi theo Bộ Tinh Bảo. Bộ Tinh Bảo quay đầu lại, cuối cùng cũng để ý tới cậu.
- Có chuyện gì không? – Giọng nói của cô ngọt như một viên kẹo.
- Có, tôi muốn biết bạn tên là gì, học lớp nào? – Nam Trạch Lễ nói thẳng.
- Ha ha, lát nữa bạn sẽ biết! – Bộ Tinh Bảo mỉm cười rồi quay người bước vào hội trường.
Nhìn theo cái bóng tự tin, bỗng dưng Nam Trạch Lễ thấy tim mình đập
mạnh, lẽ nào tình yêu sét đánh là có thật? Bỗng dưng điện thoại của cậu
đổ chuông, cậu mở ra, là cô bé nghịch ngợm Dương Hâm Hoạch, lúc này cậu
mới nhớ ra hai người cùng hẹn nhau tham dự lễ đón học sinh mới.
Hai giờ chiều, lễ đón học sinh mới bắt đầu.
Bộ Tinh Bảo chải lại mái tóc dài, mỉm cười bước ra từ sau tấm màn nhung, đi ra giữa sân khấu, trong phút chốc, cả hội trường vang lên tiếng reo
hò, mọi người đều gọi tên cô. Bộ Tinh Bảo nhẹ nhàng giơ tay lên, một
vòng ánh sáng chiếu lên người cô, sau đó giọng nói ngọt ngào của cô vang lên khắp hội trường.
- Chào các bạn, mình là Bộ Tinh Bảo, học sinh lớp 11A3, hôm nay, mình sẽ là người dẫn chương trình đón học sinh mới…
Chiếc váy công chúa màu trắng như tuyết, chiếc vương miện nhỏ cài khéo
kéo trên tóc khiến cô như nàng công chúa Bạch Tuyết bước ra từ câu
chuyện cổ tích. Nam Trạch Lễ nheo mắt nhìn Bộ Tinh Bảo trên sân khấu,
nhất cử nhất động của cô đều trở nên tuyệt mỹ trong mắt cậu.
- Đại ca, thì ra cô ấy học trên khóa mình! – Gã tóc xoăn ghé vào tai Nam Trạch Lễ nói, nước bọt của hắn bắn lên cả áo sơ mi của Nam Trạch Lễ.
- Ừ, trên khóa cũng chẳng sau. – Nam Trạch Lễ đưa tay lên xoa cằm, nụ
cười có vẻ gì đó khó hiểu, nhưng trong đó lại có một sức hút khó lường.
- Vậy buổi chiều tan học, chúng ta đi… - Một chàng trai để tóc ngôi giữa lên tiếng.
- Đúng đấy đại ca. GO GO! Cố lên! – Gã tóc xoăn nắm tay lại, huơ lên
không trung, nói lớn. Nam Trạch Lễ giơ tay lên đánh mạnh vào gáy gã.
Bộ Tinh Bảo đang nói gì đó trên sân khấu, Nam Trạch Lễ nghe không rõ.
Cậu hý hoáy vẽ chân dung cô lên giấy, hết bức này tới bức khác.
- Wa, đại ca, anh còn biết vẽ à! – Lời vừa nói ra khỏi miệng, gã tóc
xoăn lập tức thấy hối hận, bởi vì lúc này, ánh mắt của Nam Trạch Lễ
khiến người ta thấy không rét mà run.
- Mày không nói không ai bảo mày câm đâu! Đúng là chán sống, một người
là thiên tài như đại ca, biết vẽ thì có gì mà ngạc nhiên? – Anh chàng để tóc ngôi giữa tự tưởng rằng như vậy là đang lấy lòng Nam Trạch Lễ,
nhưng cuối cùng lại bị người đằng sau đánh mạnh một cái. Mọi người quay
đầu lại nhìn, thì ra là Dương Hâm Hoạch.
- Anh Trạch Lễ, tặng em mấy bức tranh này đi, em mang đi bán! – Dương
Hâm Hoạch nhìn những bức tranh trong tay Trạch Lễ, hai mắt sáng lên. Nam Trạch Lễ cười cười, chỉ để lại một bức vẽ Bộ Tinh Bảo lúc ngủ dưới gốc
táo, còn lại đều đưa cho cô hết.
Lễ đón học sinh mới đã kết thúc, nhưng mặt trời vẫn chưa xuống núi. Nam
Trạch Lễ dựa vào gốc cây táo trước cổng trường, dáng vẻ anh tuấn của cậu khiến đám nữ sinh trong trường không ngớt lời trầm trồ khen ngợi.
Cuối cùng, cậu cũng đã nhìn thấy người mà cậu chờ đợi – Công chúa Bạch Tuyết, Bộ Tinh Bảo.
Cô đã thay một bộ đồ bình thường, chiếc áo phông màu hồng nhạt, chiếc
quần bò màu xanh. Mặc dù rất đơn giản, nhưng quần áo dường như không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô, ngược lại trong mắt Nam Trạch Lễ, cô càng
đẹp tự nhiên hơn, khiến ấn tượng về cô trong lòng cậu càng sâu đậm hơn.
- Bộ Tinh Bảo – Nam Trạch Lễ gọi lớn. Cậu nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả
mặt trời, đứng thẳng lưng lên, trở thành tâm điểm của cả sân trường.
- Chào bạn, tìm tôi có việc gì không? – Bộ Tinh Bảo mỉm cười đi tới.
- Chị có bạn trai chưa? – Nam Trạch Lễ đưa tay phải lên vén tóc mái, mỉm cười hỏi.
- Nhiệm vụ chính của học sinh là học tập mà. – Bộ Tinh Bảo vẫn mỉm cười, hình như cô muốn dùng nụ cười để đuổi khéo cậu học sinh khóa dưới này.
- Vậy thì chị có thể suy nghĩ một chút? Dù sao thì những chàng trai ưu
tú như tôi cũng không nhiều. – Nam Trạch Lễ thản nhiên nói, nụ cười trên khuôn mặt trông thật đểu, bước từng bước tới gần Bộ Tinh Bảo.
Trong lúc hoảng loạn, Bộ Tinh Bảo bất giác lùi về sau, khi cô định thần
lại cô đã cảm thấy hơi thở của Nam Trạch Lễ ở trên gương mặt mình, tim
cô bắt đầu đập loạn trong lồng ngực.
Bỗng dưng, Bộ Tinh Bảo đưa tay ra, “bốp”, một cái tát rơi trên khuôn mặt trắng trẻo của Nam Trạch Lễ. Nam Trạch Lễ cảm thấy má trái của mình
nóng bừng, ngay sau đó trên đó xuất hiện vết của năm ngón tay. Cậu sửng
sốt nhìn Bộ Tinh Bảo, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Bộ Tinh Bảo sợ hãi lùi về sau hai bước, nhìn bàn tay run rẩy của mình, hối hận vì vừa rồi ra đánh Nam Trạch Lễ.
Thực ra Nam Trạch Lễ không định làm gì cô, cậu chỉ giúp cô nhặt một
chiếc lá rơi trên đầu. Nhưng khi cô hiểu ra chuyện gì thì đã muộn, bàn
tay của cô đã đỏ hằn lên trên má cậu.
- Tôi, tôi… - Cô hối hận vò đầu, vẩy mạnh tay mình. – Tôi tưởng rằng…
- Chị dùng cách này để từ chối tôi, quả là đặc biệt. – Nam Trạch Lễ cười lạnh lùng, bỗng dưng chộp lấy tay cô, kéo mạnh. Bộ Tinh Bảo bị kéo, ngã lăn ra đất, lòng bàn tay đau rát.
Nam Trạch Lễ đá mạnh hòn đá dưới chân, sau đó giận dữ bỏ đi.
Bộ Tinh Bảo ngồi dậy, lòng bàn tay bị rách, máu hơi rỉ ra từ chỗ đó. Cô
mệt mỏi vỗ đầu mình, thấy đầu óc rối loạn. Cô nghĩ có phải vì dạo gần
đây cô bận quá nên mới hiểu lầm thế không, tưởng rằng cậu học sinh mới
vào này có ý đồ gì đó với mình.
Nhìn Nam Trạch Lễ đang bỏ đi, Bộ Tinh Bảo thấy thấp thỏm không yên.
Không biết cái tát của cô có làm tổn thương tới lòng tự trọng của cậu
không? Xem ra sau này cô phải giải thích rõ ràng với cậu mới được.
Nhưng từ đó về sau, Bộ Tinh Bảo không hề có cơ hội tới gần Nam Trạch Lễ, bởi vậy lời xin lỗi của cô vẫn chưa tới được với cậu.
Cây táo trong sân trường tỏa ra mùi thơm quyến rũ,
những quả táo chín vàng đung đưa trong gió, con đường lát đá trong buổi
chiều tà ánh lên sắc vàng mơ hồ.
Bộ Tinh Bảo đứng dưới gốc cây, một mình luyện tập
trước màn chào hỏi và nói chuyện với Nam Trạch Lễ, mặc kệ ánh mắt hiếu
kỳ của mọi người liếc qua. Cô nghĩ rất nhiều kiểu, nhưng tất cả đều
giống như những lời nói của các tu nữ trong Cô nhi viện nói với bọn trẻ
con của mình.
- Nam Trạch Lễ, chào cậu! Chúng ta có thể nói chuyện với nhau không? – Trời, không được, câu này cứ như nói chuyện với phạm
nhân ý.
- Ừm, Nam Trạch Lễ, tôi học trên khóa cậu… - Có phải cậu ta không quen biết mình đâu.
- Nam Trạch Lễ, hihi… - A? Cái gì thế này? Mình có điên không? Lại còn hi hi nữa.
…
Cuối cùng, mọi lời nói mà cô nghĩ ra đều bị chính
mình phủ nhận, chán nản đứng trong ánh mặt trời của buổi chiều tà, đứng ở nơi mà mọi học sinh đều phải đi qua – cổng ra của tòa nhà dạy học, chờ
cậu.
- Anh Trạch Lễ, tối nay tới bar chơi nhé, hôm nay sinh nhật em. – Giọng một người con trai vang lên.
Nghe thấy hai tiếng “Trạch Lễ”, Bộ Tinh Bảo nhảy bổ
ra, nhìn đám nam sinh đang từ trên lầu bước xuống. Họ đều không mặc đồng phục, hơn nữa còn đeo khuyên tai, tóc cũng nhuộm đủ các màu.
- Để xem thế nào đã, hôm nay ông già tao về nhà. – Điệu bộ bất cần của Nam Trạch Lễ khiến trái tim Bộ Tinh Bảo thoáng run rẩy.
- Vậy bọn em chờ anh nhé? – Gã con trai lúc này có vẻ thất vọng.
- Không cần chờ, có khi hôm nay tao không đi được
đâu. – Nam Trạch Lễ nhìn thẳng về phía trước, khi nhìn thấy khuôn mặt
quen thuộc dưới gốc táo, trong đầu cậu lại hiện về hình ảnh Bộ Tinh Bảo
ngủ trên trường kỷ.
- Đại ca…
- Bọn mày đi trước đi, tao có việc, không cần chờ
tao! – Nam Trạch Lễ bực bội đưa tay lên hất tóc, mái tóc đen dày của cậu có mấy sợi nhuộm màu bạc, khiến cả người cậu toát lên vẻ ngang tàng,
bướng bỉnh. Cậu bước về phía Bộ Tinh Bảo, trong đầu cậu xuất hiện hai
thiên thần nhỏ đang chiến đấu với nhau.
Đi làm gì, còn muốn cô ta cho mày một bạt tai nữa sao?
Bỏ qua đi, chắc chắn cô ta đang chờ mày, có thể là vì cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của mày hiện nay nên thấy xấu hổ.
Ừm, có lý lắm. Mày là đại ca cơ mà, cứ rụt rè thế còn ra thể thống gì!
Cuối cùng hai thiên thần đó cũng thống nhất được với nhau, cùng vỗ cánh bay lên không trung. Đúng vào lúc này, Nam Trạch Lễ
đã ung dung dừng chân trước mặt Bộ Tinh Bảo. Một tay cậu cầm áo khoác,
một tay chống hông, ánh mặt trời chiếu nghiêng trên mặt cậu, khiến ngũ
quan của cậu càng trở nên hoàn mĩ.
- Cô chờ tôi sao? – Nam Trạch Lễ nghiêng đầu nhìn Bộ Tinh Bảo, nói với giọng của người bề trên.
Cậu gần như cao hơn cô một cái đầu, mà lúc này cô đang đi một đôi guốc cao 5 phân.
- Ừ! – Bộ Tinh Bảo bất an cắn cắn ngón tay, mọi lời vừa chuẩn bị ban nãy bỗng dưng bay đâu hết.
- Nghe ông già nhà tôi nói cô tìm tôi có việc? Nếu
là vì để giảng đạo lý nào đó, khuyên tôi cải tà quy chính thì không cần
phải lãng phí thời gian nữa. Cô đi cẩn thận nhé, không tiễn.
Nam Trạch Lễ tỏ thái độ không muốn hợp tác. Lẽ nào cậu vẫn còn nhớ cái tát một năm trước sao?
- Thực ra tôi muốn nói chuyện với cậu. – Bộ Tinh Bảo suy nghĩ một lát rồi kiên nhẫn nói.
- Được thôi, cho cô một phút. – Nam Trạch Lễ cao ngạo móc điện thoại ra, bắt đầu tính giờ.
- …
- Còn 50 giây, cô không định nói gì sao?
- …
- Ai dà, lại mất mấy giây nữa rồi!
- …
- Trời ơi, không ngờ mỗi lần tôi nói có vài từ mà đã mất mấy giây. – Cậu ngạc nhiên mở lớn mắt, nhìn Bộ Tinh Bảo bằng ánh
mắt châm chọc, cuối cùng cất điện thoại đi, ra dấu bằng một động tác rất nho nhã, mỉm cười. – Thực sự xin lỗi, thưa cô, tôi phải đi đây, thời
gian hết rồi.
Nói xong cậu bèn quay người bỏ đi, bỗng dưng mở miệng hét lớn:
- Người đằng trước là ai?
Cô gái đằng trước bèn đi tới.
- À, Quang Tử à, hôm nay có thời gian rảnh không? Đi bar với bổn thái tử nhé!
- Được thôi, nhưng hoàng thái tử điện hạ phải mời em đấy nhé! – Quang Tử mỉm cười nói và nhìn về phía Bộ Tinh Bảo bằng con
mắt thị uy.
Nam Trạch Lễ bước đi, tay khoác lên vai Quang Tử.
Cậu quay đầu lại nhìn Bộ Tinh Bảo đứng sau lưng, trong mắt cậu là tia
nhìn tinh quái.
Nhìn theo Nam Trạch Lễ đang bỏ đi, Bộ Tinh Bảo cắn
môi, sắc mặt tái nhợt. Không ngờ lần đầu tiên mình còn chưa kịp “ra tay” thì đã thất bại, hơn nữa lại còn thất bại thảm hại, ngay cả một câu nói cũng không thốt ra được, phí mất 15 phút đồng hồ quý giá.
- Có cảm giác thất bại sao? – Giọng nói hiền từ của
hiệu trưởng vang lên sau lưng Bộ Tinh Bảo, ông như một cây gậy trúc nhè
nhẹ gõ lên hòn đá đang nằm yên lặng trên mặt đất, mái tóc hoa râm bị ánh mặt trời nhuộm lên một màu đỏ hồng.
- Dạ, em không biết phải làm thế nào, nhưng nếu đã
đồng ý với chú Nam rồi thì em sẽ không nuốt lời đâu. Vả lời nếu Nam
Trạch Lễ thực sự có thể từ học sinh hư thành học sinh ngoan, em nghĩ
cũng coi như em làm việc thiện. – Bộ Tinh Bảo tự an ủi mình, đôi mắt lớn chớp liên tục.
- Đúng thế, thầy nói rồi, đối với thầy mà nói, đối
với bố của Nam Trạch Lễ mà nói, em đều đang làm việc thiện. Bộ Tinh Bảo, cố lên! – Thầy hiệu trưởng vỗ vai Bộ Tinh Bảo, cổ vũ cô.
- Hiệu trưởng cứ yên tâm đi ạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT