Không gian trong phòng im lặng như tờ, cũng không hề có ánh đèn.
Tề Sóc khẽ khàng mở cửa nhà, rồi mở cửa phòng khách bước vào, thả cặp tài liệu xuống sofa, sau đó lập tức bước nhẹ nhàng nhanh chóng
tiến về phía phòng ngủ, cẩn thận mở cửa phòng ra.
Căn phòng cũng giống như lúc mới
bước vào nhà đều rất im ắng, không hề có ánh đèn, nhưng dựa theo ánh
sáng từ bên ngoài hắt vào, hắn liền thấy 1 thân hình đang nằm trên
giường, đầu gối trên gối, tóc xõa tung, say ngủ.
Hắn không tự chủ được thở 1 hơi nhẹ nhõm.
Nàng quả nhiên là ở nhà ngủ, thật sự làm hắn lo lắng muốn chết !
Lẳng lặng tiến đến, hắn hơn do dự, xoay người lấy tay đặt nhẹ lên trán nàng, muốn xem nàng có bị sốt hay không, nhưng không ngờ lại
làm nàng tỉnh dậy.
« Là ta. » Hắn lập tức ôn nhu mở miệng nói, sợ nàng ở trong bóng tối bị dọa.
« Sóc ? »
« Là ta. Ngươi cảm thấy thế nào, đã tới bác sĩ chưa ? Bác sĩ
nói thế nào ? » Hắn bật đèn lên, ngồi bên giường hỏi, trong giọng nói lộ vẻ dịu dàng, quan tâm lo lắng.
« Ngươi làm sao có thể biết ta bị bệnh ? »
« Ta gọi điện đến văn phòng của ngươi, muốn cùng ngươi đi ăn
tối, không nghĩ tới lại nghe thấy Tiểu Bình nói ngươi thân thể không
được khỏe, giữa trưa đi bác sĩ sau đó thì không quay về nữa. Hiện giờ
ngươi cảm thấy thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa ? »
« Tiểu Bình còn có nói gì với ngươi nữa không ? »
« Nàng hỏi ta sao lại không biết việc ngươi không khỏe. Lúc trưa ngươi có đi tìm ta sao ? »
Nghe giọng của hắn, hình như Tiểu Bình không nói cho hắn nguyên nhân thật sự làm nàng không khỏe.
« Có, nhưng lại vừa đúng lúc thấy xe của ngươi rời đi, nghĩ rằng ngươi có việc, cho nên ta không muốn gọi ngươi. »
« Ngươi thấy ta lái xe rời đi ? » Hắn kinh ngạc sửng sốt nhìn nàng, biểu hiện có chút kỳ quái.
« Ừm. »
Hắn thu hồi ánh mắt, biểu hiện lập tức khôi phục bình thường « Vậy tại sao ngươi không gọi điện thoại cho ta ? »
« Ta không muốn quấy rầy ngươi làm việc, dù sao đi gặp bác sĩ cũng không phải to tát gì, 1 mình ta tự đi cũng được rồi. » Quan Chi
Yên cúi đầu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
« Thế bác sĩ nói thế nào ? »
« Chỉ là viêm dạ dày nhẹ thôi, uống thuốc vào thì sẽ không sao nữa. » Nàng nói dối.
« Phải không ? Vậy thì tốt quá, mà nhất định là do tối qua ngươi ăn nhiều. » Hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
« Bác sĩ cũng nói như thế. »
Tề Sóc gật gật đầu « Ngươi đã ăn tối chưa ? »
« Mấy giờ rồi ? »
« Hơn 6 giờ, gần 7 giờ rồi. »
« Bác sĩ nói tạm thời ta không được ăn những thứ nhiều dầu mỡ. » Bởi vì mùi vị thức ăn có dầu mỡ sẽ làm nàng buồn nôn.
« Ta cũng nghĩ vậy. Thế ngươi muốn ăn cái gì ? Cháo được không ? »
« Cháo đậu xanh dùng để ăn sáng sao ? Chắc là được. » Rõ ràng so với những thức ăn đầy dầu mỡ làm nàng muốn ói thì cháo đậu xanh có
vẻ ngon hơn, làm nàng muốn ăn hơn.
« Tốt, vậy ngươi cứ nằm nghỉ ngơi một chút, ta đi nấu cháo. » Hắn rướn người nhẹ nhàng hôn nàng 1 cái, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng hắn rời đi, Chi Yên thật sự muốn khóc, tưởng tượng
có thể hét lên đem tất cả áp lực trong lòng cùng sự mệt mỏi bức khỏi
người. Nếu hắn đã muốn phản bội nàng, vì sao còn đối tốt với nàng như
vậy chứ ? Nàng thật sự không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa, thật sự không
hiểu !
Nàng có nên nói cho hắn nghe chuyện nàng có thai không ?
Đột nhiên nghe thấy tin này, hắn sẽ kinh ngạc, khiếp sợ đến vui sướng hay giận dữ ?
Tuy rằng cả 2 đã cùng sống chung hơn 1 năm, nhưng chưa bao
giờ thảo luận về vấn đề con cái, cơ bản là nàng không biết hắn có hay
không thích có con, thậm chí còn có nghĩ đến việc làm cha hay chưa.
Không nói đến việc hắn phản bội, nếu căn bản hắn không muốn
có con thì sao ? Nếu hắn biết nàng mang thai sau đó kêu nàng đến bệnh
viện bỏ nó đi thì sao đây ? Nếu hắn giống như nàng nghĩ « Hiệp thiên tử
lấy làm chư hầu » (A, sr các nàng…cái này ta không hiểu nên ko bít trans sao, đành để như vậy lun) lúc này bức hắn phải có trách nhiệm mà cưới nàng sao ?
Nàng thật sự có nên mạo hiểm nói cho hắn việc nàng mang thai không ?
Có lẽ nàng sẽ hỏi 1 chút về công việc của hắn trưa hôm nay
xem sao, nếu hắn không thẹn với lương tâm, không phản bội, nói thật cho
nàng, đến lúc đó nàng nói chuyện này cũng không muộn.
Nếu trong lòng hắn có quỷ nói dối nàng, thì cần gì nàng phải hao tâm tổn trí thêm nữa ? Bởi vì hắn đã không còn yêu nàng, thì sẽ để ý đến đứa con trong bụng của nàng hay sao ?
Quan Chi Yên nhịn không được thở dài, xốc chăn lên, đứng dậy xuống khỏi giường.
Tề Sóc còn ở trong bếp loay hoay nấu nướng khổ sở, nàng không muốn hắn vì mình mà phải làm như vậy, sợ thấy cảnh mà thương tình, bởi
vì cũng chưa biết chừng đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy hắn vì nàng, mà nàng cũng không muốn lưu lại hình ảnh làm cho nàng đau lòng.
Nàng đi vào phòng khách mở tivi, chưa kịp xem thì điện thoại trong cặp của hắn đột nhiên reo lên.
Di động của hắn đang kêu, có cần giúp hắn nghe không ?
Nàng hơi do dự 1 chút, liền lấy điện thoại trong cặp ra, sau đó mang tới bếp đưa cho hắn.
« Sóc, điện thoại của ngươi. » Nàng đem cái điện thoại vẫn đang reo liên tục giao cho hắn.
« Cám ơn. » Hắn cầm lấy di động, nhìn thoáng qua hiển thị
trên màn hình sau đó mới nhấn nút nghe « Alo ? Ngại quá, hiện giờ ta
đang làm việc, chút nữa sẽ gọi lại trả lời cho ngươi được không ? Ừm,
tốt. »
« Ai vậy ? » Nàng giả bộ thuận miệng hỏi « 1 khách hàng. » Hắn trả lời.
« Bình thường ngươi nói chuyện với khách đều không khách khí
như vậy sao ? *Hiện tại ta đang làm việc, chút nữa gọi lại trả lời
ngươi*. » Nàng nhại lại lời hắn nói.
« Hiện giờ đã là giờ ra về rồi. Tại sao ngươi lại xuống
giường tới đây ? Ta chẳng phải đã nói là muốn ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi sao ? » Hắn giải thích đơn giản, sau đó lập tức chuyển sang chuyện khác.
Quan Chi Yên không lên tiếng trả lời, bởi vì nàng suy nghĩ,
nhiều lần Đoàn tiểu thư gọi điện cho hắn, nên chính là buổi chiều cùng
nữ nhân kia vào khách sạn ? Cho nên Tề Sóc mới có thể không nói chuyện
trực tiếp khi có nàng đứng trước mặt, để ngăn ngừa không cẩn thận lộ ra
dấu vết, sẽ bị nàng nghe thấy manh mối gì đó, có thể là như thế không ?
« Sóc. » Nàng gọi hắn, không biết nên hỏi từ đâu.
« Làm sao vậy ? » Vẻ mặt hắn quan tâm nhìn nàng.
Ngươi đã thích nữ nhân khác rồi sao ? Nàng hảo tưởng có thể hỏi hắn như vậy nhưng lại không nói thành lời.
« Cháo ngươi nấu xong chưa, ta đói bụng quá. » Nàng nói.
« Xong rồi. » Hắn lập tức nói, cũng nhanh chóng lấy ra 2 cái
bát cùng đũa đặt tới bàn ăn, sau khi hắn đi đi lại lại cuối cùng trên
bàn cũng bày thành 1 bữa ăn rất ngon lành. « Không phải ngươi nói là đói bụng sao ? Còn đứng đây làm gì, mau tới đây ăn cháo a. » Hắn vẫy tay
kêu nàng.
Nàng gật đầu tiến tới rồi ngồi xuống, cầm lấy bát đũa nếm thử mùi vị, xác định cháo không làm nàng cảm thấy buồn nôn, sau đó mới yên
tâm thật cẩn thận đem từng muỗng cháo nuốt vào bụng.
Khi đồ ăn tiến vào dạ dày, dũng khí tự hồ như đã gia tăng lên rất nhiều.
Nhìn Tề Sóc đang ngồi ăn cháo đối diện với nàng, nàng hơi do
dự, đột nhiên mở miệng nói « Lúc trưa, nữ nhân ngồi trên xe với ngươi
chính là nguyên nhân gần đây ngươi bận rộn sao ? »
Tựa hồ không nghĩ rằng nàng đột nhiên hỏi như vậy, Tề Sóc đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới cẩn thận trả lời « Đúng. »
« Thế dự án loại nào ? Fasdionshow, nhà hàng mới hay là thiết kế biệt thự tư nhân ? » Sắc mặt không đổi, nàng tự nhiên hỏi chuyện.
« Nhà hàng mới. » Hắn hồi đáp.
Quan Chi Yên không tự chủ được nắm chặt đôi đũa trên tay,
trong lòng không ngừng trầm xuống. Tuy rằng nàng sớm biết rằng khả năng
hắn sẽ nói dối mình, nhưng đến khi tận tai nghe thấy lời hắn nói so với
những gì nàng thấy thật khác biệt, khác biệt quá lớn, sự khác biệt này
làm cho nàng cảm giác không thể chấp nhận được, nàng cúi đầu, cảm thấy
nước mắt đang chảy xuống trên khuôn mặt mình.
« Chi Yên ? » Hành động kỳ quái của nàng làm hắn chú ý.
« Chúng ta chia tay đi. » Nàng giả bộ bình tĩnh nói ra 5 chữ.
Tề Sóc tức chết rồi, hắn quả
thực không dám tin rằng hắn đã dùng hết tâm tư, yêu nàng, đối đãi nàng,
sủng ái nàng, kết quả là đổi lấy 1 câu lạnh lùng không luyến tiếc của
nàng [chúng ta chia tay đi.]
Rốt cuộc là hắn làm sai cái gì
chứ ? Rốt cuộc nàng muốn tra tấn hắn đến mức nào mới vừa lòng đây ? Hắn
thật sự…thật sự sắp bị nữ nhân ngồi trước mặt đây làm cho tức chết a !
Chia tay ?
Lẽ nào nàng có thể dễ dàng nói ra 2 chữ này, hắn thật sự không hiểu nổi !
Vì sao ?
Dĩ nhiên đáp án là nàng không
yêu hắn, nói như vậy là ngay từ đầu đều là hắn chủ động, mà nàng chỉ là
người đón nhận, huống hồ nàng cũng chưa từng nói với hắn 3 chữ [Em yêu
anh]…
Nàng không biết là chính mình có bao nhiêu keo kiệt, kết giao đã hơn 1 năm nhưng chưa từng nói câu [em
yêu anh] với hắn ! Ngay cả như vậy, hắn cũng chưa bao giờ yêu cầu nàng
nói yêu hắn, bởi vì hắn biết nàng không phải loại người thích đem việc
yêu đương nói bên miệng, chỉ biết dùng sự quan tâm cùng thái độ của nàng mà thôi.
Nhưng chết tiệt, thế nhưng lý do hiện giờ nàng chia tay với hắn, nàng muốn hắn tức chết a !
Giơ ly rượu lên, hắn hung hăng uống cạn 1 hơi sau đó lại hướng bartender bảo muốn 1 ly nữa.
Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thích rượu, cảm thấy nó ngoại trừ khi uống vào cảm thấy cay độc tận
cuống họng thì không có hương vị khác, cũng không có tác dụng gì, chỉ có để lại di chứng là đầu đau như búa bổ mà thôi, trăm hại mà không hề có
lợi gì, cho nên đối với việc uống rượu thì xin thứ lỗi cho kẻ bất tài
này.
Nhưng hôm nay hắn hoàn toàn thay đổi, nhất túy giải ngàn sầu a, nguyên lai rượu lại có công dụng như vậy, ha ha ha !
« Soái ca (không biết nên để [Soái ca] hay chuyển sang [anh chàng đẹp trai] nhưng San
thấy để Soái ca có vẻ hay hơn ^O^, dùng từ kia có vẻ đơn giản quá a
>=
« Cút ngay ! » Hắn không quay đầu lại, lạnh lùng đáp trả.
Nữ nhân kia cả người cứng đờ, căm tức rụt tay lại, hừ mạnh 1 tiếng rời đi.
« Rót cho ta ly nữa. » Hắn lại 1 hơi uống sạch ly rượu trên tay, sau đó lại nói bartender cho hắn ly khác.
1 ly lại tiếp tục 1 ly nữa tiến
vào, lại nghĩ tới trong lòng nàng đối với hắn phòng thủ kiên cố. Hắn rốt cuộc làm sao lấy nàng bây giờ ? Ai có thể nói cho hắn biết nha !
« Lão đại ? » Thanh âm ngoài ý muốn của cái người đã kết hôn – Tiểu Trần kia lại xuất hiện lúc nửa đêm ở quán bar này.
« Ta còn nghĩ mình hoa mắt nhìn
lầm người, làm sao ngươi có thể ở chỗ này ? Không phải nói đại tẩu không được khỏe, ngươi không phải về nhà chăm sóc cho nàng sao ? » Tiểu Trần
đi tới bên cạnh hắn hỏi, trên người còn đeo 1 ống đựng bản thiết kế,
nguyên lai là hắn đến làm việc chứ không phải vui chơi.
« Đừng có nhắc đến nữ nhân kia với ta ! » Tề Sóc tức giận nói.
« Làm sao vậy ? » Xem tình huống tựa hồ có điểm không thích hợp, Tiểu Trần ngồi xuống bên cạnh quan tâm
nhìn hắn hỏi « Ngươi cùng đại tẩu cãi nhau ? »
« Ta rốt cuộc là có điểm nào
không tốt, ngươi nói cho ta biết ! » Tề Sóc đột nhiên níu lấy áo của
hắn, bộ dạng say khướt gầm nhẹ.
« Không có nha, ngươi trẻ tuổi
đầy hứa hẹn, có tiền lại có tài, tiền đồ sáng lạng, ai có thể so với
ngươi được chứ ? » Tiểu Trần vội vội vàng vàng nhanh nhẩu nói, hy vọng
áo của mình có thể 1 lần nữa được tự do a.
« Vậy vì sao nàng ấy không yêu ta ? » Tề Sóc buông áo Tiểu Trần ra, suy sụp buông thõng tay xuống.
« Nàng ? Ai ? Đại tẩu sao ? »
Tiểu Trần ngạc nhiên tròn 2 mắt , lập tức lắc đầu thật mạnh « Ai cũng
thấy được đại tẩu yêu ngươi nha, làm sao nàng có thể không yêu ngươi
chứ ? Lão đại, không phải là ngươi uống rượu đó chứ ? »
« Thế tại sao nàng ấy lại muốn chia tay với ta ? »
« Chia tay ? » Tiểu Trần đột
nhiên ngẩn ngơ, cả người đều bị dọa choáng váng « Lão đại, ngươi là đang nói thiệt hay nói chơi vậy ? »
« Rốt cuộc là ta làm sai cái
gì ? Ta đối với nàng như thế còn chưa đủ hay sao ? Nấu cơm cho nàng ăn,
đưa đón nàng đi làm, hỏi han ân cần với nàng, còn tặng nàng 1 văn phòng
làm việc, giới thiệu rất nhiều người cho nàng, cả đời chỉ có người nịnh
nọt muốn lấy lòng ta, đến khi nào thì thành ta phải hạ mình khép nép lấy lòng người khác a ? Cũng chỉ có nàng, ta hao tổn hết tâm tư đối xử với
nàng, trả giá hết thảy, rốt cuộc vì lẽ gì mà nàng còn bất mãn, muốn ta
phải làm như thế nào thì nàng mới cam tâm, ngươi nói cho ta biết đi ! »
« Lão đại, ngươi uống say rồi, ta đưa ngươi về nhà được không ? »
« Hảo, trở về cùng nàng chia tay ! » Cả người Tề Sóc lắc lư lắc lư đứng dậy.
Tiểu Trần ngẩn ngơ, vội vàng đỡ
lấy hắn « Ừm, ta thấy ngươi xem ra hôm nay tạm thời ở nhà của ta thì tốt hơn. » Để tránh cho hắn sau khi về tới nhà chưa tỉnh rượu cũng ko có lý trí mà quyết định bậy bạ.
« Ta muốn về nhà chia tay với
nàng, như ý nàng muốn. Ta muốn xem sau khi cùng ta chia tay, nàng có thể tốt hơn bây giờ hay không. Ta muốn nàng chủ động cầu xin ta tha thứ,
cầu ta quay trở lại. Nàng nhất định sau khi cùng ta chia tay sẽ thất
vọng, nàng nhất định sẽ như vậy ! »
« Hảo hảo hảo, nhất định là như
vậy. » Tiểu Trần vội vàng trấn an. Thay hắn trả tiền sau đó cố hết sức
đỡ lấy vị giám đốc cao to hơn mình thân người lắc qua lắc lại hướng về
phía cửa đi tới.
Nhưng Tiểu Trần thật sự không đủ lực chở hắn về bằng xe của mình, hơi chút do dự, cuối cùng hắn liền
quyết định đáp taxi về nhà, dù sao sau này vẫn có thể quay lại lấy xe
sau vậy.
Thật là, đôi tình nhân này làm sao có thể có nhiều vấn đề như vậy a, không phải là đều sẽ kết hôn sao ?
Chia tay ? Theo suy nghĩ của hắn thì chuyện này căn bản sẽ không có khả năng phát sinh, lão đại yêu đại
tẩu biết bao nhiêu chẳng lẽ hắn còn không rõ hay sao ? Quả thực cũng chỉ có thể hình dung 2 chữ [thê nô]. (haha…haha…TS là thê nô… :-D..chết cười mất…)
Lão đại mà cùng đại tẩu chia tay sao, đợi kiếp sau đi a !
Bốn phía đều im lặng như tờ, không có ai mở miệng lên tiếng, Quan Chi Yên nghĩ rằng mình nghe lầm.
Vừa rồi hắn nói cái gì ?
« Đêm nay ta sẽ chuyển ra ngoài
ngay, những đồ đạc còn lại ta sẽ cố gắng chuyển đi trong thời gian sớm,
cho nên chìa khóa nhà chờ ta chuyển hoàn toàn mọi thứ xong sẽ trả lại
cho ngươi, được không ? » Tề Sóc mặt không thay đổi nhìn Chi Yên nói.
Nàng gật đầu, cho dù cơ bản nàng chẳng biết tại sao mình lại làm thế.
Chuyển ra ngoài ? Đêm nay hắn sẽ chuyển ra ngoài sao ? Nàng nghĩ đến……
Nàng nghĩ đến điều gì đây chứ ?
Nghĩ rằng hắn sẽ không đồng ý chia tay; nghĩ rằng cho dù hắn có đồng ý
đi chăng nữa cũng sẽ ở lại đây thêm 1 thời gian, bởi vì hắn còn phải có
thời gian tìm chỗ ở mới; nghĩ rằng chính nàng còn có thể tiếp tục dựa
vào hắn, cho dù 2 người có chia tay đi chăng nữa không phải sao ?
Được, chúng ta chia tay.
Nàng không hề nghe lầm, hắn vừa
xác thực nói với nàng câu đó, sau 1 đêm không về hắn quay trở lại câu
đầu tiên là đồng ý chia tay, không hề có ý quay lại, cũng không do dự,
cứ giống như là đã nghĩ thông suốt rồi mới hạ quyết tâm như vậy, hắn mặc kệ nàng.
Không thể trách hắn, hay cũng không hẳn cảm thấy đau lòng muốn chết, bởi vì người chia tay trước là nàng.
Hắn cũng từng có nói, trừ phi là nàng chia tay trước nếu không tuyệt đối hắn sẽ không buông tay nàng ra. Hắn thực sự là làm như vậy, bởi vì người nói lời chia tay là nàng,
buông tay trước cũng là nàng, nàng làm sao có thể trách tội hắn đây ?
« Có cần ta giúp ngươi thu dọn không ? » Nàng nhẹ giọng hỏi.
Tề Sóc quay đầu nhìn nàng, hai
mắt giao nhau, lòng của nàng hơi co rút 1 chút, đau đến mức làm nàng
không thể không tránh ánh mắt của hắn, để tránh làm hắn nhìn ra nàng
đang rất đau lòng.
« Không cần, ta chỉ lấy mấy bộ quần áo thôi. » Hắn thản nhiên từ chối.
Nàng gật đầu, nghe thấy di động
của hắn vang lên, ngẩn đầu nhìn, hắn đã đi vào phòng ngủ của bọn họ–
không, từ nay về sau gian phòng ngủ kia sẽ không bao giờ có thể nói là
của cả 2 nữa, bởi vì hắn sẽ chuyển ra ngoài.
Âm thanh valy rớt xuống, âm
thanh mở khóa, còn có âm thanh quần áo từ trong tủ được lấy ra, âm thanh mở ngăn kéo, ngăn kéo phía trên cũng được kéo ra rồi, cuối cùng là âm
thanh khóa kéo của valy và valy được kéo ra khỏi phòng.
Quan Chi Yên đứng yên tại chỗ
không hề nhúc nhích nghe rõ tất cả những âm thanh đóng gói đồ đạc của
hắn vừa rồi, cứ có 1 âm thanh vang lên thì lòng nàng mỗi lúc 1 thêm đau, chờ hắn kéo hành lý bước ra khỏi phòng, lòng của nàng đau đến chết
lặng.
Hắn sẽ rời đi, vĩnh viễn rời bỏ nàng.
« Ta đi đây. » Hắn nói.
« Ừm. » Nàng mỉm cười, cảm giác giống như hắn chuẩn bị đi công tác, mà không phải là vĩnh viễn chuyển ra ngoài.
« Ngươi phải tự lo cho bản thân mình nhé ? » Hắn giống như có hơi lo lắng nói.
« Ừm. » Nàng gật đầu, tiếp tục mỉm cười.
« Trong tủ lạnh còn có chút sủi cảo, nhớ hâm lên rồi ăn. »
« Ừm. »
« Cho dù ngươi không thích nấu
nướng, nhưng vì bất cứ tình huống nào, mặc kệ đồ ăn trong tủ lạnh hay
muốn chuẩn bị thức ăn thì phải được nấu chín. »
« Ừm. »
« Nhớ bật đồng hồ báo thức. Tuy
rằng hiện giờ ngươi đã là sếp nhưng dựa vào cá tính của ngươi hiện giờ
sẽ càng đến muộn, sẽ phát sinh nhiều chuyện dễ luống cuống chân tay
ngoài ý muốn. Điểm ấy ngươi phải sửa lại. »
« Ừm. »
« Buổi tối không cần phải tăng
ca quá muộn. Thời điểm về nhà 1 mình phải chú ý cẩn thận nhìn trước sau
có hay không bị người khác theo dõi. Về nhà phải khóa cửa cẩn thận. »
« Ừm. »
« Điện thoại của ta luôn mở 24/24, có việc gì đều có thể gọi cho ta. »
« Ừm. »
« Vậy… ta đi đây. »
« Ừm. » Nàng tiếp tục mỉm cười – cũng sắp cười không nổi rồi.
« Vậy hẹn gặp lại sau. » Tề Sóc nhìn sâu vào mắt nàng 1 cái, sau đó xoay người rời khỏi nhà.
1 tiếng phanh, cửa đã đóng.
« Ừm. » Nàng mỉm cười, thì thào
trả lời, cố nén khóc cả nửa ngày trời, bây giờ rốt cuộc không thể nén
được nữa, nước trào ra khỏi hốc mắt, nhanh chóng từng giọt từng giọt
không ngừng chảy xuống từ đôi mắt nàng.
« Tốt… Tốt… Tốt… » Không, nàng tuyệt không tốt.
Nàng không muốn cùng hắn chia tay, không muốn hắn rời đi.
Nàng không cần ăn sủi cảo, không muốn tiến vào nhà bếp, bởi vì chỉ cần nghĩ đến mùi dầu mỡ là nàng cảm thấy buồn nôn rồi.
Nàng cũng không thích đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, bởi vì nàng sẽ bị dọa tỉnh giấc.
Nàng không có biện pháp thay đổi tính luống cuống chân tay, bởi vì non sông dễ đổi bản tính khó dời mà.
Nàng lại càng không nghĩ tới
việc tăng ca quá muộn, nhưng công việc làm không xong mà lại không có
người giúp nàng, hơn nữa bây giờ nàng lại còn mang thai, căn bản là
không có biện pháp giàm bớt công việc a.
Hiện tại nàng cũng không thể
liền gọi điện cho hắn, chẳng lẽ lại nói hắn không cần phải đi, nói cho
hắn nàng không có biện pháp tự chăm sóc mình, muốn hắn trở về bên nàng
giống như lúc trước sao, cùng nàng chăm sóc đứa trẻ trong bụng nàng
sao ?
Không còn kịp nữa rồi, hắn đã muốn rời đi, chắc là trong lúc ở bên cạnh Đoàn tiểu thư mà quyết định như thế rồi.
Hắn đã không còn yêu nàng, nàng phải chấp nhận sự thật thôi.
Từ giờ trở đi nàng phải học cách tự chăm sóc cho bản thân mình thôi, nếu không thì trong tương lai làm
sao có thể lo được cho đứa con trong bụng nàng đây ?
Đừng khóc, Quan Chi Yên. Kỳ thực sống độc thân cũng không phải là việc khó gì, dù sao hơn 1 năm trước,
trước khi gặp hắn, không phải tự hắn mạnh bạo chuyển vào sống cùng nàng
thì nàng cũng đã sống 1 mình cũng rất tốt hay sao ? Không có lý gì mà
chuyện trước kia làm được thì hiện tại không làm được cả.
Kiên cường 1 chút, dũng cảm 1
chút, cho dù hắn đã đi rồi, ngươi cũng không phải chỉ có 1 người, bởi vì trong bụng ngươi còn có đứa nhỏ sao, chờ nó ngày 1 lớn lên, 10 tháng
sau, căn phòng này sẽ không còn lạnh lẽ im ắng như giờ nữa.
« Không sao. » Giọng Chi Yên nghẹn ngào, thì thào tự nói với chính mình « 10 tháng sẽ trôi qua nhanh thôi. »
Thời gian chuyên tâm vào công
việc rất đặc biệt a, nàng chỉ cần đem công việc đặt lên hàng đầu, chắc
chắn 10 tháng sẽ trôi qua rất nhanh.
Lau đi những giọt nước mắt còn
đọng trên mi, nàng đi vào phòng ngủ, cố ý mở tủ quần áo ra nhìn 1 khoảng không gian lớn đã không còn đầy đồ nữa, sau đó nhanh chóng thay đồ mặc
nhà rồi quyết định vào phòng làm việc.
« Lão đại, ngươi thật sự quyết
định làm như vậy sao ? » Nhìn Tề Sóc đem valy nhét vào cốp sau của xe,
Tiểu Trần vẫn hoài nghi nhìn hắn hỏi.
« Chẳng lẽ ngươi đã hối hận vì đã cho ta mượn phòng nhà ngươi để ở sao ? » Tề Sóc nhìn hắn hỏi.
« Không phải. » Tiểu Trần nhanh
chóng phủ định, sau đó quay đầu nhìn thoáng về phía tòa nhà phía sau
lưng mình « Ngươi chuyển đi như vậy, để đại tẩu ở nhà 1 mình, chẳng lẽ
không lo lắng gì sao ? »
« Nàng không phải tiểu hài tử. »
‘Nhưng không phải ngươi đã nói
rằng nàng thường không tự chăm sóc cho bản thân mình được mà, tựa giống
như tiểu hài tử hay sao ? »
« Cho nên ta nên chiếu cố đến nàng cả đời, cho dù sau khi ngoài miệng nàng nói muốn cùng ta chia tay ? »
« Vấn đề không phải ở chỗ đại
tẩu nói muốn chia tay, mà cơ bản ở chỗ ngươi không yên lòng với nàng,
không muốn chia tay với nàng không phải sao ? Một khi đã như vậy, ngươi
cần gì phải giả bộ chia tay với nàng làm gì ? »
« Là chính nàng nói muốn chia tay, ta phải làm cho nàng cảm nhận sâu sắc việc nàng không có ta là không được. »
« Ngươi như vậy thật sự rất giống tiểu hài tử nha. » Tiểu Trần thốt ra 1 câu kết luận rất đúng trọng tâm.
Đột nhiên Tề Sóc trừng mắt liếc hắn 1 cái.
« Ok, ta ngậm miệng không nói gì nữa là được chứ gì ? » Tiểu Trần lập tức giơ tay đầu hàng « Cho nên
việc chúng ta vất vả chuẩn bị cho hôn lễ không cần phải tiến hành nữa
đúng không ? » Hắn hỏi.
« Vô nghĩa. » Tề Sóc lại trừng hắn liếc 1 cái.
« Nhưng hai người các ngươi
không phải hiện tại đang ầm ỹ chia tay không phải sao, mà kế hoạch này
cũng chỉ còn có 2 tuần mà thôi, đến lúc đó nếu 2 người giả thành thật
hoặc không còn đồng thuận thì phải làm sao ? »
Tề Sóc nghe vậy phẫn hận trừng mắt nhìn tên kia, ánh mắt lạnh băng đủ giết người a.
« Ta chỉ nói là nếu thôi a, nếu… » Tiểu Trần vội vàng lên tiếng trấn an.
« Sẽ không có chuyện đó. » Hắn nói, ý tứ ở đây của hắn có nghĩa sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
« Hảo, sẽ không có chuyện đó. » Tiểu Trần lập tức nhanh nhẩu gật đầu phụ họa.
« Đi thôi. » Tề Sóc ngồi vào xe đầu tiên « Trong 2 tuần tới này đành phải làm phiền ngươi rồi. »
« Không phiền, tuyệt đối không
phiền hà gì. » Tiểu Trần lắc đầu nói, trong lòng thì hối hận không chịu
nổi. Tại sao tối qua hắn lại đem lão đại về nhà chi không biết, sao
không đưa đến khách sạn cho rồi ? Như thế tốt hơn, ước chừng sắp tới sẽ
có thêm 1 người nữa, mà người này tâm trạng đang không tốt, làm thế nào
hắn có thể thân mật cùng với vợ yêu đây, với tiểu bảo bối đây a ?
Tương lai 2 tuần thật gian nan nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT