Đột nhiên có bàn tay đặt lên vai của Quan Chi Yên làm cho nàng đang chú tâm làm việc bị hết hồn, ngẩng đầu lên thì thấy Tề Sóc không biết từ lúc nào trở lại công ty rồi, còn đến phía sau nàng, mà nàng vẫn hồn nhiên.

« Ngươi đã về rồi. » Nàng mỉm cười nhìn hắn nói, khuôn mặt trở nên tỏa sáng, tâm trạng vô cùng tốt do có việc làm.

Bộ dạng xinh đẹp của nàng làm cho Tề Sóc không kìm lòng thuận tiện cúi đầu hôn lên môi nàng 1 chút.

« Sao ngươi lại tới đây ? » Hắn hỏi, không để ý những âm thanh trầm trồ khen ngợi xung quanh.

« Đến giúp nha, không hoan nghênh sao ? » Mặt nàng ửng đỏ nói, cố gắng học theo hắn không để ý đến thanh âm cười đùa của bọn người kia. Họ đúng là gạt người, nếu thực bận rộn như vậy, làm sao còn có thời gian nhìn lén nàng cùng Tề Sóc thân mật ? Thật là !

« Nếu không chống đỡ nổi, không trả nổi lương liền hoan nghênh. » Tề Sóc cong môi nói « Nguyên lai ngươi là 1 người chủ rất keo kiệt nha. »

« Là không có biện pháp a, ta muốn nuôi ngươi, vậy mà ai đó còn kêu nhà ta chỉ có 1 người kiếm tiền. » Hắn cố ý lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lấy hơi thở dài nói.

Nàng nghe vậy, nhịn không được cười khẽ ra 1 tiếng, dùng tay đánh hắn 1 cái.

« Lúc nãy ngươi đi đâu vậy ? Ta lúc đến đây…… » nàng bỏ tay xuống «Đã nhiều tiếng trôi qua rồi, hiện tại ngươi giờ mới trở về. Nói, không phải ngươi chạy đi vụng trộm cùng nữ nhân khác ước hẹn đó chứ ? »

« Làm gì có. Hôm nay ta chạy hết 3 công trình, từ buổi sáng ra ngoài liền làm việc đến giờ mới về đến công ty nghỉ ngơi 1 chút, làm sao có thời giờ gặp nữ nhân khác chứ. » Hắn dùng chân kéo 1 cái ghế ngồi bên cạnh nàng, còn dựa vào vai nàng, biểu hiện rõ hắn thật rất mệt.

Quan Chi Yên trong lòng đột nhiên giật 1 cái, cảm giác có gì đó không đúng.

« Buổi sáng đến giờ ngươi đều ở ngoài làm việc tới giờ mới về công ty sao ? » Nàng hỏi.

« Đúng rồi, mệt muốn chết a. »

Chẳng phải lúc mới đến công ty còn nhìn thấy hắn sao, không lẽ nào là nhầm ? Diện mạo, quần áo, bộ dạng tươi cười đều giống nhau, nàng chưa bao giờ nhìn lầm người a. Vậy chẳng lẽ lúc ấy hắn chạy ngang qua công ty nhưng không vào ? Nàng nhìn hắn ngơ ngác, biểu hiện trên khuôn mặt có chút quái dị.

« Làm sao vậy ? » Hắn hỏi.

« Ngươi… » Nàng muốn nói nhưng lại thôi, không biết có nên nói chuyện nhìn thấy hắn nói ra hay không.

« Ngươi muốn nói cái gì ? » Tề Sóc nhướng mày nhìn nàng.

« Không có gì, ta chỉ là nghĩ trở về công ty dù công việc có thế nào đi nữa thì cũng nên đi ăn trưa? Không nhất thiết vì làm việc mà bỏ qua bữa trưa a. » Nàng nhẹ nhàng nói phải trái, cuối cùng vẫn là không khỏi nghi hoặc mà nói ra.

« Oa, thật ngọt ngào qua đi a. »

« Lão đại, đại tẩu đối với ngươi rất tốt nha, còn có thể quan tâm ngươi có hay không ăn cơm nữa .»

« Ta cũng muốn có người quan tâm mình như thế, hâm mộ quá đi. »

Xung quanh nhất thời vang lên 1 loạt các âm thanh láo nháo, chọc Quan Chi Yên từ sửng sốt đến đỏ hết cả mặt. Lúc nãy yên ắng tưởng rằng mọi người đã tiếp tục công việc của mình, hóa ra sở dĩ họ im lặng là vì nghe lén nàng và hắn nói chuyện, bọn họ thật là……

« Không nhất thiết về công ty mới có thể ăn cơm, hôm nay ở 3 nơi công trình đều được người ta mời cơm, cho nên ta cũng đã ăn 1 chút rồi. » Hắn ôn nhu mỉm cười nói, vẫn như ban đầu không để ý đến những tạp âm xung quanh.

Những gì hắn nói làm cho tim của Quan Chi Yên bỗng như treo đá, cả người đều cứng lại ?

Hắn đang nói dối, vì sao lại muốn lừa gạt nàng chứ ? Hơn hai giờ trước rõ ràng nàng còn ở dưới lầu nhìn thấy hắn, hắn vì sao muốn gạt nàng nói là hắn cả ngày đều ở ngoài suốt ? Là vì lúc đó hắn đang ở bên cạnh mỹ nhân tóc dài kia sao ?

Sắc mặt nàng càng ngày càng trở nên trắng bệt.

« Làm sao vậy, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy ? » Tề Sóc trong nháy mắt đứng bật dậy, thập phần lo lắng, sờ sờ mặt rồi đến trán nàng.

« Ta đột nhiên nhớ ra có 1 việc rất quan trọng cần phải làm, ta đi trước. » Vội vàng đẩy ghế ra, nàng nhanh chóng đứng dậy, xoay người bước đi.

« Chờ 1 chút. Chuyện gì mà quan trọng đến vậy, ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi. » Tề Sóc sửng sốt đứng dậy, vội vàng kéo nàng lại.

« Không cần. » Nàng dùng sức lắc đầu, miễn cưỡng cười 1 cái, sau đó gạt tay hắn ra. « Ngươi không phải còn rất nhiều việc phải làm sao ? Ngươi làm việc của ngươi đi, ta đón taxi là được rồi. »

Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người rời đi, Tề Sóc lại 1 lần nữa tóm lấy tay nàng.

« Ta đưa ngươi đi. » Hắn kiên định nhìn nàng nói. Bộ mặt tái nhợt của nàng làm cho hắn không thể yên tâm.

Nàng mờ mịt nhìn lại hắn, trong mắt lộ rõ không biết nên làm sao. Căn bản là nàng không muốn đi đâu hết, làm thế nào mà để hắn chở được ? Sở dĩ nàng rời đi không phải vì có việc mà là nàng sợ chính mình không khống chể nổi cảm xúc mà khóc, nàng không muốn mất mặt trước mọi người như vậy.

« Ngươi đi theo ta. » Ánh mắt lợi hại nhìn nàng trong chốt lát, Tề Sóc đột ngột vòng tay ôm lấy nàng , đem nàng giữ chặt bước về văn phòng của mình, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách hết những ánh mắt tò mò.

« Được rồi, hiện giờ có thể nói đi ? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra ? » Hắn tựa vào cửa trước, đem nàng kéo tới trước ngực, cúi đầu hỏi.

Quan Chi Yên cắn nhẹ môi, cúi đầu không nói.

« Chi Yên ? » Hắn lấy tay nâng cằm nàng lên, muốn nàng nhìn hắn « Rốt cuộc là có chuyện gì ? » Hắn hỏi lại 1 lần nữa, giọng ôn nhu, nhưng ngữ khí lại tỏ ra rất kiên quyết, nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, nàng không nhịn được nước mắt bắt đầu chảy ra, đau lòng gục xuống.

Tề Sóc đột nhiên cứng đờ, không hề nghĩ rằng thái độ của hắn làm nàng hoảng sợ đến phát khóc.

Đứng phỗng ra chưa được bao lâu, hắn bất đắc dĩ thở dài, nắm tay nàng kéo đến sau bàn làm việc của hắn ngồi xuống, tiếp đó ôm nàng đặt lên đùi, sau đó mở ngăn kéo rút ra mấy tờ khăn giấy trực tiếp thay nàng lau nước mắt.

« Đừng khóc. » Hắn ôn nhu nói, ngữ khí cũng rất bất đắc dĩ «Nói cho ta biết vì sao ngươi khóc ? »

« Lúc ta mới tới đây có nhìn thấy ngươi. » Nàng sụt sịt xì mũi, thút tha thút thít vừa khóc vừa trả lời.

Hắn sửng sốt ngây ngốc 1 chút « Ngươi… »

« Ta nhìn thấy ngươi cùng với 1 mỹ nhân tóc dài nói chuyện rất vui vẻ, ngươi tại sao lại muốn gạt ta ? » Quan Chi Yên hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, cất giọng chất vấn.

Hắn nhịn không được mở to hai mắt, trong chốc lát kinh ngạc đến không biết phản ứng thế nào. Hắn không hề nghĩ rằng nàng lại nhìn thấy hắn a!

« Ta tự nói với chính mình là phải tin tưởng ngươi, cho nên ta không hỏi cũng không nhắc tới. Nhưng ngươi tại sao lại gạt ta, nói là hôm nay cả ngày đều ở bên ngoài làm việc ? Ngươi vì sao lại nói dối, vì sao không dám nói thật chứ ? »

« Chi Yên…… »

« Nữ nhân kia là ai ? Ta không bao giờ muốn hỏi ngươi như vậy, lúc nào cũng muốn tin tưởng ngươi, ngươi có biết hay không ? Nhưng tại sao lại muốn nói dối, lừa gạt ta ? »

Nàng vừa nói vừa khóc, đột nhiên không chịu đựng được việc dựa gần vào hắn như vậy, giãy dụa muốn nhảy xuống khỏi đùi của hắn muốn rời xa hắn, nhưng lại bị vòng tay hắn kiên định giữ chặt, không cho nàng có cơ hội rời khỏi.

« Có thể nghe ta giải thích được không ? » Tề Sóc thở dài trầm giọng nói.

Nàng khóc đến mức mặt đỏ lự lên hết, cái mũi cũng hồng hồng, im lặng hít hít cái mũi khóc thút thít, không lên tiếng trả lời.

« Thật xin lỗi đã nói dối ngươi. » Hắn vừa giải thích vừa giúp nàng lau lệ « Ta vốn tưởng……Quên đi, nếu đã bị ngươi bắt gặp, ta đành nói thật với ngươi vậy, ta giúp ngươi mở 1 văn phòng làm việc mới, bên trong do ta thiết kế là để tặng cho ngươi, tháng sau có thể khai trương. »

Quan Chi Yên đột nhiên ngẩn người, nàng khiếp sợ đến không thể nhúc nhích, đầu trống rỗng. Thiết kế phòng làm việc ? Tháng sau có thể khai trương ?

« Ngươi…… » Nàng ngơ ngác nhìn hắn, không tin nổi.

« Ta cứ tưởng sẽ làm cho ngươi 1 phen vui mừng bất ngờ, không nghĩ lại làm cho ngươi hiểu lầm, hại ngươi đau lòng, thật xin lỗi ? » Hắn rút ra 2 mẩu khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng hối lỗi.

« Những gì ngươi nói là thật sao ? » Quan Chi Yên không chuyển mắt, nhìn hắn chằm chằm lên tiếng tra hỏi, vẫn có chút cảm giác khó có thể tin nổi.

« Nếu ngươi không tin lời ta nói, hiện giờ ta có thể mang ngươi đến xem qua văn phòng mới. » Hắn nói.

Lập tức nàng lắc đầu thật mạnh, rồi cúi đầu tỏ vẻ ăn năn. Nàng cảm thấy thật mất mặt, việc không tin hắn còn chưa tính, thế mà nàng còn hiểu lầm hắn bắt cá hai tay.

« Thật xin lỗi. » Nàng nhìn hắn nói.

« Là ta nói dối trước nên cũng thể trách ngươi hiểu nhầm. » Tề Sóc lắc đầu nói.

« Thật xin lỗi. » Nàng nói thêm 1 lần nữa.

Hắn nâng mặt nàng lên, ôn nhu vô cùng thân thiết hôn môi nàng, làm nàng không còn cảm thấy tự trách mình nựa, trong đầu chỉ còn ý niệm ngọt ngào là hôn hắn thôi.

Hắn ngẩng đầu, lưu luyến khẽ liếm liếm đôi môi ngọt ngào của nàng rồi hỏi « Có muốn đi xem văn phòng mới của ngươi không ? Nó cách đây không xa lắm, chỉ tốn 5’ đi bộ thôi. »

Hai mắt nàng mơ màng, đôi môi đỏ mọng nửa ngẩn lên nhìn hắn, 1 lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, mới hiểu lời vừa rồi hắn nói.

« Bây giờ sao ? » Quan Chi Yên hỏi.

Hắn gật đầu.

Nàng do dự lắc đầu.

« Vì sao ? » Hắn có vẻ ngạc nhiên hỏi, còn nghĩ nàng sẽ nhanh chóng gật đầu đòi đi.

« Hiện tại mặc ta rất khó coi lắm đúng không ? Mắt sưng đỏ hết lên rồi đúng không ? Ta không muốn ra ngoài để bị xấu mặt a. » Nàng chu miệng nói.

Tề Sóc khóe miệng khẽ nhếch, nhịn không được cười khẽ.

« Vậy mỹ nữ tóc dài nói chuyện với ngươi lúc đó rốt cuộc là ai vậy ? Nhân vật quan trọng sao ? » Nàng tò mò hỏi.

« Cô ấy tên là Trương Đình, cũng là thiết kế sư, bất quá là thiết kế rất giỏi. » Hắn nói cho nàng « Ta từng cùng nàng hợp tác vài lần, lần trước có nghe nói nàng muốn đi du học để nghiên cứu sâu hơn, cho nên ta mới liên lạc với nàng ấy, hỏi chuyện này có thật hay không, nếu là thật có hay không nguyện ý sau khi học xong trở về công ty ta làm việc. »

« Thật sao ? »

Hắn gật gật đầu.

Không nghĩ tới trong hai tuần vừa qua, hắn vừa bận rộn trăm việc mà còn vì nàng làm chuyện này, nàng cảm thấy rất cảm động.

« Lúc nào ngươi bắt đầu tiến hành chuyện này ? »

« Ngày thứ ba sau khi ngươi rời khỏi công ty cũ. »

Nàng khiếp sợ trợn to hai mắt, bởi vì việc quét dọn kia mà hiểu lầm cãi vả hết hai ngày, hắn cơ hồ là không có ngơi nghỉ, ngay từ đầu vì việc của nàng mà vất vả.

« Vì sao ? Làm sao ngươi biết ta sẽ không quay về [Kết nối ý tưởng mới], hoặc tìm việc ở công ty thiết kế khác ? » Nàng hỏi.

« Ta cũng không có nghĩ nhiều đến vậy, chỉ biết ngươi tuyệt đối có thể 1 mình đảm đương công việc, lại không quen bị bó buộc, không bằng vì chính mình làm việc, vì tin tưởng quan niệm của mình mà làm việc. » Hắn nói.

« Tin tưởng ? » Quan Chi Yên nhìn hắn.

« Mục đích ngươi làm thiết kế sư không phải là kiếm tiền, cảm giác hạnh phúc mới là những gì ngươi muốn gửi gắm trong những thiết kế của mình không phải sao ? » Hắn mỉm cười.

Lòng nàng chợt nóng lên như có lửa đốt, kích động đến không nói thành lời, hắn như vậy lại biết tất cả động lực cùng mục đích mà nàng thiết kế chính là vì muốn những người ở trong đó có cảm giác được hạnh phúc.

« Ngươi làm sao có thể biết được ? » Hốc mắt nàng ửng đỏ lên tiếng hỏi.

« Bởi vì ta hiểu rõ nàng, bởi vì ta yêu nàng. Ngốc. » Hắn hôn môi nàng.

« a. »

Thanh âm thứ mười]

Tiểu Trần cùng Dương Tử liếc mắt nhìn nhau, hai người mắt đưa mày lại thoái thác lẫn nhau [ngươi đi đi], được nửa ngày trời, rốt cuộc làm cho người ngồi đối diện hai bọn họ nhịn không được đứng dậy nói « Để ta đi. » Sau đó liền khẳng khái hy sinh hướng về phía bàn làm việc của giám đốc đi tới.

« Giám đốc, có thể quấy rầy ngươi 1 chút không ? » Hắn nghiêm túc lên tiếng hỏi.

Tề Sóc thong thả ngẩng đầu lên nhìn hắn 1 cái, bất lực gật đầu nói « Chuyện gì ? »

« Thứ lỗi cho ta nói thẳng. Giám đốc, ngươi gặp phải chuyện gì khó khăn sao? Nếu đúng như vậy, chúng ta có thể họp mọi người lại cùng nhau thảo luận, tiếp thu ý kiến của quần chúng, ngươi cứ tiếp tục thở dài nữa cũng không phải là biện pháp hay. » A Thác ngắn gọn dứt khoát nói.

Tề Sóc ngây ngốc sửng sốt 1 chút « khó khăn ? »

« Không phải, ý của A Thác là Giám đốc đang gặp chuyện gì phiền não, muốn hay không nói ra để chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách giải quyết. » Tiểu Trần vội vàng đứng ra giải thích.

Cách nói chuyện của A Thác luôn có nề nếp, nghiêm trang, nghiêm túc làm cho người ta nghe xong đều có chút đau. Vì chính mình không thể kìm nén sự tra tấn lúc này mà đành phải tự nhảy vào. Quan trọng hơn nữa là tên kia đôi khi muốn làm rõ ràng trọng điểm của vấn đề nằm ở đâu, thế nhưng hỏi giám đốc gặp phải chuyện gì khó khăn ? Lão đại dù gì cũng là con người làm sao mà không có vấn đề khó khăn, thật sự muốn làm cho rõ ràng tình huống a !

« Các ngươi làm sao mà biết ta có chỗ phiền não ? » Tề Sóc hỏi.

« Bởi vì từ lúc ngươi ngồi ở đây cho đến giờ đã liên tục thở dài 10 lần. »

« Vậy sao ? » Tề Sóc hữu khí vô lực nói, 1 chút cũng không để ý rằng tinh thần của mình làm ảnh hưởng sĩ khí của mọi người.

Xem ra vấn đề thật sự nghiêm trọng a.

Tiểu Trần cùng Dương Tử nhịn không được lại quay đầu nhìn nhau, đồng thời trên mặt đối phương đều có vẻ lo lắng. Trừ việc Lão đại ở ngoài công ty là người có tầm ảnh hưởng không nhỏ, thì sự kiện lớn như vậy là bọn họ sao có thể mặc kệ được.

« Lão đại, ngươi không sao chứ ? » Tiểu Trần đem A Thác đẩy ra, kéo ghế ngồi gần bên cạnh hắn quan tâm hỏi.

« Đã xảy ra chuyện gì, có gì muốn nói thì cứ nói, chúng ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp ? » Dương Tử cũng kéo ghế ngồi gần vào phía bên kia của hắn.

« Là chuyện công việc mới đây sao ? » Tiểu Trần hỏi.

« Hay vẫn là chuyện cá nhân ? » Dương Tử tiếp lời.

« Việc kinh doạnh của văn phòng của đại tẩu không thuận lợi như mong muốn sao ? » Tiểu Trần lại hỏi.

« Nhưng ngươi biết chuyện này không thể xảy ra. » Dương Tử nói.

« Lão đại, không phải ngươi lại cùng đại tẩu cãi nhau chứ ? » A Thác đứng một bên đột nhiên ngắt lời, Tiểu Trần và Dương Tử sợ tới mức mở trừng hai mắt, cùng lúc đá vào chân hắn.

« Quả nhiên ngươi lúc nào cũng hồ đồ đến như thế sao ! » Tiểu Trần cả giận nói.

« Tránh ra, ngươi mà nói thêm câu nữa, cẩn thận ta đánh ngươi ! » Dương Tử giương giọng uy hiếp.

Mọi người ở đây đều biết, đánh chết cũng không để nói ra cửa miệng, bởi vì tất cả đều xem lão đại anh em huynh đệ chứ không phải là giám đốc, cho nên đối với hắn luôn thẳng thắn nói chuyện không chút kiêng kị không có chừng mực. Lần trước hắn cùng đại tẩu cãi nhau, huynh đệ bọn họ kẻ nói này kẻ nói nọ thêm vào 1 ít, nhưng chỉ mới nhắc đến đại tẩu có 1 câu, kết quả sau đó hại bọn họ tăng ca liên tục 1 tháng, thiếu chút nữa là chết vì lao lực.

Từ nay về sau, mọi người đều rất ăn ý thề tuyệt không xen vào chuyện tình cảm vợ chồng của họ, chỉ có tên A Thác này không sợ sống chết dám đem tình huống này nói rõ ràng a !

« Lão đại, người này gần đây sinh lý không được tốt, ngươi đừng để ý đến hắn. » Tiểu nói rõ.

« Uy, ta là nam nhân, làm gì có chuyện sinh lý không tốt được ? » A Thác nhịn không được phản đối.

« Ngươi có biết lời ngươi nói thực thúi lắm có biết không ? A tạp a ! » Dương Tử đập cho hắn 1 cái.

« Các ngươi đang làm gì vậy ? » 1 đồng nghiệp khác của bọn họ, đóa hoa duy nhất của văn phòng, Tiểu Ngôn từ bên ngoài làm việc trở về, nhìn văn phòng náo nhiệt.

« Tiểu Ngôn, ngươi đã về rồi, có mệt hay không ? Có khát không ? Trong tủ lạnh có lục trà sữa mà ngươi thích, ta vừa mới mua về. » bộ mặt của Dương Tử nhất thời thay đổi 180o độ, ôn như săn sóc thăm hỏi.

Chuyện Dương Tử thích Tiểu Ngôn ai cũng biết, Tiểu Ngôn cố tình ôm chủ nghĩa độc thân, công khai chuyện không nghĩ đến việc kết hôn, cho nên cuối cùng là núi cao thì có núi khác cao hơn, mọi người đều còn trông ngóng quan sát.

« Cám ơn, ta gửi tiền lại cho ngươi. » Tiểu Ngôn gật đầu nói.

Hiện tại tỉ số là 137 : 79, nghiêng về phía Tiểu Ngôn, Dương Tử vẫn mềm dẻo cố gắng.

« Lão đại, Giám đốc ST.YA muốn ta thay mặt cám ơn ngươi, hắn nói rất vừa lòng với thiết kế của ngươi, hắn nói gần đây bằng hữu của hắn cũng muốn mở tiệm, thời gian hơi gấp gáp, không biết ngươi có thể tiếp nhận không ? Đây là các tài liệu hắn cung cấp. » Tiểu Ngôn đến trước mặt Tề Sóc, đem từ ba lô ra 1 tập hồ sơ để tới trước mặt hắn.

Tề Sóc không hề hứng thú nhìn tập hồ sơ kia, ngay cả việc động thủ mở ra xem 1 chút cũng đều không muốn.

« Lão đại, ngươi không xem qua 1 chút sao ? » Tiểu Trần nhịn không được hỏi.

Giám đốc ST.YA không chỉ có giới thiệu những khách hàng tốt cho công ty mà những lần trước cùng hợp tác với hắn làm cho công ty thu về không ít tiền. Cái gọi là vật hợp theo loài, tin tưởng bằng hữu của hắn cũng sẽ là khách hàng rất tiềm năng a, nên lão đại sẽ không sai lầm mà không tiếp nhận sinh ý này ?

« Tiểu Ngôn, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao không nghĩ tới việc kết hôn ? » Tề Sóc đột nhiên ngẩn đầu lên hỏi.

Tiểu Ngôn đột nhiên sửng sốt, những người khác cũng đều ngây người hết, lấy vẻ mặt kinh ngạc biểu tình nhìn hắn.

« Điều kiện của ngươi rất tốt, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi mới đúng a ? Vì sao ngươi lại nhất quyết theo chủ nghĩa độc thân, không nghĩ kết hôn ? » Tề Sóc chằm chằm nhìn nàng, những người khác cũng không tự chủ theo hắn nhìn về phía Tiểu Ngôn.

« Không muốn kết hôn cũng nhất định phải có lý do sao ? » Nàng trầm mặc 1 chút, không trả lời mà hỏi ngược lại.

« Đương nhiên. » Dương Tử khẩn cấp trả lời.

« Ta thì cho rằng không phải như vậy. » Tiểu Ngôn nhìn hắn nhún vai nói.

« Tuy ngươi không có lý do gì, nhưng ngươi hẳn phải biết lý do không muốn kết hôn của đa số nữ nhân khác, có thể nói cho ta biết không ? » Tề Sóc khiêm tốn thỉnh giáo.

« Lão đại, ngươi vì sao lại muốn biết điều này ? Chẳng lẽ đại tẩu không muốn gả cho ngươi sao ? » Tiểu Ngôn nửa đùa nửa giỡn hỏi.

« Tiểu Ngôn ! » Tiểu Trần cùng Dương Tử đồng thời quá sợ hãi hướng nàng kêu to.

« Làm gì mà kêu lớn tiếng như vậy ? Ta không có điếc a. » Tiểu Ngôn bất chợt bị âm thanh lớn dọa hết hồn, tức giận quay sang hai người bọn họ trừng mắt, liếc mắt 1 cái.

« Ngươi……Ngươi…… » Tiểu Trần lấy tay chỉ vào nàng, mãi mà không nói thành lời được.

Cũng biết lão đại có ưu điểm lớn chính là tuyệt đối sẽ không tức giận với nữ nhân, cho nên mọi người bị hành hạ đến chết đi sống lại 1 tháng kia a, cũng chỉ có Tiểu Ngôn vẫn tiếp tục cuộc sống thảnh thơi, nữ nhân này có phải hay không muốn hại chết mọi người nha ?

« Ngươi nói đúng đó. » Tề Sóc đột nhiên mở miệng, dọa mọi người tại đó choáng váng.

« A ?! » Tiểu Ngôn cảm thấy như mình đang nghe lầm.

« Chi Yên thật không muốn cùng ta kết hôn, ngươi không có nghe sai đâu, cho nên ta mới muốn biết nữ nhân suy nghĩ cái gì mà không muốn kết hôn. » Tề Sóc thở dài nói.

Tất cả mọi người đều cứng họng trân trối nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt cùng biểu tình khó tin.

« Lão đại, người là đang nói thiệt hay giỡn chơi vậy ? » Tiểu Trần cẩn thận nói.

Dương Tử gật đầu thật mạnh « Đại tẩu làm sao có thể không muốn cùng ngươi kết hôn được ? Nếu thật không nghĩ kết hôn, nàng làm gì ở cùng 1 chỗ với ngươi, làm gì để cho chúng ta gọi nàng là đại tẩu ? »

« Ta không thấy đại tẩu có cùng ý định độc thân với ta. » Tiểu Ngôn nói.

« Vì sao ngươi lại nói như vậy ? » Tề Sóc không tức giận, hai mắt ánh lên chút hy vọng.

« Ta thường cùng đại tẩu tán gẫu, cũng bởi vì từng trao đổi biện luận việc muốn kết hôn, nàng làm cho ta có cảm giác như vậy. »

« Lúc ấy nàng nói như thế nào ? » Hắn khẩn cấp hỏi.

« Nàng cảm thấy việc kết hôn là quá trình tất yếu trong cuộc đời của mỗi người, mặc cho kết quả xấu hay tốt, đều muốn trả qua thử 1 lần. »

« Phải không ? »

« Nàng nói sự nghiệp thành tựu có cao có thể làm cho cuộc sống của nữ nhân hiện đại tuy không thiếu thốn, nhưng lại bổ khuyết không được tâm hồn. Nàng nói cuộc sống của nữ nhân trọng tâm chung quy là muốn trở về với gia đình, nếu không kết hôn thì làm sao mà có gia đình đây ? »

« Đại tẩu nói hay lắm. » Dương Tử đột nhiên ra sức vỗ tay.

Tiểu Ngôn nhịn không được quay qua trừng mắt liếc người vừa vỗ tay « Ta nói cha mẹ cũng là gia đình, huynh đệ tỷ muội cũng là gia đình, cho dù là tự mình tạo ra một gia đình, cũng tốt hơn làm quản gia. »

(thực chất cái từ [quản gia] là cho San nghĩ ra, câu gốc của nó là từ [thai dong]San không hiểu rõ nghĩa của nó lắm nên đành dịch thành vậy)

« Cái gì mà quản gia ? » A Thác hỏi.

« Nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn, chiếu cố cha mẹ chồng, chịu bao nhiêu mệt nhọc nhưng không thể than được. »

« Cái gì ? » A Thác vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, hoàn toàn nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.

« Nữ nhân sau khi kết hôn, không phải đều phải làm tất cả những chuyện này sao ? Lão bà cũng chỉ là chút danh xưng mà thôi, khó nghe 1 chút chính là làm quản gia. » Tiểu Ngôn không có ý mỉa mai, mà chỉ là bình tĩnh nói ra suy nghĩ của nàng mà thôi.

« Cách nói của ngươi có thể hay không rất có thành kiến a, Tiểu Ngôn ? Lão bà của ta cùng ta kết hôn cho đến giờ cũng không nấu quá 1 bữa cơm hay ngược lại quá 1 lần, gia sự đều là ta làm không tốt hay sao ? » Tiểu Trần không khỏi lên tiếng kháng nghị.

« Ta cũng không nói mỗi nữ nhân đều nhất định có suy nghĩ như vậy, bất quá đa số là như thế, ta không có nói sai a ? »

« Gả cho ta, ta thề tất cả mọi chuyện lớn nhỏ sẽ 1 mình ta làm hết. Mặt khác ngươi cũng không cần phải lo lắng về phía mẹ ta, bởi vì mẹ ta lúc ta còn nhỏ đã qua đời, ba ta thì đi bước nữa, bọn họ giờ đang chăm lo cho đứa nhỏ của mình, không để tâm nhiều đến ta. » Dương Tử nhân cơ hội cầu hôn.

« Nếu đứa nhỏ của bọn họ bất hiếu không chiếu cố đến bọn họ ? Ngươi sẽ bỏ mặc sao ? » Tiểu Ngôn nhìn hắn 1 cái hỏi.

Dương Tử lập tức nhíu mày « Trường hợp này sẽ không xảy ra. »

« Ta nói nếu. »

« Nếu thật sự có xảy ra, ta sẽ dựa vào quyết định của ngươi. » Dương Tử trầm mặc 1 chút trả lời.

Tiểu Trần lập tức giơ ngón tay cái về phía hắn nói 1 câu « Biện pháp hay. »

« Thật là cách giải quyết hay, chỉ tiếc vấn đề không phải chiếu hay không chiếu cố, mà ở chỗ ta không quan tâm đến đến việc này, nhưng chiếu cố về sau chính ta sẽ khổ, cho nên việc không kết hôn không phải loại vấn đề này, hiểu không ? » Tiểu Ngôn nhìn bọn họ liếc qua 1 cái nói.

« Oa a, vậy ngươi vừa mới nói ngươi không có lý do không muốn kết hôn, vậy cái này không phải lý do hay sao ? » Tiểu Trần có cảm giác bị lừa.

Tiểu Ngôn sửng sốt 1 chút.

« Ta sẽ không bỏ cuộc. » Dương Tử nhìn nàng nói.

« Tốt lắm, huynh đệ chúng ta ủng hộ tinh thần duy trì cao của ngươi. » Tiểu Trần đồng tình vỗ vỗ hắn.

« Cho nên, » Tề Sóc đột nhiên lên tiếng « Các ngươi có thể quay trở lại thảo luận vấn đề chính được hay không ? »

Bốn người ngẩn ngơ, lập tức trăm miệng 1 lời nhất loạt nhanh chóng gật đầu « Đương nhiên, lão đại. »

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play