Giật nước xong, đậy nắp bồn cầu xuống, tôi ngồi thụp xuống nghĩ
ngợi một lúc lâu, nhưng chẳng nghĩ ra được điều gì, tôi đờ ra
như phỗng. Có một điều thật rõ, đó là tôi không yêu cô ta, kể
cả thích cũng không có.
Rượu có thể làm loạn tính, ai nói mà đúng mười mươi. Nếu tối qua
không đưa mấy cô kia đi ăn, nếu chị y tá mở lưới cho tôi một
đường thoát vào thăm Diệp Tử, nếu không phải tôi giận việc
Diệp Tử biết tôi không kịp về vẫn sai tôi đi mua rau muối, nếu
không phải thằng bạn Trương Bác gọi tôi đi Đá quý trần gian, nếu không phải vì tôi uống nhiều phải vào nhà vệ sinh nôn, nếu
không phải Tiểu Ngọc đúng lúc đụng vào tôi ở cửa, tôi…nói
không chừng có thể cô ta sớm đã mưu tính cả rồi.
Ôi, nếu…
Nếu Diệp Tử biết được việc này….
Than ôi, đầu đau muốn chết, tôi thề là sẽ không bao giờ uống rượu
nữa, ít nhất là không như tối qua hết nốc rượu tây lại nốc
bia, uống như hôm qua chả khác tự mình chuốc mình say.
Ra khỏi phòng vệ sinh, tôi gọi điện về cơ quan xin nghỉ, tôi cần phải về nhà ngủ tiếp.
“Hey, cưng, còn sớm mà? Cưng đang làm gì thế?” Tiểu Ngọc trần truồng bước ra từ phòng ngủ.
Bắt gặp tôi đang để tiền xuống bàn, trong vòng 5 phút, cô ta nhìn
chòng chọc vào tôi, rồi nhếch mép cười. Tôi không thể hình dung nổi đây là kiểu cười gì nữa.
“Bao nhiêu?”
“Ba nghìn”
“Cũng biết luật phết nhỉ” Cô ta hất hất tóc, “Em không cần!”
“Em không cần, thật đấy!” Cô ta nói thêm, “Anh muốn nghĩ thế nào
thì tùy, em vẫn không cần, anh NỢ em một TÌNH NGƯỜI.”
Nói rồi cô ta vuốt vuốt tiền, đút nó vào túi quần tôi, tóm chặt
lấy tay tôi, “Lý Hải Đào, anh khinh em quá đấy, nếu em vì kiếm
tiền, em có thể ngã giá với anh lúc anh còn tỉnh, hiểu không?”
Tôi lắc đầu không hiểu.
“Được rồi, anh có việc thì cứ đi trước, cưng à, NHƯNG…hôm nay anh vẫn đi làm chứ?....3 rưỡi chiều anh qua đón em đi, chúng mình cùng
qua đón Diệp Tử, hôm nay nó được ra viện rồi.”