- Bố anh về rồi đấy. Em có muốn gặp bố anh không? – Bảo hỏi lại Khánh lần nữa khi đưa Khánh đi siêu thị.

- Anh định hỏi cưới em à? – Khánh cười trêu Bảo.

- Uh. Cưới thôi chứ anh chán ở một mình rồi. – Bảo đá đá cái bánh xe đẩy hàng.

- Thế hóa ra là muốn có vợ nên mới hỏi lấy em. – Khánh với hộp khăn giấy trên cao.

- Không. Tất nhiên cũng gặp đúng người mới lấy chứ. – Bảo nói khi với hộ Khánh. – Trước anh yêu hơn 1 năm mà có ý định lấy người ta đâu. Bố anh bảo còn trẻ muốn yêu thì cứ yêu. Khi nào muốn lấy thì hãy bảo bố.

- Thế mình mới quen nhau mới được một thời gian. Anh đã nghĩ kĩ chưa mà muốn dẫn em gặp bố anh. – Khánh quay lưng đẩy cái xe. Bảo lẽo đẽo theo sau.

- Có chứ. Anh chắc chắn mình sinh ra là dành cho nhau.

- Anh xem nhiều phim Hàn quá rồi hả. Giống cái Hà hả. – Khánh cười lớn.

- Đâu mà.

… Hai người vừa về đến nhà thì mưa to. Mưa như trút. Hình như trời cũng biết để dành cái gì đấy khi cần thì dùng một thể. Hôm nay là nước. Khánh nấu cơm ăn sớm. Khi không phải ra ngoài và chỉ việc ngồi trong nhà thì Khánh đặc biệt thích nằm nghe trời mưa.

- Mưa thế này anh không về được đâu. Ướt người là ốm đấy. – Bảo vén rèm cửa nhìn ra ngoài cười rất ưng ý.

- Anh đi ô tô mà ướt làm sao được.

- Có. Người anh yếu. Dễ ốm lắm. Gặp nước mưa là ốm ngay.

- Thế à. Thế không ổn rồi. Em cũng hay ốm. Nên em muốn sau này có ai khỏe mạnh để lấy về chăm em.

- Anh khỏe lắm… Ơ…

- Thôi cho anh ngủ lại hôm nay. Mai về sớm đấy.

- Mai là chủ nhật mà. Anh không dậy được sớm đâu. He.

- Anh ngủ với Lavin nhé. Em mang chăn cho nhé.

- Ơ anh là chó giống nó à.

- Tưởng anh thích làm thú cưng còn gì. – Khánh cười ngặt ngẽo.

- Không. Thú cưng khác. Người ta chăm thú còn hơn chăm người ấy. – Bảo nói rồi chạy lên nhà trước. Khánh lên sau. Bảo đã tranh vào nhà tắm tắm trước. – Em có muốn tắm chung với anh không. – tiếng Bảo vọng ra từ nhà tắm.

- Em mang chăn xuống chuồng Lavin cho anh rồi đấy.

B…rừ b… rừ…

- Alo. – Khánh kẹp điện thoại giữa tai và vai khi tay đang bận thay bộ ga trải giường. Nghe tiếng người từ bên kia điện thoại mắt Khánh trùng xuống. Nhát gừng trả lời điện thoại rồi nhanh chóng tắt máy. Ném cái điện thoại xuống giường và nằm phịch xuống cái ga đang trải giở. Bên kia giường Bảo vẫn đang giữ hai đầu chăn.

- Em sao thế? Ai gọi?

- Một nửa của một cái gia đình. – Khánh đáp rồi quay mặt vào góc. Cố không để Bảo thấy những giọt nước mắt đang sắp lăn đến sống mũi. Từ lâu rồi Khánh không gọi về cho bố hay mẹ. Cũng không mong ai gọi cho Khánh. Chỉ gặp họ vài lần trong năm vào những dịp lễ tết cụ thể. Ngoài ra ít khi Khánh muốn nghĩ đến hai người. Từ khi họ chia tay.

Đã từ rất lâu

“ … Bo me khong the noi chuyen voi nhau. Co the con khong hieu nhung den khi me khong chiu dc nua thi me cung xin loi con. Me tuy song mot minh nhung cung se van lam tron trach nhiem…”

Đọc xong cái tin nhắn Khánh bật khóc. Bố mẹ Khánh chẳng hòa hợp gì. Khánh biết. Mẹ Khánh nóng tính, hay suy nghĩ những chuyện gần như chẳng có gì thành có, sức chịu đựng kém. Bố Khánh ham vui, có phần vô tâm.

Có lẽ sống với nhau 21 năm. Cũng không phải chưa xảy ra chuyện gì nhưng có lẽ lần này ai cũng nghĩ đến lúc cần cuộc sống riêng. Việc không nói chuyện được với nhau nghiêm trọng đến kkhông ngờ. Khánh vẫn cảm nhận được bố mẹ thương Khánh như thế nào. Chỉ là Khánh không chấp nhận được việc cái gia đình của Khánh chỉ còn là hai nửa nhưng không ghép lại với nhau được nữa.

Không thể trách ai trong số hai người. Khánh chỉ biết trách tất cả. Tất cả là những gì Khánh nghĩ được khi đó. Khánh chỉ khóc khi nghĩ đến việc tại sao lại là mình. Rất nhiều câu hỏi của Khánh đều dẫn đến điều này. Và tuy biết thừa câu trả lời rằng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Nhưng chỉ là…đơn giản Khánh không chấp nhận được. Thế thôi.

Thế là từ giờ Khánh sẽ không còn được ngồi bữa ăn có đủ bốn người trên ghế. Khánh sẽ không được bố nấu nấu mì ăn đêm nữa. Tất nhiên vẫn sẽ có nhưng cảm giác sẽ không còn như trước.

Khánh không muốn được mẹ dẫn đi cắt tóc nữa vì Khánh biết hai mẹ con ở cạnh nhau lúc này cảm giác cũng sẽ khác. Tất cả sẽ khác. Và Khánh là người ghét nhưng thứ khác như thế.

Mặc dù cũng đủ tuổi để suy nghĩ và chấp nhận việc này. Nhưng với Khánh thì… Khánh chỉ nghĩ… đến bao giờ có điều gì đó tốt đẹp của Khánh kéo dài được lâu dài và không bị bất kì điều gì khác xen vào để phá vỡ nó. Cũng phải nói thêm trong thời điểm này gia đình Khánh gần như vỡ nợ vì bố Khánh bị lừa vào một vụ bất động sản đặt quá nhiều. Kể cả căn nhà họ đang sống. Sau đó thì thị trường đóng băng và nợ ngân hàng thì quá to để có thể trả.

Gia đình Khánh vỡ tan theo mọi nghĩa. Gần nhưng là quá nhiều chuyện để có thể nghĩ. Và Khánh chọn giải pháp cho lúc đó và đã thành thói quen sau này cho mọi chuyện xảy đến với Khánh. Đó là…Thôi không nghĩ nữa.

Cứ quen dần với mọi việc, chai dần với mọi cảm xúc. Coi đó là điều tự nhiên sẽ phải xảy ra, không tránh cũng không ngăn đươc. Thế nên Khánh bớt đi được cảm giác mệt mỏi. Nhưng cảm giác đau thì không.



Bảo ôm Khánh nãy giờ. Bảo thấy vai Khánh run lên từng hồi. Bảo biết Khánh khóc nhưng không nói hay hỏi gì. Anh biết điều tốt nhất với một người đang khóc là để cho họ khóc hết những gì họ muốn khóc, buồn hết những gì họ muốn buồn và đau hết những gì họ muốn đau. Và họ sẽ nín.

Mọi câu an ủi, dỗ dành là thừa vì nếu hiệu quả họ cũng tự dỗ được mình. Khánh chợt quay lại rúc vào ngực Bảo. Nhắm nghiền mắt lại.

- Em muốn uống hay ăn gì không?

- Em muốn ăn mì. Anh nấu cho em nhé.

- Thế xuống nhà nhé. Anh nấu cho em ăn.

Bảo dắt tay Khánh xuống nhà như trẻ con. Lavin nằm dưới chân cầu thang ngước lên nhìn rồi lẽo đẽo theo cả hai vào bếp. Bảo bật bếp đun nước và bóc hai gói mì đổ vào bát. Lát sau trước mắt Khánh là bát mì nghi ngút khói. Bảo bê bát ra ngồi cạnh Khánh.

- Em hay thức khuya. Bố hay nấu mì cho em ăn. Từ khi bố mẹ chia tay thì em không được ăn nữa. Bố không đi bước nữa. Em có thể đến ở với bố bất cứ lúc nào. Bố cũng sẽ vẫn nấu mì cho em. Nhưng em không còn muốn ăn nữa. Vì em biết vị của bát mì ấy sẽ khác. – Khánh nói rồi bắt đầu ăn.

Bảo nhìn Khánh. Khi cả hai ăn xong. Bảo rửa bát rồi hỏi Khánh.

- Em có đi ngủ không?

- Em chưa tắm. – Khánh đáp.

- Anh tắm cho em nhé. – Bảo toe toét.

- Anh này. Em muốn gia đình em sau này sẽ yên bình dù cho bất kì điều gì xảy ra. Có một lần chia đôi một gia đình với em là đủ rồi. Em không muốn có thêm.

- Anh không nói gì cả. Anh sẽ làm cho em xem. Không cần em nghe anh nói.

- Sao anh có thể yêu một người vô điều kiện một cách gần như vô tình như em.

- Yêu là yêu thế thôi. Đi tắm nhé. Anh bật nước lấy quần áo cho. Nhưng không tắm chung đâu. Phải để lại cái gì thú vị để làm cùng nhau sau khi lấy nhau chứ.

- Uh tùy anh. – Khánh cười.

- Mình lấy nhau nhé. – Bảo nói to vọng vào nhà tắm khi Khánh đang tắm.

- Mình biết nhau đến mấy ngày nữa mới tròn một năm. – Khánh bước tay đang quần cái khăn bông to trên tóc. – Sau này hối hận thì làm sao. Em đã nói không muốn có một cuộc ly hôn như bố mẹ em mà.

- Sao lại là ly hôn. Mình sẽ sống với nhau suốt đời chứ.

- Anh đừng suy nghĩ đơn giản, trẻ con như thế. Sống cùng nhau rồi sẽ có nhiều vấn đề xảy ra. Anh đừng nghĩ lúc nào cũng vui vẻ mãi đc.

- Anh không đơn giản cũng không trẻ con. Anh chỉ chắc chắn việc yêu và muốn ở bên cạnh ai đó. – Bảo nói giọng có vẻ tức giận khi Khánh nghĩ lời nói của anh là không chín chắn.

- Em nghĩ là chưa đến lúc buộc nhau lại như thế.

- Được. Anh đợi em.

Bảo leo lên giường đắp chăn quay mặt vào tường. Giận dỗi. Khánh nhìn qua gương khi đang sấy tóc. Lát sau Khánh tắt điện leo lên giường. Chui vào chăn và với tay tắt đèn. Bảo chợt quay sang ôm Khánh.

- Anh lạnh.

Uhm. Cũng đông rồi mà. Mùa ưa thích của Khánh trong năm. Khánh quay lại ôm lấy Bảo, anh rúc vào lòng Khánh.

- Ngày xưa mẹ anh hay cho anh ngủ thế này. Nhưng từ hồi mẹ ốm rồi mất thì anh toàn phải rúc vào người cô giúp việc. – Bảo nói. Mắt vẫn nhắm. Khánh tưởng Bảo ngủ rồi.

Khánh im lặng không nói gì. Chỉ ôm Bảo chặt hơn. Khánh chưa từng hỏi về mẹ Bảo. Đúng hơn là chưa hỏi gì nhiều về gia đình anh. Vì Khánh nghĩ không nên tiến quá sâu đi quá xa khi chưa chắc chắc điều gì. Vì kể cả khi chắc chắn thì cái gì cũng có thể thay đổi. Với Khánh một lần đủ để không muốn có lại lần thứ hai.

- Lạnh không? – Khánh hỏi.

- Không. Như này phải ấm rồi chứ.

- Mẹ gọi nhắc em về nhà có giỗ. Mẹ bảo em gọi điện nhắc cả bố không bố quên. – Khánh nói khẽ. – Hôm đấy anh đi với em nhé.

- Ừ, nếu em không muốn đi một mình. Anh đến bảo là bạn em nhé.

- Không. Là người yêu. – Khánh gục mặt vào ngực Bảo.

Cuối tuần này Bảo sẽ đưa Khánh về nhà bố mẹ. Tuy không vui nhưng Khánh vẫn thấy có gì đó hồi hộp.

Brừ ... brừ...

- Chị ạ. - Khánh nghe máy, chị Lâm gọi.

- Này, chị đang ở cái khu nhà hồi trước em thuê một tháng. Bạn chị muốn thuê nhà cho bố mẹ chồng ở quê chuyển lên. Chị nhớ ra anh ở bên nhà đất hôm nọ. Đang đưa đi xem khu này.

- À, vâng khu đấy đẹp mà. Hồi em chọn đã thấy đẹp. Chắc giờ đông người thuê rồi.

- Chị thấy thằng Vũ vừa lái xe ở khu này ra. Hình như cái nhà của em sau đấy là nó thuê

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play