Tự nấu bữa ăn tối cho mình xong Khánh muốn ra ngoài đi đâu đó. Lăn qua lăn lại trên giường Khánh phân vân không biết có nên đi không. Lại có điện thoại. Số lạ. Lạ nhỉ.
- Alo.
- Em đang làm gì thế?
- Sao anh biết số này của tôi.
- Đến công ty báo em nghỉ. Chỉ viện vài lí do cần gấp để xin số mới của em thế thôi.
- Tôi đang ở nhà. Mà tôi sắp ra ngoài có việc rồi. À khoan đã. Anh gặp tôi một chút.
- Được. Anh đón em ở đâu.
- Không cần tôi sẽ tự đến. Anh đến bar…nhé.
Khánh bước vào bar. Khánh ngồi lên chiếc ghế cao cạnh Phong rồi vắt chéo chân. Hôm nay Khánh mặc váy đen bó cổ đổ, hơi ngắn nên đành phải ngồi như vậy tránh lộ một số vị trí nhạy cảm.
- Một Inllusion. – Phong gọi cho Khánh mà không cần hỏi.
- Anh cũng nhớ nhỉ.
- Nhìn em không giống đang bị thất tình tí nào nhỉ.
- Tôi đâu có thất tình. Việc bị thất tình không phải ai cũng rơi vào được đâu.
- Em không thể nhẹ nhàng với anh hơn được à.
- Cũng được. Với hoàn cảnh hiện tại. Có lẽ không còn lí do để ghét anh. – Khánh đưa tay lên trán vuốt tóc sang một bên. Nhìn thẳng vào mắt Phong.
- Thế sao hôm nay em lại đồng ý gặp anh. Anh nghĩ là sẽ chỉ gọi để biết em vẫn ổn.
- Anh vẫn còn nợ em một việc. Bây giờ em cần việc đó.
- Được em cứ nói.
- Anh chắc là mình thực hiện được chứ.
- Trong khả năng. – Phong chống tay lên cằm nhìn Khánh.
- Đừng xuất hiện trước mặt em nữa được không. – Khánh thấy Phong định nói gì đó. – Em không ghét anh đến mức không muốn nhìn thấy anh. Ít nhất là bây giờ. Sau này có thể em còn chẳng hề thấy ghét anh nữa. Chỉ là em muốn quên đi khoảng thời gian này. Anh là một trong số những thứ tồn tại ở khoảng thời gian này. Và người ta thường không muốn nhìn thấy điều gì đó gợi lại nỗi đau.
- Anh hiểu.
- Và anh đồng ý.
- Với một điều kiện. – Phong mỉm cười. – Uống với anh thêm một ly và anh đưa em về nhà.
- Như thế là anh lại biết nơi em ở à .
- Sau đó thì anh cũng có tìm em nữa đâu.
- Thế thì được. – Khánh cười, đưa ly rượu lên môi.
- Em không muốn biết đám cưới đã chuẩn bị đến đâu à?
- Cũng muốn biết nhưng em không muốn hỏi anh .
- Bố anh mời em đến đám cưới đấy .
- Bố anh vui tính nhỉ. Ha ha. Em có muốn cũng nhiều người cản không cho em đi lắm.
- Bố anh thích những người thông minh. Đôi khi ông hối hận vì chiều cái Trinh quá nên hầu như nó chẳng bao giờ tự làm được việc gì. Khác xa mẹ anh. Bà thông minh.
- Bố anh định gán ghép em với anh đấy . Chết em cũng không đi. - Khánh đùa. Có lẽ Khánh chẳng còn lí do hậm hực với Phong nên lúc này cô thoải mái hơn nhiều.
- Mà em đến lại khó xử ra. Gửi tiền mừng là được rồi.
- Em gửi tiền mừng rồi á .
- Sao thế? Người yêu cũ cưới phải mừng chữ. Huống hồ em lại chẳng mất xu nào.
- Sao lại thế?
- À không có gì. Anh không hiểu được đâu.
Phong đưa Khánh về. Trên đường họ nói chuyện với nhau vài câu. Khánh vắt chéo tay lên cửa oto đã hạ kính nhìn ra ngoài. Gió thổi tung mái tóc làm Khánh phải vất vả lắm mới giữ chúng lại được. Phong nhìn Khánh rồi nói to để áp tiếng gió.
- Lời hứa của anh với em buộc phải chọn địa điểm công tác mới.
- Nghĩa là sao?
- Chi nhánh mới. Anh sẽ xin bố anh đến đấy. Vị trí hiện tại có lẽ sẽ dành cho Vũ sai khi hai đứa lấy nhau.
- Có lẽ như thế tốt cho anh đấy. Tìm một ai đó để yêu rồi lấy đi. Anh cũng gần 30 rồi còn gì . – Khánh quay lại nhìn Phong.
- Còn những hai năm nữa mà. Anh phải tìm rồi. – Phong cười lớn.
Phong đưa Khánh về trước cửa.
- Ở một mình có vẻ không an toàn nhỉ .
- Khu này có bảo vệ thường xuyên. Khá an ninh, nhiều người độc thân sống ở đây lắm. Thôi anh về đi. Chúc anh đi nhận công tác mới tốt đẹp. – Khánh chào Phong định bước vào nhà.
- Từ từ. – Phong kéo tay Khánh. Đặt lên trán Khánh một nụ hôn. – Coi như chào tạm biệt nhé.
- Tạm biệt anh. – Khánh bước vào nhà.
Buông tay Khánh, Phong lên xe và phóng đi.
***
Gặp lại. Ở hiện tại.
- Anh không giữ được lời hứa sao. – Khánh nghiêng đầu nhìn Phong khó hiểu . – Đã được hẳn 1 năm rồi còn gì.
- Anh cũng tưởng là mình sẽ giữ được lời hứa. Tequila. – Phong đưa tay lên nói với người phục vụ. – Em thế nào?
- Em nghĩ là em ổn. Anh chắc cũng ổn .
- Ha ha. Sao em nghĩ là anh ổn.
- Vì nhìn anh có vẻ ổn.
- Thế em nghĩ vì sao anh quay về?
-…
- Tháng sau anh lại về đây làm việc.
- Anh lại định bám lấy em à . – Khánh đưa ly rượu lên uống.
- Bố anh quyết định tìm nơi nào đó để sống với mẹ kế anh. Để lại công ty cho anh và… Vũ. Tất nhiên.
- Vậy thì chúc mừng anh. – Khánh nâng ly lên lần nữa.
- Nhưng đúng là anh không quên được em . – Phong cụng ly với Khánh rồi uống một hơi cạn ly rượu.
- Có những thứ không thay đổi được đâu anh. Em đã nói là em không yêu anh. – Khánh nheo mắt cười với Phong.
Đã từ lâu Khánh không còn ghét Phong nữa. Suy cho cùng cứ coi như nếu không có Phong thì Vũ cũng sẽ không gặp Trinh, chuyện của Khánh và Vũ sẽ khác. Nhưng có sao đâu khi đã không còn gì nữa. Khánh cũng đã quên Vũ, không còn yêu Vũ. Cái còn lại với Khánh chỉ còn là nỗi đau và gần đây Khánh đang được người khác chữa trị.
- Ok. Vậy là không có tao mày vẫn có người khác để uống cùng . – Tiếng Hà vang lên đằng sau. Nụ cười tinh quái khi phát hiện trai đẹp nở trên môi Hà.
- Đến rồi à. – Khánh nhìn Hà rồi quay lại nhìn Phong. Chợt nghĩ ra được điều gì đó. – Thực ra thì tao phải đi bây giờ. – Khánh cười khó hiểu với Phong và đánh mắt ra hiệu cho Hà. Rồi cầm cái ví bước nhanh khỏi chỗ ngồi .
- Khoan đã… –Phong gọi theo Khánh.
- Không được không được. Anh phải ngồi đây với em đã . – Hà tóm lấy tay Phong. Cười ranh mãnh.
Phong ngoái nhìn theo Khánh rồi cũng ngồi xuống. Quay lại nhìn Hà và bật cười. Hà tự gọi cho mình một ly Martini.
Trên đường về nhà Khánh vẫn tự cười vì việc vừa xảy ra. Để hai kẻ phiền phức lại với nhau. “ Mình thông minh thật”. Khánh lẩm bẩm. Tay mở túi lấy chìa khóa.
- Em thông minh? – Tiếng Bảo vang lên.
- Anh… – Khánh ngẩng lên nhìn anh. – Anh làm gì ở đây?
- Sang nhà em chơi chứ làm gì? Em đi đâu về mà vui thế?
- Em gặp lại một người. Anh đợi lâu chưa.
- Chưa, mới nửa tiếng thôi . – Bảo phụng phịu.
- Đã bảo anh lần sau gọi điện trước rồi hãy đến cơ mà .
Bảo vùng vằng nắm tay Khánh như trẻ con làm rơi mất kẹo. Khánh bật cười. Mở cửa dắt Bảo vào nhà. Từ trong nhà Lavin lao ra. Nhảy phốc lên người Bảo. Anh ôm lấy nó. Khánh nghĩ là Lavin khá nặng nhưng Bảo ôm nó rất thoải mái.
- Nó nặng đúng không.
- Cúng hơi hơi. Nhưng anh quen rồi. Nhà anh có một con becgie 2 tuổi rưỡi cũng tầm này, mà hình như to hơn.
- Anh cũng nuôi chó? – Khánh ngạc nhiên.
- Thế thì có gì lạ sao? – Bảo thả Lavin ra rồi nhìn Khánh.
- Thực ra thì có. – Khánh mở tủ lạnh lấy chai nước tu một hơi. Khoanh tay trước ngực nhìn Bảo rồi nói. – Mình cần nói chuyên. Anh tự lấy nước nhé. Em thay quần áo rồi xuống.
Khánh nói rồi lên nhà. Bảo nhìn theo Khánh rồi nhìn Lavin.
- Nói chuyện à. Nghiêm trọng quá. Tao có nên bỏ về .
Lavin lại toe toét nhìn anh.
Khánh thay quần áo. Tẩy trang. Mặc cái áo phông rộng thùng thình. Ở nhà Khánh thích mặc như thế. Khánh phải có đến vài cái áo phông rộng như thế mặc thay váy ngủ. Khánh xuống nhà.
- Anh muốn ngồi cạnh em hay ngồi đối diện em? – Khánh trêu.
- Chỗ nào tốt hơn?
- Tất nhiên đối diện tốt hơn.
- Được vậy anh sẽ ngồi cạnh em . – Bảo nhanh chóng ngồi sát Khánh và cầm lấy tay cô. – Thế sao, em muốn nói gì.
- Thực ra là em hỏi và anh sẽ nói. Em chưa biết gì về anh cả. Và anh thì vừa mới ngỏ lời yêu em.
- Thế thì mất nhiều thời gian lắm đấy.
- Thời gian em có nhiều.
- Thế thì được . – Bảo ngả người xuống nằm vào lòng Khánh.
- Anh làm gì đấy.
- Anh kể chuyện.
Khánh bật cười. Với tay nhắn tin cho Hà “ Hom nay tao khong o nha mot minh”.
…
Nói thêm một chút là đêm đó Khánh có gọi Hà cũng không về. Cô đang bận bịu trong sự thích thú khi tự nhiên lại vớ được một anh chàng đẹp trai khi mà nghĩ đêm nay là của single lady.
- Anh tên gì? – Hà vừa nói vừa đưa ly Martini lên môi.
- Phong. Còn em.
- Em tên Hà. À mà từ từ đã. Phong à. Nghe quen nhỉ. A. Tên mặt dày. Khánh gọi anh như thế . – Tự nhiên Hà nhớ ra quãng thời gian nó được Khánh lôi ra kể lể sự bức xúc vì có gã đeo bám hằng ngày.
- Anh xấu như thế à.
- Không anh đẹp trai mà . – Hà cười rõ tươi. – Thế anh về thăm Khánh à. Tưởng anh chuyển hẳn chỗ làm rồi.
- Một số lí do để quay về. Công việc, gia đình.
- Và Khánh.– Hà đặt cái ly xuống nói khi Phong nói chưa hết lời.
Không nhớ là họ uống bao lâu. Chỉ biết là cả hai cùng say. Và khi một người đàn ông và một người đàn bà say. Họ cùng đẹp. Cùng cô đơn thì cái gì đến cũng đến.
…
Hà không nhớ là lần gần đây nhất cô ngủ với anh chàng nào đó là khi nào. Nhưng cảm giác lần này với Phong thì khác. Một người đã yêu quá nhiều để nhận lấy sự cô đơn, còn một người thì chưa từng biết yêu và tự dành cô đơn cho mình.
Đồng hồ chỉ 1h20p. Hà hổn hển nhìn Phong. Cái áo sơ mi đang mặc còn chưa được cởi hết. Hững hờ quàng từ ngực ra sau lưng Hà. Luồn cánh tay sau lưng đỡ lấy cả người và luồn tay vào mái tóc của Hà. Phong nhìn vào mắt Hà. Cô ngượng ngùng quay đi. Bình thường thì Hà chẳng bao giờ ngại nhưng sao hôm nay cô lại ngại.
- Anh là một người đàn ông lụy tình. – Hà hững hờ nói khi với tay lấy cái điện thoại định nhắn tin nói Khánh không cần chờ nhưng lại thấy tin nhắn của Khánh. – Phụ nữ thông minh thường không thích đàn ông lụy tình. Với họ như thế là phiền phức khi một người đàn ông chỉ chăm chăm đến tính cảm. Tình cảm của một người phụ nữ nhiều nhưng sẽ rắc rối khi một người đàn ông lại có nhiều hơn .
- Để chung tình chỉ yêu một người phụ nữ trong thời gian lâu như thế là tài năng hiếm có đấy. Em không thấy thế à . – Phong cười rồi kéo tay Hà. Vứt bịch cái điện thoại của Hà xuống đất ( may mà có thảm lót sàn ). Đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn mở màn cho một cái khác.
- Anh.
- Sao em. – Phong đáp khi tay vẫn đang kéo cái áo sơ mi mặc cũng gần như không mặc của Hà.
- Hay mình thử yêu nhau nhé.
- Sao em lại có cái ý nghĩ đấy nhỉ. – Phong cuối cùng thành công khi bỏ cái áo ra vì Hà cứ ngọ nguậy không nằm im.
- Thì một người dành quá nhiều tình yêu cho người khác và một người chưa dành tình yêu cho ai. Cuối cùng cả hai vẫn cô đơn. Mình hợp nhau quá còn gì .
Phong chợt dừng lại vài giây rồi nhìn Hà.
- Em chắc người như em ở cạnh một người như anh quá 2 ngày mà không chán được không? – Phong nói nửa nghi ngờ nửa trêu chọc.
- Được chứ. Hơn nữa…
- Hơn nữa sao? Ờ… ừm… ừm… - Phong không nói được hết câu vì Hà bật dậy vít cổ anh lại để hôn.
- Đàn ông ít người dễ tách ra khỏi em lắm. – Hà lè lưỡi trêu Phong. Cái lưỡi nhỏ xinh lập lờ giữa đôi môi đỏ mọng. - Ừm… Giờ đến Hà không nói tiếp được nữa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT