Cuối cùng chú lái xe vẫn là đem Sở Hạo đuổi về khu nhà cũ. Cho nên Lâm Nhật Nguyệt mới có thể ở trước cửa phòng mình nhìn thấy Sở Hạo.

“Chị Nguyệt, em có lời muốn nói với chị!” Lôi kéo tay Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo có chút khẩn trương.

“Nói cái gì? Nói đi!”

“Em muốn nói với mình chị!” Sở Hạo nhìn An Trạch ở bên cạnh.

“À, vậy em chờ một chút. Học trưởng, anh vừa mới muốn cùng em nói cái gì?” Nhìn về phía An Trạch, Lâm Nhật Nguyệt nhớ tới vừa mới anh vẫn chưa nói xong lời nói của anh với cô.

“Không có gì, lần sau gặp nói sau! Nguyệt Nguyệt, không giới thiệu vị bên cạnh em sao?”

Nam sinh trước mặt này là ai? Anh ta cùng Nguyệt Nguyệt quan hệ gì? Vì sao Nguyệt Nguyệt nguyện ý để cậu ta cầm tay? Còn có, anh rõ ràng cảm nhận được nam sinh này trong mắt đối với anh có địch ý mãnh liệt, An Trạch nhìn Sở Hạo, đáy lòng sinh ra một cảm giác nguy hiểm

“À, đây là Sở Hạo, là ……”

“Bạn trai!” Không đợi Lâm Nhật Nguyệt nói xong, Sở Hạo đối với ánh mắt An Trạch thốt ra mà ra. Cậu chán ghét nam nhân trước mắt này, chán ghét ánh mắt anh ta nhìn chị Nguyệt, An Trạch cũng làm cho Sở Hạo có cảm giác nguy hiểm.

“Hạo Hạo?!” Lâm Nhật Nguyệt kinh ngạc nhìn Sở Hạo.

“Cậu ta là bạn trai em à, Nguyệt Nguyệt?”

Cô ấy có bạn trai sao? Vì sao chưa bao giờ nghe cô ấy nói đến?

“Không phải, cậu ấy là em trai của em, Sở Hạo.”

“Chị Nguyệt! Em không phải em ruột của chị!” Sở Hạo vội vàng nói.

Trước kia cậu đều nghĩ mình là em trai của Lâm Nhật Nguyệt, nhưng bây giờ cậu hiểu được chính mình đối Lâm Nhật Nguyệt , cậu không muốn lại làm em trai cô.

“À, hóa ra là em trai em a! Vậy vì sao……”

“Cậu ấy chỉ thích ăn nói bậy bạ.” Trừng mắt nhìn Sở Hạo liếc mắt một cái, Lâm Nhật Nguyệt nói với An Trạch.

“Chị Nguyệt, đi ! Em có lời muốn nói với chị!” Sở Hạo chờ không kịp lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt chạy xa khỏi phòng của nữ sinh.

“Việc gì phải gấp như vậy chứ?” Lâm Nhật Nguyệt vừa nói vừa quay đầu hướng An Trạch áy náy cười cười.

An Trạch sắc mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào hai người dần dần chạy xa, trong lòng nghi hoặc không ngừng. Nam sinh gọi là Sở Hạo này cùng Lâm Nhật Nguyệt rốt cuộc là quan hệ gì? Anh biết rõ tình cảm trong ánh mắt của Sở Hạo đối với Lâm Nhật Nguyệt, kia nhất định không phải là tình cảm của em trai, như vậy Lâm Nhật Nguyệt biết không? Cô ấy đối với Sở Hạo có tình cảm gì không?

“Hạo Hạo, được rồi, đừng chạy !” Rút tay khỏi Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt có chút thở hổn hển nói.

“Được rồi! Ở nơi này đi!” Sở Hạo xoay người, sau khi nhìn xem bốn phía nói.

“Hạo Hạo, em không ở khu nhà mới , chạy tới nơi này rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu không có xe , tối nay em định ngủ ở đâu?” Lâm Nhật Nguyệt có chút tức giận.

“Chị không cần lo lắng chuyện đó , chị Nguyệt! Bây giờ em có lời muốn nói với chị, là lời nói rất quan trọng, là chuyện mà buổi chiều hôm này em đã suy nghĩ cẩn thận, em muốn lập tức cho chị biết!”

Sở Hạo ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Nhật Nguyệt, ánh mắt này khác xa với trước kia. Đáng tiếc Lâm Nhật Nguyệt không có nhìn đến, bởi vì Sở Hạo che mất ánh sáng, Lâm Nhật Nguyệt thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt cậu.

“Được rồi, em nói đi.”

“Chị Nguyệt, em hôm nay mới biết được hóa ra em vẫn…… Vẫn…… Yêu chị! Em yêu chị, chị Nguyệt! Không phải em trai yêu chị gái, mà là một người nam nhân yêu một người nữ nhân!” Sở Hạo kích động nói xong.

Lâm Nhật Nguyệt nhìn cậu, nói không ra lời.

“Chị Nguyệt, còn chị! Chị yêu em không? Em muốn biết chị có yêu em hay không?” Cầm lấy tay Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo khẩn trương hỏi.

“Em tới là muốn nói với chị chuyện này?”

“Đúng vậy!”

“Hạo Hạo, em yêu chị, chị biết! Nhưng là em yêu chị chỉ như em trai yêu chị gái thôi, tựa như em yêu cha mẹ em vậy, là tình cảm gia đình, không phải tình yêu nam nữ! Em không thể đem hai cái này đảo lộn được.” Lâm Nhật Nguyệt cho rằng Sở Hạo lẫn lộn thân tình và tình yêu.

“Không phải, chị Nguyệt! Em yêu chị! Em không có lẫn lộn, em đối với chị là tình yêu nam nữ, em nghĩ muốn cả đời với chị cùng một chỗ, kết hôn với chị, sinh đứa nhỏ cùng chị!” Sở Hạo còn thật sự nói.

“Hạo Hạo, em có biết chính mình đang nói cái gì không?” Đối với lời nói Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Cô không biết là chuyện gì đã làm cho Sở Hạo có loại ý nghĩ vớ vẩn này, nhưng là đây là không có khả năng . Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ ngày Sở Hạo sinh ra, cô đã là chị của cậu. Mà Sở Hạo cũng là từ nhỏ gọi cô “Chị Nguyệt” Bây giờ vẫn đang gọi không phải sao? Hai người bọn họ làm sao có thể…… Lâm Nhật Nguyệt cười lắc đầu.

“Em biết! Em biết chính mình đang nói cái gì! Em chưa bao giờ hiểu được mình đang nói cái gì chắc chắn như lúc này. Em yêu chị, chị Nguyệt! Em không thể tưởng tượng được cảnh tượng chị cùng nam nhân khác ở một chỗ!” Sở Hạo nói, cậu thật không ngờ Lâm Nhật Nguyệt lại không tin cậu, ở trong lòng cậu cho rằng Lâm Nhật Nguyệt hẳn là cũng yêu cậu .

“Được rồi, Hạo Hạo, đủ rồi đấy, em chạy nhanh trở về đi! Về trễ sẽ không có xe !” Sở Hạo này a, khi nào thì có thể giống người lớn được đây?

“Chị không tin em! Phải không?”

“Hạo Hạo, em hôm nay trở về hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại sẽ hiểu được chính mình nói là sai .”

“Muốn như thế nào chị mới bằng lòng tin tưởng em! Em thật là yêu chị a, chị Nguyệt!” Sở Hạo sốt ruột quát.

“Tốt lắm, không cần náo loạn, mau trở về đi thôi!” Lâm Nhật Nguyệt lười cùng cậu thảo luận vấn đề nhàm chán này .

“Em sẽ làm cho chị tin tưởng em!” Sở Hạo phi thường có quyết tâm nói.

“Ách……” Cậu muốn như thế nào làm cho cô tin tưởng?

“Ưm……” Lâm Nhật Nguyệt mở to hai mắt nhìn, cô thật không ngờ Sở Hạo nhưng lại sẽ dùng loại phương pháp này chứng minh cậu yêu cô– hôn cô!

Sở Hạo gắt gao ôm Lâm Nhật Nguyệt, nặng nề mà hôn cô. Mặc dù có chút ngốc, nhưng cũng là còn thật sự , quá chú tâm hôn cô.

Lâm Nhật Nguyệt ngơ ngẩn hai giây sau phản ứng lại, dùng hết toàn thân khí lực đẩy Sở Hạo ra.

“Bây giờ chị đã tin em chưa?” Sở Hạo nhìn Lâm Nhật Nguyệt trên mặt hiện lên đỏ ửng nói.

“Hạo Hạo, chúng ta là không có khả năng !” Lâm Nhật Nguyệt tâm thẳng thắn nói, cô thật không ngờ Sở Hạo lại làm như thế.

“Vì sao?” Sở Hạo vội cầm tay Lâm Nhật Nguyệt.

” Chị chưa bao giờ nghĩ đến một ngày chị với em sẽ thành một đôi.”

“Vậy từ hôm nay bắt đầu nghĩ đi a!”

“Không có khả năng , ở trong mắt chị em vẫn là đứa trẻ theo sau chị, gọi chị ‘Chị Nguyệt’, có chút ngây thơ, có chút lỗ mãng, lại có chút xúc động tiểu nam sinh, chị không có cách nào đem em trở thành người yêu.”

“Em đã không còn ngây thơ , không phải tiểu nam sinh , chị Nguyệt, Chị nhìn em xem ! Em làm sao giống tiểu nam sinh ?” Sở Hạo lui ra phía sau hai bước, muốn cho Lâm Nhật Nguyệt thấy rõ ràng hắn đã không phải tiểu hài tử .

“Hạo Hạo, không có khả năng , chị không có khả năng yêu em.” Lâm Nhật Nguyệt lắc lắc đầu.

“Một chút khả năng cũng không có?” Sở Hạo ngữ khí hàm chứa hi vọng hỏi.

“Không có, một chút cũng không có!” Lâm Nhật Nguyệt không có cho cậu một tia hy vọng.

“Chị chưa thử qua, làm sao mà biết không có khả năng yêu em?” Sở Hạo vẫn cố gắng.

“Hạo Hạo, đây là vĩnh viễn cũng không khả năng .” Lâm Nhật Nguyệt kiên định để cậu đừng cố gắng.

“Vĩnh viễn cũng không khả năng? Phải không?”

“Đúng, vĩnh viễn không có khả năng.” Lâm Nhật Nguyệt nhẫn tâm nói (PP: *chấm chấm nc mắt* chị nhẫn tâm quá vậy T^T, Hạo Hạo qua đây ta thương *vươn ma trảo*, Sở Hạo *trừng mắt*, PP *rút vội tay về, cắn khăn*)

Sở Hạo sau khi nghe được những lời nói vô tình đó, Sở Hạo cúi thấp đầu xuống, trầm mặc .

“Hạo Hạo?” Lâm Nhật Nguyệt nhẹ nhàng mà gọi cậu, vươn tay muốn an ủi cậu.

Nhưng là Sở Hạo gạt tay Lâm Nhật Nguyệt ra, xoay người chạy. Bóng dáng cậu là quyết liệt như vậy, giống như cả đời cũng không cần quay đầu lại.

Lâm Nhật Nguyệt sững sờ tại chỗ, đây là lần đầu tiên Sở Hạo gạt tay cô ra. Nhìn bóng dáng cậu, Lâm Nhật Nguyệt cảm thấy bóng dáng cậu hàm chứa thật sâu đau xót, làm cho lòng của cô nhưng lại bắt đầu có chút đau , làm cho cô có chút hối hận đã nói với cậu những lời nhẫn tâm như vậy.

Nhưng là cô không thể không nhẫn tâm. Từ nhỏ đến lớn Sở Hạo trong thế giới chỉ có cô, không có người con gái khác, cho nên cậu đem tình cảm chị em nghĩ lầm thành tình cảm nam nữ . Chờ về sau cậu gặp được người cậu chân chính yêu, cậu sẽ hối hận hôm nay đã nói những lời đó với cô , khi đó cậu sẽ thống khổ .

Cậu đã vì cô mà thi đại học sư phạm, này đã muốn làm cho cô có chút áy náy, cô không thể lại làm cho cậu vì cô mà lại làm chuyện gì đó sai lầm trong tương lai nữa, cho nên cô phải nhẫn tâm.

Cậu bây giờ thương tâm là tạm thời , qua một đoạn thời gian chờ cậu suy nghĩ cẩn thận thì tốt rồi, khi đó bọn họ vẫn là tình cảm chị em tốt đẹp. Lâm Nhật Nguyệt ở trong lòng tự nói với chính mình.

Chính là làm cho cô thật không ngờ rằng, Sở Hạo vì chuyện này đã làm một chuyện mà tất cả mọi người không lường trước được..

“Reng reng reng……” Một trận tiếng chuông đánh chói tai đánh vỡ đêm khuya yên tĩnh, đánh thức Lâm Nhật Nguyệt.

“Ai a! Trễ như vậy!” Bạn cùng phòng Tiểu Nhã lẩm bẩm theo trên giường đi lên.

“Alô…… Dạ, Nguyệt Nguyệt, là tìm cậu này.” Buông ống nghe, Tiểu Nhã lại bò đến trên giường.

“Alô!” Lâm Nhật Nguyệt cầm lấy điện thoại, nghĩ rằng đã trễ thế này sẽ là ai?

“Nguyệt Nguyệt!”

“Mẹ, đã trễ thế này, có chuyện gì vậy?” Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?

“Nguyệt Nguyệt, con có biết Hạo Hạo hôm nay ở trường học xảy ra chuyện gì không?” Ngô Mĩ Lâm lo lắng hỏi Lâm Nhật Nguyệt.

“Hạo Hạo…… Làm sao vậy?” Lâm Nhật Nguyệt không muốn nói cho Ngô Mĩ Lâm biết chuyện tối hôm nay của cô và Sở Hạo.

“Chúng ta cũng không biết a! Tối hôm nay Hạo Hạo từ trong trường học đã trở lại.”

“Hạo Hạo về nhà ?” Cậu không phải hẳn là ở khu nhà mới sao? Lâm Nhật Nguyệt ở trong lòng buồn bực.

“Đúng vậy, khuya thì về nhà , một lát sau lại nói muốn xuất ngoại, bắt cha nuôi con ngày mai phải đi làm visa cho nó.”

“Hạo Hạo muốn xuất ngoại?” Cậu muốn xuất ngoại? Vì sao? Liền bởi vì chuyện hôm nay sao?

“Nguyệt Nguyệt, con có biết hay không Hạo Hạo hôm nay ở trường học rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Ban ngày nó còn cao hứng phấn chấn đi học chú thích sách đâu, như thế nào đột nhiên bây giờ lại ầm ỹ muốn xuất ngoại ?”

“Con…… Con không biết, Hạo Hạo có hay không nói vì sao muốn xuất ngoại?”

“Nó nói đại học sư phạm ở khu vực nông thôn, ở nơi đó liền y như là ngồi ngục giam, cho nên không cần học ở nơi đó , muốn xuất ngoại.” Ngô Mĩ Lâm nghĩ không hiểu được đây là lý do nó muốn xuất ngoại ư?

“À.”

“Nguyệt Nguyệt, con đã không biết, mẹ cúp máy đây, con nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học đó!”

“Dạ, hẹn gặp lại mẹ!”

“Hẹn gặp lại!”

Nằm trở lại trên giường, Lâm Nhật Nguyệt lại như thế nào cũng ngủ không được . Lăn qua lộn lại, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, cô thức trắng một đêm cho đến hừng đông.

Cậu vì sao phải xuất ngoại? Cậu không muốn gặp lại cô sao? Cô cự tuyệt như vậy thật sự đã làm tổn thương cậu sao? Tình nguyện xuất ngoại cũng không muốn đối mặt với cô ?

Toàn bộ buổi tối Lâm Nhật Nguyệt trong đầu hiện lên đều là bóng dáng Sở Hạo xoay người mà đi, cậu thật sự yêu cô sao? Không có lẫn lộn tình cảm, thật là lấy một người nam nhân yêu một nữ nhân mà yêu cô sao? Là như thế này sao? Nhưng là điều này sao có thể chứ?

Trời đã sáng, sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, thản nhiên rơi tại trên giường Lâm Nhật Nguyệt. Lâm Nhật Nguyệt mở to ánh mắt đau nhức nhìn trần nhà, lúc này trong đầu trong lòng cô đều là trống rỗng, đã muốn không thể tự hỏi .

“Nguyệt Nguyệt, rời giường thôi, buổi sáng hôm nay chúng ta có tiết đó!” Tiểu Nhã đã muốn rời giường .

“Ừ.” Lâm Nhật Nguyệt ứng thanh, muốn từ trên giường đứng lên lại vô lực nằm trở về.

“Nguyệt Nguyệt? Cậu làm sao vậy? Sao còn không đứng lên?” Nhìn đến Lâm Nhật Nguyệt không có động tĩnh gì, Tiểu Nhã vén lên màn nhìn về phía cô.

“Không thoải mái sao?” Nhìn thấy sắc mặt Lâm Nhật Nguyệt có chút tái nhợt, Tiểu Nhã vươn tay sờ lên trán cô.

“Nóng quá a! Nguyệt Nguyệt, cậu sốt rồi!”

Lâm Nhật Nguyệt bệnh lần này tới bất ngờ, cũng tới hung mãnh. Nguyên bản chính là phát sốt, không nghĩ tới cuối cùng nhưng lại dẫn phát rồi viêm phổi, ở trong bệnh viện ngây người suốt một tháng.

Chuyện Lâm Nhật Nguyệt viêm phổi nằm viện vợ chồng Lâm Kiến Cường cũng không có nói cho vợ chồng Sở Phương Uy, bởi vì bọn họ nhìn thấy vợ chồng Sở Phương Uy đang vì chuyện Sở Hạo xuất ngoại mà sứt đầu mẻ trán , liền quyết định không nói cho bọn họ , đỡ cho bọn họ phải phiền lòng.

Mà vợ chồng Sở Phương Uy vì chuyện của Sở Hạo quả thật là bận tối mày tối mặt, bởi vậy cũng không có chú ý tới vì sao vẫn không thấy Lâm Nhật Nguyệt, chỉ nghĩ cô học tập bận rộn.

Sở Hạo lại không biết chuyện Lâm Nhật Nguyệt sinh bệnh, cậu nghĩ là Lâm Nhật Nguyệt không muốn thấy cậu, trốn tránh cậu, cho nên càng thêm kiên định ý muốn xuất ngoại.

Nếu Sở Hạo đã biết, có lẽ cậu sẽ không xuất ngoại, cũng sẽ không xa cách Lâm Nhật Nguyệt đến năm năm .

Một tháng sau, ngày Lâm Nhật Nguyệt xuất viện cũng là Sở Hạo lên máy bay.

Sở Hạo trước khi lên máy bay vẫn là có chút không nỡ, có chút chờ mong . Hắn ở sâu trong nội tâm chờ mong Lâm Nhật Nguyệt sẽ đến, đến giữ cậu lại, đến ngăn cản cậu. Nhưng là đợi đến đăng ký xong cậu vẫn là không thấy Lâm Nhật Nguyệt đến.

Chẳng lẽ cô thật sự không muốn gặp lại cậu sao? Chẳng lẽ cô đối với cậu ngay cả một chút cảm tình cũng không có? Cho dù là tình cảm chị em?

Sở Hạo càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng vẫn là hung ác tâm đi lên phi cơ đến Canada.

Máy bay bay lên.

“Hạo Hạo!” Nhìn máy bay đang đưa Sở Hạo đi xa dần, Trương Thục Viên nhịn không được rơi lệ , Sở Hạo đã rời đi cô rất xa rồi!

“Được rồi bà xã, không cần khổ sở , cũng không phải sinh ly tử biệt!” Sở Phương Uy an ủi Trương Thục Viên, kỳ thật trong lòng mình cũng thực luyến tiếc Sở Hạo.

“Đúng vậy, Thục Viên, hiện tại giao thông tin tức đều rất phát triển, em lúc nào cũng có thể liên lạc với Hạo Hạo .” Lâm Kiến Cường nói.

“Đúng vậy a, thật sự nghĩ thì cũng nhanh , cùng lắm thì em bay qua nhìn nó thôi!” Ngô Mĩ Lâm kéo kéo tay Trương Thục Viên.

“Này xú tiểu tử, vì sao nhất định phải xuất ngoại?” Đối với Sở Hạo vì sao lại kiên quyết xuất ngoại như vậy bọn họ đến bây giờ còn không có suy nghĩ cẩn thận.

Mà đối với cách nói của Sở Hạo là bởi vì khu nhà mới là nơi chim không ỉa, bọn họ sẽ không ngốc đến nỗi tin cậu , nhưng đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?

“A, chúng ta hẳn là hỏi một chút Nguyệt Nguyệt, có lẽ Nguyệt Nguyệt sẽ biết! Chị Mĩ Lâm, Nguyệt Nguyệt đâu? Em giống như thật lâu không có nhìn thấy nó !” Trương Thục Viên rốt cục nhớ tới đã muốn có một đoạn thời gian không thấy Lâm Nhật Nguyệt .

“Nguyệt Nguyệt a!”

“Đúng vậy, gần đây chúng ta chỉ để ý chuyện Hạo Hạo, đều không có chú ý tới Nguyệt Nguyệt. Nó làm sao vậy, có phải hay không có chuyện gì a?” Sở Phương Uy hỏi.

“Nguyệt Nguyệt nó ở trong bệnh viện.” Lâm Kiến Cường trả lời.

“Bệnh viện? Làm sao có thể ở bệnh viện? Nguyệt Nguyệt sinh bệnh sao?” Trương Thục Viên khẩn trương hề hề hỏi.

“Cũng không có gì, chính là cảm mạo khiến cho viêm phổi.” Ngô Mĩ Lâm dùng ngữ khí trấn an nói.

“Cái gì, viêm phổi? Chuyện lớn như vậy hai người như thế nào không nói cho chúng em biết?” Nghe được Lâm Nhật Nguyệt viêm phổi, Trương Thục Viên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Chúng ta thấy hai người trong khoảng thời gian này quá lo lắng chuyện Hạo Hạo, đều có chút tâm lực tiều tụy , cho nên đã không nói cho hai người, đỡ cho hai người khỏi lo lắng.”

“Hai người làm sao có thể không nói cho chúng em biết! Đối bọn em mà nói, Nguyệt Nguyệt tựa như con gái dứt ruột đẻ ra. Đi nhanh chút nào, chúng ta đi bệnh viện thăm nó!” Trương Thục Viên lòng như lửa đốt lôi kéo bọn họ hướng bệnh viện đuổi.

“Không cần đi, hôm nay nó xuất viện rồi.”

“Đã xuất viện ? Tốt, vậy chờ nó về nhà, em sẽ từ từ bồi bổ cho nó.”

Lâm Nhật Nguyệt đứng ở trên ban công, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời một mảnh xanh thẳm, trong thành thị nhiều khói bụi như vậy mà cũng có lúc bầu trời trong suốt như bây giờ.

Cậu bây giờ hẳn là đã lên máy bay rồi? Mang theo sự thương tâm khổ sở mà cô tạo nên rời khỏi mảnh đất này, rời khỏi người nhà, cũng rời khỏi cô! Cô không có đi tiễn cậu, liệu cậu có giận cô không? Mọi việc vì sao lại biến thành hoàn cảnh như ngày hôm nay chứ?

Lâm Nhật Nguyệt nghĩ nghĩ, mà lòng thì bắt đầu đau . Vì sao lòng của cô lại đau? Là vì cậu rời cô đi sao? Cậu rời đi làm lòng của cô đau, giống như bị mất đi cái gì đó của chính cô vậy, nhưng là vì sao? Chẳng lẽ cô cũng để ý cậu, đối với cậu có tình cảm khác với tình cảm chị em?

Không, không phải. Lâm Nhật Nguyệt kiên định lắc đầu, nhất định là bởi vì áy náy, bởi vì cô làm hại cậu rời đi người thân rời đi hoàn cảnh quen thuộc, một người bay đi xa lạ tha hương. Cậu một người ở nước ngoài không quen biết ai, không ai có thể chăm sóc hắn, giúp hắn, hắn nhất định sẽ cảm thấy tịch mịch cô đơn, đây đều là cô tạo thành , cô áy náy, cho nên lòng mới có thể không thoải mái, mới có thể đau. Nhất định là như vậy!

Nhưng là, thật là như vậy sao?

Hai năm , Sở Hạo đã rời đi suốt hai năm .

Lâm Nhật Nguyệt đứng ở trước giảng đường dưới cây bạch quả, xuân đi thu đến, trước mắt lại là màu vàng óng ánh. Nhưng là màu vàng óng ánh này lại không thể thắp sáng ánh mắt Lâm Nhật Nguyệt.

Suốt hai năm, cậu không có trở về, một lần cũng không có. cậu là quyết tâm không cần trở về gặp cô. Vì không muốn thấy cô, cậu thậm chí đều không có trở về hỏi thăm cha mẹ.

Cô thật sự làm tổn thương cậu đến như thế sao?

“Nguyệt Nguyệt!” An Trạch đi tới bên người Lâm Nhật Nguyệt, nhìn cô.

“Học trưởng.” Cô không có nhìn anh, chính là lạnh nhạt lên tiếng trả lời.

“Nguyệt Nguyệt, năm nay em sẽ tốt nghiệp , em không lo lắng một chút nào đến…..” An Trạch năm trước đã tốt nghiệp , anh không đi làm giáo viên, mà là chính mình gây dựng sự nghiệp làm ông chủ hơn nữa đã có chút thành tích.

“Học trưởng!” Lâm Nhật Nguyệt bất đắc dĩ cắt ngang lời nói An Trạch.

Hai năm nay An Trạch vẫn canh giữ ở cạnh người cô, khắp nơi quan tâm cô, che chở cô. Cô không phải không rõ tâm ý của anh, chính là cô không có cách nào tiếp nhận anh.

“Nguyệt Nguyệt, em thật sự không thể tiếp nhận tình cảm của anh sao?” An Trạch thất bại hỏi.

Ba năm , anh ở bên cô ba năm . Từ khi cô học đại học sư phạm năm ấy anh liền thích cô, không, là yêu cô. Cô là cô gái duy nhất đời này anh muốn, vì cô, anh bỏ đi ý định nguyên bản muốn làm một cái giáo viên tình nguyện mà là chính mình gây dựng sự nghiệp, anh muốn mang đến cho cô cuộc sống thật tốt, muốn cho cô cuộc sống vô ưu vô lự.

Nhưng là anh khổ đợi ba năm lại không có thể được đến một tia hồi báo. Cô vẫn là không tiếp nhận anh, không tiếp nhận tình cảm của anh, thậm chí ngay cả một cơ hội cũng không cho anh.

“Em không thể.” Lâm Nhật Nguyệt kiên định lắc lắc đầu.

“Vì sao? Vì sao em ngay cả một lần cơ hội cũng không cho anh?” An Trạch đứng ở trước mặt Lâm Nhật Nguyệt, ngăn trở tầm mắt cô nhìn cây bạch quả.

“Học trưởng, anh đừng như vậy.” Lâm Nhật Nguyệt không muốn cùng anh nói vấn đề này, đều nói chuyện hai năm , cô phiền .

“Nguyệt Nguyệt, có phải hay không bởi vì Sở Hạo em mới không chịu tiếp nhận anh?” An Trạch chỉ nhìn thấy Sở Hạo đúng một lần, lại nhớ rõ khắc sâu.

Lần đó anh nhìn Sở Hạo lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt theo trước mặt anh chạy đi mà không thể ngăn cản, khi đó anh cảm thấy được đến Lâm Nhật Nguyệt tâm cơ hồ vô vọng . Nhưng là thật không ngờ là, Sở Hạo liền xuất hiện một lần như vậy. Từ lần đó về sau anh rốt cuộc không xuất hiện nữa, làm cho tâm anh lại dấy lên hy vọng.

“Nguyệt Nguyệt?” Nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt không có đáp lời nói của anh, An Trạch gọi cô.

Lâm Nhật Nguyệt nghe được An Trạch nhắc đến Sở Hạo, chìm vào suy nghĩ của chính mình.

Lại là loại ánh mắt này! An Trạch lo lắng nhìn Lâm Nhật Nguyệt, hai năm trước sau ngày Sở Hạo xuất hiện, ngày hôm sau Lâm Nhật Nguyệt liền sinh một hồi bệnh nặng, ở bệnh viện ngây người suốt một tháng.

Sau khi xuất viện , Lâm Nhật Nguyệt liền thường xuyên sẽ xuất hiện loại ánh mắt này, dại ra, vô thần, giống như đang tiến vào chỗ nào đó nhớ lại, lại giống nhau bị mất đi thứ gì đó của chính mình. Lúc này cô cùng trước kia quả thực giống như là hai người, trước kia cô tuy rằng biểu tình lạnh nhạt, nhưng trong mắt mang theo linh khí nào đó rất khó tả, khiến cả người cô có vẻ sinh động mà sáng ngời.

Là cái gì đã làm cô thay đổi? Là Sở Hạo! Trực giác An Trạch cho rằng Lâm Nhật Nguyệt thay đổi có liên quan đến Sở Hạo, bởi vì hai năm trước từ khi Lâm Nhật Nguyệt sinh bệnh bắt đầu đến bây giờ Sở Hạo vốn không có xuất hiện. Đây chính là nguyên nhân mà An Trạch cho rằng vì Sở Hạo mà Lâm Nhật Nguyệt không tiếp nhận anh.

“Nguyệt Nguyệt!” An Trạch nắm vai Lâm Nhật Nguyệt, dùng sức lắc lắc cô.

“À, học trưởng?” Lấy lại tinh thần Lâm Nhật Nguyệt hờ hững nhìn An Trạch.

“Nguyệt Nguyệt, trong lòng em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sao em lại không nói cho anh biết ?” An Trạch chịu không nổi cô coi thường anh.

“Học trưởng, anh không cần lại lãng phí thời gian ở trên người em , tìm một cô gái tốt hơn em đi!”

“Anh tìm không thấy ai hơn em , Nguyệt Nguyệt. Anh tin tưởng một ngày nào đó em sẽ tiếp nhận anh!” Đợi nhiều năm như vậy, An Trạch thật sự không muốn buông tay.

“Vậy tùy anh” Xoay người, Lâm Nhật Nguyệt đi rồi.

“Nguyệt Nguyệt!” An Trạch đứng tại chỗ, vô lực gọi cô, hy vọng cô có thể quay đầu.

Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt tựa như không có nghe thấy, thẳng tắp đi về phía trước.

“Thục Viên, như thế nào ngồi một mình ở cửa a?” Ngô Mĩ Lâm nhìn Trương Thục Viên đang ngồi một mình trước cửa nhà hỏi.

“Không có gì, chính là không có chuyện gì làm, trong lòng có chút buồn.”

“Nghĩ đến Hạo Hạo à?” Ngô Mĩ Lâm thở dài nói.

“Ai, cũng không biết tử tiểu tử này bây giờ thế nào ? Đã năm năm , một lần cũng không có trở về thăm em cùng ba nó.”

“Hạo Hạo có hay không gọi điện thoại trở về a?”

“Khoảng cách lần trước gọi điện thoại trở về đã nửa năm rồi .”

“Bây giờ còn không biết hắn ở nơi nào sao?”

“Chị Mĩ Lâm, chị cũng không phải không biết, từ ba năm trước đây hắn tốt nghiệp đại học Toronto sau đó cũng không thấy có tin tức , đã hai năm rồi, một chút tin tức cũng không có.” Nói xong Trương Thục Viên nhưng lại nhịn không được rơi lệ.

“Thục Viên a, không cần khổ sở, ít nhất Hạo Hạo hàng tháng đều đã gửi tiền trở về, cái này chứng minh nó sống rất khá a, đúng hay không?” Ngô Mĩ Lâm an ủi Trương Thục Viên, kỳ thật lòng của cô cũng không hơn gì, năm năm đều không có nhìn thấy Hạo Hạo đứa nhỏ này , ngay cả cô đều nhớ nó vô cùng, càng miễn bàn Trương Thục Viên cùng Sở Phương Uy .

“Em cần tiền làm gì chứ?” Trương Thục Viên căm giận nói.

Từ sau khi Sở Hạo xuất ngoại, cũng rất ít khi nghe được Trương Thục Viên có thể lớn giọng , rất nhiều lúc nghe thấy cô thở dài. Nhất ở gần thì mỗi ngày đều có thể nghe được cô oán thán.

Đứng ở cửa nhà mình Lâm Nhật Nguyệt nguyên bản muốn ra ngoài , lại vừa vặn nghe được Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên nói chuyện bên ngoài.

Năm năm , Lâm Nhật Nguyệt đã tốt nghiệp đại học sư phạm rồi về nông thông, hơn nữa ở trường trung học ngày xưa cô cùng Sở Hạo từng học làm giáo viên ngữ văn, thực hiện mục tiêu chính mình đặt ra.

Sở Hạo rời đi cũng đã năm năm . Suốt năm năm, cậu vẫn là một lần cũng không có trở về, một lần cũng không có. Lâm Nhật Nguyệt không biết cậu là nghĩ như thế nào , chẳng lẽ cậu thật sự tính cả đời cũng không thấy cô sao?

Năm năm , trừ bỏ ba năm trước biết cậu ở Đại học Toronto ở Canada, sau khi cậu tốt nghiệp thì hai năm sau chẳng biết đi đâu, không ai biết cậu rốt cuộc ở nơi nào? Sống thế nào? Đang làm những gì?

Trừ bỏ cậu mỗi tháng gửi tiền về nhà cùng với vài lần gọi điện về có thể đếm được trên đầu ngón tay, cậu cả người tựa như đã bốc hơi ở trên đời, làm cho người ta tìm không ra tung tích.

Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt biết cậu vẫn ở Canada, bởi vì vào ngày 28 tháng 10 hàng năm ngày sinh nhật của cô và Sở Hạo, cô đều nhận được một món quà từ Gia Nã Đại gửi về, cô biết nhất định là Sở Hạo gửi . Cho nên cô dám xác định cậu còn ở Canada hơn nữa còn…… Còn nhớ kỹ cô! Điều này làm cho trong lòng Lâm Nhật Nguyệt có cảm giác vui vẻ khó nói.

“Được rồi, Thục Viên, không cần khổ sở , cùng chị đi dạo đi!”

“Được rồi!”

Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên nói chuyện làm cắt ngang suy nghĩ của Lâm Nhật Nguyệt.

“Mẹ, mẹ nuôi.”

“Nguyệt Nguyệt a, chúng ta muốn lên phố, con muốn cùng đi không?”

“Dạ không. Mẹ nuôi, lần sau khi Hạo Hạo gọi điện về, mẹ nói với Hạo Hạo là con sắp kết hôn !”

“Cái gì? Con sắp kết hôn ? Với ai a?”

“Đúng vậy, cùng ai a? Chưa từng nghe con nói có bạn trai a?” Hai người bị lời nói của Lâm Nhật Nguyệt làm cho hoảng sợ.

“Không phải là kết hôn thật, là lừa Hạo Hạo . Thử dùng danh nghĩa là con sắp kết hôn xem Hạo Hạo có về không” Cô có thể khẳng định cậu nhất định sẽ trở về.

Cô muốn cậu trở về, bọn họ cần đối mặt một lần nữa.

“Nguyệt Nguyệt?” Ngô Mĩ Lâm hồ nghi nhìn Lâm Nhật Nguyệt, không rõ vì sao con gái luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại làm chuyện như vậy?

“Đúng nha! Hạo Hạo từ nhỏ liền thích Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt sắp kết hôn , nó sẽ về đó! Nguyệt Nguyệt, con như thế nào không nói sớm a?” Trương Thục Viên một lòng muốn con trở về tất nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng.

“Con cũng vừa mới nghĩ ra .”

“Được, em tranh thủ đi gọi một cuộc điện thoại! Chị Mĩ Lâm, em không đi dạo nữa đâu !” Nói xong, liền vội vã vào nhà gọi điện thoại đi.

“Nguyệt Nguyệt, con……”

“Được rồi, mẹ, con đi ra ngoài.” Lâm Nhật Nguyệt lấy cớ đi ra ngoài cắt ngang lời nói Ngô Mĩ Lâm.

Ngô Mĩ Lâm nhìn bóng dáng Lâm Nhật Nguyệt, suy tư về ngôn hành (ngôn hành = ngôn ngữ + hành động) dị thường của vừa rồi, con gái a! Bà có đôi khi thật sự không rõ trong lòng cô suy nghĩ cái gì!

Ai, đành kệ cô vậy!

Ba tháng sau.

“Alô!”

“Alô, mẹ, là con!”

“Con tử tiểu tử này, rốt cục biết gọi điện thoại về……” Nói đến một nửa Trương Thục Viên nhịn không được nghẹn ngào .

“Mẹ, mẹ không cần như vậy. con tốt lắm, đừng lo lắng. Mẹ cùng ba khỏe không?” Sở Hạo sâu kín hỏi.

Năm năm , rời đi nhà rời xa cô đã năm năm , cậu rất muốn quay về a! Nhưng là……

“Khỏe lắm con ạ! Con thử nói xem chúng ta có thể không tốt được không? Sinh ra được đứa con vô lương tâm mà!” Trương Thục Viên quay về bộ dáng lớn giọng trước kia.

“Mẹ!” Sở Hạo bất đắc dĩ kêu.

“Mẹ cái gì mẹ! Mẹ hỏi con, con rốt cuộc muốn tới khi nào thì mới trở về?”

“Con….. Con….. Qua một thời gian nữa đi!” Sở Hạo ấp a ấp úng chậm chạp không nói rõ ngày trở về.

“Cái gì? Mày là nói mày không định trở về?” Trương Thục Viên sắp tức giận muốn điên rồi

“Dạ, qua một thời gian nữa”

“Mày…… Mày……” Trương Thục Viên tức giận đến nói không ra lời .

“Mẹ, qua một thời gian nữa con nhất định trở về. Cứ như vậy đi, con cúp máy đây!”

“Đợi chút!” Trương Thục Viên đột nhiên ra tiếng, bởi vì cô nhớ tới lời nói Lâm Nhật Nguyệt.

“Còn có việc sao?”

“Là có việc.”

“Mẹ nói đi.”

“Là thế này, Nguyệt Nguyệt sắp kết hôn , con có muốn về tham gia hôn lễ của nó không? Dù sao nó cũng là chị Nguyệt con luôn gọi từ bé nha!” Trương Thục Viên trong lòng bất ổn , không biết chiêu này có hữu hiệu hay không?

“Alô! Tử tiểu tử? Tử tiểu tử? Hạo Hạo? Hạo Hạo? Kỳ quái, như thế nào không nói gì ? Hạo Hạo……” Trương Thục Viên dùng sức đối với điện thoại gọi Sở Hạo, nhưng trong điện thoại rốt cuộc cũng không truyền ra bất cứ thanh âm nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play