Sau cái buổi ăn uống và làm hòa hôm đó, tui ko có nói trực tiếp với em là làm bạn trai hay cho con bé cơ hội, các bạn biết sao không? con gái mà? ai đời cọc lại đi tìm trâu, đang không tự nhiên đâu ra phán anh sẽ cho em 1 cơ hội quen anh rồi blah blah đủ thứ điều kiện đi kèm thì chả khác nào tui quá vô duyên và với con bé tui như 1 kẻ ban ơn cứu rỗi em, đá phăng cái lòng tự tôn của bọn con gái xuống dưới hố? không!!! tui ko làm thế trong tình yêu và nhất lại là giả vờ yêu ai đó, phải làm càng từ từ, gần gũi càng tốt. Sau buổi tối đó, đưa em về tận nhà, ông bà ta xưa đã nói rõ: muốn nhanh thì cứ từ từ, tui ngẫm ngầm lên cho mình hẳn 1 kế hoạch "giải cứu thần chết"
Sau khi đưa em về, trước khi đi ngủ tui mở đt ra nhắn cho em 1 tin chúc ngủ ngon, nhìn vậy chứ cũng gần 1 tháng trời rồi giờ mới nhắn cho con bé cảm giác xúc động đíu chịu được... Đùa chứ nghĩ lại thấy bản thân cũng hơi chó sau khi biết đc sự thật con bé troll mình. Nếu như tui có suy nghĩ như bé Nhy thì đâu đến nỗi. Nhìn vậy chứ bé Nhy có nhiều cái tính hay mà tui cần học hỏi lắm.
Tui bắt đầu lên cho mình 1 dự án suy nghĩ sẵn trong đầu, đây có lẽ là cuộc tình có tính toán chi ly mà lần đầu tiên trong đời tui áp dụng. Kế hoạch ước tính là tuần đầu tiên, tui sẽ bên em nhiều hơn, gần gũi thân mật với em hơn trước, cốt cho em nó hiểu sau khi biết em, không làm những chuyện sai lầm như tui đoán, thì tui bắt đầu có cảm tình và bắt đầu bày tỏ tình cảm với em
Tuần thứ 2, tui sẽ bắt đầu dạy đời con bé nhiều hơn bằng vài điều mà tui từng vấp ngã trong cuộc sống, ít ra giúp con bé chín chắn hơn, bớt cái tính nóng nảy, bồng bột mà tuổi trẻ thường dính phải(dự tính phải lấn sang cả tuần thứ 3 đối với trường hợp đặc biệt này, bởi vì tính cách con người muốn thay đổi ko phải là ngày 1 ngày 2 là có thể)
tuần thứ 4, tui dự là sẽ giúp con bé quán triệt tư tưởng về cái nghề cave, nói rõ và sâu hơn về cái được và mất đằng sau cái hậu của công việc này
tuần thứ 5 và 6, tui sẽ nói chuyện với em nhiều hơn về tương lai, ước mơ của con bé. Dạy cho con bé cách xài tiền bằng chính mồ hôi mình làm ra chứ ko thể ăn bám tiền của gia đình mãi được.
và 2 tuần cuối cùng cũng là khó khăn nhất tui sẽ dạy em cách... Rời xa tôi 1 cách êm thắm, đánh dấu mốc ngày tui ko còn tồn tại bên em để nâng đỡ em nữa, mà em phải bước chân vô đời để nó xô đẩy mà em vẫn sẽ hoàn toàn ko bị shock rồi đâm ra ngựa quen đường cũ. Và 2 cái tuần cuối cùng này cũng làm tui đau nhất hằng đêm mỗi khi kê đầu xuống gối ngủ
Kể từ ngày sau đó, tui chủ động với em hơn trong mọi cuộc đi chơi. Sáng đi làm thì chiều về tui ghé qua phòng em rồi chở con bé đi học, rồi tui chạy về nhà tắm rửa căn tan học là chạy lên rước rồi chở đi ăn. Rồi 2 đứa lết ra bờ kè tui bắt đầu test trình AV của con bé như thế nào. Chơi đến tối thì chở em về phòng. Đêm thì 2 đứa nhắn tin vu vơ qua lại cho nhau tầm 12h thì tui xin kiếu đi ngủ mai còn đi làm. 1 tuần liền diễn ra như vậy đi lặp đi lặp lại 1 cách thuần thục thì có bị mù bé Nhi mới ko nhận ra sự thay đổi tình cảm của tui đối với con bé. Tuy ko ai nói với ai điều nào nhưng cả 2 đều hiểu được rằng, chúng tui đã bắt đầu trở thành 1 đôi cặp kè. Bằng chứng là những lần tui chở em, em cũng bắt đầu ôm tui chặt cứng từ phía sau, đi dạo ngắm phố phường, 2 bàn tay của tui với em đan chặt vào nhau như bị sợ lạc vào cái biển người đang đạp lên nhau mà sống, những cử chỉ thân mật như vuốt tóc, bẹo má em hay con bé thường nhéo tai tui mỗi khi 2 đứa chọc ghẹo nhau.
Nhớ có lần dẫn dẫn con bé vô rạp phim xem phim gì quên bà cái tên rồi
- Anh mua vé còn em mua bắp với Pepsi - Bé Nhi chia việc ra
- Trời khôn dữ vậy má - Tui bĩu môi
- Ừ vậy để vậy em mua vé cho, anh mua đồ ăn đi - Bé Nhi hất cằm lên ngông với tui
- Trời khờ dữ vậy má - Tui nguýt dài ghẹo
- Ơ cái ông này, thích bị quánh phải hông? hiền quá lờn mặt hen, kết thúc từ hen là bé Nhi lấy tay béo vào tay tui, tuy ko đau nhưng tui cũng bộ giãy đành đạch biểu lộ trạng thái quá đáng như là vừa bị con chó nó táp phải
- Thôi được rồi, để anh bao hết cho, khổ quá, tí bù lại chở anh về được rồi
- Á à, có âm mưu gì đen tối phải không? con bé nheo mắt lại tỏ ra nguy hiểm
- Mẹ, em toàn nghi oan cho người xấu ko vậy?
- Thôi hổng cà rỡn với anh nữa, lẹ đi vô coi sắp tới giờ chiếu rồi kìa
Tui cũng mau mắn mua lẹ 2 hộp bắp, 2 ly PepSi cho con bé ôm rồi chay qua quầy bên kia mua 2 vé, rồi hiên ngang bước qua cánh cổng soát vé với đằng sau là em đang lự khự xoay xở vs những thứ cầm trên tay, nhìn con bé y như ô sin của tui vậy đó làm cha con tụi nó đứa nào cũng nhìn tui bằng ánh mắt thán phục ko quên kèm theo cái suy nghĩ: mẹ cái thằng chảnh chó nghĩ sao con bé dễ thương này lại quen cái thằng mắc dịch vậy cơ chứ
nhưng cũng chỉ tồn tại được chốc lát thôi, vừa ngồi vào ghế cái là tui được hưởng 1 cái cốc rõ đau từ bé Nhi
- Phụp - Á - Ngon ha, ko phụ em mà đi 1 mạch vô trong hen, làm em lon ton chạy theo anh, xém đổ rồi á- Bé Nhi lườm
- Hì - Tui gãi đầu, ai biểu anh bao làm chi ^^!
- Ờ nhớ nhá, vậy lần sau em bao, ráng mà làm y như vậy đó - Bé nhi trả treo
- Ừ, bình thường, mà quảng cáo lâu quá nhỉ, ko biết chừng nào nó vô phim chính đây - Tui ngắt cuộc nói nhảm 1 cách nhanh chóng
- Từ từ chờ tí có giờ - Bé Nhi trấn an tui
Tui nhớ mang máng thì hôm đó xem phim Ma hay kinh dị gì đó, nói chung cũng hơi ghê ghê sợ sợ đối với... Bé Nhi.
- Anh, em mượn cái tay - Bé Nhi thều thào vs tai tui
- Làm gì - Tui khẽ hỏi lại
- Em sợ, mỗi lần em sợ, em phải nắm thứ gì đó và... Cắn
- Hả??? à ừ cũng được T_T, mà nhẹ thôi đó...
Thế là tui chìa đôi tay qua cho con bé nắm... Cứ đến mấy cái khúc gay cấn, âm thanh ai oán cất lên, nắm chặt tui rung rung, rồi đưa lên mạng gặm gặm, y như 1 con thỏ đang gặm cà rốt vậy đó, đến khúc có biến xảy ra, âm thanh dồn dập, là con bé giật thót người lên rồi hả mồm thật to táp vào ngón tay tui T_T, làm tui cũng phải la theo mọi người, nhưng khác ở chỗ họ sợ họ la, còn tui thì chả sợ mẹ gì mà đau quá... Kết thúc buổi xem phim thần thánh đó, bàn tay trái của tui toàn dấu răng và nước miếng của con bé... Cạch tới già
Tui cũng ko nhớ tổng thiệt hại trong 1 tuần lầy lộ đó hết bao nhiêu nhưng so với đồng lương của 1 thằng làm văn phòng quèn của tui thời đó thì cũng nhịn vào cuộc nhậu với bạn bè lại, đúng là khi yêu nhau tốn tiền thật các bạn nhỉ. Đùa tí thôi, chứ cũng chả có liên quan tiền bạc gì đâu, tui đã từng chứng kiến 1 cặp đôi yêu nhau đúng nghĩa bằng niềm tin luôn đó, chuyện là vậy có 1 thằng xóm bên cạnh tui, nó đi làm phụ hộ, quen với 1 nhỏ con gái nào đó, bị cha mẹ ruồng bỏ, nghe đâu ba mẹ con nhỏ này bảo nếu quen nó thì lấy đồ theo nó luôn đi đừng ở trong nhà này nữa (chắc là vì thằng này ko có tương lai) nhưng cô bé này vẫn quyết tâm yêu thằng này, rồi 2 đứa dọn về ở chung, thằng này do còn phải lo ăn học cho con bé, nên ra sức cày kéo, làm chiều về, tắm rửa cái lại lao vào chiếc xe ra ngã 4 đường chạy xe ôm cho tới tận đêm (tại thằng này ở phòng trọ). Cuộc sống đôi bạn trẻ này khá chật vật vậy mà anh chàng này cũng cuối cùng cũng lo được cho người mình yêu học xong đại học. Nhưng chuyện đó chả là gì, cái hay là anh ta chứng minh cho cha mẹ cô ấy biết rằng, duy làm cái nghề gì thì anh ta cũng sẽ đủ nuôi sống vợ và con mình. Sau gần 3 năm bỏ nhà theo trai, thì cha mẹ cô gái này rút cục cũng phải công nhận anh ta là 1 thằng có chí rồi tổ chức kết hôn. Rất may là cô gái này nghe theo tiếng gọi của con tim mà bỏ theo anh ta (tui ko khuyến khích các cô bé yêu thằng nào rồi bỏ nhà theo trai nha) cái này là họ có niềm tin vào tương lai, sống có ước mơ vào 1 ngày nào đó, họ sẽ vươn lên thôi. Giờ thì chàng trai đang làm tài xế xe tải chở vật liệu xây dựng, còn cô nàng này thì hiện tại đang làm nhân viên trong công ty tui... Các bạn thấy tình yêu của họ đẹp ko?
Lan man 1 tí chuyện ngoài lề, trở lại câu truyện ngay đây
Vậy là 1 tuần đầu tiên đánh phủ đầu con bé cũng đủ khiến con bé hiểu được ý đồ tình cảm của tui rồi. Nhưng mà nghĩ lại bản thân đôi khi tui cũng hơi chạnh lòng, nắm tay em đi tung tăng mà trong người ko có tình cảm giác của sự thích thú.
Nhìn các cặp đôi khác cũng sánh bước cùng chúng tôi, thấy họ hạnh phúc với 1 nửa của mình, được yêu thật sự 1 ai đó tự nhiên nhìn lại bản thân mình sao trống trải quá. Nhìn em hạnh phúc bên tui thế nào, sao tui lại cứ lo lắng 1 điều gì đó mơ hồ, nếu sau này ko có tui bên cạnh rồi em sẽ ra sao?
Đôi khi nở với em vài ba nụ cười a dua khi thấy con bé cười òa lên vì 1 điều gì đó, nhưng nghĩ lại thấy tui có lỗi với con bé điều gì đó, ít ra là sau này hy vọng em sẽ hiểu tại sao tui lại như thế.
1 tuần bên em, 1 tuần đầu tiên chính thức tui làm người yêu hờ của em, đó là 1 tuần mà tui nhớ rõ nhất, chắc cũng ko thể quên, nhiều kỷ niệm vui giữa 2 đứa lắm, mà tui ko tiện kể hết, chỉ sợ nó lan man, đại loại như việc đang chở giữa đường rồi đếm biển số xe đằng trước rồi cộng lại, rồi đi chơi xe hết xăng bất tử, 2 đứa lại kẻ ngồi, người đẩy phía sau. Khi thì dẫn con bé vô nhà banh của bọn con nít chơi, nhìn con bé vui đùa với bọn trẻ con tui chả phân biệt được tuổi tác thực sự của con bé nữa. Còn nhiều lắm nhưng cũng ko đủ trí nhớ để có thể tả rõ chi tiết cho các bác hiểu được. Chỉ có thể kết luận được rằng
Đối với bé Nhi, đây là 1 tuần em được sống trong hạnh phúc thật sự, cái câu hỏi, 1 con đĩ có được yêu không đã được tui trả lời rõ ràng
còn đối với tui... Có lẽ kế hoạch đã đi đúng hướng!!!!!
Chap Bonus: Ngày 14/11/2012 - Lần gặp bé Nhi thứ 2.
Lâu quá ko nhắc đến thì hiện tại, toàn kể chuyện quá khứ ko à, hôm nay đổi gió 1 xíu nhé, ít ra chap này nó cũng hé lộ tí tí đến những chap sau mà các bác sắp theo dõi
Số là sáng ra, chị đẹp của tui nhắn tin bảo mới phát hiện ra 1 quán ốc vớ vẩn nào đó, nó ngon bổ rẻ lắm được con nhỏ bạn làm chung nó chỉ, rồi rủ tui tối nay chở chị ấy đi ăn thử. Mà tính tui thì sẵn chiều vợ con rồi lên cũng ko có lăn tăn mấy chuyện này lắm, thích thì đi thôi, nhưng mà trớ cmn trêu là đến trưa, bà Nhi nhà ta lại nhắn tin rủ tối đi uống nước nói chuyện gì đó. Lúc đó phân vân chả biết chọn kèo nào, bỏ chị đẹp ở nhà thì nó giận cả tháng chứ chả đùa, bỏ bé Nhi thì cũng được chả sao cả, nhưng ít ra cũng muốn gặp con bé để hỏi thăm sức khỏe, xem dạo này ra sao, rồi có mấy khúc quên hỏi lại luôn và ít ra đến tận ngày hôm nay mới có chuyện để viết chap bonus này. Suy nghĩ cũng ko quá lâu tui mới chọn ra giải pháp là sẽ đi với chị đẹp của tui sớm hơn 1 xíu và hẹn bé Nhi đi trễ 1 xíu, cầm đt nhắn lại cho bé Nhi
- Vậy khoảng 9h được không em, buổi tối anh bận đi công chuyện rồi
- Dạ, cũng hổng sao ^^! vậy nhé!
- Ừ gái, bye nhé, hẹn tối gặp, anh làm tiếp đây
***
- Cục cưng ơi - Tui nhắn cho gấu tui
- Trời đất, xưng hộ gì mà làm buồn ói quá cha ơi - Gấu rep
- Ơ anh toàn thấy người ta nhắn vậy với người yêu họ ko mà
- Sến lắm, đừng có nhắn như vậy
- Vậy à T_T, chứ sao
- Phải nhắn là: tục tưng của anh ơi mới chuẩn)
- Giỡn quài, mà nè, có gì tối nay 6h khởi hành nhé người đẹp
- Gì mà sớm quá vậy anh? trời vẫn còn sáng lắm
- Thì tại tối nay anh bận qua nhà chị hai rồi, ăn đầy năm thằng ku bi đó mà, tính ko đi với em đâu, qua đó sớm luôn đó, mà tại thương em quá, anh mới xin bả qua trễ để đi với em đó - Tui nói xạo ko ngượng mồm
- Ừa, hihi, sao cũng được, thôi anh làm đi, tối gặp ^^!
- Ừ, bye tục tưng
Thở phào nhẹ nhõm vì mọi việc cũng ổn thỏa, tui lại lao vào guồng quay công việc chờ đến 2 cái hẹn tối nay..
6:00
- Đâu chỉ đường anh coi, cái quán thần thánh như em miêu tả nó nằm ở đâu
- Thì anh cứ chạy thẳng đi, chưa chi đã hỏi rồi
- Hì, đùa tí thôi, người đẹp dễ cáu quá, biết vậy quen nhỏ khác sướng hơn
- Hả, cái gì *nhéo tui 1 cái rõ đau*Dám tò tí te với con nào, em cắt...
- Cắt cái gì - Tui gườm giọng
- Thì... Cắt... Em cắt tóc kiểu khác chớ sao - Con bé chống chế
- Ở, em cắt tóc kệ em liên quan gì tới chuyện anh ngoại tình
- Ờ, em cũng ko biết có liên quan ko nữa, anh cứ thử mèo mỡ với con nào đi, xem tận thế có đến sớm hơn 1 tháng với anh không
- Ủa vậy em ko sợ cô đơn à?
- Cóc sợ
- Sao không?
- Thì lúc đó, em sẽ theo anh ngỏm luôn, haha, thế là hết sợ - Gấu tui cười khoái chí
- Khiếp thấy ghê hơm, lỡ anh xuống địa ngục thì sao
- Haizzz thì đành ở trên trời nhìn xuống dưới xem anh ra sao vậy
- Ích kỷ quá, anh biết mà, thế nào em cũng bỏ anh lên trời trên, để anh ở dưới đó 1 mình mà, biết vậy cái ngày hôm đó, con đường mưa đó, anh ko gặp em thì...
- Thôi mệt anh quá! suốt ngày cứ lôi cái ngày đầu gặp em ra than thở rồi giá như - Thì bởi vậy, giờ anh phải gánh cái của nợ sau lưng nè- Dám kêu em là của nợ hả, chết nè - Con gấu đấm thùm thụp vào lưng tui
- Ai lủng phổi bây giờ, nhẹ thôi má
- Ê ê dừng lại - Gấu tui bỗng hét lên hốt hoảng
- Gì vậy em
- Bộ ko thấy đèn đỏ hả?- Gấu tui nói
- Trời còn 3s đèn vàng cơ ma, qua vẫn kịp mà
- Thôi, dừng lại đi, chờ 20s ko có mất mát tí gì đâu, qua như vậy nguy hiểm lắm, mắc công có chuyện gì nữa
2 đứa tui là như vậy đó các bác, lúc nào đi với nhau cũng xàm xàm đủ chuyện trên đời, ghẹo nhau dữ lắm, nhưng 2 đứa đều hiểu mấy điều đó cũng chỉ là nói chuyện phiếm nên chả để bụng tí gì
- Rồi tới rồi, cái quán này nè - Gấu tui chỉ tay
- Ủa đây hả, anh tưởng nó to lắm, ai ngờ chỉ là cái xe đẩy, trưng mấy loại ốc rồi kê mấy cái bàn bán ngoài vỉa hè hả
- Ừ, nhìn dân dã vậy thôi chứ ngon lắm đó chớ bộ - Gấu tui liếc xéo
- Làm anh cứ tưởng, nhưng mà anh cũng thích mấy quán này, vừa ăn vừa hít mùi khói xe, thích phết
Sau khi 2 đứa an tọa, 1 con bé, chắc con bà chủ ra hỏi tui ăn gì
- 2 ăn chị gọi món gì ạ - Con bé chìa bộ mặt niềm nở ra
- À ở đây có bún riêu ko em - Tui ghẹo
- Dạ... Dạ... Ko anh - Con bé lúng túng
- Vậy thôi có bán chè, hay bánh gì ko?- Tui ghẹo tiếp
- Cái anh này, suốt ngày ghẹo người ta, em đừng để bụng nghen, em lấy cho chị đĩa ốc hút, 1 đĩa sò lông nướng phết mỡ hành, 1 đĩa ốc xào bắp nhé
- Dạ vâng chị - Mặt con nhỏ phụ quán dãn ra - 2 anh chị uống cái gì không?
- Ở đây em có bia gì không? - Tui hớn hở hỏi
- E hèm - Gấu tui giả vờ ho sang sảng
- À thôi, lấy cho anh 2 chai nước ngọt đi, tui tiu nghỉu xuống giọng
- Hì, thấy ngoan và dễ thương ghê ko - Gấu tui cười mãn nguyện
- Haizz, biết vậy cái ngày ấy... Giá như
- Thôi thôi, stop dùm con cái bố ơi, suốt ngày lại cái ngày ấy - Gấu tui ngắt lời tui
- Đùa thôi, hihi, má ơi, làm lẹ lẹ con cái, 2 đứa con đói lắm rồi đó
*Được rồi, có ngay đây, 2 đứa đợi má xíu, mén, xúc cho ảnh chị đĩa ốc hút trước đi, tao bắc cái bếp than trước cái*
rút cuộc 2 vợ chồng tui cũng bào hết, về sau gọi thêm vài món nữa, chiến đấu cũng gần tới 8h30, mới chịu buông súng đầu hàng. Tui chở con ghệ về. Phóng về biên hòa cho kịp chuyến đò với bé Nhi
*Chuông điện thoại reo*
- Alo, anh nghe Nhi ơi
- Ủa anh đang ở đâu zợ, tới chưa em tới rồi nè
- À đợi anh xíu, em đang ở đâu thế?
- À em đang ngồi ở quán nước trong văn miếu Trấn Biên nè
- Ừ được rồi chờ anh xíu, 10' nữa anh tới liền
- Dạ vâng hihi, đi cẩn thận đó nhà, từ từ thôi, ko phải vội
- Biết rồi gái, thôi cúp máy đây
- Dạ
Chạy mãi cuối cùng cũng tới, thôi quán nước kia có con nhỏ nhìn dáng quen quen, mặc cái váy màu đen, đang gác 1 chân lên chân kia, tay thì nhịp nhịp gõ lên bàn, mồm thì lẩm nhẩm hát vu vơ... Biết ngay là bé Nhi, liền phóng xe vô chỗ em rồi hỏi
- Chị ơi, cho em hỏi, chị có phải là Nguyễn thị Nhi ko?
bước Nhi ngước nhìn tui rùi bụm miệng cười
- Nhầm rồi anh gì đó ơi, ở đây có Kiều Bảo Nhi thôi
- Haha, thấy ghê ko, tới lâu chưa
- Dạ cũng hơi hơi... Lâu
- Tới gì sớm quá vậy, mới 9h15 mà
- Thì ai biểu anh hẹn 9h, sao ko hẹn 9h15 đi
- Ơ vậy lỗi tại anh à
- Ko, chắc lỗi tại ông xe ôm đó thôi, hihi - Con bé lại bụm miệng cười
thôi ngồi đi, anh uống gì để em gọi
- Anh thích uống cafe hơn, lấy cho anh chai C2 đi
- Thấy ớn hông, cái tật nhây, miết ko bỏ được
- Thì ko vậy, anh đâu còn là anh...
- Hì hì, dạo này anh sao rồi
- Cũng khỏe, mà công việc dạo này hơi bận, tại anh cũng vừa làm thêm ở ngoài, đêm về anh còn làm thêm trên nữa T_T
- Trời làm công ty ko đủ ăn nữa hả, mà còn phải làm ngoài
- Hì, máu kiếm tiền mà, anh với thằng bạn hùng vốn, mở xưởng sản xuất bột trét tường, anh thì trước làm bên khâu kỹ thuật nên mấy cái công thức anh nắm rõ lắm, anh lo nguyên liệu vs chất lượng sản phẩm, còn bạn anh thì lo phần nhân công vs sản xuất
- Vậy còn đầu ra thì sao
- Bọn anh có mấy thằng bạn làm thầu xây dựng, nên chuyện đó ko quan ngại lắm, quan trọng làm ra đủ ko thôi, nhưng mà cũng ko làm nhiều, 1 lần nhập về có vài 10 mấy tấn bột thôi
- Hì, vậy có lời nhiều ko anh
- Tính ra thì cũng ko nhiều lắm, tại chi phí linh tinh phải chi chả, rồi tiền cho người mình mướn, bọn anh chỉ quản lý, coi thôi, chứ đâu làm gì, nên chả bao nhiêu, coi như kiếm thêm thôi, còn em dạo này sao rồi
- Em vẫn khỏe re, long nhong người đường quài à, anh thấy da em có vẻ đen ko?
- Có đâu, vẫn trắng mà, mà làm vừa vừa thôi, để ý sức khỏe xíu nữa đó- Tui căn dặn
- Dạ em biết rồi hị hị - Thôi nước tới rồi uống đi anh
Sau khi chai nước bưng ra tui mới bắt đầu câu chuyện
- Mà hẹn anh ra đây có gì ko?
- Ủa bộ anh hổng nhớ lần trước anh nói gì với em hả?
- Nói gì ta, anh nhớ anh nói nhiều lắm T_T
- Thì anh nói anh viết truyện về em, rồi có gì kể lại cho em nghe đó
- À, cái vụ đó ấy hả, anh mới viết được 13 chap rồi
- Thì đến cái khúc đang ko, bỗng em nhảy cái tủm xuống cái hồ đá đó... Nghĩ là mà phát sợ với em
- Hì hì rồi có ai ủng hộ truyện anh viết ko?
- Thấy họ toàn chửi anh són quài à - Tui tiu nghỉu than thở
- Ủa són là sao?
- Có nghĩa là viết ít quá, sao ko viết nhiều nhiều lên cho họ đọc đấy
- Vậy sao anh ko viết nhiều thêm, cho mấy ảnh trên đó khỏi chửi
- Anh cũng ko biết làm sao nữa, tại anh viết tùy hứng lắm em ơi, đôi khi đang viết, anh mở trang bóng đá đọc tin 1 hồi sau mới có hứng quay lại viết tiếp, đôi khi lại quên chả nhớ, lại phải ngồi suy nghĩ khờ người 1 hồi mới nhớ ra được mấy cái tình huống tiếp theo. Lâu lâu lại lên face xem cmt của mọi người kiếm động lực 1 hồi rồi lại viết tiếp
- Ủa anh cũng chơi face hả, face anh tên gì, có gì em vô xem với, xem anh viết lách như thế nào, rồi khi nào quên, inbox hay gọi đt cho em cũng đc, em kể cho mà viết
- Ừ, face anh tên anh luôn, Trần Đức Vượng, có gì inbox cho anh biết cái.
- Dạ vâng, mà mấy ảnh chị có nói gì về em không?
- Có, họ nói nhiều lắm, tại cmt nào của mọi người anh cũng xem mà, có người khen em có cá tính, nhí nhảnh, có người cũng trách em bồng bột, nói chung nhiều lắm, nhưng mà theo anh cảm nhận thì ai cũng mến em
- Trời, chỉ qua lời văn của anh miêu tả về em mà làm họ mến em hả
- Thì em sao anh viết vậy? họ suy nghĩ và cảm nhận ra sao, sao anh biết được, à nói mới nhớ em nè anh có chuyện muốn nói
- Dạ, nói đi anh
- Em còn nhớ... Lần đó... Anh xuống quê em... Rồi lúc nhậu với tía em rồi sau đó ko?
- Trời đất ơi, hihi, em bụm miệng cười, sao ko nhớ hả anh, em hiểu ý anh rồi, anh yên tâm mà cứ viết đi, với em thì ko có vấn đề gì đâu. Hì
- Em ko ngại khi anh viết mọi thứ tối đó chứ
- Hihi, ko đâu anh, em giờ sống đâu như trước nữa đâu mà anh lo, em giờ sống nhìn về phía trước thôi, những thứ gì ở quá khứ em ko care đâu. Nhưng cũng ko chối bỏ nó vì nhờ có nó mà có mình của ngày hôm nay, ko phải anh đã từng dạy em như vậy hả ^^!
- Ừ vậy thì tốt rồi, nhìn em giờ vậy anh cũng mừng hộ các bác
- Rồi sau đó 2 chúng tui nói chuyện phiếm linh tinh rồi dẫn nhau đi ăn mì gò rồi chào tạm biệt nhau, kẻ về biên hòa, người đi Sài Gòn..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT