*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Lộ đi vào, đặt mấy thứ trong tay xuống, lại đi tới bắt mạch cho Kiều Sơ Huân, thấy mấy vết sưng trên mặt đã tan đi không ít, khóe môi vẫn hơi bầm, mắt rõ ràng là vừa mới khóc xong, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều, hắn nhẹ nhàng dặn dò mấy câu rồi cũng yên tâm rời đi.
Cảnh Dật tiễn hắn ra tới cửa, trước đó đã dặn dò Cao Linh dọn một gian phòng, sắp xếp cho Kiều Lộ ở lại trong phủ, bây giờ cũng không nói thêm gì nữa.
Xoay người trở lại trong phòng, dùng khăn thấm nước lau tay cho Kiều Sơ Huân, mình cũng rửa sạch tay, hai người ngồi trên giường ăn một chút, chủ yếu vẫn là Cảnh Dật đút cho Kiều Sơ Huân ăn nhiều hơn.
Trước đó đã ăn cháo, bây giờ Kiều Sơ Huân cũng không thèm ăn lắm, Cảnh Dật lại cứ quấn quýt phải đút cho nàng. Kiều Sơ Huân thấy giữa mi tâm hắn thấp thoáng vẻ rầu rĩ, lại nghĩ hắn đã phải vất vả cả buổi, chắc hẳn cũng chưa ăn gì, liền nghe lời hắn mà ăn thêm, đồng thời nhẹ giọng khuyên hắn cũng ăn một chút.
Lúc này đã khá muộn, lại nghĩ đến tình huống của Kiều Sơ Huân hiện giờ nên cũng không làm mấy món xào nhiều dầu mỡ hay mấy món mặn khó tiêu mà chỉ dùng mấy loại rau tươi chần nước sôi rồi trộn thêm chút dầu vừng, thịt thì cũng chỉ luộc lên cắt nhỏ trộn đều với gia vị, lại nướng một xấp bánh tráng mỏng chỉ lớn tầm bàn tay, cho thịt và rau vào cuộn lại ăn chung.
Mấy món rau như cà rốt, mầm đậu đều hết sức tươi giòn, ức gà xé sợi hay thịt bò thái hạt lựu cũng đều thơm ngon giòn mọng, cuốn một lớp bánh tráng mỏng bên ngoài, nếm một miếng lại muốn nếm thêm miếng nữa. Kiều Sơ Huân được Cảnh Dật đút ăn hết hai cái thì không ăn nổi nữa, Cảnh Dật cũng không miễn cưỡng nàng, ăn sạch phần còn lại không dư miếng nào, lại uống thêm một chén trà nóng, bưng khay ra đặt lên bàn, lấy dầu thơm đi rửa tay.
Sau đó hắn lấy từ trong chiếc hộp bạch ngọc ra hai bình thuốc, quay lại giường bôi thuốc cho Kiều Sơ Huân.
Lúc xoa trên mặt và cổ, Kiều Sơ Huân không có vấn đề gì, mặc dù hơi đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, lại khiến cho Cảnh Dật không nỡ lòng, thoa xong thì nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái, tự tay cởi vạt áo bên hông nàng.
Kiều Sơ Huân vốn chỉ mặc một bộ đồ mỏng, tóc cũng buông xõa, trước lúc nàng tỉnh Cảnh Dật đã đổi xiêm y cho nàng, lau sạch người và bôi thuốc một lần. Bây giờ thấy Cảnh Dật vạch vạt áo ra, chỉ trong nháy mắt xiêm y đã bị cởi ra, lộ chiếc yếm bên trong, nàng sợ tới mức giơ tay lên đẩy hắn một cái, quỳ chân tránh vào phía trong giường. Không ngờ động tác quá mạnh, đụng tới chỗ đau sau thắt lưng, nàng khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt trắng bệch, cả người lại cứng đờ không dám động đậy lung tung nữa.
Sắc mặt Cảnh Dật cũng khó coi, cầm hai cổ tay Kiều Sơ Huân giữ ở phía sau người, tay vươn tới tìm nút thắt yếm ở sau cổ, đồng thời hơi quở trách: "Nàng còn lộn xộn cái gì! Còn có chỗ nào ta chưa từng nhìn qua sao?"
Kiều Sơ Huân bị câu nói của Cảnh Dật làm cho gò má hơi đỏ lên, lập tức trừng to đôi mắt hơi phiếm đỏ, mím môi lại, mặc dù trên mặt có vết thương nhưng vẫn tỏ rõ vẻ quật cường bướng bỉnh lại lẫn chút ấm ức. Cảnh Dật bị trừng một lúc thì cũng mềm lòng, hít vào một hơi, nhẹ giọng dụ dỗ: "Nàng như thế này không thể tự mình bôi thuốc được. Trước đó ta đã bôi giúp nàng một lần rồi, thuốc này là cống phẩm, hiệu quả rất nhanh, chỉ cần bôi mấy lần là các vết sưng đều sẽ nhanh chóng tan hết, buổi tối cũng có thể ngủ ngon."
Kiều Sơ Huân biết là hắn muốn tốt cho nàng, chỉ là bây giờ hai tay bị hắn giữ chặt, y phục trên người bị hắn cởi ra, thật sự là rất xấu hổ. Vì vậy Cảnh Dật vừa nói xong, Kiều Sơ Huân cũng không tìm ra lý do để từ chối, chỉ có thể nhắm mắt lại để cho hắn tùy ý.
Cảnh Dật nói thì xuôi tai, nhưng làm thật thì lại không dễ như vậy. Người trong lòng rũ bỏ xiêm y nằm ngay dưới người mình, lại còn dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ như vậy, vừa có mấy phần chống cự lại vừa có dáng dấp nghênh đón, nhìn thế nào thì trong lòng cũng muốn bốc hỏa.
Chỉ là đến khi đã lột sạch xiêm y, nhìn những vết thâm tím trải khắp làn da trắng nõn, chút rung động kiều diễm vừa rồi cũng nhanh chóng tan thành mây khói. Cảnh Dật cắn răng hít một hơi, không muốn để cho Kiều Sơ Huân cảm nhận được cơn sóng trong lòng hắn, đầu ngón tay bôi thuốc khẽ run, chỉ hận không thể chém tên đầu sỏ thành trăm nghìn mảnh, dù thế cũng không giải được một phần mối hận của hắn!
Không dễ dàng gì mới bôi thuốc xong xuôi, Cảnh Dật nhẹ nhàng đỡ nàng xoay người lại, chỉ thấy Kiều Sơ Huân nhắm chặt hai mắt không dám nhìn hắn, hai đóa đỏ tươi trước ngực bởi vì vừa kề sát chăn đệm mà lành lạnh, theo động tác xoay người đều đứng thẳng lên. Trong lòng Cảnh Dật không khỏi lay động, ánh mắt tối đi, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đóa hoa tươi đẹp kia.
Kiều Sơ Huân bị hành vi càn rỡ đột ngột của hắn làm cho sợ đến trợn mắt, cảm nhận được cánh môi nhẹ nhàng của Cảnh Dật lướt trên ngực mình, đặt trước nơi trái tim nàng đang đập kịch liệt, lại tiếp tục hôn xuống. Sau đó hắn lấy một chiếc áo choàng đến khoác lên người nàng, ôm nàng vào trong lòng, hôn lên má nàng, nhẹ giọng hỏi: "Có phải là rất đau không?"
Kiều Sơ Huân lắc đầu, tựa vào vai Cảnh Dật: "Không sao."
Cảnh Dật vừa giúp nàng thắt dây áo bên hông, vừa gỡ tóc ra khỏi xiêm y, nhẹ nhàng hỏi: "Nói cho ta nghe một chút, hắn đưa nàng tới ngoại thành, nói với nàng những gì?"
Kiều Sơ Huân nghe Cảnh Dật hỏi vậy thì trong lòng hơi sợ hãi, cả người cũng cứng đờ. Được Cảnh Dật ôm vào trong lòng, cảm giác được bàn tay hắn cẩn thận vuốt ve trên người mình, cả nhiệt độ cơ thể lẫn mùi thảo dược nhàn nhạt kia đều là những thứ nàng đã quen thuộc tới mức ỷ lại từ lâu. Dần dần, nàng cũng bình tĩnh hơn một chút, hai tay túm chặt vạt áo Cảnh Dật, nhẹ giọng nói: "Hắn nói hắn đã từng gặp chàng."
Cảnh Dật cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, "ừ" một tiếng, ý bảo nàng nói tiếp. Một tay hắn khẽ vuốt ve mái tóc Kiều Sơ Huân, nhưng ánh mắt nhìn về phía nào đó trong phòng lại hiện lên một tia tàn nhẫn.
Kiều Sơ Huân cẩn thận nhớ lại những câu hỏi lúc đó của Tô Thanh Vân, hơi ngập ngừng nói tiếp: "Hắn, cứ luôn hỏi ta, rốt cuộc là chàng đẹp hơn, hay là hắn đẹp hơn."
"Còn nữa, dường như hắn biết rõ mọi hành động của chúng ta, hắn biết..."
Cảnh Dật cúi đầu, nhìn vào mắt Kiều Sơ Huân, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Ừ?"
"Biết ta sắp thành thân với nàng sao?"
Kiều Sơ Huân gật đầu, đối mặt với Cảnh Dật, giọng điệu vẫn dịu dàng mềm mại nhưng lại mang theo vẻ kiên quyết: "Dật Chi, có một số việc, chàng không cần phải cứ một mình gánh vác. Rất nhiều thứ ta không hiểu, chuyện phá án ta cũng không giúp được gì cho chàng, chỉ là những điều này cũng không gây trở ngại cho việc ta và chàng cùng nhau san sẻ."
Kiều Sơ Huân lấy dũng khí, đón nhận ánh mắt chăm chú của Cảnh Dật, nói tiếp: "Chàng nói ra, cho dù ta không thể giúp được gì cho chàng, nhưng ít nhất thì trong lòng chàng cũng có thể dễ chịu hơn một chút. Ta cũng không hy vọng xa xôi gì, chỉ là không muốn chàng phải khổ sở một mình."
Cảnh Dật lẳng lặng nhìn nàng một lát, trong mắt dần hiện ra thứ ánh sáng trước giờ chưa từng xuất hiện, đôi mắt đen láy như sáng lên, thứ ánh sáng như phát ra từ viên ngọc lấp lánh. Một lát sau, hắn mới nhìn Kiều Sơ Huân, cười yếu ớt, đáp: "Được."
Nhẹ nhàng hôn lên môi Kiều Sơ Huân một cái, ánh mắt Cảnh Dật hơi tối đi, hắn chậm rãi nói: "Tên Tô Thanh Vân kia, lúc còn ở Biện Kinh, ta đã từng gặp mặt hắn hai lần."
"Lần đầu tiên là khoảng chừng ba năm trước, hẳn là lúc đó hắn mới rời khỏi Việt Châu, tới thành Biện Kinh."
"Khi đó ta đã không còn thường xuyên ở Biện Kinh nữa, chỉ có mùa xuân hằng năm thì trở về thăm mộ mẫu thân, thỉnh thoảng có tới phủ Thất vương gia hoặc phủ Cửu công chúa đi dạo một chút. Chuyện này ta đã từng nói với nàng rồi."
Kiều Sơ Huân gật đầu, tỏ ý mình vẫn còn nhớ.
Cảnh Dật lại nói tiếp: "Cái lần ba năm trước đó, thật ra ấn tượng của ta đối với hắn cũng không sâu sắc lắm. Lúc trở về phủ của phụ thân, ta từng đi lướt ngang qua hắn ở hậu viện. Nhưng mà nàng cũng biết đây, bình thường phụ thân ta vốn rất thích thu thập mỹ nhân đủ loại..."
Cảnh Dật nói đến đây, giọng nói hơi trầm xuống, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu: "Người như hắn nếu đi ra bên ngoài, người thường nhìn thấy có lẽ sẽ rất kinh ngạc. Nhưng mà ta đã hoàn toàn tê liệt đối với diện mạo của người khác từ lâu, ngay từ lúc mười mấy tuổi, ta đã gặp không biết bao nhiêu người có diện mạo phi phàm như hắn..."
Kiều Sơ Huân thấy giữa mi tâm hắn lộ vẻ buồn phiền, biết hắn lại nhớ tới chuyện cũ trong nhà, trong lòng nàng nhói đau, giơ tay lên xoa giữa mi tâm Cảnh Dật.
Cảnh Dật vì hành động này của nàng mà trong lòng ấm áp, trên môi cũng lộ ra nụ cười yếu ớt, nắm lấy tay nàng nói tiếp: "Lần gặp mặt thứ hai chính là mùa hè năm ngoái. Lúc tịch biên gia sản phủ Tam vương gia, ta ngồi trong một tửu quán ở cách đó không xa, nhìn cánh cửa bị khóa lại và dán giấy niêm phong... Sau đó thì thấy hắn đi ngang qua cửa sổ, liếc mắt nhìn ta, cũng không nói gì, cứ thế mà đi."
"Lúc đó ta chỉ cảm thấy người này trông rất quen mắt, mãi cho tới hôm đó nhìn thấy bức họa mà Y Thanh Vũ đưa tới, ta mới mơ hồ có chút ấn tượng. Đến hôm chúng ta tới ngôi nhà cũ của Tô gia, nhìn thấy bức họa kia, ta đã có thể khẳng định chắc chắn mười phần rằng, hắn chính là người ta đã từng gặp ở phủ Tam vương gia."
Kiều Sơ Huân cẩn thận cân nhắc lời nói của Cảnh Dật, không khỏi ngạc nhiên thốt lên: "Vậy hắn, là cùng..."
Cảnh Dật thấy dáng vẻ khó tin của nàng thì cũng bật cười, đáp lời nàng: "Là cùng Triệu Lân."
Kiều Sơ Huân nhíu mày nghĩ ngợi một hồi, lúc nhìn về phía Cảnh Dật lần nữa thì vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Cảnh Dật cũng nhíu mày, xoa xoa gò má nàng, hỏi: "Sao thế?"
Kiều Sơ Huân lắc đầu, chần chừ một lúc mới nói: "Vậy hắn... Hắn là bởi vì dung mạo của chàng và Triệu Lân, cho nên đối với chàng..."
Bởi vì chuyện trong nhà nên nhiều năm qua Cảnh Dật vẫn luôn rất ghét dung mạo của mình, chỉ có gần đây những lúc trêu đùa Kiều Sơ Huân, hắn mới cảm thấy có chút điểm tốt. Vì vậy nghe xong câu hỏi của Kiều Sơ Huân, lại thấy trên mặt nàng có vẻ không vui, hắn không khỏi cong môi lên, đỡ cằm nàng bật cười: "Ghen sao?"
Kiều Sơ Huân đẩy tay hắn ra muốn né tránh, trên mặt cũng lộ vẻ ngượng ngùng: "Không phải, ta chỉ cảm thấy..."
"Hử?" Cảnh Dật rõ ràng là không tin, mỉm cười chờ nàng giải thích.
Kiều Sơ Huân cũng có phần không nói rõ ràng được, lắp bắp hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Ta chỉ cảm thấy hơi là lạ..."
Nam tử mà mình thích lại bị một nam tử khác nhớ thương như vậy, nói là ghen tuông thì không thỏa đáng cho lắm, nhưng nếu nói là không hề ghen tuông thì lại cũng không đúng.
Cảnh Dật cong cong khóe mắt, hôn lên cánh môi Kiều Sơ Huân: "Vậy chính là ghen rồi..."
Kiều Sơ Huân bị hắn chặn môi lại, vừa định mở miệng giải thích thì đầu lưỡi Cảnh Dật đã đưa vào. Lại dây dưa một hồi lâu, mãi cho tới khi nàng sắp không thở nổi nữa, hắn mới chịu buông môi nàng ra, nhẹ nhàng mổ quanh cánh môi, gương mặt, giọng nói khàn khàn: "Ta đã nói rõ tất cả rồi. Sơ Huân cũng không được giấu giếm ta chuyện gì."
Kiều Sơ Huân mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn hắn, nhất thời không kịp hiểu ý tứ của Cảnh Dật.
Cảnh Dật hơi cong khóe môi, ánh mắt lại sáng ngời, nhìn vào mắt Kiều Sơ Huân, nói: "Chiều hôm nay ở trà lâu, cha nàng đã nói gì với nàng?"
Kiều Sơ Huân hơi sững ra, sau đó cong môi lên, lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào: "Không có gì."
Cảnh Dật còn chưa kịp tức giận, Kiều Sơ Huân đã nói tiếp: "Ta đã nghĩ kĩ rồi, sẽ không bởi vì lời của cha ta mà đi nghi ngờ tâm ý của chàng."
Cảnh Dật không ngờ rằng Kiều Sơ Huân sẽ nói như vậy, một đống lời hắn đã chuẩn bị để từng bước từng bước dẫn dắt nàng lại trở thành vô dụng, nhất thời cũng ngây người ra.
Kiều Sơ Huân cong môi mỉm cười, trong mắt phản chiếu một tầng hơi nước mỏng manh, vẻ mặt lại hết sức kiên định: "Nếu như có một ngày Dật Chi thích người khác, hoặc là muốn cưới nữ tử khác vào nhà, ta cũng sẽ không tức giận hay oán hận. Chỉ cần bây giờ, Dật Chi đối với ta đều là thật lòng, như vậy là đủ rồi."
Chuyện sau này ai cũng không nói trước được, nghĩ ngợi nhiều thì có ích lợi gì? Ví như ngày hôm nay, nói không chừng chỉ một khắc sau trong hai người đã có một người mất đi, hoặc là xảy ra chuyện không ai ngờ tới, nếu ngày ngày cứ luẩn quẩn lo lắng sợ xảy ra những chuyện bất hạnh không vui rồi bỏ quên mất những thứ đang nắm chặt trong tay, như vậy chẳng phải là rất ngu ngốc sao?
Cảnh Dật nghe nàng nói xong, chậm rãi nở một nụ cười, giọng nói hơi kỳ lạ: "Nàng nghĩ rất thoáng nhỉ?"
Kiều Sơ Huân sửng sốt, không nắm được tâm tư Cảnh Dật lúc này, cũng không biết những lời mình vừa nói có chỗ nào không ổn, chọc cho hắn nghe không xuôi tai.
Cảnh Dật thấy vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng của nàng thì trong lòng buồn bực, nếu không phải kiêng dè thương tích trên người nàng thì bây giờ cho dù không đè nàng xuống giường trị một trận thì cũng đã nắm cằm nàng trêu chọc như thường ngày rồi.
Như vậy, hắn chỉ có thể dùng lời lẽ đe dọa để trấn áp nàng mà thôi. Cảnh Dật suy tính trong lòng, vẻ mặt âm trầm, cười lạnh nhìn Kiều Sơ Huân: "Y theo ý tứ của nàng, ngày nào đó nàng cũng sẽ thích người khác, muốn gả cho nam nhân khác sao?"
Kiều Sơ Huân bị ánh nhìn của Cảnh Dật làm cho trái tim hơi run lên, sợ hãi lắc đầu, nói: "Ta sẽ không..."
Cảnh Dật nghiến răng, sắc mặt càng khó coi hơn: "Vậy ta sẽ sao?"
Kiều Sơ Huân không biết nên trả lời thế nào mới đúng, cằm vừa hạ xuống thì đã bị Cảnh Dật vươn tay ra giữ lấy, nghiêm giọng uy hiếp: "Nàng dám gật đầu!"
Kiều Sơ Huân bị hắn làm cho không thể đáp lời, giọng điệu cũng có vẻ đáng thương: "Ta..."
Cảnh Dật gần như gằn từng chữ thốt ra một câu hoàn chỉnh: "Nàng hãy nghe cho kĩ, cả đời này, ta chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng. Trước kia không có, sau này, mãi cho tới khi ta chết, trở thành một nắm cát vàng tan vào trong đất, cũng chỉ có duy nhất một nữ nhân là nàng!"
"Đã nghe rõ chưa!"
Kiều Sơ Huân bị tiếng rít của hắn làm cho run rẩy, hít mũi gật đầu: "Nghe rõ rồi."
Cảnh Dật híp mắt: "Không được khóc!"
Kiều Sơ Huân chớp mắt, rưng rưng nước mắt, mím môi nhìn hắn. Trong lòng không phải là không vui, thậm chí còn bởi vì lời thề độc của hắn mà trong lòng không ngừng rung động.
Cảnh Dật bị nàng nhìn như vậy thì lại mềm lòng, vẻ mặt đã dịu dàng hơn nhiều: "Hôn ta một cái."
Khuôn mặt Kiều Sơ Huân hơi nóng lên, nhưng nàng vẫn nghe lời hắn, vịn tay lên vai Cảnh Dật, ngẩng cằm lên chạm vào môi hắn. Cảnh Dật đỡ lấy thắt lưng không cho nàng nhúc nhích, nhướng mày lên nhìn nàng: "Tính qua loa với ta sao?"
Dáng vẻ hùng hổ nắm vạt áo kéo hắn lên giường vừa nãy đâu rồi? Bây giờ chỉ mới chạm qua môi dưới một cái đã muốn chạy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Cảnh Dật nhẹ nhàng giữ chặt người nàng, một tay đỡ sau gáy Kiều Sơ Huân hôn một hơi dài.