Chiều hôm đó, Kiều Sơ Huân và Tiểu Đào Nhi từ chợ trở về, mua được không ít nguyên liệu nấu ăn tươi sống. Kiều Sơ Huân xách một giỏ rau, để Tiểu Đào Nhi bưng một cái tô nhỏ đựng đậu phụ. Trước kia nghe người chủ quầy hàng bán tôm cá nói rằng sát rìa phía bắc của chợ có một hàng bán đậu phụ, sáng sớm thì bán nước đậu nành nóng, chạng vạng tối thì bán đậu phụ mới ra khuôn, đậu phụ kia vừa mịn vừa trơn, mùi lại rất thơm, trong thành phàm là người biết thưởng thức đều sẽ đến đó để mua.
Vừa khéo Kiều Sơ Huân đang định làm một món cần dùng đến đậu phụ nên mới cùng Tiểu Đào Nhi tới đó xem thử, mua hai miếng to, quả thật đậu phụ vừa ra khỏi khuôn, cực kỳ mịn và mọng nước. Hiện giờ vẫn còn sớm, có thể mua thêm một ít tào phớ, về cho thêm tương hoa quế, bột đậu đỏ, làm thành điểm tâm ngọt cho mọi người ăn lấp bụng trước.
Chủ quán đậu phụ còn rất nhiệt tình, thấy trong tay hai cô nương trẻ tuổi chẳng mang theo thứ gì để đựng, lại còn xách một đống đồ thì liền đi vào bếp tìm một cái tô nhỏ, lại dùng một cái khăn lót bên dưới, sau đó mới lấy đậu phụ cho hai nàng, bảo là lần sau tới mua thì nhớ đem trả là được.
Mặc dù bên trên tô có đậy khăn nhưng dù sao thì ngoài trời cũng rất lạnh, tào phớ phải ăn nóng mới ngon, nếu bị nguội rồi đem đi hâm lại thì ăn vào cũng không được trọn vị. Bởi vậy, hai người vừa ra khỏi cửa hàng thì lập tức quay về nhà.
Vừa mới rẽ qua một góc quanh thì lại thấy một thiếu phụ ôm bụng ngồi trên một phiến đá ven đường, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, trên môi chẳng có chút huyết sắc nào, giỏ thức ăn cũng đổ ra đất. Bên cạnh người đó còn có một tiểu nha đầu chừng mười bốn mười lăm tuổi, tay đỡ thiếu phụ kia, gấp gáp tới độ giậm chân liên tục, nhìn đã biết là chưa từng gặp phải tình huống thế này nên nhất thời không biết phải làm sao.
Bây giờ đang lúc mặt trời sắp lặn, người đi đường đều vội vội vàng vàng, không ai để ý tới động tĩnh bên này. Kiều Sơ Huân quan sát sắc mặt và dáng vẻ của thiếu phụ, mày nhíu chặt lại. Nàng nhanh chóng đi tới bên cạnh hai người kia, thả giỏ đựng thức ăn trong tay xuống, cúi người hỏi: "Phu nhân làm sao thế?"
Tiểu nha đầu kia vừa thấy có người đến thì vội vàng níu ống tay áo Kiều Sơ Huân lại, sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn: "Tỷ tỷ của ta... Tỷ tỷ ta đang có thai! Không biết vừa rồi bị làm sao, đột nhiên lại... Nhà bọn ta còn cách đây hai con phố, tỷ phu vẫn còn ở nha môn, một mình ta không đỡ được tỷ tỷ..."
Kiều Sơ Huân vỗ vỗ mu bàn tay tiểu nha đầu, ý bảo nàng buông tay ra, lại nhìn về phía thiếu phụ đau tới mức không nói nổi tiếng nào kia: "Phu nhân, ta đỡ ngài tới y quán, ngay ở phía trước thôi."
Thiếu phụ gật đầu, cũng chỉ thốt ra được mấy chữ: "Vậy... phiền... cô nương."
Tiểu Đào Nhi ở bên cạnh thấy vậy cũng nóng lòng, biết việc này liên quan đến mạng người nên chắc chắn rất quan trọng, nhưng lại lo lắng cho Kiều Sơ Huân nên chớp chớp đôi mắt to tròn mà nhìn nàng: "Sơ Huân tỷ tỷ... Hay là để ta đi cho."
Kiều Sơ Huân giúp tiểu cô nương kia đỡ thiếu phụ đứng lên, nhìn bàn tay bị cóng tới mức đỏ ửng của Tiểu Đào Nhi, cũng hơi bối rối: "Đồ ăn cứ đặt tạm ở đây trước đi! Tiểu Đào Nhi, ngươi về phủ trước, báo với công tử và Cao đại ca một tiếng, có lẽ bữa tối nay sẽ bị muộn một chút. Trong cái vại ở góc đông nam nhà bếp vẫn còn khá nhiều bánh bao, ngươi lấy tương hoa quế và bột đậu đỏ ta làm mấy hôm trước ra, nếu như mọi người đói bụng thì ăn tạm tào phớ và bánh bao trước. Ta sẽ cố gắng trở về sớm."
Tiểu Đào Nhi vẫn còn hơi do dự, thấy Kiều Sơ Huân nhíu mày ý bảo nàng nghe lời thì chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Vậy ta về trước. Sơ Huân tỷ tỷ, ngươi đến y quán rồi đừng đi đâu nữa đấy, các ca ca sẽ nhanh chóng tới thôi." Y quán gần nhất ở ngay con phố sát cạnh, nàng về tới nhà sẽ nói cho mọi người biết.
Thiếu phụ được dìu kia cũng nghe ra tình huống đại khái, có vẻ rất áy náy: "Phiền cô nương rồi..."
Tiểu cô nương kia giúp Kiều Sơ Huân giấu hai giỏ đồ ăn ra sau phiến đá, lại quay đầu liên tục nói cảm tạ: "Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ..."
Kiều Sơ Huân lắc đầu, cong khóe môi: "Không sao đâu. Phu nhân đi chậm một chút."
Hai người đỡ vị thiếu phụ cả người mềm oặt đi quanh sang một con phố khác, vì đi theo tốc độ của thiếu phụ nên bước chân không hề nhanh. Kiều Sơ Huân nắm cổ tay thiếu phụ, bình tĩnh vươn ngón tay ra bắt mạch, vẻ nghi ngờ trên mặt càng lúc càng sâu, mạch này sao lại giống...
Qua một khoảng thời gian chừng nửa chén trà thì đến y quán, vừa kịp lúc người ta chuẩn bị đóng cửa. Lão đại phu vừa thấy ba nữ tử, người ở giữa rõ ràng là đang có thai thì cũng không nói thêm gì, tháo ổ khóa ra, sai dược đồng vào nhà châm đèn.
Đi vào bên trong, Kiều Sơ Huân đỡ thiếu phụ ngồi xuống cái sạp gần nhất rồi tránh ra để đại phu đi tới bắt mạch. Muội muội của thiếu phụ kia cũng không dám nói năng gì, chỉ đứng một bên lo lắng quan sát.
Lão đại phu thăm mạch một lát, chân mày nhíu chặt, quay đầu nhìn về phía hai người: "Trước đó nàng ấy đã ăn cái gì rồi?"
Tiểu cô nương bị hỏi thì sửng sốt, thấy Kiều Sơ Huân cũng nhíu mày nhìn mình thì trả lời lắp ba lắp bắp: "Không có, không có gì. Chỉ là cơm với rau bình thường... À, còn có một bát trứng hấp. Mấy tháng trước tỷ tỷ của ta nôn rất dữ, cũng không muốn ăn thịt, cho nên dạo này đều vì chú ý đến khẩu vị của tỷ ấy mà đồ ăn đều làm thanh đạm hơn."
Lão đại phu trầm ngâm một lát, nhìn vị thiếu phụ hiện giờ đã gần hôn mê: "Có phải phu nhân cảm giác bụng dưới căng ra và trĩu xuống, thỉnh thoảng còn kèm theo cảm giác quặn đau?"
Thiếu phụ gật đầu một cách khó nhọc, giọng nói cũng hơi run rẩy: "Đại phu, có phải hài tử..."
Lão đại phu lắc đầu, đứng lên: "Phu nhân đừng lo lắng, hài tử không sao cả." Nhận lấy giấy bút do dược đồng đưa tới, lão đại phu hơi lưỡng lự, nói: "Việc ăn uống hằng ngày của phu nhân vẫn cần phải chú ý hơn. Đừng ăn món lạ, chú ý bồi bổ là được." Tiểu cô nương liên tục gật đầu, tiến tới đỡ thiếu phụ dựa đầu vào gối, nhẹ giọng an ủi tỷ tỷ mình.
Lão đại phụ liếc mắt nhìn hai người, cũng không nói gì nữa, đi tới cái bàn ở gần đó kê đơn thuốc. Kiều Sơ Huân cũng vội vàng đi theo, dù sao nàng cũng chưa từng chính thức bắt mạch chữa bệnh, nhưng mạch tượng vừa rồi của thiếu phụ kia... Có một số việc nàng muốn hỏi một chút cho rõ.
Nhìn các loại dược liệu cùng với liều lượng mà lão đại phu viết trên giấy, Kiều Sơ Huân càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng. Nàng vừa mở miệng định hỏi thì đã cảm thấy sau lưng có một luồng hơi lạnh ùa tới, cả người bị vây trong một vòng ôm chẳng còn mấy xa lạ, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói không được bình tĩnh thản nhiên như thường ngày mà hơi có vẻ luống cuống: "Xảy ra chuyện gì?"
Lão đại phu nghe được tiếng thì quay người lại, nhìn rõ người vừa đến và tư thế vô cùng thân thiết của hai người thì ho khan vài tiếng rồi dời tầm mắt, tiếp tục kê đơn thuốc.
Kiều Sơ Huân lúng túng, vịn cánh tay Cảnh Dật ý bảo hắn buông nàng ra: "Ta không sao, trên đường gặp phải một vị phu nhân không được khỏe, muội muội nàng ấy lại còn nhỏ tuổi, không đỡ được..."
Cảnh Dật xoay người trong lòng mình sang, cẩn thận quan sát nàng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói: "Sao lại không gọi ai đi theo? Hôm nay đến phiên của ai? Trời mau tối, nàng lại chưa quen cuộc sống ở đây, còn bảo Tiểu Đào Nhi về trước, có biết là tình hình trong thành này không yên ổn không?"
Lão đại phu bên cạnh giao lại đơn thuốc cho dược đồng, quay sang nhìn hai người, trong mắt cũng lộ ra chút ý cười: "Cô nương quả thật rất tốt bụng, vô tình gặp cảnh khó khăn đã ra tay giúp đỡ, thật sự rất đáng quý." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Cảnh Dật, ý cười trong mắt càng sâu hơn: "Nhưng mà vị công tử này nói không sai, thời gian vừa rồi trong thành quả thật xảy ra không ít chuyện, sau này ra khỏi nhà vẫn nên đi nhiều người thì hơn."
Nói xong thì chắp tay với hai người, lại đi về phía cái sạp mà thiếu phụ kia đang nghỉ ngơi.
Khuôn mặt Kiều Sơ Huân nóng lên, nàng nhìn Cảnh Dật với vẻ hơi trách móc, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, mấy con phố này hầu như ngày nào cũng đi qua, đã gần nửa năm rồi, cũng không --"
"Vẫn còn bướng!" Cảnh Dật nhíu mày, giữ luôn lấy bàn tay nàng: "Sau này không mang theo ảnh vệ thì không được ra khỏi nhà." Nói xong thì liền kéo người muốn đi ra ngoài.
Một góc khác trong y quán truyền tới một giọng nói trong trẻo, tiểu cô nương lúc nãy đang chạy chậm về phía hai người, hành lễ với Cảnh Dật trước, sau đó lại lễ phép nói cảm tạ Kiều Sơ Huân. Kiều Sơ Huân cười nhẹ nói không cần, Cảnh Dật ở bên cạnh chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn, chẳng có ý định mở miệng nói lời nào.
Kiều Sơ Huân nói với tiểu cô nương mấy câu, lại quay đầu sang nhìn hắn: "Ta có chút chuyện muốn hỏi vị đại phu kia..." Nói xong thì giãy ra khỏi bàn tay Cảnh Dật.
Cảnh Dật lại càng nắm chặt tay nàng hơn, cũng chẳng nói gì, kéo nàng đi tới chỗ lão đại phu.
Lão đại phu dặn dò thiếu phụ kia mấy chuyện phải chú ý thường ngày, xoay người lại thấy hai người vẫn còn chưa đi thì liền cười hỏi: "Hai vị còn có chuyện gì sao?"
Kiều Sơ Huân liếc mắt nhìn vị thiếu phụ và tiểu cô nương kia, nhẹ giọng nói: "Đại phu, ta muốn hỏi chút chuyện này."
Ba người dời bước sang một gian phòng khác. Kiều Sơ Huân cong môi lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Đại phu, theo những gì ngài thấy, có phải mạch tượng của vị thiếu phụ vừa rồi có phần kỳ lạ không?"
Lão đại phu biến sắc, không khỏi nhìn Kiều Sơ Huân chằm chằm: "Cô nương..."
Nụ cười trên môi Kiều Sơ Huân vẫn không đổi, nàng nhẹ nhàng nói: "Thật không dám giấu giếm, mấy ngày trước ta từng bắt mạch cho một vị phu nhân khác cũng đang có thai, mạch tượng và triệu chứng giống hệt như vị ngày hôm nay. Ta không am hiểu về dược lý bằng đại phu, trong lòng có nghi vấn, cho nên hy vọng đại phu có thể rộng lòng chỉ giáo."
Cảnh Dật ngồi gần đó, vốn cũng không chú ý lắm, nhưng nghe được một nửa thì trong lòng cũng bắt đầu lay động, nghiêng mặt nhìn sang người bên cạnh.
Lão đại phu sắc mặt ảm đạm, trầm ngâm một lát, chậm rãi lắc đầu: "Nếu trong lòng cô nương đã có suy đoán thì về nhà lật lại sách vở ắt sẽ rõ ràng. Có một số việc, thứ cho lão hủ ta không tiện nói rõ."
Vẻ mặt Cảnh Dật chẳng mấy vui vẻ, giọng nói hơi trầm xuống: "Chẳng qua cũng chỉ là học hỏi lẫn nhau mà thôi, có gì mà không thể nói ra chứ?"
Hàng mày lão đại phu càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt khó xử nhìn hai người một cái, cuối cùng thở dài, đè thấp giọng, nói: "Mấy ngày trước trong thành có mở một dược đường rất lớn. Nếu công tử muốn điều tra rõ việc này thì có thể tới đó xem thử."
Cảnh Dật nhẹ nhàng gật đầu, nói cảm ơn, sau đó kéo tay Kiều Sơ Huân ra khỏi y quán.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, vầng trăng lưỡi liềm treo trên nhánh cây trụi lá, trên đường cũng chẳng có mấy người qua lại, bóng tối có phần hơi đáng sợ. Hai người chậm rãi đi men theo ven đường, Kiều Sơ Huân đột nhiên dừng bước, mở to mắt nói: "Đồ ăn ta mua..."
Cảnh Dật khẽ cười một tiếng, nắm chặt một tay nàng: "Đã có người đưa về lâu rồi. Tiểu Đào Nhi nói hai người kia có người nhà làm ở nha môn, ta cũng đã phái người tới nói với Y Thanh Vũ rồi."
Lúc này Kiều Sơ Huân mới thở nhẹ ra một hơi, hoàn toàn không hề nhận ra hai người đang nắm tay, ngước mắt lên nhìn Cảnh Dật, khẽ cười, nói: "Quả nhiên là công tử nghĩ chu đáo."
Cảnh Dật cũng cong môi lên, khóe mày vì nụ cười của nàng mà càng nhướng cao hơn, hai hàng mày như sắp chạm vào nhau: "Không nghĩ chu đáo, chẳng lẽ lại cứ như nàng sao? Ngây ngây ngô ngô đi theo người ta, Tiểu Đào Nhi muốn đi theo ngươi cũng không cho, lỡ như có người cố ý gài bẫy, mang nàng đi bán thì phải làm sao đây?"
Kiều Sơ Huân hơi bất mãn liếc mắt nhìn hắn, khẽ dẩu môi: "Không đâu! Người ta có bệnh thật hay không chẳng lẽ ta không nhìn ra sao." Vậy chẳng phải gần hai mươi năm đọc sách của nàng coi như công cốc sao!
Cảnh Dật nhìn dáng vẻ nàng chu môi ra thì lại cố ý chọc cho nàng tranh cãi với hắn: "Sao lại không chứ? Nàng không biết là những người võ công cao cường có thể ép nội lực làm thay đổi mạch tượng của mình sao? Trên đời này loại người nào cũng có, càng chẳng thiếu người tâm địa độc ác, nếu người ta đã có ý muốn hại nàng thì với chút đạo hạnh này chẳng phải nàng sẽ dễ dàng bị người ta lừa mất sao."
Kiều Sơ Huân thật sự bị hắn nói cho sốt ruột, trợn to mắt lên nhìn hắn: "Ta..."
"Nàng cái gì?" Cảnh Dật vẫn là cái dáng vẻ điềm nhiên, ý cười trong mắt lại càng sâu hơn: "Tiểu nha đầu, không biết cái gì cả, sau này không được một mình chạy lung tung."
Kiều Sơ Huân bị ánh mắt dịu dàng và giọng điệu xen lẫn vẻ cưng chiều của hắn làm cho trong lòng hơi bối rối, lại phát hiện ra nãy giờ nàng cứ để mặc cho hắn nắm tay, không khỏi kêu "a" một tiếng, cuống quýt rút tay ra.
Lúc này Cảnh Dật lại không trêu chọc nàng nữa, hơi buông lỏng tay để nàng rút ra.
Kiều Sơ Huân nắm chặt hai tay ở trước người, giấu bàn tay vào trong tay áo, cũng chẳng có lời nào để nói, hai người im lặng sóng vai đi cạnh nhau. Phía trước có thể nhìn thấy ánh đèn lồng màu cam ấm áp trước cửa nhà mình, Kiều Sơ Huân mấp máy môi, trong lòng tự nhủ không được suy nghĩ linh tinh. Bởi vì chuyện giúp người mà cả đám bị lôi đi, Cảnh Dật cũng ra ngoài tìm người, tất cả mọi người đều chưa được ăn bữa tối. Bây giờ chắc là Tiểu Đào Nhi đã chuẩn bị xong món chính và cháo rồi, nàng phải về nhanh chóng xào mấy món mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT