- Sao cậu lại hỏi tớ vấn đề đó ? Tashi hỏi lại tôi làm hại tôi cũng không biết đường nói lý do luôn.

- Thì là thế này, tớ thấy tớ và cậu hai đứa đều là sinh viên hết rồi mà chẳng đứa nào có người yêu gì hết, tớ thấy cậu cũng tốt, hơn hết là tớ rất vui khi ở bên cậu, nếu cậu cũng có cảm giác đó với tớ thì sao hai đứa mình không hẹn hò thử? – tôi văng ra 1 tràng lý do để chữa cháy cho câu hỏi kỳ cục của tôi vừa rồi.

- Cậu chắc là muốn hẹn hò cùng tớ? – Tashi hỏi lại với vẻ nghi ngờ hơn là ngạc nhiên mà tôi nghĩ là cậu ấy phải ngạc nhiên chứ.

- ừm, tớ chỉ nói vậy thôi, nếu cậu không thích thì xem như tớ chưa từng nói vậy. – tôi nói thật nhanh để mau chóng chuyển sang đề tài khác, tôi liếc nhìn xem cậu ấy có phản ứng gì không, tôi chỉ thấy cậu ấy nhìn đi chỗ khác giống như đang suy nghĩ cái gì đó, rồi đột ngột quay sang tôi nói.

- Được, vậy 2 đứa mình chính thức hẹn hò nhé. – Tôi khá bất ngờ với câu nói này của cậu ấy, nhưng tôi lại rất vui vì cậu ấy nhận lời, thật sự thì tôi không biết mình có thích Tashi không nữa, tôi chỉ biết khi tôi ở bên cậu ấy, tôi có cảm giác bình yên và rất vui vẻ.

- Ừm, nếu cậu đồng ý thì quyết định vậy nhé, thôi tớ còn phải qua khu cấp 3 tặng quà cho Tara nữa, cậu học tốt nhé, tớ đi đây. Thế là tôi bước ra ngoài bỏ lại sau lưng 1 đôi mắt đang nhìn theo tôi bước ra cửa: “ cậu thật vô tư đó Hami, nhưng rồi cậu sẽ nhận ra thôi…vấn đề chỉ là thời gian ”, Có lẽ tôi vô tư thật, vô tư đến nỗi vô tình, tôi đã vô tình làm tổn thương 1 người, mà sau này tôi mới biết chính người đó là người sẽ đi cùng tôi đến hết cuộc đời.Giờ nghĩ trưa tôi tìm Tara nhưng không gặp.Tôi đang đi quanh quẩn ở vườn cây thì không biết trời xuôi đất khiến thế nào, tôi lại trở thành kẻ nghe trộm người khác tỏ tình.

- Chị Tara, em…em rất thích chị, hôm nay là valentine, em có làm socola, em biết chị sẽ ở đây, vì em quan sát chị lâu lắm rồi, mong chị nhận món quà của em.

Ồ…nhìn qua bụi cây, tôi thấy người đang tỏ tình là 1 cô bé mặc đồng phục cấp 3, 2 vạch vàng trên vai áo, vậy là cấp 3 năm 2 rồi, nào để xem người được tỉnh tò là ai nhé, mắt tôi bắt đầu di chuyển và người tôi gặp không ai khác là Tara, trốn tiết đây mà, mà hình như Tara đang ngủ nên không hay biết có người đang nói chuyện với mình, tội nghiệp cô bé, vẻ mặt cô bé bối rối, ngại ngùng đến thấy rõ. Tôi thấy cô bé viết cái gì đó lên hộp quà rồi để xuống từ từ tiến lại chỗ Tara đang nằm, đúng hơn là dựa vào 1 thân cây.

- Lạ thật, cô bé tính làm gì nhỉ ? – Tôi tự hỏi khi thấy cô bé cứ nhìn dáo dác xung quanh giống như xem chừng có ai không, nhưng bây giờ là giờ học ở đây đâu có ai đâu, ah…trừ tôi ra.

Á…tôi bụm miệng lại, cô bé đó đang hôn lên môi Tara, là hôn lén nhé thừa lúc Tara đang ngủ, cô bé tính đứng dậy đi thì giật mình, tay Tara đang nắm lấy cổ chân cô bé, không chỉ cô bé đâu tôi cũng giật mình nữa, mém chút là la lên rồi.

- Cô bạn tính đi như vậy sau khi đã hôn lén tôi sao ? – thì ra Tara không hề ngủ mà chỉ nhắm mắt vờ ngủ.

- Ơ… em …em xin lỗi…em không…tại lúc chị ngủ trông rất đẹp nên…em… – Tội nghiệp mặt cô bé đỏ lên hết rồi, đầu thì cúi xuống đất kể cả việc nói chuyện cũng trở nên khó khăn.

- Tôi không thích ai quấy rầy giờ nghĩ trưa của tôi hơn nữa tôi không thích ai hôn tôi mà chưa được tôi cho phép, cô bạn hiểu ý tôi rồi chứ.

Thật là câu nói được Tara thốt ra rất bình tĩnh không lấy gì làm lạ khi mình bị 1 cô gái hôn, nhưng với tôi thì ngược lại, dù trước đó cũng có vài đứa con gái thích tôi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy 1 cô gái hôn môi 1 cô gái.

- Em xin lỗi vì làm phiền chị, em hy vọng chị nhận quà của em a. – nói xong câu này là cô bé đã cắm đầu chạy thật nhanh về phía khu vực học của mình, còn Tara thì xem như không có chuyện gì xảy ra cả và ngã người trở lại thân cây, bỗng :

- Hami…chị có thể ra được rồi đó.

Vậy là tôi bị phát hiện rồi sao ? tôi bắt đầu đi ra từ sau bụi cây cảm giác giống như tên trộm vừa bị bắt vậy.

- Chị…không cố ý…chị chỉ là…- Tới phiên tôi ấp úng y như cô bé lúc nãy. Nhưng thoáng thấy Tara không nói gì làm tôi mừng thầm trong bụng, tôi liền tiến lại ngồi cạnh Tara.

- Tara nè, tặng em đó, valentine vui vẻ – tôi đưa hộp quà cho Tara với hy vọng là Tara se không nhắc đến chuyện tôi vừa thấy.

- Thế em có được xem đây như quà tỏ tình trong ngày valentine không ? Tara hỏi trong khi mắt đang nhìn vào hộp quà trên tay tôi vừa đưa.

- Hìhì…em nói gì vậy ? không thể xem như vậy được – tôi cười để che đi sự bối rối khi nghe Tara nói thế, nó làm tôi bối rối thật sự nhưng Tara lại cố thêm vào.

- Tại sao không ? theo như em biết thì vào ngày này, nếu ai có cảm tình với 1 người thì sẽ tặng quà cho người đó, xem như là lời tỏ tình, nếu người được tỏ tình cũng thích thì đến ngày valentine trắng thì người đó sẽ tặng lại quà coi như là lời chấp nhận.

- Nhưng với chị thì khác, nó không có ý nghĩa đó, chị tặng bất cứ người nào chị yêu mến.

- Vậy à…còn anh hai em.

- Hả ? – tôi không nghe rõ câu vừa rồi của Tara vì hình như Tara nói mà giống như không muốn cho tôi nghe vậy.

- Vậy chị có nghĩ cô bạn lúc nãy có thích em không ? Tara không nhìn thẳng vào tôi vẫn tư thế dựa vào thân cây đôi mắt nhìn thẳng lên bầu trời trong xanh đang trên đầu 2 chúng tôi.

- À, cô bé lúc nãy hôn em đó hả ? – tiêu rồi tôi đã nói những từ không nên nói.

- Ừ.

- Àh…ừ…chị nghĩ là có chút chút vì chị thấy cô bé hôn em mà.

- Chị nghĩ thế nào về điều đó – vẫn câu hỏi tỉnh bơ như rụi của Tara.

- Ừm…, theo như chị biết mọi người nhận xét về em là như thế này : em rất đẹp, hiếm có 1 cô gái nào sở hữu 1 nét đẹp của phái nam lẫn phái nữ, không nhu mì quá mà cũng không mạnh mẽ quá, cho nên chị không thấy làm lạ khi cô bé đó thích em.

- Vậy chị có giống với những người đó?

- Hihì…em nói thẳng thắng quá đó, không thể nói là không bị thu hút được bằng chứng là lúc chị gặp em ở sân bay, chị đã nhìn em không hề chớp mắt.

- Chị nghĩ như thế nào nếu em nói thích chị ? – lúc này Tara mới quay đầu xuống nhìn vào mắt tôi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play