Buổi tối hôm đó, Nguyên Thảo không nói một tiếng nào ngoài câu chào hỏi, thưa gửi người lớn trước khi ăn cơm. Suốt bữa ăn, con bé nhìn chằm chằm vào chiếc ghế Tâm Lan hay ngồi nhưng hôm nay lại bị bỏ trống. Đến tận khi bà Xuân bảo: “Ăn nhiều thì mới có sức tới trường chứ Nguyên Thảo. Mẹ Tâm Lan điện thoại nói sang nhà cô Hoàng Ngân có chút chuyện nên lát nữa mới về. Con mau ăn đi”. Ông Tường cũng khuyên răn con bé và gắp đầy thức ăn ngon vào chén cơm Nguyên Thảo. Chỉ có thằng nhóc Khánh là vừa ngồi ăn cơm vừa sụt sịt mũi do bị ba Lộc đánh đòn lúc chiều. Thi thoảng, thằng bé cũng lén lút nhìn trộm về phía Nguyên Thảo với vẻ sợ hãi một cách khó hiểu.

Nguyên Thảo ăn nhiều cơm hơn mọi khi, rồi nó tự đánh răng, đi vệ sinh và về thẳng phòng ngủ.

Bà Xuân mang ly nước cam vào phòng, nó trùm kín chăn giả vờ ngủ.

Khánh cạy cửa ngó đầu vào, Nguyên Thảo hất tung chăn và lừ lừ mắt khiến thằng bé co chân chạy thẳng.

Qua cửa sổ, Nguyên Thảo nhìn xuống con đường của khu phố thắp điện sáng. Những đứa bạn hàng xóm trạc tuổi nhau đang chơi trò rồng rắn lên mây cùng cười nắc nẻ. Nó nhìn khuôn mặt đứa bạn nào từng bảo mẹ nó ngoại tình. Nó nhớ như in đứa bạn có nốt ruồi ngay cạnh miệng đã từng nói nó không có ba. Nó nhìn chằm chằm cả thằng Khánh đang cười toe toét cái miệng cũng không dám chơi với nó nữa vì sợ đám bạn ở khu phố cũng tránh xa mình.

Cứ thế, con bé hậm hực và ngồi khóc trong phòng.

Tâm Lan bước vào phòng rất lâu nhưng Nguyên Thảo cũng không hề hay biết. Tiếng con mèo trắng kêu riết rồi dụi đầu vào lòng bàn tay mà nó cũng không hay chuyện gì. Đôi mắt nó vẫn hướng về phía đám trẻ đang vui đùa. Bàn tay nhỏ vịn chặt vào bậu cửa sổ. Thỉnh thoảng, nó lại dứt dứt cánh hoa ở chậu cây cảnh mà Tâm Lan tự tay trồng và chăm sóc.

Gió đêm thổi thốc vào phòng, ập thẳng tới khuôn mặt nó, thổi khô những dòng nước mắt đang rơi.

- Thảo!… Nguyên Thảo! Đi ngủ thôi con. – Tâm Lan vừa trải lại ga giường, vừa lớn tiếng.

- Mẹ Lan về phòng ngủ đi. Đừng hôn con nữa. Con lớn rồi mà. Con cũng tự trải ga giường được.

Nguyên Thảo lúc này mới quay người lại nhìn cô. Vài giây sau, con bé leo tót lên giường và kéo chăn đi ngủ.

Tâm Lan vừa cúi đầu xuống để hôn con bé thì nó kéo ngay chiếc chăn trùm kín đầu.

- Thảo! Con có biết hành động như vậy là hư lắm không? Đắp chăn kín như thế thì làm sao mà thở được… Nguyên Thảo! Con có nghe mẹ nói gì không vậy?

- Dạ. – Nguyên Thảo chui đầu ra khỏi chăn. Con bé cũng không nhìn Tâm Lan mà vội vàng gọi “meo meo” để tìm con mèo trắng. Đến khi ôm được người bạn vào lòng, nó lại tựa người vào thành giường rồi mới ngẩng mặt lên nhìn cô – Mẹ về phòng ngủ đi. Con cũng ngủ đây. Ba Minh hứa ngày mai tới đưa con đi sở thú nữa. Mà ngày mai mẹ Lan có bận gì không?

- Nguyên Thảo! Nói mẹ nghe, bữa nay ba Minh đưa con đi đâu chơi mà từ tối đến giờ ông bà ngoại và cậu Lộc nói con không nghe lời, gọi con mà con cũng không thưa là sao?

Giọng Tâm Lan nghiêm lại. Cô ngồi ở ngay cuối giường nhìn thẳng về phía con. Nó lắc lắc đầu không trả lời. Cô tiến lại gần và đưa tay vuốt ve con, Nguyên Thảo vội hất bàn tay cô ra khỏi người mình.

- Đừng đụng vào người con.

Tâm Lan gần như mất hết bình tĩnh. Cô nghiêm mặt, đôi lông mày co lại khiến bé Thảo thoáng rùng mình.

- Ai dạy con cái cách nói chuyện thiếu lễ phép với người lớn như vậy hả? Có phải ông bà ngoại, gia đình cậu Lộc hay là mẹ đã chiều chuộng con quá mức rồi nên bây giờ con sinh hư và vô lễ. Có đúng thế không?

Nguyên Thảo bặm chặt môi rồi lắc đầu lia lịa. Nó siết chặt tay ôm khiến con mèo kêu lên một tiếng dài và nhảy tót ra khỏi giường. Con bé khóc òa lên như cái ngày nó bị bác sĩ nhổ chiếc răng sâu trong phòng khám.

- Mẹ Lan ơi, mẹ Lan… Sao hàng xóm nói mẹ Lan ngoại tình, còn ba Minh thì bỏ mặc con?… Sao bạn bè chúng nó nói con không có ba rồi chẳng đứa nào chịu chơi cùng con cả?… Đến ngay cả thằng Khánh nó cũng hỏi cậu Lộc, ngoại tình là gì nữa?… Ăn tối xong, nó xem tivi chán rồi chạy ra ngoài khu phố chơi với đám trẻ mà không còn rủ con đi cùng như trước kia… Mà sao ba Minh về Sài Gòn rồi mà mẹ vẫn không đưa con về nhà mình ở… Con chán ở nhà ngoại rồi, mẹ Lan ơi…

Người đàn bà anh từng yêu mê muội lại một lần nữa bỏ anh đi không một câu từ biệt

Hoàng Minh vuốt lại những lọn tóc dính trên khuôn mặt của Nguyên Thảo sang hai bên vành tai. Con bé gối đầu trên tay anh, thỉnh thoảng lại cựa quậy. Vầng trán nó nóng ran, hai lòng bàn tay dính nước mồ hôi ướt nhẹp.

- Ba đừng đi đâu nữa nghe ba!

- Được rồi. Ngoan nào. Con thấy trong người khó chịu ở đâu là phải nói cho ba hay, nghe không? Ba hứa là ba không có đi đâu hết. Nhưng bây giờ, con phải nằm xuống để ba chườm khăn lạnh cho con. Con đang bị sốt. Phải nghe lời ba chứ?

Nguyên Thảo gật đầu, rồi nằm yên để Hoàng Minh chườm khăn lạnh lên trán. Chỉ ít phút sau, con bé đã chìm vào giấc ngủ.

Cả căn phòng yên tĩnh đến độ anh có thể nghe thấy hơi thở và nhịp đập của trái tim mình.

Nhớ lại cuộc điện thoại khóc lóc của Nguyên Thảo cách đây vài tiếng, lòng anh đau như bị lưỡi dao sắc găm sâu vào cơ thể.

Khi chuông điện thoại vừa đổ, màn hình hiện chữ: “Mẹ vợ”, trong lòng anh đinh ninh có chuyện chẳng lành nên vội vàng nghe máy. Nhưng khi anh chưa kịp nói gì thì tiếng khóc và tiếng nấc của bé Thảo ở đầu dây bên kia đã làm anh hoảng sợ. Con bé van xin anh hãy đến, hãy ngủ cùng với nó hôm nay rồi ngày mai cả nhà sẽ đi chơi ở sở thú. Con bé nấc lên khi muốn anh hứa rằng, ngày mai anh phải đưa mẹ con nó đi vào tầm giữa buổi sáng để những người hàng xóm, những người bạn cùng khu phố sẽ chứng kiến thấy cảnh hạnh phúc, vui vẻ đó. Anh hỏi chuyện gì đang xảy ra thì Nguyên Thảo chỉ biết khóc lớn hơn. Anh vội vàng đồng ý ngày mai sẽ tới rước hai mẹ con đi chơi hết cả ngày. Nó mếu máo: “Ba nhớ nghe ba. Để không còn bất kỳ ai trong khu phố nói mẹ Lan ngoại tình hay ba bỏ con vì không cần con nữa cả. Ba tới chỗ ngoại ngủ đi ba. Hay ba tới rước con về nhà ngủ chung với ba cũng được…”.

Hai bên thái dương của anh đau nhức, dây thần kinh nổi lên đập liên hồi. Anh bước ra khỏi phòng ngủ và xuống bếp lấy nước lọc.

Lúc đi ngang qua phòng Tâm Lan, cánh cửa phòng khép hờ và điện trong phòng vẫn còn thắp sáng. Cô ngồi bên bàn làm việc đọc thư của độc giả như biết bao đêm trước kia.

Anh gõ cửa rồi tiến vào phòng. Tâm Lan giật thót, cô quay người lại nhìn anh. Bát tô đựng dưa muối đổ úp xuống sàn nhà…

- Anh vào đây làm gì?

- …

- À bé Thảo đã hạ sốt chưa anh?

- …

Hoàng Minh bật cười nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của cô. Suy nghĩ trong đầu anh bây giờ chỉ còn là cảnh tượng đêm trước ngày cưới của Hoàng Ngân và tô đựng dưa muối ở trước mặt.

Anh nhớ lại khoảng thời gian Tâm Lan mang thai bé Thảo, cô cũng thường bị nghén lúc nửa đêm. Tâm Lan thường trốn xuống bếp và ngồi ăn dưa muối một cách ngon lành.

Hoàng Minh tiến lại phía Tâm Lan đang ngồi. Anh vòng hai tay qua cổ cô hỏi nhỏ:

- Anh lại sắp được làm ba phải không em?

***

Hoàng Minh nhìn màn hình laptop với những con số khổng lồ, những bản đồ, mẫu vẽ trên bàn đang bay loạt soạt bởi gió đêm lùa vào. Anh thực sự không tài nào tập trung nổi với tập tài liệu của dự án mới đang xếp đầy trên bàn làm việc.

Anh nghĩ không biết Tâm Lan đang làm gì, cô có thực sự thoải mái và hạnh phúc với buổi đi chơi ngoài sở thú của ngày hôm nay hay không?

Anh mỉm cười khi nhớ tới đứa bé trong bụng Tâm Lan đang lớn lên mỗi ngày, rồi anh lại đoán già đoán non xem nó là trai hay gái và nên đặt tên con là gì.

Anh còn hứa với Tâm Lan, sang tuần tới nhất định anh sẽ đưa cô tới phòng khám Trần Hùng để kiểm tra thai định kỳ hàng tháng.

Anh nhớ đêm hôm qua, cả gia đình anh nằm tựa vào nhau ngủ chung trên một chiếc giường. Bé Nguyên Thảo còn nũng nịu: “Ba Minh ơi, ba Minh. Ba Minh ôm con bên trái. Mẹ Lan và bé búp bê sẽ ôm con bên phải. Cả gia đình mình cùng yêu thương nhau…”.

Anh nghĩ tới vài ngày sắp đến, anh sẽ đưa Tâm Lan đi mua sắm đồ như váy bầu, quần áo sơ sinh và sách báo.

Anh cũng hứa sẽ mua lại tấm đệm êm hơn cho cô ngủ. Cái bụng ngày một to uỳnh kia sẽ khiến cơ thể Tâm Lan nóng hầm hập. Anh còn phải lắp lại cả chiếc máy điều hòa trong phòng ngủ nữa, chúng đã cũ kỹ quá rồi…

Đó là những công việc anh cần làm trong tuần tới.

Anh sực để ý đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ đêm mà Kiều Thanh vẫn chưa về nhà. Anh châm lửa hút nốt điếu thuốc cuối cùng trong bao.

Bóng tối xâm chiếm gần cả căn phòng. Ánh sáng của màn hình laptop hắt ra chiếu sáng được một góc nơi anh ngồi làm việc. Chưa bao giờ, anh cảm thấy mình cô đơn đến thế. Rượu chẳng thể làm anh say. Làn khói thuốc bay bay càng không giúp tinh thần anh thêm minh mẫn.

Anh bước qua phòng ngủ, lấy chân đá cái ghế nằm ngổn ngang giữa đường rồi tiến tới tủ đựng quần áo. Anh cần phải đi tắm. Ngày hôm nay, anh thực sự rất vui nhưng tinh thần lại vô cùng mệt mỏi và nhiều chuyện không biết phải giải quyết làm sao cho ổn thỏa cả đôi bên.

Trong nháy mắt, phía tủ đựng quần áo của Kiều Thanh đã trống trơn, chỉ còn vài chiếc móc quần áo làm bằng inox trơ trọi giữa tủ, chúng va đập vào nhau, phát ra tiếng kêu leng keng khuấy động cả màn đêm đen yên ắng.

Anh không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Không phải vì anh nghĩ sẽ quay trở lại cuộc sống cùng Tâm Lan. Mà bởi việc ra đi của Kiều Thanh đã không còn là lần đầu tiên nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play