Khi cơn sốt đã qua đi, Nó mở đôi mắt dài quan sát xung quanh , yên tâm vì nhận ra trước mắt vẫn là cái trần nhà quen thuộc, vẫn là cái không gian quen thuộc trong căn phòng bé nhỏ của Nó.
“Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ” Nó tự nhủ rồi bật cười nhưng trong lòng lại nhói lên một cảm giác buồn buồn khó tả như thể mình vừa đánh rơi thứ gì quan trọng lắm.
Nó cố gắng ngồi dậy, với tay tìm chiếc điện thoại, bất chợt chiếc khăn trắng từ trên trán rơi xuống, Nó thần người nhìn chằm chằm vào cái khăn đã khô cong tâm trạng bỗng lộn xộn như một mớ bòng bong rối rắm rất khó diễn tả.. Một chút hi vọng len lén nhen lên, Nó vội vã quay đầu để tìm kiếm..
Nó nhận ra ánh nắng ban ngày đang khẽ khàng lách mình qua kẽ trống của chiếc cửa ra vào nhỏ hẹp và háo hức thám hiểm những nơi bóng tối đã chiếm đóng, một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi thơm của thức ăn khiến dạ dày Nó bỗng nhiên quặn lên dữ dội. Nó băn khoăn tự hỏi: “Có lẽ nào..?”
- Tỉnh dậy rồi hả nhóc? Em làm chị lo quá đấy. Con gái ở một mình thì phải cố gắng giữ gìn sức khỏe chứ! - Tiếng một người phụ nữ đột ngột vang lên từ sau cửa nhà tắm.
- Ủa chị Thủy! Chị ở đây lâu chưa? Nó hỏi lại với con mắt tròn xoe khi nhận ra cái chất giọng quen thuộc ấy.
- Tôi tới từ hôm qua cơ - Chị mở cánh cửa bước ra, trên người vẫn còn nguyên bộ quần áo mặc ở nhà, nghiêm giọng trách mắng – Làm gì mà để sốt đến bất tỉnh nhân sự thế? Đừng nói với tôi là vụ tỏ tình thất bại rồi buồn quá nên đã dầm mưa cả đêm nhé!
- Đâu có chị - Nó bối rối cãi – Mà chị.. Hôm nay không đi làm ạ?…Từ hôm qua tới giờ.. Chị luôn ở đây ạ?
- Hỏi gì mà lắm thế? Nói nhiều như vầy thì chắc là hết sốt rồi đó nhỉ - Chị vừa lườm vừa đưa tay sờ lên trán Nó trầm ngâm - Có gì thì lát nói sau giờ chị đi lấy cho em ít cháo nhé?
Nó định nói không cần đâu nhưng mà cái dạ dày biểu tình sôi nổi quá nên cuối cùng Nó chỉ im lặng gật đầu. Nhìn theo dáng chị khuất dần sau bức tường ngăn, lòng Nó trào lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Cầm bát cháo bốc hơi nghi ngút trên tay, Nó nhẹ nhàng xúc một miếng đưa vào trong miệng .. Hơi nóng len vào từng tế bào, làm Nó tỉnh cả người.. Có điều, dư âm của cơn sốt vẫn còn khiến cho miệng Nó đắng chát.. Vô tình ngước mặt lên, thấy ánh mắt dịu dàng của chị, bất giác, Nó thấy phía trước mắt mình nhòe nước..
- Em.. Em cảm ơn chị.. Cháo.. Cháo ngon quá! – Nó lý nhí nói, cố gắng che đi sự yếu đuối bên trong nếu không.. Chắc Nó sẽ khóc quá.
Có lẽ… Khi đi xa khỏi mái nhà của mình.. Con người sẽ trưởng thành hơn nhưng.. Dường như cũng khao khát chữ “tình” hơn thì phải..
- Con ngốc này! Ơn huệ cái gì - Chị lại lườm Nó một cái rồi thao thao bất tuyệt - Nếu mà thật sự biết ơn tôi thì sau này làm ơn giữ gìn sức khỏe giùm tôi cái. Con gái gì mà không chịu tự chăm sóc mình.. Hôm qua vừa mở cửa cho chị xong thì lăn ra đất bất tỉnh, em có biết chị sợ đến thế nào không hả?
Ký ức ngày hôm qua hiện về như những mảnh ghép.. Nó nhớ sau khi chào tạm biệt Jackson xong, Nó thay quần áo và thiếp đi lúc nào không hay.. Đôi lúc chập chờn Nó định tỉnh dậy nhưng cơ thể Nó vô cùng mệt mỏi và Nó lại chìm trong giấc ngủ.. Cho đến khi đột nhiên nhận được điện thoại của chị Thủy, hình như Nó đã nhờ chị xin nghỉ giùm thì phải.. Sau đó Nó lại thiếp đi.. Rồi có tiếng đập cửa… Và cái dáng vẻ hoảng hốt của chị là hình ảnh cuối cùng mà Nó còn nhớ được trước khi bị nhấn chìm vào bóng tối.
- Em.. Em xin lỗi! Nó cúi đầu nói - Vậy là chị.. Chị ở đây cả ngày hôm qua ạ?
- Phải mà cũng không phải - Chị Thủy nhìn Nó vẻ bí hiểm – Cô nhóc này.. Có biết là hôm qua đã khiến rất nhiều người phải lo lắng không?
- Dạ? Em thì có ai chứ - Nó mỉm cười chua chát khi nhận ra niềm hi vọng mong manh mới nhóm lên lúc trước đã tan biến thành bong bóng nước.
- Jackson đã đến thăm em! - Chị khẽ cười – Anh chàng có vẻ lo lắng lắm. Chính anh ấy là người gọi y tá tới truyền nước cho em đấy.. Nhìn thái độ của chàng ta.. Cứ như là chồng lo cho vợ ý…
- Anh ấy đến đây ạ? Nó tròn xoe mắt, cố nuốt mấy viên thuốc đắng ngắt đang chặn ở cổ họng hỏi lại.
- Ừ! Em không biết là chị ngưỡng mộ em đến thế nào đâu… Cô nhóc con này giỏi thật! - Chị bắt đầu trêu đùa Nó.
- Chị cứ chọc em hoài.. Em với anh ấy có gì đâu.. Em luôn coi Jackson là .. Là anh trai thôi ạ!
- Cái đó.. Để tương lai trả lời nhé! Bây giờ em ngủ đi. Chị phải về xem cu Bin với lão chồng già ở nhà thế nào đã.. Có gì tối chị qua ha.
- Ơ! Thế hôm nay chị không đi làm ạ? – Nó bật ra câu hỏi.
- Hôm nay là chủ nhật cô nương ạ! - Chị mỉm cười dịu dàng. Em muốn ăn gì để chị mang tới?
- Dạ thôi! Chị khỏi phải qua nữa.. Em tự lo được mà – Nó ấp úng.
- Ngốc vừa thôi! Chị em với nhau có gì phải ngại. Thèm ăn gì nói mau!
- Dạ.. Gì cũng được ạ!
- Ờ! Vậy thì chị sẽ nấu cháo gà rồi mang tới cho em. Giờ nghỉ ngơi đi nha. Có gì tối gặp lại. - Chị vừa nói vừa bẻ chiếc cổ áo sơ mi mới thay rồi nhanh chân đi về phía cửa.
- Dạ! Em chào chị - Nó nói với theo bóng người khuất dần sau ánh nắng lấp lóa.
Còn lại một mình, Nó miên man với những suy nghĩ .. Vậy là giấc mơ hôm qua không có thật? Cũng phải thôi! Cái kẻ đáng ghét kia có coi Nó là gì đâu.. Trái tim Nó bỗng nhói đau.. Cái kẻ … Đáng ghét! … Đáng chết!
Nhớ lại lời chị Thủy, Nó vội vã tìm điện thoại. Nó muốn cảm ơn Jackson và muốn nói cho anh biết rằng Nó đã ổn để anh khỏi phải lo lắng.
Nó vẫn chưa kịp thực hiện ý định của mình thì đột nhiên tiếng hát quyến rũ của Big Bang lại vang lên và cái màn hình điện thoại của Nó nhấp nháy như thể đang hòa mình vào vũ đạo của bài “Blue”. Nó khẽ nhìn màn hình rồi đờ đẫn khi nhận ra người gọi tới là “Hắn”…
Quả tim nhỏ bé của Nó vẫn nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực trong lúc Nó đang phân vân với suy nghĩ có nên nghe hay không đây?
Hình ảnh thảm hại của Nó và cả ánh mắt trống rỗng của Mr P trong tối hôm đó lại hiện về...
Vẫn biết là Nó thèm được gặp “Ai đó” lắm, cũng biết là Nó muốn được nghe giọng nói của “Ai đó” lắm nhưng rồi đầu Nó bỗng tái hiện lại cái hành lang tối đen như Địa Ngục, ánh mắt mang theo ngọn lửa giận dữ bập bùng cháy và trên hết là tiếng hét lanh lảnh của Nó:
- “ Anh là ác quỷ.. Một ÁC QUỶ không có trái tim..” Sau câu nói ấy.. Nó làm sao có thể đối diện với Hắn?
Nó quyết định ném chiếc điện thoại qua một bên, bây giờ, Nó rất cần một sự bình yên để có thể bình tâm mà suy xét lại toàn bộ sự việc.
Chuông điện thoại vẫn vang lên dồn dập.. Màn hình không ngừng nhấp nháy thông báo: “có 5 cuộc gọi lỡ từ Mr P” Nó với tay, đắn đo một lúc rồi tắt điện thoại.. Hiện tại, Nó thật sự không thích bị làm phiền trong lúc này.
Khoảng một phút sau, cánh cửa phòng Nó rên lên ba tiếng: “Cốc.. cốc … cốc”
Nó hoài nghi nhìn ra phía cánh cửa, tự hỏi: “Ai đến vào lúc này? Chẳng nhẽ lại là Jackson?”
- Ai đó? – Nó cất giọng mệt mỏi hỏi.
Không có tiếng trả lời. Đáp lại Nó chỉ có ba tiếng trêu ngươi “Cốc.. cốc … cốc”
Nó khó nhọc bước xuống giường, cảm giác choáng váng quay trở lại như lúc Nó ra đóng cửa khi chị Thủy về. Nó lảo đảo bước tới cánh cửa, cất giọng khàn khàn:
- Ai vậy? Không nói tôi không mở cửa đâu nhé!
Người bên ngoài có vẻ không chịu hợp tác, tiếp tục gõ những nhịp ngày càng mạnh khiến cho cánh cửa rung lên đau đớn.
Nó cũng chẳng thèm nói gì nữa, mệt mỏi ngả người tìm điểm tựa và lặng lẽ cảm nhận lớp gỗ không ngừng rung lên dưới lưng mình.
Một khoảng không im lìm bao trùm lấy hai người, chỉ có tiếng gõ cửa đều đều vang lên nhịp nhàng, kiên nhẫn.
Cuối cùng thì người khách kia cũng phải chịu thua sự bướng bỉnh của Nó, âm thanh: “Cốc .. cốc .. cốc” vang lên lần chót trước khi tắt hẳn.. Nhưng thay vào đó là một tiếng nói có sức mạnh như một cơn sóng thần đột ngột trào tới và kéo hồn Nó bay ra khỏi xác:
- Tôi chịu thua em rồi đấy, Ms N ạ! Em mở cửa ra đi.. Tôi có chuyện muốn nói!
“Thượng Đế ơi! Có phải con đang nghe lầm không? Có phải con lại lên cơn sốt không? Có phải con đang nằm mơ không? Trái tim con thật ra nhỏ bé lắm.. Xin đừng trêu đùa mãi như thế này…” Nó miên man trong những suy tư.
- Em định sẽ mở cửa cho tôi hay là tôi sẽ phá cửa để vào? Giọng ngài Mr P vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn của Nó.. Như vậy.. Đây là sự thật à?
Nó luống cuống tìm cách mở cửa… Dường như vào lúc này Nó đã quên hết những ngại ngần, những suy tư, sợ hãi khi phải đối diện hắn.. Kệ đi! Tạm thời hãy để cho lý trí ngủ yên và dành chỗ để lắng nghe trái tim lên tiếng..
Ngay khi chốt vừa rời ra và cánh cửa chỉ mới hé mở, lập tức có cái gì đó lao về phía Nó khiến quang cảnh trước mắt đột nhiên bị tối sầm lại rồi Nó cảm nhận thấy một đôi bàn tay đang siết chặt lấy thân hình nhỏ bé của mình.. Rất chặt.. Và khiến Nó đau…
- Anh… Muốn… Làm gì? – Nó cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng kẻ kia thật sự là quá mạnh.. Nó dường như không hô hấp nổi nữa..
- Buông.. Buông ra!.. Em sắp chết vì ngạt thở rồi.. – Nó yếu ớt nói.
Hình như vòng tay có nới lỏng ra và Nó cũng tranh thủ hớp lấy chút không khí ít ỏi rồi khẽ đưa tay về phía sau lưng để gỡ cái gọng kìm đáng ghét kia.
- Nếu em không muốn cảm giác lúc nãy lặp lại thì đừng hành động ngu ngốc thế!
Hắn mỉm cười dịu dàng nhìn Nó, đôi mắt màu mật ong sóng sánh khiến bộ não của Nó dường như đông cứng lại.. Cảm giác này quen thuộc quá.. Y như ánh mắt Ngài đã trao cho bác Danh, mẹ Mai, nhóc Bi và những đứa trẻ trong “Mái ấm hạnh phúc” … Như thể .. Như thể Nó cũng là một thành viên trong đại gia đình thân thiết ấy… Tại sao lại nhìn Nó bằng ánh mắt nồng ấm vậy?
Nó khẽ nuốt nước bọt, tròn xoe mắt nhìn hắn, đôi tay buông lơi từ lúc nào… Cảm giác choáng váng ùa về khiến thân thể Nó trở nên mềm nhũn.
Ngài Mr P bắt đầu thả lỏng đôi tay và Nó chưa kịp phản ứng gì đã thấy cơ thể mình bị nhấc lên lơ lửng giữa không trung.
- Bỏ em xuống – Nó hét lên rồi đấm thùm thụp vào vai hắn - Bỏ em xuống!
- Em nên biết là tôi cao một mét tám, hiện tại em đang nằm trên tay tôi và dưới kia là nền gạch cứng. Em thử nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi buông em?
- Anh là đồ ác ma đáng ghét! – Nó bất lực kêu lên.. Uất ức vì cảm thấy mình đang bị lấy ra làm trò đùa..
- Em vừa nói gì? – Đôi mắt nâu vẫn nhìn Nó dịu dàng nhưng trong giọng nói lại lởn vởn ngọn lửa.
- Em nói anh là đồ ác ma đáng ghét.. Đáng ghét! – Nó vênh mặt lặp lại.
- Cho em nói lại lần nữa. – Ngài vẫn chăm chú nhìn Nó, gương mặt kề lại thật gần, Nó có thể nhìn thấy hai đồng tử màu nâu đen rất rõ.
- Anh.. Anh là….
Lời nói chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại bằng một đôi môi thật mềm, thật ấm..
Nó trợn tròn mắt, cảm giác cái sống mũi cao đang cọ lên mũi mình nhột nhột, cảm nhận được cả một dòng điện chạy dọc theo cơ thể kéo theo vô vàn các cảm xúc đến một cách đột ngột và bất ngờ… Nó cố gắng phản ứng.. Nhưng rốt cuộc thì.. Đã nói là sẽ lắng nghe tiếng nói của trái tim mà.. Thế nên.. Không biết từ lúc nào.. Tâm hồn Nó đã tan ra và chới với trong bài ca của hạnh phúc.
“ Cao cao bên cửa sổ có hai người hôn nhau
Đường phố ơi! Hãy yên lặng để hai người hôn nhau
Chim ơi! đừng bay nhé
Hoa ơi! hãy tỏa hương
Và cây ơi! Lay thật khẽ … Để hai người hôn nhau”
Không gian xung quanh như đứng yên… Chỉ có nhịp đập nhẹ nhàng của hai trái tim đồng điệu..
Thời gian ơi! Nếu có thể xin ngừng lại tại giây phút này..
Để cho hạnh phúc kia mãi mãi là vĩnh cửu…
Cứ thế, Nó và hắn mải miết trao nhận yêu thương, mải miết tận hưởng men say tình ái.. Nhưng rồi, như người ta vẫn nói sức lực con người vốn dĩ là có hạn cho nên… Dù chả ai muốn thì.. Cuối cùng… Đến một giới hạn nào đó.. Cũng sẽ phải tạm ngưng :)
- Có lẽ.. Chúng ta nên ngừng một lát! Tôi.. mỏi tay quá – Ngài tổng giám đốc đột ngột dừng lại, khẽ mỉm cười, đôi mắt nâu sóng sánh những ánh sáng mê hoặc lòng người nhìn Nó dịu dàng tha thiết.
Nó mở choàng mắt như người vừa tỉnh giấc mơ, vội vã buông cánh tay vẫn đang vòng qua cổ Mr P trong lúc vô thức, không biết nên nói gì với khuôn mặt đang nóng bừng như phát sốt đành bối rối nhìn xuống đất trong đầu vang lên câu nói: “Thật là xấu hổ quá đi mất.. Hu hu hu”
Ngài Mr P bế Nó đi tới chiếc giường, nhẹ nhàng đặt Nó xuống một cách nâng niu như thể Nó là một món đồ dễ vỡ. Nó thì vì ngại ngùng nên kiên quyết không nhìn vào mắt Ngài.. Nó sợ..Sẽ lại bị ánh nhìn ma mị kia cuốn đi..
- Có vẻ như là.. Uhm.. – Ngài giả vờ hắng giọng trêu đùa – Sau những giây phút vừa rồi thì tôi không còn đáng ghét nữa nhỉ?
- …………. Nó quay mặt đi, cả cơ thể Nó như muốn bốc hỏa.
- Em nói gì đi chứ! – Ngài mỉm cười - Đừng nói là chưa hoàn hồn sau nụ hôn vừa nãy nhé!
Nụ hôn? Cái vừa rồi gọi là nụ hôn? Nhưng mà.. Nụ hôn có phải là dành cho những đôi lứa yêu nhau không nhỉ?
Bỗng ánh mắt khinh miệt của Mr P lại thoáng qua rồi câu nói: “Tôi cứ tưởng em thông minh.. Em đặc biệt.. Rốt cuộc thì.. Em cũng chỉ là một kẻ tầm thường như thế thôi…” không ngừng vang lên trong đầu khiến trái tim Nó nhói lên..
- Anh thấy tôi đáng thương lắm đúng không? Tầm thường lắm đúng không? Tôi là trò chơi của anh hả? Anh vui khi lấy tôi ra làm trò đùa lắm à? – Nó lấy hết sức hét lên giận dữ, giờ phút này Nó chỉ biết trút hết những uất ức khó chịu để cho trái tim vơi bớt nặng nề.. Cơ thể Nó đã quá mệt mỏi rồi.. Nó không còn sức nữa..
- Chưa! Tôi chưa nói xong! – Nó vẫn tiếp tục hét lên – Anh là một kẻ độc ác chuyên đi xát muối vào trái tim người khác… Anh.. Anh.. Là ác quỷ… Vậy mà.. Tôi.. Tôi .. Cứ ngu ngốc…Ngu ngốc… - Cảm xúc dâng trào khiến Nó bắt đầu nói năng lộn xộn và không hiểu sao nước mắt cũng tuôn rơi rất nhiều.. Rất nhiều…
- Tôi… xin lỗi – Ngài cất giọng dịu dàng khẽ đưa đôi tay để kéo Nó vào lòng.
- Xin lỗi.. Xin lỗi… Ác quỷ mà cũng biết xin lỗi sao? – Nó lập tức dùng hết sức vùng ra khỏi vòng tay ấm áp ấy, khẽ lau nước mắt nức nở nói- Mà anh có lỗi gì đâu.. Chỉ tại tôi… Tại tôi.. Là tôi ôm mộng thôi..Tôi… Tôi..
Nó thổn thức nói trong làn nước, hai vai gầy không ngừng rung lên..Chưa bao giờ Nó thấy mình nhỏ bé và yếu đuối đến thế này.. Phải chăng đúng như người ta vẫn nói tình yêu đối với một số người có tác dụng như một liều thuốc hồi sinh nhưng với một số người không may thì đó lại là một liều thuốc độc?
- Linh! Nhìn tôi nè! Giọng nói tha thiết vang lên nhưng Nó kiên quyết không ngẩng đầu.
- Ms N! Nhìn tôi nè! Hãy cho tôi cơ hội để giải thích! Nó có thể cảm nhận được sự chân thành nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu làm theo.
Bỗng có một vòng tay thật ấm bao trọn lấy cơ thể Nó và một bàn tay khác buộc Nó phải đối diện với đôi mắt nâu… Trước mắt Nó nhòe nhoẹt nước khiến cho gương mặt hoàn hảo kia cũng bị mờ đi.. Chỉ có điều, sự dịu dàng, xót xa và cả một cái gì đó rất mới lạ mà Nó không định nghĩa được từ ánh mắt kia vẫn xuyên qua lớp sương mù khiến cho trái tim Nó gần như ngừng đập.
- Tôi không bao giờ có ý coi thường em! – Ngài vừa nói vừa đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương trên má Nó – Không bao giờ coi em là trò chơi để trêu đùa và cũng không bao giờ nghĩ rằng đã khiến em tổn thương như thế.. Tôi xin lỗi.. Xin lỗi.. Xin lỗi em thật nhiều…
Ánh mắt ấy chứa chan tình cảm biết bao nhiêu, chân thật biết bao nhiêu.. Thế là mọi tủi hờn của Nó bỗng chốc tràn ra như nước vỡ bờ.. Nó òa khóc, nức nở như đứa trẻ bị đánh đòn oan..
- Tôi xin lỗi.. Đừng khóc nữa.. Anh.. Anh xin lỗi… - Ngài Mr P bối rối khi thấy Nó không ngừng khóc, cuống quýt vừa lau từng giọt nước mắt cứ bướng bỉnh không chịu ngừng tuôn rơi vừa lẩm bẩm lời xin lỗi.
Sau một hồi than khóc đã đời, cuối cùng Nó cũng trút được gánh nặng trong lòng, mang theo cả những giọt nước mắt mệt mỏi đi vào giấc ngủ…
Trong căn phòng nhỏ bé, có một người đàn ông cao lớn khẽ kéo chiếc chăn phủ lên người con gái đang say giấc rồi dịu dàng và cần mẫn lau hết dấu vết của những giọt nước mang vị mặn chát vương trên mặt của cô.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn trọng đan từng ngón tay thon dài của mình để nắm chặt lấy tay cô, gương mặt hoàn mĩ đăm chiêu nhìn dáng vẻ mệt mỏi của người con gái ấy và trong lòng chợt thấy nhói đau…
“Tôi sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa! Cho dù là bây giờ hay tương lai… Chỉ cần tôi còn tồn tại trên thế giới này.. Tôi xin hứa sẽ làm tất cả để em được hạnh phúc!”
Người đàn ông khẽ cúi người, tì mặt trên giường, trìu mến nhìn người con gái đang say giấc.. Nắm tay siết chặt thêm một chút.. Hai tâm hồn hình như đã rất gần nhau..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT