Cảm giác bị từ chối bởi một con nhóc con có thể nói là một cảm giác rất uất ức. Hai mắt Nó mở to hết cỡ tưởng như sắp phát nổ đến nơi khi “thiên thần bé con” xoay gương mặt bầu bĩnh về phía Nó, khẽ lắc đầu rồi tỏ vẻ kiên quyết:

- Mẹ Mai dặn con không được đi với người lạ.. Mà… Mẹ Mai chỉ muốn gặp anh Phong thôi, mẹ Mai không biết cô…

Sau đó, cô bé quay lại phía ngài tổng giám đốc, đưa đôi bàn tay nhỏ xinh nắm lấy những ngón tay thon dài của ngài lắc lắc và ngước cặp mắt trong veo lên tiếp tục nói:

- Kệ cô ấy! Mình đi thôi anh Phong!

Ngài Mr P khẽ mỉm cười,cúi xuống bế bé Bi trên tay, không thèm nhìn Nó lấy một lần rồi nói dịu dàng:

- Ừ! Mình đi thôi. - Và sau đó thì ngài quay lưng đi thật.

Thật ức muốn chết mà! Nó tức đến nỗi hai bàn tay đang nắm chặt trở nên run rẩy và phải mất đến năm phút sau mới trở lại trạng thái bình thường. Nó căm phẫn nghĩ thầm: “Đã thế thì.. Bà cô này cũng không thèm gặp mẹ Mai nào đó nữa”

Nghĩ là làm, bỏ lối ngài tổng giám đốc vừa đi lại phía sau lưng, Nó kiêu hãnh ngẩng cao đầu tiến về phía trước.

Phải công nhận là khu trại trẻ mồ côi này cũng khá là rộng rãi và thoáng mát. Phía trên đầu là cái nắng chói chang thường ngày của Sài Gòn mà con đường dưới chân Nó vẫn được nhuộm một màu xám nhẹ và những đốm sáng vẫn không ngừng nhảy nhót khi có gió lướt qua, đôi lúc còn như nghe được tiếng chim đâu đó ngân nga khiến cho tâm hồn Nó cũng đột nhiên bình yên lạ. Giữa một thành phố năng động là những góc khuất trầm lặng đan xen thật khiến cho người ta trở nên thư thái.

Nó cứ thế bước đi với một tâm trạng sảng khoái và chẳng để tâm đến những bước chân sẽ đưa mình về đâu..

Bất chợt, Nó nhìn thấy, trước mắt Nó là một bãi cát rộng và trên đó là hàng loạt cầu trượt, xích đu bên cạnh cả đống thứ linh tinh đủ để tạo thành bức tranh về một khu vui chơi mini hoàn hảo. Nhưng nói chung là thứ thu hút khiến Nó phải chú tâm nhìn không phải là những đồ được xây để chơi đó mà là một cậu bé với đôi mắt u sầu cứ chăm chăm nhìn vào khoảng không vô định.

Cậu bé nhỏ khoảng chừng năm tuổi, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, vầng trán rộng toát lên vẻ thông minh lanh lợi vậy mà cả cái dáng người đang ngồi trên xích đu kia lại bao phủ một nỗi cô đơn khiến cho ai nhìn vào cũng phải nghẹn lòng.

Phàm trẻ con được sinh ra trên đời này lẽ ra phải được ba mẹ và những người thân nâng niu chăm sóc. Các em đã chào đời bằng tiếng khóc thì phải được nuôi lớn lên bằng những tiếng cười chứ sao lại cướp đi của các em sự ngây thơ, hồn nhiên và quyền được bình yên trong mái ấm?

Những dáng người cô độc, những giọt nước mắt lặng câm, những tủi hờn và những khát khao của các em.. Làm sao có thể nguôi và vơi được?

Đó là những liều thuốc độc sẽ ngấm rất sâu và rất lâu vào những tâm hồn bé nhỏ có thể là không nguy hiểm đến mức gây ra cái chết tức thời nhưng sẽ là nỗi đau theo suốt cả một cuộc đời dai dẳng.

Nó thất thần nhìn hình hài bé nhỏ phía trước, trong lòng trào lên một sự thương cảm vô hạn, tự hỏi: “Trong xã hội này.. Sẽ còn bao nhiêu tâm hồn bị cô đơn và tủi hờn như em nữa?”

- Uhm… - Nó bước tới bên xích đu khẽ hắng giọng báo hiệu sự hiện diện của mình rồi nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

-………… Một khoảng không lặng im.

- Uhm… - Nó tiếp tục hắng giọng.

- …………. Vẫn lặng im, đứa bé trai vẫn kiên quyết nhìn về phía trước.

- Uhm…. – Nó vẫn kiên trì.

- Chị bị con gì bay vào miệng hay sao mà hắng giọng hoài vậy? - Thằng bé bất ngờ nói và tỏ thái độ bực mình vì bị đánh thức khỏi giấc mơ.

- À không! – Nó lập tức trả lời rồi nhe răng ra cười - Chị chỉ muốn khẳng định là nhóc không ngủ gật thôi. Từ trên xích đu này mà té xuống thì đau phải biết ý! – Nó le lưỡi như thể mình bị đau thật.

- Chị không thấy em đang ngồi và mở mắt à? Sao lại ngủ gật được.. Mà em năm tuổi rồi nhá! Em lớn rồi.. Không phải Nhóc.

“ Miệng lưỡi cũng khá quá nha” – Nó nghĩ thầm.

- Trên thế giới này có nhiều người ngủ mà mắt vẫn mở đấy. Nhóc không biết hả?

- Đó là người nước ngoài, người Việt Nam ai cũng ngủ nhắm mắt. Thằng nhóc quả quyết bảo vệ ý kiến của mình.

- Ờ ờ! Được rồi.. Là chị sai.. Chị hiểu lầm – Nó vội vàng xoa dịu, với bọn trẻ con này tốt nhất là đừng dây vào kẻo ong ào ào lao ra thì chết - Thế tại sao nắng thế này em lại ra đây ngồi thế?

- ……………… Im lặng. Nó đọc thấy trong mắt em sự buồn tủi quặn lòng.

- Em biết không? Mỗi khi nhớ đến bố chị.. Chị cũng hay ra công viên ngồi một mình lắm.

- Bố chị mất rồi hả? - Thằng bé đột nhiên quay sang Nó, đôi mắt to tròn lấp lánh những ánh mặt trời.

- Ừ! Bố chị mất cách đây mấy năm rồi .. – Nó cười một nụ cười buồn bã.

- Ít ra chị còn được nhìn thấy mặt bố - Thằng bé thở dài, cất giọng buồn buồn - Mẹ em bảo sẽ đưa em đi gặp ba.. Thế mà… Mẹ em đi lạc chị ạ… Đến giờ này.. Không biết mẹ đang ở đâu…

- ……………….. Nó chẳng biết nên nói gì chỉ biết quay sang nhìn Nhóc bằng ánh mắt dịu dàng và đồng cảm.

Có lẽ.. Chỉ có những đứa con sinh ra trong một gia đình không hoàn thiện mới có thể hiểu được sự mất mát ấy to lớn đến nhường nào..

- Chị là Linh – Nó khẽ nói rồi đưa bàn tay về phía em - Rất vui được làm quen với em, chàng trai nhỏ.

- Em là Hoàng, Lục Hoàng – Em chiếu thẳng đôi mắt sáng long lanh về phía Nó, khẽ nhoẻn miệng cười khiến Nó không khỏi giật mình thầm nghĩ: “Những biến cố nào đã xảy ra để có thể khoác lên một đứa trẻ mới năm tuổi như em tấm áo mỏng của sự trưởng thành?”

- Lục Hoàng… Một cái tên thật đẹp. – Nó khẽ nói.

Nó và em ngồi im lặng bên nhau rồi sau đó là bắt đầu những câu chuyện vu vơ, những lời hỏi han, những tâm tư chia sẻ. Nó hay gọi em là “Chàng trai nhỏ của tôi” và em chẳng hề có phản ứng tiêu cực trước tên gọi ấy.

- Bé Nam… Bé Nam! Con ở đâu thế? - Hai chị em đang cười đùa vui vẻ thì bỗng nhiên có một tiếng gọi vang lên.

- Con ở đây! Con về ngay ạ! – Em vội vã trả lời rồi lập tức quay về phía Nó – Mẹ gọi em rồi. Chắc là đến giờ ăn cơm.. Chị có muốn đi cùng em không?

- Ơ.. Có – Nó khẽ gật đầu rồi hỏi luôn – Tại sao lại gọi em là bé Nam? Không phải em tên là Lục Hoàng à?

- Lục Hoàng là tên mẹ em thường gọi em… Còn Nam là tên trong giấy khai sinh của em.. Chị đừng nói với ai nhá.. Em chỉ tin chị thôi đấy – Thằng nhóc nghiêm mặt nhắc nhở.

- Ừ! Chị biết rồi. Cảm ơn em đã tin tưởng chị. Vậy mình đi thôi chàng trai nhỏ của tôi. – Nó mỉm cười chìa tay về phía em.

Em ngạc nhiên nhìn bàn tay đưa về phía mình, ánh mắt trào dâng muôn vàn điều muốn nói..sau đó, cất giọng nghèn nghẹn:

- Chị biết không? Trước đây Mẹ em… Cũng hay dắt tay em lắm.

Nó ngẩn người, dịu dàng cầm lấy bàn tay non nớt nhỏ bé của em, cảm thấy trái tim mình hẫng đi một nhịp.. Thật lòng nếu có thể, Nó sẵn sàng làm tất cả để sưởi ấm tâm hồn mong manh này.

Chàng trai nhỏ đưa Nó đến một căn nhà cấp bốn khá khang trang nằm yên tĩnh trên một con đường ngoằn nghèo, từ bên trong không ngừng vang ra những tiếng bi bô non nớt của trẻ con. Chợt Lục Hoàng quay lại nói với Nó:

- Chuyện vừa rồi em nói chị phải giữ bí mật đấy. Không được kể cho ai đâu. Em đã hứa là phải ngoan.. Em phải thật ngoan thì mới sớm được gặp mẹ.

Nó không biết nói gì ngoài cái gật đầu như một con ngốc.

Vào đến nhà, Bé Nam dường như lập tức thay đổi thái độ trở thành một đứa trẻ con hiếu động, tinh nghịch. Nó lặng người nhìn em, cảm giác cay cay sộc lên sống mũi khiến cho đôi mắt như mờ đi… Chị phải nói gì với em đây Lục Hoàng?

- Không biết nên khen tặng khả năng tìm đường của đôi chân em hay là nên bái phục cái mũi nhạy bén với đồ ăn của em nhỉ? – Nó đang dạt dào cảm xúc như thế thì bỗng nhiên bị cái chất giọng âm u tạt cho một gáo nước.

Nó trừng mắt nhìn về phía kẻ phát ra tiếng nói và cái đầu gần như là muốn bốc khói khi nhận ra trước mặt mình là ngài Mr P đáng kính.

- A! Chú Phong! Chú đến bao giờ thế? Chú quen chị Linh ạ? – Nó chưa kịp nói gì thì đã có tiếng trẻ con vang lên.

Nó nhận ra chàng trai nhỏ của Nó đã đứng bên cạnh Nó từ lúc nào, và đang ngước mắt lên nhìn Ngài với vẻ mặt vô cùng đáng yêu.

- Bé Nam – Ngài luống cuống ngồi xuống – Anh đã bảo là cứ gọi anh là anh mà.. Anh còn trẻ lắm.

- Nhưng mà… Mẹ Mai dặn là phải gọi người lớn tuổi bằng chú mà! – Cậu bé nói và kèm theo một ánh mắt rất kiên quyết.

Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của ngài, một niềm sung sướng trào dâng trong lòng Nó.. À thì ra.. Thượng Đế cũng đâu có bạc đãi Nó lắm.

- Ôi! Chàng trai trẻ của tôi – Nó bật cười thành tiếng, lấy tay xoa xoa đầu cậu bé và diễn lại cái vẻ mặt hí hửng lúc trước của ngài rồi cố gắng nhịn cười nói:

- Bé Nam của chị thật sự là vừa ngoan vừa giỏi. (Ha ha ha.. Tâm trạng của Nó hiện giờ phải nói là một tâm trạng rất Yomost)

- Con vừa đi đâu về thế bé Nam? Lần sau không được đi chơi xa nữa nha. Con làm Mẹ lo đấy! - Tiếng một người phụ nữ dịu dàng vang lên phía sau lưng cắt ngang sự hào hứng của Nó.

- Con ra khu vui chơi.. Con xin lỗi… Lần sau con không thế nữa.. Mẹ Mai đừng giận con nha. – Bé Nam cúi đầu ra vẻ biết lỗi.

“Mẹ Mai?” hai chữ này vừa vang lên đã khiến mắt Nó sáng quắc và ngay lập tức quay đầu lại để “chiêm ngưỡng dung nhan” người đàn bà rất mong gặp ngài tổng giám đốc đáng kính.

Đó là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt và dáng người gầy gò và khắc khổ nhưng trong ánh mắt lại ngời sáng lên sự dịu dàng và yêu thương khiến cho ai gặp lần đầu đều có cảm giác vô cùng bình yên, tin tưởng. Đột nhiên, hình ảnh mẹ chợt xoẹt qua trong đầu khi Nó nhìn về người phụ nữ ấy.

- Được rồi! Bé Nam ngoan! Lần sau phải báo cho mẹ Mai biết trước khi con đi nha. – Bà vừa nói vừa cúi xuống khẽ xoa đầu trấn an thằng bé.

- Dạ! Con nhớ rồi - Lục Hoàng lập tức trả lời rồi hào hứng nói tiếp - À! Mẹ Mai.. Con vừa gặp được một người.. Chị ấy cũng không có ba như con mẹ ạ! Thế nên con dẫn chị ấy vào đây gặp mẹ Mai.. Mẹ Mai cho chị ấy ở lại có được không ạ?

“Mẹ Mai” đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của em, nhận thấy Nó đang đứng ngây ra như một con ngốc bên cạnh ngài tổng giám đốc đáng kính thì khuôn mặt chợt giãn ra thành một nụ cười và trả lời dịu dàng:

- Tất nhiên là được rồi..Chỉ có điều.. Chắc là chị ấy sẽ không ở lại đây đâu.

Nó sau phút bối rối cũng ấp úng lên tiếng:

- Con… Con chào… Chào … - Nó ngập ngừng không biết gọi bà bằng gì.

- Con có thể gọi ta là mẹ Mai, nếu muốn! – Bà mỉm cười ý nhị… Đúng là người phụ nữ Việt Nam lúc nào cũng nhẹ nhàng và tinh tế.

- Dạ! – Nó cũng nhe răng cười – Con chào Mẹ Mai. Con tên là Linh, làm nhân viên trong công ty của “ANH PHONG” (Nó cố ý nhấn mạnh hai chữ này). Con rất mong được góp chút gì đó vào mái ấm này.. Hi vọng là.. Con sẽ còn nhiều dịp để đến đây ạ!

Mẹ Mai gật đầu nhìn Nó, ánh mắt dịu hiền lấp lánh khiến cho Nó bất giác chỉ muốn chạy đến bên để vùi mình vào trong lòng mẹ mà nũng nịu.. Người phụ nữ này làm Nó nhớ mẹ, nhớ nhà quá.

- Có gì lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau. Giờ con đi rửa tay rồi ăn cơm nha. Mẹ Mai vừa nói vừa quay lưng bước về phía cửa dẫn vào trong bếp.

- Để con giúp mẹ! - Nó lần chần một lúc rồi cũng lao theo.

Suốt bữa ăn trưa, Mẹ Mai, Nó và hắn tất bật với việc chăm lo cho những đứa trẻ. Cũng may mà các em ở đây dường như đều ý thức được vị trí của mình nên rất tự giác và ngoan ngoãn. Chỉ có điều, có những em còn quá nhỏ để nhận thức khiến cho gương mặt Nó có lúc méo xẹo như sắp khóc nhưng nhờ có bé Nam chạy lăng xăng bên cạnh luôn miệng chỉ đạo Nó phải làm như thế nào nên mọi chuyện rồi cũng ổn dần. Nhiều lúc Nó có cảm giác.. Thật ra, Lục Hoàng hơn mình cả chục năm kinh nghiệm… Hic hic hic..

Cuối cùng thì những tiếng ồn ào cũng lắng xuống và trả lại cho không gian buổi trưa một chút tĩnh lặng hiếm hoi. Nó ngồi ngây người ngoài bậc thềm nhà, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra không khỏi mỉm cười.

- Con là người đầu tiên Phong dẫn tới đây đấy - Mẹ Mai đột nhiên ở đâu đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Nó và khẽ nói.

- Ơ.. Dạ.. Vậy ạ? – Nó hơi bất ngờ nên chỉ nói được như thế.

- Phong là một người đàn ông tốt - Mẹ Mai vẫn giữ giọng đều đều dịu dàng - Chỉ có điều là không biết thể hiện cảm xúc… Có thể đôi khi là hay châm chọc nhưng… Đó lại chính là cách để cậu ấy thể hiện yêu thương…Hơi bất bình thường nhỉ?

- Ơ.. Dạ.. À không ..- Nó ấp úng nói – Ý con là con thấy xếp vẫn bình thường .. (Thật tình là Nó vô cùng tán đồng ý kiến với Mẹ Mai nhưng lại sợ xếp nghe thấy mà đì mình thì chết ^_^) À…mà.. Mẹ quen anh Phong lâu chưa ạ? Con thấy.. Hai người rất thân thiết và mẹ cũng hiểu anh ấy lắm?

- À! Ta quen Phong cũng lâu lắm rồi.. Đó là một cậu bé đặc biệt.. Vô cùng…

- Hai người làm cái gì ở đây thế? - Tiếng ngài tổng giám đốc cất lên đột ngột khiến cho câu nói của Mẹ Mai bị dang dở.

- Thưa anh! Hai người này đang tranh thủ tâm sự chuyện giữa mẹ và con gái ạ! – Nó nói không khỏi kèm theo thái độ bực tức, chỉ một chút nữa thôi là Nó đã có thể khám phá ra bí mật của hắn thế mà…

- Bé Bi ngủ rồi hả con? - Mẹ Mai dịu dàng hỏi ngài Mr P và khi nhận được cái gật đầu của ngài thì mẹ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nó nói tiếp:

- Hai con ngồi đây nha. Để ta vô coi lũ trẻ thế nào. Khi nào hai đứa mệt thì vô trong nghỉ ngơi nha.

Nó u buồn nhìn theo dáng mẹ Mai khuất dần sau cánh cửa. Người đàn bà này thật sự khiến Nó vừa yêu thương vừa khâm phục.

- Mẹ Mai quả là người phụ nữ tuyệt vời. – Nó bất giác thốt lên.

- Ừ! Mẹ tuyệt lắm. - Hắn mỉm cười trả lời. Sự yêu thương ngập tràn trong đôi mắt và khiến cho hai đồng tử màu mật ong lóe lên lấp lánh. Hắn tiếp tục nói:

- Hồi trẻ mẹ đi thanh niên xung phong rồi bị nhiễm chất độc màu da cam. Chiến tranh qua đi thì mẹ cũng mất hết người thân. Mẹ ở vậy, lủi thủi sống một mình và rồi vô tình mẹ tìm được chỗ này … vì quá yêu trẻ con nên mẹ đã quyết định ở lại đây đến hết quãng đời còn lại.

Nó chẳng biết nói gì.. Cảm xúc nghẹn ngào khiến Nó trở nên đờ đẫn… Xung quanh Nó còn biết bao nhiêu mảnh đời bất hạnh và cũng có biết bao tấm gương đã vươn lên, thoát khỏi bóng đen và góp sức vun đắp cho cuộc đời… So với họ… Nó chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nó vô thức thốt lên:

- Thật lòng em rất ngưỡng mộ mẹ Mai, vô cùng ngưỡng mộ!

Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Nó rất lâu.. Đôi mắt màu nâu chợt trở nên sâu kỳ lạ khiến Nó đột nhiên trở nên bối rối.. Và chẳng biết làm gì hơn là chạy vào bên trong nhà sau khi để lại một câu nói vội vã:

- Em.. Em .. Mệt. Em .. Vô trong với mẹ Mai.

Nó có biết đâu, sau khi Nó bỏ đi rồi, trên bậc thềm của căn nhà cấp bốn khang trang, có một người đàn ông khẽ ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh, mái tóc đen, đôi mắt sáng ngời và trên môi là nụ cười bình yên tươi hơn màu nắng.

Chiều hôm đó, ngài Mr P đã khiến Nó đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Từ một ngài tổng giám đốc với gương mặt lạnh lùng, cao ngạo thoắt cái đã trở thành một đứa con ngoan ngoãn, một người anh hiền lành, dịu dàng, kiên nhẫn và bao dung của những đứa em. Nhìn vào ánh mắt ngời lên hạnh phúc kia.. Nó tin chắc rằng đó xuất phát từ những cảm xúc thật chứ hoàn toàn không phải diễn.

Quan sát đôi lông mày đang nhíu lại ra vẻ tập trung tìm cách xử lý đống đồ chơi cùng với bé Bi, Nó chợt nghĩ: “Thì ra hắn cũng dễ thương lắm chứ” rồi bất giác bật cười.

Cuối cùng thì mọi công việc ở “Mái ấm hi vọng” cũng được tiến hành một cách thuận lợi. Hắn và Nó đã có một buổi trở về tuổi thơ tuy mệt mà vô cùng thú vị. Nó chợt thấy rất, rất .. rất yêu những ánh mắt trong veo, những giọng nói hồn nhiên ngộ nghĩnh và cả dáng tần tảo dịu dàng của một bà mẹ Việt Nam.

Khi ra về, Nó đã nắm thật chặt bàn tay của chàng trai bé nhỏ, khẽ hứa với em rằng mình sẽ còn quay lại cho dù sau này dự án có kết thúc.

Quay sang nhìn ngài tổng giám đốc đang vỗ về bé Bi và không ngừng căn dặn Mẹ Mai phải giữ gìn sức khỏe Nó bất giác nghĩ tới bốn câu thơ trong bài “Từ ấy” của Tố Hữu:

Tôi đã là con của vạn nhà

Là em của vạn kiếp phôi pha

Là anh của vạn đầu em nhỏ

Không áo cơm cù bất cù bơ

Chưa bao giờ Nó thấy Mr P trở nên gần gũi đến thế , chân thực đến vậy và cũng đẹp đến bất ngờ ... Thật sự là ngài rất đẹp… đẹp đến xao lòng… Nó vô thức đưa tay lên ngực trái.. Ở đó.. Có một trái tim hình như đang nhảy múa điên cuồng.

Càng ngày trong Nó càng bùng lên một khát khao muốn tìm hiểu con người này, muốn khám phá tất cả những gì liên quan đến hắn.. Ngài Mr P, Ngài tổng giám đốc Jay,.. Anh Phong… Rút cuộc ngài là ai?

Nó không ngừng tự hỏi khi ngồi trên chiếc xe cùng hắn trên đường trở về.

Ngoái lại nhìn cánh cổng sắt tươi màu nắng và bác bảo vệ già đang nhoẻn miệng cười… Nó biết… Hình như.. Trong tâm hồn Nó có cái gì đó rất mới….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play