Về nhà Tần Phong, cả hai người đều ướt nhẹp, cả người Hải Quỳnh lạnh run lên, nhưng gương mặt cô thì vẫn đỏ bừng, làn môi mộng hơi sưng, đôi mắt vẫn chưa hết mơ màng, cô ngoan ngoãn chờ Tần Phong lấy đồ của anh cho cô thay
Khi Hải Quỳnh thay đồ xong, cô vừa bước ra khỏi nhà tắm đã cảm nhận được không khí ấm áp bao quanh. Tần Phong đã mở tất cả máy điều hòa trong nhà lên, cả gian phòng ấm áp không gợn một chút lạnh lẽo nào sau khi bị mưa ngấm vào người.
Hải Quỳnh ngửi thấy mùi thơm lừng bay ra từ nhà bếp, cô bèn tò mò tiến vào, liền nhìn thấy Tần Phong đang đeo tạp dề đang nêm nếm món gì đó, Hải Quỳnh bèn lên tiếng khen:
- Thơm quá.
- Tắm xong rồi sao, ngồi xuống đi, anh làm ít mí pagetti cho em ăn – Tần Phong quay mặt lại nhìn Hải QUỳnh cười âu yếm nói.
Hải Quỳnh gật đầu nhưng cô không lại bàn ngồi mà đứng nhìn dáng vẽ chuyên chú nấu ăn của Tần Phong, trong lòng cảm thấy có hương vị ngọt ngào lan tỏa.
Người ta nói, đàn ông hấp dẫn nhất là khi họ chuyên tâm làm việc, nhưng đàn ông mặc tạp dề xuống bếp càng hấp dẫn hơn, hôm nay Hải Quỳnh thấy đúng là như vậy, Quả thật rất ít người con trai chịu xuống bếp nấu ăn cho người mình yêu, cô quả là hạnh phúc. Niềm hạnh phúc này khiến Hải Quỳnh không tự chủ được mà bước đến phía sau lưng của Tần Phong đưa tay ôm lấy eo của anh, tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của anh.
- Sao vậy – Tần Phong tắt bếp, xoay người lại đem Hải Quỳnh ôm vào lòng âu yếm hỏi.
- Em phát hiện càng ngày em càng yêu anh nhiều hơn – Hải Quỳnh xẩu hổ thú nhận.
Tần Phong phá ra cười hạnh phúc, hai tay ôm siết lấy cô thật chặt, rồi mới nói:
- Còn anh thì mỗi ngày lại yêu em nhiều hơn, ngày hôm nay yêu em nhiều hơn ngày hôm qua, nhưng lại ít hơn ngày mai.
Dù cho đó là lời nói dối thì bất cứ người con gái nào cũng đều thấy thật hạnh phúc vào phút giây này, huống chi Hải Quỳnh biết Tần Phong đối với cô là thật lòng thật dạ, tim rộn ràng hạnh phúc như thể vừa nghe một khúc nhạc dịu dàng.
- Thật không ? – Hải Quỳnh giả vờ nghi ngơ hỏi.
- Anh sẽ làm cho em tin – Tần Phong cười đáp rồi đưa tay nâng cằm Hải Quỳnh đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu
Hai đầu lưỡi hòa quyện vào nhau say sưa nếm mật ngọt của tình yêu. Trao cho nhau vòng tay ấm áp thật chặt như hứa hẹn sẽ cũng nhau đi đến cuối cuộc đời, đến nơi thiên đường của hạnh phúc mà chỉ có hai trái tim thật lòng cùng hướng về nhau mới làm được.
Sau khi ăn xong, Hải Quỳnh đứng bên cửa kính nhìn ra phía ngoài, trời vẫn mưa như trút nước, âm u lạnh lẽo khiến Hải Quỳnh thấy ão não vô cùng. Tần Phong rửa chén xong pha cho Hải Quỳnh ly trà nóng đem ra thấy cô thở dài liền đặt xuống mặt bàn rồi đi đến vòng tay ôm lấy cô hỏi:
- Sao vậy?
- Trời vẫn mưa lớn, nói không chừng ký túc xá đã đóng cửa rồi – Hải Quỳnh buồn rầu đáp.
- Vậy thì ngủ lại ở đây đi – Tần Phong mĩm cười dụ dỗ, trong mắt lóe lên sự gian xảo. (Xin chia buồn với bạn đã rơi vào tay cáo ^^ )
Hải Quỳnh ngay thơ đối với Tần Phong hết mực tin tưởng cho nên cũng chẳng có chút đề phòng nào, nhưng từ lúc yêu nhau cô chưa từng ở lại nên hơi ngập ngừng do dự, Tần Phong bèn ngon ngọt dụ dỗ tiếp nói:
- Đâu phải em chưaa từng ngủ ở nhà anh. Em cứ ngủ ở phòng lần trước.
Hải Quỳnh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu mà không hề biết rằng vị thế lần trước và lần này hoàn toàn khác nhau, lần trước cô chỉ là người lạ phiền phức, lần này cô chính thức là người yêu của anh. Tần Phong thấy Hải Quỳnh đồng ý thì phấn khởi vô cùng, miệng nở nụ cười gian xảo (đây là thành phần cực kì gian xảo, bà con cô bác cẩn thận dè chừng – Quỳnh cưng, cẩn thận nha )
Hai người quyết định vào phòng Tần Phong xem phim. Hải Quỳnh thích thú tìm đĩa phim, lúc nào Tần Phong cũng chuẩn bị nhiều đĩa phim để hai người cùng coi, nhưng chủ yếu vẫn là phim hoạt hình bởi vì Hải Quỳnh thích. Cô có thể xem đi xem lại bộ phim mèo chuột nhiều lần không chán. Bộ phim cô thích xem nhất là Doremon và Nhóc Maruko. Từ lúc cô đến, nhà Tần Phong trở thành kho phim hoạt hình.
Hải Quỳnh bỗng nhìn thấy một đĩa phim đặt trên đầu đĩa, là đĩa phim ma. Cô cầm lên rồi quay đầu phe phẩy với Tần Phong:
- Tụi mình xem cái này đi.
Tần Phong đang kéo rèm cửa nghe vậy bèn quay đầu nhìn xem, sau đó nhíu mày đáp:
- Đĩa đó là của Công mang tới xem, hình như là phim ma, em không sợ sao.
Tần Phong còn nhớ rõ nét mặt hoảng sợ đến nỗi không dám nhìn của Hải Quỳnh bám sát người anh khi lần đầu họ gặp nhau, trông cô không khỏi buồn cười.
- Có anh bên cạnh mà, nha nha – Hải Quỳnh nũng nịu, chớp chớp mắt xin xỏ.
- Tùy em – Tần Phong phì cười trước bộ dạng đáng yêu của cô.
Phim mở đầu là loạt âm thanh nghe rợn tóc gáy, Hải Quỳnh chui vào trong chăn trùm kín người lại mà vẫn cảm thấy lạnh toát. Càng lúc cô càng rút vào lòng Tần Phong sợ hãi, lén lút nhìn lên màn hình những cảnh ma xuất hiện.
Tần Phong thấy buồn cười vô cùng, toàn bộ chỉ là giả do người ta dựng ra, chẳng có gì đáng sợ cả. Đúng là chỉ có bọn con gái nhút nhát mới sợ hãi đến phát run như thế, lại nói, nhìn thẳng cũng là nhìn, lén lút nhìn cũng là nhìn, việc gì mà phải che tay rồi nhìn qua kẽ tay cơ chứ.
Nhưng mà như vậy thì có thể thỏa thích ôm lấy cô vào lòng tận hưởng hương vị ngọt ngào, ấm áp và mềm mại mà cơ thể cô đem lại chẳng khác gì thiên đàng thì không uổng công anh giữ chân cô lại. Hèn chi các anh chàng thường thích dẫn bạn gái đi xem phim ma như vậy.
Bộ phim nói về một anh chàng nhà báo nghe nói đến căn nhà ma thì muốn phiêu lưu tìm hiểu viết bài.Không ngờ anh lại yêu cô gái ma đó, và phim hư cấu đến độ cho vào một cảnh làm tình của anh chàng và cô gái ma.
Vì là phim điện ảnh nên những cảnh nóng thế này thường là chiêu để câu khách. Nhưng dường như đạo diễn đã sử dụng cảnh nóng quá chân thật cho nên quay khá rõ việc âu yếm của hai nam nữ diễn viên lại kèm theo sự rên rỉ khoái lạc (>0 Hai thân thể dính sát vào nhau tuy cách qua vài làn áo mỏng nhưng vẫn cảm thấy nhiệt độ nóng bừng lên của nhau. Hải Quỳnh đỏ bừng cả mặt, cô cắn môi lén lút ngẩng đầu nhìn lên Tần Phong, bắt gặp cái nhìn cuồng nhiệt của anh. Đôi môi đang cắn chặt bị sự run động của bản thân trước cái nhìn đó mà hé mở để lộ đôi môi mộng gợi cảm cùng gương mặt ửng hồng quyến rũ. Tần Phong siết chặt bàn tay lại kìm nén dục vọng của bản thân đẩy Hải Quỳnh ra đứng lên bảo:
- Không nên xem phim này, tốt nhất nên xem phim hoạt hình. Hải Quỳnh bèn nhanh nhảu gật đầu, tim không ngừng đập mạnh, cô lén lút thở nhẹ. Phim hoạt hình nhóc Maruko hiện ra với điệu nhạc vui vẻ khiến cả hai nhanh chóng lấy lại tâm lí cân bằng của mình. Tần Phong trở lại giường nhưng hai người ngồi ở hai góc đầu giường xem phim. Hải Quỳnh cứ lâu lâu lại cười khúc khích khi xem phim hoạt hình, Tần Phong nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cô mà cười khẽ rồi bảo: - Đúng là trẻ con. - Maruko là trẻ con mà – Hải Quỳnh bèn đáp. - Là anh nói em trẻ con đó – Tần Phong cười gõ đầu cô nói.
- Em trẻ con khi nào chứ? – Hải Quỳnh phụng phịu nói. - Tối ngày xem phim hoạt hình mà còn bảo không trẻ con à – Tần Phong vuốt mũi cô một cái cười trêu. - Anh bắt nạt em – Hải Quỳnh hờn dỗi vuốt cái mũi bị Tần Phong vuốt nói. - Anh mà bắt nạt em, có em mới bắt nạt anh thì có. Minh Trang nói đúng đó, 1 tuần có 7 ngày thì hết tám ngày em giận dỗi với anh. Anh phải khổ sở đi năn nỉ còn không phải là bị em ức hiếp à – Tần Phong khổ sở kể. - Bây giờ em bắt nạt anh cho xem – Hải Quỳnh tức giận bèn nhào qua người Tần Phong đè anh xuống ra sức cắn bả vai anh.
Tần Phong bị cô cắn đau bèn phản công lại xoay người đè cô xuống dưới cắn lại môi cô thật nhẹ khiến Hải Quỳnh cười khúc khích. Nhưng sau đó không khí bỗng trở nên trầm bặt một cách kì lạ, hơi thở hòa nguyện vào nhau khi hai người mặt đối diện, chiếc mũi cao thanh của hai người chạm nhẹ tạo nên xúc cảm lạ kì. Phần mềm mại trên thân thể cô nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp gáp của cô chạm vào vòng ngực rộng rãi của anh càng làm nóng bừng lên cảm xúc dạt dào trong lòng cả hai.
Kì thực lúc Tần phong bảo Hải Quỳnh ở lại trong lòng chỉ nghĩ muốn được ở bên cạnh cô nhiều một chút cho thỏa nhớ nhung khổ sở không được gặp của mấy ngày hôm nay khi cô giận dỗi. Chứ không hoàn toàn là có bất kỳ ý nghĩ không chính đáng nào với cô cả. (chỉ là con quỷ tác giả cố tình viết vậy để bôi xấu danh dự của anh thôi . Haha ^^). Lúc nãy anh đã cố kiềm nén lòng mình lại, nhưng trước ánh mắt nồng nàn ngây dại và bờ môi như nụ hóa hé nở của cô khi nhìn anh, khiến cho cảm xúc trong lòng anh bùng nổ, quên mất lý trí của bản thân.
Hai bàn tay đang nắm lấy hai tay của Hải Quỳnh kéo hai tay cô lên đỉnh đầu. Tần Phong khẽ cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô. Mút nhẹ bờ môi của cô, lưỡi anh chạm nhẹ vành môi cô, tách hàm răng trắng đang khép hờ của cô ra từ từ tiến vào bên trong. Mời mọc khiêu khích và cuốn lấy cái lưỡi nhỏ xinh của cô. Khiến Hải Quỳnh không ngừng được mà khẽ rên lên một tiếng.
Tần Phong rời khỏi môi Hải Quỳnh, anh hôn nhẹ lên khóe mắt cô, rồi lần xuống vành tai cô cắn nhẹ, khiến Hải Quỳnh lần nữa rên lên yếu ớt, cả người dường như không còn chút sức lực nào trước sức hấp dẫn tỏa ra từ Tần Phong và sự tấn công của anh. Hai tay tự do của Hải Quỳnh đặt trên đỉnh đầu cô bị sự rúng động kia mà siết chặt vào cái gối dưới đầu cô.
Bàn tay Tần Phong lần mò đến nơi mềm mại của cô,cởi bỏ từng chiếc cúc áo, môi anh rơi xuống hỏm cổ cô day nhẹ khiến Hải Quỳnh cùng lúc bị công kích mà oằn người run rẩy.
Tần Phong dùng ánh mắt mê dại ngẩng đầu nhìn Hải Quỳnh hỏi:
- Có được không?
Hải Quỳnh cắn môi, hai mắt rưng rưng, cô khẽ lắc đầu.
Tần Phong ánh mắt trầm xuống có chút thất vọng ,thở dài một cái rồi rút tay ra khỏi ngực Hải Quỳnh, đứng bật dậy khỏi giường nói:
- Anh đi uống nước.
Hải Quỳnh ngồi dậy, hai mắt đã kéo màn nước, khẽ kêu nhỏ:
- Tần Phong, em xin lỗi, em đã hứa với ba là,,,
Tần Phong nghe giọng Hải Quỳnh vỡ òa muốn khóc, đau lòng quay lưng lại đưa tay vuốt sóng mũi đang đỏ của cô một cái rồi xoa đầu cô cười nói:
- Khờ quá, là anh phải xin lỗi em mới đúng. Anh không nên ép em.
- Không phải. Em thật sự yêu anh – Hải Quỳnh lắc đầu – Nhưng mà…- Cô nghẹn lời không thể nói tiếp.
Tần Phong bèn ngồi xuống giường kéo cô lại gần, đặt cô ngồi vào lòng mình vuốt ve thì thầm:
- Là anh không tốt, anh không nên ép em khi em chưa sẵn sàng. Em từ chối là đúng, sau này anh sẽ không ép em đâu, anh sẽ giữ gìn cho đến ngày chúng ta kết hôn. Hứa với anh là khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn có được không?
Hải Quỳnh khẽ gật đầu, ôm lấy Tần Phong, vùi vào lòng anh cảm nhận hạnh phúc và sự trân trọng mà Tần Phong dành cho mình. Cô nhớ Minh Trang đã từng nói: “Để biết một người đàn ông có thật sự yêu và chân trọng mình hay không thì phải xem người đàn ông đó có biết dừng lại đúng lúc và chịu thỏa hiệp hay không”. Người con trai mà cô yêu đã vì cô mà kìm nén dục vọng bản thân mình, cô không còn nghi ngờ gì nữa về tình yêu của Tần Phong dành cho mình.
- Khuya rồi, em về phòng ngủ đi, anh đi uống một chút nước.
Hải Quỳnh biết lí do Tần Phong phải đi uống nước bèn ngoan ngoãn gật đầu đi về phòng mình sau khi hôn tần Phong một cái thật nhẹ nhàng.
Nhưng khi Tần Phong trở lại phòng mình được một lát thì nghe tiếng gõ của, Hải Quỳnh ôm cái gối mở cửa đi vào, Tần Phong ngồi dậy lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì à?
- Em…em….sợ ma – Hải Quỳnh mếu máo đáp.
Tần Phong phì cười trước điệu bộ nhát cáy của cô.
- Em ngủ với anh nha – Hải Quỳnh ôm gối đến gần đầu giường anh.
- Em sợ ma mà không sợ anh à – Tần Phong nheo mắt trêu chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT