Sau khi được nghỉ ngơi một đêm để lấy lại sức thì mọi người bắt đầu lao vào hoạt động tình nguyện vốn định truớc của mình.
Nơi họ đến là một trại mồ côi nghèo, mọi người nương tựa với nhau vào sự trợ cấp ít ỏi và khả năng tự cung tự cấp của mình. Tự trồng rau quả để ăn.
Hàng ngày mấy em nhỏ phụ giúp các cô việc trồng những luống rau nhỏ, và nhiệm vụ của họ trong đợt tình nguyện này cũng vậy, phụ giúp trồng trọt. Nam sinh thì phụ giúp lợp lại những mái lá đã bị mục nát, gây dột vào mùa mưa và phụ trách xách nước từ bờ sông đem về. Nữ sinh thì giúp trồng rau, bắt sâu, và kèm các em nhỏ học trong thời gian tình nguyện.
Những em bé trong trại trẻ này đều có số phận hẩm hiu giống nhau, chúng đều bị bỏ rơi hoặc cha mẹ chết, được gom về sống ở đây. Vì vậy, chúng khá rụt rè trong giao tiếp nhưng lại rất biết nghe lời khiến mấy cô gái yêu mến chúng.
Nhưng thực chất sự bắt đầu của nhóm là việc ngủ dậy muộn. Trong khi mọi người đã tập trung ăn sáng thì 5 cô nàng mới đủng đỉnh bước vào, mặt dày cười hihi chào hỏi mọi người mà không biết xấu hổ. Nhưng thấy ánh mắt nghiêm khắc của Nguyên Thu thì khựng lại, nuốt nước bọt mà cũng thấy đắng họng.
- Ánh mắt của chị ta đúng là chết người mà – Minh Trang nép sau lưng Phương Hồng thì thầm.
- Hơi đâu chấp nhất những người bị đá chứ – Phương Hồng cười khuẩy đáp.
- Thất tình tự tử trên cây điện, điện giật tưng tưng chết từ từ ….hahaha – Minh Trang bèn buông ra câu trêu chọc rồi cười phá ra.
Ba người kia nghe xong cũng phá ra cười. Mọi người đều nghiêng đầu nhìn họ, không biết họ nhìn cái gì. Nguyên Thu nghiêm sắc mặt nhìn bọn họ đang ngồi xuống bàn ăn nói:
- Các cô không thấy xấu hổ khi đến muộn hay sao mà còn cười hả.
- Bà ngu quá, xấu hổ mà cũng không biết nữa. Xấu hổ là con hổ xấu xí đó – Minh trang vờ mắng rồi giải nghĩa.
- Tui thấy tụi mình cũng xinh đẹp lắm mà, đâu đến nỗi nào đâu, ít ra cũng làm được mỹ nữ rừng xanh – Phương Hồng phụ họa.
- Hổng phải đâu, tui thấy tụi mình ngoài việc không nhiều lông như hổ, chứ xét về mặt dày thì hổ thua xa đó – Ngọc yến cười nói, sau đó quay sang Nguyên Thu bảo – Tụi em mặt dày quá nên hổng biết xấu hổ ra sao hết đó chị ơi – Lê Phương cười trêu tức nói.
Mọi người trong phòng phá ra cười nghe họ nói. Thiệt là mỗi lần nghe họ nói thì không thể nhịn được cười.
Khánh Vũ vội vàng nín cười đứng lên khuyên can:
- Thôi bỏ qua đi. Có lẽ đây là lần đầu nên họ chưa quen, lạ chỗ nên khó ngủ mới dậy muộn, với lại hôm qua đi đường dài còn mệt mỏi mà.
- Phải đó thầy ơi, ở đây vừa nóng vừa nhiều muỗi. Em chưa bao giờ ra nhiều mồ hôi như hôm qua – Phương Hồng liền thừa thời cơ than vãn.
- Hôm qua muỗi đốt em còn nhiều hơn là mười mấy năm em sống nữa – Lê Phương cũng thút thít nói.
- Sao tao hổng thấy gì hết dạ – Minh Trang nhíu mày nhìn bọn bạn thắc mắc.
- Mày là sâu ngủ mà, ngủ như chết thì biết gì nữa đâu – Phương Hồng chỉ tay vào trán Minh Trang xỉa một cái.
- Sao lại là sâu ngủ, anh thấy nên gọi là heo ngủ mới đúng – Công chen vào trêu chọc.
- Có anh mới là heo thì có – Minh Trang tức giận đạp vào vai Công một cái rồi mắng – Em là sâu ngủ, sâu ủ kén ngủ cho tới khi thành bướm thì thôi, có hiểu không hả, đừng có hủy hoại hình ảnh xinh đẹp của em. Coi chừng em cho anh lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân luôn.
- Né Quân tử động khẩu chứ không động tay chân nha – Công vừa né đòn tấn công của Minh Trang vừa rên rỉ nói .
- Thật ngại quá, em đây không phải nam nhi thì cần chi hai từ quân tử chứ – Minh trang cười hì hì tiếp tục động tay chân trên vai Công vài đấm.
- Con gái như em thì sau này ai dám lấy, phải hiền lành như Hải Quỳnh kìa, nãy giờ im lặng ngoan ngoãn ghê hông – Công ghiến răng chịu đựng cái nhéo đau điếng của Minh Trang.
Mọi người đều quay đầu nhìn Hải Quỳnh, đúng là hôm nay cô hơi khác lạ, cứ cúi đầu mãi, không cười nói như mọi người. Vẻ mặt cô thất thần ngẩn ngơ cứ lấy đũa châm châm vào chén cơm nhưng mãi vẫn chưa ăn hạt nào cả.
- Bà sao vậy, không khỏe à – Phương Hồng rờ trán Hải Quỳnh lo lắng hỏi.
Nghe hỏi Hải Quỳnh giật mình, vội lắc đầu nói:
- Mình không sao cả, chắc là tại vì hôm qua ngủ không gnon nên hơi mệt trong người thôi. Ngồi nghỉ một tí là hết thôi, mau ăn cơm đi, đừng giỡn nữa.
Hải Quỳnh nói xong thì đỏ cả mặt vội cúi đầu vơ đũa lùa cơm thật nhanh, cô sợ mọi người phát hiện ra gương mặt đỏ bừng của mình. Nãy giờ cứ nghĩ đến nụ hôn tối qua đến đờ cả người ra, nếu mà bị họ phát hiện thì xấu hổ chết đi được. Nhưng do vội vã ăn để che dấu sắc mặt của mình khiến cô bị sặc cơm rồi ho sặc sụa. Cô xấu hổ che miệng ngẩng đầu cười hối lỗi với mọi người, nào ngờ bắt gặp ánh mắt Tần Phong đang lướt qua mình, cơn sặc càng dữ dội hơn khiến cô xấu hổ không dám ngẩng đầu thêm lần nào nữa, chẳng những mặt mà toàn thân cô như bốc cháy.
Ăn cơm xong, 5 người họ bị Nguyên Thu gọi ở lại bàn giao công việc.
- Nhiêu đây tiền chợ à. Chị định bảo tụi tôi mua cái gì chứ – Lê Phương tức giận cầm số tiền ít ỏi trong lòng bàn tay siết chặt. 500 trăm ngàn tiền chợ cho gần 30 người trong đoàn và mấy cô giáo cùng mười mấy em nhỏ trong trại.
- Đúng vậy. Phải mua thức ăn có đầy đủ chất dinh dưỡng cho mọi người ăn. Nếu mọi người không được bồi bổ đầy đủ thì không đủ sức khỏe làm việc. Khi đó các cô đừng mong tốt nghiệp được nếu không điểm quân sự – Nguyên Thu nhếch môi cười rồi buông ra một câu đe dọa.
- Vậy thì tụi em muốn đổi công việc. Chứ bao nhiêu đây tiền thì xin lỗi cũng chỉ bằng tiền ăn trong một ngày của mấy người nhà em. Cho nên xin lỗi em thấy mình không đủ khả năng lo cho từng đó người – Phương Hồng tức giận nói, cô hất mặt thách thức Nguyên Thu sau khi rút tiền từ tay Lê Phương đặt xuống bàn.
- Công việc đã được phân chia hết rồi, ai bảo các cô tới trễ làm chi. Ở đây đã có sẵn gạo và rau, vậy thì nhiêu đây sao lại không đủ. Tiền tôi cứ để đó, các cô có làm hay không làm thì tùy các cô. Kinh phí dự trù mỗi ngày chỉ có bao nhiêu thôi, tôi không thể đưa hơn cho các cô được. Nếu tới giờ mà mọi người vẫn chưa có cơm ăn thì các cô cứ tự liệu hồn.
- Nếu tụi tôi không biết nấu cơm thì sao hả. Vậy thì chị sai bảo ai đây – Ngọc yến tức giận ghiến răng nhìn Nguyên Thu vặn hỏi.
- Nếu các cô không biết nấu cơm thì chỉ có thể trách mẹ các cô không biết dạy – Nguyên Thu châm biếm nói, cô ta rõ ràng cố tình nói như vậy để chọc giận và xỉ nhục chẳng những là nhóm họ mà còn có ba mẹ của họ nữa. Nói xong quay người bỏ đi cười đắc ý.
- Chị…- Phương Hồng tức giận định nhào vô đánh Nguyên thu trước sự sỉ nhục của cô ta. Nhưng Minh Trang và Hải Quỳnh là hai người nãy giờ vẫn im lặng không nói gì thấy vậy bèn kéo Phương Hồng lại.
- Buông tay ra, tui phải đánh cho chị tao một trận mới được – Phương Hồng vùng người ra khỏi hai người bạn, quyết không thể bỏ qua cho Nguyên Thu.
- Thôi đi, người mà cần phải đánh chị ta là tui với nhỏ Trang kìa. Hai đứa tui đúng là không được mẹ dạy nấu ăn tử tế cho nên đến giờ vẫn chưa nấu được bữa cơm nào ra hồn. Nhưng mà đừng vì chuyện này mà gây ra ầm ỉ. Ở đây không chỉ có sinh viên tụi mình mà còn có các cô và các em nhỏ, đừng làm xấu hình tượng tụi mình trong mắt họ – Hải Quỳnh vội vàng khuyên nhủ.
- Chẳng lẽ bỏ qua cho chị ta vậy sao – lê Phương bực tức hỏi.
- Quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà, mày có thấy tao để yên cho đứa nào ăn hiếp mình chưa. Nếu vậy thì uổng công mười năm học võ của tao quá – Minh Trang cười cười đáp, nhưng ánh mắt đầy phẫn nộ – Huống hồ lần này, chị ta mắc sai lầm lớn nhất à sỉ nhục má tụi mình.
- Được, tao nghe lời tụi mày – Phương Hồng hít thật sâu để lấn áp cơn giận trong lòng.
- Bây giờ phải đi chợ mới được. Vấn đề là phải mua gì với số tiền ít ỏi này – Ngọc Yến than thở.
- Yên tâm đi, tao không học được khả năng nấu ăn, nhưng mánh khóe ngã giá khôn lõi tao cũng học được không ít – Minh Trang hất chân mày cười ranh ma nói.
5 người phải ì ạch đèo nhau chạy xe đạp mất mười phút mới tới được cánh cửa chợ.
- Mệt chết được, cái thời đạp xe giữ eo của tao đã qua rồi – Minh trang than thở khi đặt chân xuống cửa chợ. Cô được giao nhiệm vụ chở Hải Quỳnh.
- Đừng nói là bà, tụi đạp xe một mình mà còn thấy mệt nữa là – Phương Hồng cũng vừa thở vừa nói.
- Lâu rồi không đạp xe , không ngờ lại mệt giữ vậy – Ngọc yến xua xua tay mệt nhọc nói.
- Đó là tại vì bình thường tụi bây lười tập thể dục quá đó. Chứ tập hàng ngày như tao thì đâu có chết – Lê Phương cười trêu tụi bạn. trong cả nhóm chỉ có cô và Hải Quỳnh là sắc mặt vẫn tươi rói rói.
- Haiz! Đến xe đạp tao còn hổng biết đi nữa là …- Hải Quỳnh cười than. Từ nhỏ đến lớn đều là anh hai cô chở đi học, sau này là Minh Trang và Phương Hồng.
Vào chợ hỏi giá cả một vòng chợ, cả 5 người đều xanh cả mặt.
- Chết tiệt, đành bỏ tiền túi ra mua cho đủ thôi – Phương Hồng tức giận **** thề.
- Không ngờ cái xã nhỏ như vầy mà giá cả cũng chẳng rẻ hơn chỗ tụi mình là bao. Đồ ăn lên giá quá mà – Lê Phương lắc đầu nói.
- Giở công phu ngã giá của bà ra đi Trang – Ngọc Yến bất lực kêu.
- Lâu rồi tao không có đi chợ, không ngờ cái gì cũng lên giá chóng mặt quá. Công phu của tao cũng chỉ bớt được vài ngàn mà thôi. Kì kèo nhiều quá không khéo dân hàng thịt nó vác dao chém, dân hàng rau chọi rau thúi vào mặt cho coi – Minh Trang cũng lắc đầu khi biết được giá của 1 ký thịt là bao nhiêu.
- Chết thì chết, đến nước này thì đành liều vậy. Bớt được tý nào hay tý đó vậy – Phương Hồng quả quyết lên tiếng.
Minh Trang và Phương Hồng chạy đền ngay hàng thịt của một chú có cái vòng eo phì nhiêu bự bằng vòng ngực và vòng mông cộng lại. Minh Trang chỉ chỉ trỏ trỏ hỏi hết giá thịt này đến giá thịt khác đến độ ông bán thịt muốn hết kiên nhẫn luôn. Lượn một vòng sau đó, cô quyết định nói:
- Chú ơi, con nghe mọi người khen là người tốt bụng nhất ở đây, là người phóng khoáng và vui tính, lại có lòng thương người nữa. Thịt của chú là thịt chất lượng hảo hạng không đâu sánh bằng, vừa rẻ vừa ngon. Được mua từ heo nhà chứ không phải là heo công nghiệp cho nên độ an toàn cao hơn, không sợ dịch bệnh, không sợ thuốc tăng trọng, đúng không chú.
Nghe lời khen ngợi không ngớt, chú bán thịt heo vội vã gật đầu thừa nhận, cười hớn hở nói:
- Con nói đúng đó, chú sống ở đây từ nhỏ đến lớn, người ra kẻ vào trong chợ đều là người quen cho nên chú thường chọn loại heo tốt nhất để bán cho mọi người kẻo ảnh hưởng danh tiếng. Mà heo này là do gia đình chú đích thân nuôi nên rất đảm bảo.
- Ồ…chú giỏi quá. Cháu ngưỡng mộ chú vô cùng – Phương Hồng nghe vậy cũng vội hùa vào khen.
- Mà mấy đứa ở đâu mới tới à, sao chú ít thấy mấy đứa quá vậy – Ông chú hàng thịt heo thắc mắc hỏi.
- Dạ, tụi cháu đều là sinh viên “nghèo”… – Minh Trang chớp lấy thời cơ đáp, rồi nhấn mạnh chữ “nghèo” – …tham gia chiến dịch tình nguyện làm công tác đoàn. Tụi cháu ở chỗ cái trại trẻ mồ côi mé bờ sông đó chú.
- Ờ..ờ…chú có biết cái trại trẻ đó. Lâu lâu mọi người trong chợ cũng góp một ít để giúp các cô trên đó nuôi bọn nhỏ – Chú bán thịt cũng thật thà nói.
- Quả đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, chú thiệt là người tốt bụng mà – Minh Trang reo lên tán thưởng khiến chú bán thịt nở mũi đỏ hết lên.
Thấy chú bán thịt có vẻ xuôi lòng, Minh Trang bèn hắng giọng giả vờ thở dài nói:
- Thật ra tụi cháu được sai đi chở mua thức ăn, nhưng chú cũng biết đó, ở đó ai cũng nghèo hết. Cho nên ăn uống thường không đủ chất. Mà giá đồ ăn đồ uống bây giờ lại rất đắc, tiền đưa cháu đi chợ ít quá, cháu đang không biết mua gì để cho 50 miệng ăn đây. Mua rau không thì không có đủ dinh dưỡng, mà mua thịt thì….haiz…mắc quá.
- Tụi cháu chỉ có 500 ngàn cho một ngày ăn thôi. Tính ra thì một người chỉ có 10 ngàn tiền chợ thôi – Phương Hồng giơ tờ 500 ngàn vờ khổ sở nói.
- Chắc là chú không bán được cho tụi con nhiều đâu haiz…, tụi con không làm phiền chú nữa, để con tìm chỗ nào đó, bán thịt dở dở mua tạm vậy – Minh Trang thở ra một cái rồi kéo Phương Hồng bỏ đi.
Vừa bước đi vừa đếm …1…2…3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT