Tần Phong đang bê dĩa cơm ngồi vào bàn ăn trong căn tin trường thì đột nhiên cảm giác cô một luồng hơi thở đến gần mình, một cái bóng nhỏ nhắn bao trùm lên anh.
- Haiz! Tôi cứ nghĩ làm sao anh lại không nhận ra tôi cơ chứ, hóa ra là anh bị cận.Chắc là không nhìn rõ được mặt tôi nên anh mới nói là không quen đúng không? – Hải Quỳnh chạy từ bàn mình sang bàn anh nhìn chăm chú vào chiếc mắt kính trên mặt anh cười vui vẻ nói nhu khám phá ra điều gì mới mẻ.
Tần Phong vẫn giữ bộ mặt lãnh đạm như ngày thường của mình, không thèm trả lời, không quan tâm đến lời cô nói, vẫn tiếp tục ăn suất cơm của mình thì đột nhiên một cánh tay đưa ra tháo lấy cái mắt kính trên mặt anh.
- Anh bị cận bao nhiêu độ vậy, lần trước anh đeo mắt kính sát tròng à – Hải Quỳnh vừa nói vừa đeo thử cái mắt kính của Tần Phong.
Nhưng thật lạ là cái mắt kính này không giống như mắt kính cận của ba cô chút nào, không có chút mờ ảo nào cả, nó cứ nhàn nhạt như là một cái kính mát bình thường. Hải Quỳnh cảm thấy bất ngờ vô cùng, cô haiz lên một tiếng nhớ lại bộ dạng đánh nhau của Tần Phong với mấy tên cướp lần trước rất thành thạo, xem chừng cũng là dân đánh đấm. Cô cười phá lên nói:
- Haiz! Thì ra anh là lưu manh giả danh trí thức. Đeo mắt kính vào cho giống dân chăm học, chắc không phải là anh học dốt đó chứ.
Tần Phong nghe Hải Quỳnh nói xém chút nữa bị nghẹn. Anh ho sặc sụa, Hải Quỳnh thấy vậy tưởng mình đọng vào nỗi đau của Tần Phong nên vỗ vỗ vào lưng anh, an ủi:
- Không sao đâu, học dở cũng có cái hay mà. Chẳng phải có câu: Sinh viên không thi rớt chẳng phải là sinh viên đó sao. Nhưng mà cái kính này đẹp thật đó – Hải Quỳnh đưa cái kính lên xăm soi gật gù khen gợi.
- Nếu thích thì cho cô đó – Tần Phong đứng bật dậy lạnh lùng buông một câu rồi quay lưng bỏ đi, trên bàn vẫn còn suất cơm ăn dở.
Hải Quỳnh ngớ người định gọi theo nhưng thấy Tần Phong đã đi xa rồi nên thôi, cô lầm bầm nói:
- Người gì chân dài mà nhỏ mọn thấy sợ.
Nhưng khi Hải Quỳnh quay đầu nhìn lại thì thấy mọi người xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt nhìn người hành tinh mới tới. Cô nuốt khan nước bọt một cái rồi lén lút quay về bàn mình ngồi. Đem theo thắc mắc nhìn mọi người hỏi:
- Bộ mặt tao dính gì hay sao mà mọi người nhìn tao dữ vậy.
Hải Quỳnh đưa mắt lườm mấy đứa bạn mình đầy vẻ khó hiểu, không phải chưa từng bị tụi bạn nói shock, nhưng cái liểu nói shock không đầu không đuôi này làm cô khó chịu vô cùng, muốn quýnh mỗi đứa một cái để tường tận mọi việc. Tức nhất là khi chọc tức mình rồi mà bọn nó vẫn nhởn nhơ gặm nhắm thức ăn tỉnh bơ. Cô không thèm để ý nữa, cúi đầu ngồi vào ăn trong tức tối.
Minh Trang làm một cái xong dĩa cơm, con nhỏ này vốn phàm ăn, cứ coi thức ăn như kẻ thù, nhất quyết quét cho sạch một cách nhanh chóng mới hả dạ (>0 - Có biết tại sao bà bị nói là ngốc không hả?
- Tại sao ? – Hải Quỳnh đang nhai cơm nhưng vẫn ngẩng đầu hỏi.
- Cái người mà bà chê là học dốt đó, là cái kẻ lưu manh giả danh trí thức đó. Chính xác là thủ khoa của trường mình, chính xác là mới năm ba đã trở thành trợ giảng cho giáo sư Hà. Chính xác là người có bài luận văn xuất sắc nhất từ trước đến nay do tất cả các thầy cô công nhận. Chính xác là người sẽ không cần phải thi tốt nghiệp như chúng ta. Có hiểu không hả – Minh Trang giải thích xong thì phủi tay đứng dậy.
- Mọi người chỉ nhìn thôi còn đỡ, họ cười cho thúi mặt bây giờ – Phương Hồng cũng đứng dậy phang vào mặt Hải Quỳnh một câu khiến cô choáng voáng.
- Ra đường đừng bảo mày bạn tao. Mất mặt lắm – Lê Phương cũng đứng dậy đế một câu rồi bỏ đi.
- Sao tao không biết gì hết trơn vậy – Hải Quỳnh nhìn ba đứa bạn bỏ đi ngơ ngác hỏi đứa Ngọc Yến, đứa bạn còn lại.
- Tại mày bờm – Ngọc Yến vỗ vai phủ phàng nói một câu khiến Hải Quỳnh chết đứng như Từ Hải luôn.
Cả 5 trở về ký túc xá, thấy Hải Quỳnh vẫn còn lơ tơ mơ về cái anh chàng nổi tiếng này. Cho nên bốn đứa bạn quyết định sẽ kể chi tiết cho Hải Quỳnh.
- Anh ta tên Tần Phong, người đẹp trai, thông minh, là nhân vật số 1 ở trường mình – Ngọc Yến bắt đầu giải thích.
- Là bí thư chi đoàn hoạt động vô cùng tích cực – Lê Phương người đã tham gia vào công tác đòan bổ sung thêm.
- Tính cách thì khỏi chê, chỉ có thể dùng một từ “cool” – Phương Hồng đưa ngón cái lên biểu thị sự ngưỡng mộ của mình.
- Lăng nhăng mà ham à – Hải Quỳnh lập tức phản bác lại , cô thấy khinh bỉ hành động của anh ta lúc gặp nhau ở rạp chiếu phim, nhưng lại nghĩ đến việc anh ta giúp đỡ mình thì hắng giọng nói – Cũng có thể nói là có chút gì gì đó thôi.
- Một chút gì gì đó cũng đủ làm con gái mê rồi đó chị hai – Ngọc Yến liền phản bác ngay.
- Được rồi, mau chuẩn bị tập vỡ đi, hôm nay có tiết thầy Vũ đó – Phương Hồng lên tiếng ngăn lại rồi cười haha một cách gian xảo.
- Không phải bà định phá thầy nữa đó chứ – Hải Quỳnh nhăn mặt hỏi.
- Chỉ là một chút gì đó cho đời thêm vui thôi – Phương Hồng cười khì khì đáp.
- Stop – Minh trang đột nhiên lên tiếng, nãy giờ cô không tham gia vào vụ bình luận này mà ngồi bói bài – Tốt nhất hôm nay chúng ta cứ ngồi yên. Hôm nay gặp vận rủi nhiều lắm.
Cả 5 đi vào hội trường thật sớm, nào ngờ Khánh Vũ còn sớm hơn cả họ. Hôm nay cả nhóm ngồi ở phía trên đầu nên Khánh Vũ dễ dàng quan sát hơn. Họ vừa vào là anh chú ý ngay, những nụ cười vui vẻ hồn nhiên nhìn lên phía anh cười một cái khiến anh bối rối quay mặt đi, khẽ húng hắng ho vài cái. Nhìn vẻ bối rối của anh, 5 cô nàng cười thầm trong bụng.
Buổi học diễn ra bình thường, chỉ bắt đầu xôm xao khi Khánh Vũ kết thúc bài học và đưa ra câu hỏi:
- Có chỗ nào các em không hiểu không?
Phương Hồng liền lập tức giơ tay lên, rồi đứng bật dậy đưa ra câu hỏi của mình mà không cần đợi mời.
- Thầy ơi em muốn hỏi …..
Khánh Vũ hít một hơi, nhìn Phương Hồng đang tỏ vẻ ngập ngừng đầy trêu chọc thì nói luôn.
- Em muốn biết thầy tên gì chứ gì. Được thôi, thầy tên Khánh Vũ, năm nay thầy 24 tuổi.
- Nhưng mà em chỉ muốn hỏi thầy về bài học thôi ạ ….- Phương Hồng cười mĩm trả lời, ánh mắt nhìn Khánh Vũ lóe lên sự tinh nghịch.
Khánh Vũ bị một phen hớ hênh, anh đỏ cả mặt, bất lực nhìn những nụ cười tinh quái 5 cô gái kia. Đành giải thích chỗ không hiểu của Phương Hồng. Vừa xong thì Lê Phương đã giơ tay lên.
- Chỗ nào em không hiểu – Khánh Vũ nghiêng mặt nhìn Lê Phương.
- Em không hỏi bài, em muốn hỏi thầy có bạn gái chưa – Lê Phương cố nhịn cười hỏi.
Khánh Vũ lần nữa ho khan mấy tiếng, kinh nghiệm lần trước đã có, cho nên lần này anh quyết định cứ trả lời cho xong nên đáp:
- Thầy chưa có.
Sau đó anh nhận ra những tiếng cười tuy nhỏ, nhưng có phần trêu đùa. Nhanh chóng nhận ra, mình bị 5 cô nàng này phá. Khi anh tưởng họ hỏi chuyện riêng tư thì họ lại hỏi bài học, khi anh tưởng chuyện bài học thì họ lại hỏi chuyện riêng tư. Được lắm, Khánh Vũ khẽ cười thầm trong bụng. Cho nên tới lượt Hải Quỳnh lên hỏi thì….
- Quỳnh, tới lượt bà hỏi đi.
Hải Quỳnh vừa đứng lên hỏi thì Khánh Vũ đã đứng khoanh tay lại nhìn thẳng cô hỏi.
- Sao đây, em muốn hỏi chuyện bài học hay chuyện cá nhân của tôi.
- Cá nhân đi thầy – Hải Quỳnh thấy Khánh Vũ hỏi vậy thì cười tinh nghịch đáp.
- Vậy trước khi hỏi thầy, để cho công bằng, thầy hỏi em trước – Khánh Vũ liền chặn lại.
Cả bọn đang mím cười thì bị khựng lại, họ chưa từng bị hỏi ngược lại bao giờ cả, nhưng không sao, giặc đến thì chiến đấu, nước đến thì đắp bờ, tới đâu hay tới đó. Hải Quỳnh liền đáp :
- Được ạ.
- Cả 5 em hình như rất thân nhau.
- Vâng ạ , tụi em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn – Nhắc đến chuyện tình cảm bạn bè của mình Hải Quỳnh rất vui vẻ, cô cười thật tươi đáp. Cô không biết, nụ cười của mình khiến cho tim Khánh Vũ đập loạn cả lên – Mọi người thường gọi tụi em là Ngũ long công chúa.
- Em có thích được gọi như vậy không?
- Dạ không, tụi em thích được gọi là khủng long bạo chúa nhiều hơn – Cô chân thật trả lời.
Cả hội trường cười nghiêng ngả trước câu trả lời của Hải Quỳnh, Khánh Vũ cũng không nén được nụ cười của mình. Hải Quỳnh nhìn Khánh Vũ cười thật thà buông ra một câu:
- Thầy cười trông rất đẹp trai.
Mặt Khánh Vũ lại một phen bị đỏ trước lời khen chân thật, cậu kìm lại nụ cười và trái tim đập rộn ràng của mình rồi nói:
- Xem ra những con khủng long bạo chúa các em có vẻ không biết sợ và có nhiều thắc mắc về bài giảng của thầy thì phải.
- Dạ đúng rồi đó thầy, nhiều chỗ khó hiểu quá – Ngọc Yến nũng nịu nói.
- Ừ! – Khánh Vũ gật đầu rồi nhìn 5 người nói tiếp – Vậy để các em có thể hiểu bài của thầy hơn, thầy quyết định mỗi người các em phải làm cho thầy một bài viết về những điều thầy đã giảng, mỗi bài 50 trang A4, mỗi hàng ít nhất 15 chữ.
- Hả … – Cả 5 đồng loạt la lên – Không phải chứ.
- Viết tay…. – Khánh Vũ buông tiếp một câu.
- Em phản đối – Phương Hồng lập tức lên tiếng.
- Phản đối vô hiệu – Khánh Vũ nhẹ đáp.
Cương không được thì đành nhu vậy, Lê Phương liền vờ mếu nói:
- Thầy ơi, tụi em không có thời gian.
- Cứ dùng thời gian tìm hiểu chuyện riêng tư của thầy mà làm. Nếu không thầy có thể nhờ giáo sư Trình giúp các em, bởi vì thấy ấy chính là người thầy mà tôi rất tôn trọng – Khánh Vũ phán một câu giết được 5 con nhạn các cô, không còn ai hó hé tiếng nào ngoài tiếng Minh Tranh the thé mắng:
- Tao đã nói hôm nay có vận xui mà. Trời ơi, đừng bắt kẻ lười như tao vận động kiểu này – Mắng xong cô than một câu.
Không ngờ lần này Khánh Vũ nhắc đến giáo sư Trình – Ba Hải Quỳnh một cách thân mật, xem ra mối quan hệ giữa họ cũng khá tốt. Nếu các cô còn chọc phá nữa thì chắc chắn mọi chuyện sẽ đến tai giáo sư Trình, và ba mẹ các cô . Bây giờ đã biết “ núi cao còn có núi cao hơn”,” võ quýt dày, có móng tay nhọn”, xem ra lần này 5 cô nàng đã gặp đối thủ rồi.
Không cam tâm dùng thời gian quý báu của mình đi cặm cụi ngồi viết bài dài 50 trang A4, Phương Hồng liền lặp ra một kế hoạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT