Sáng hôm sau tao chở em về Tp sớm, cảm giác lúc về sao mà khác lúc đi quá (Giá mà đi 2 về 3 thì đẹp =]]). Em cứ ngồi sau cười cười nói nói, thấy gì cũng chỉ chỏ như lần đầu tiên được đi chơi ấy. Cơ mà sao, trong lòng tao cứ có cảm giác bồn chồn. Quãng đường về cảm giác thật nhanh, mới đó mà đã tới trước cửa nhà em. Vừa đáp xe ở đầu cổng đã thấy ngay chiếc SH (chiếc xe định mệnh ở chap 2 anh em nào nhớ không) đang đáp ở đấy. 1 thằng tầm tuổi tao, tướng tá cũng ngon lành, có điều mặt nhìn bựa quá, lại còn xăm mình này kia nhìn là không ưa rồi đang ngồi trên xe, vừa thấy em nó đã ngoác cái miệng ố vàng vì thuốc lá ra nói:

- Ơ kìa, công chúa về rồi đấy à, dạo này dám đi chơi qua đêm cơ đấy. Ơ, lại còn có bạn trai chở nữa sao, tướng em mà đi chiếc xe ghẻ sao mà hợp. Chắc là nó dụ dỗ em rồi *liếc liếc tao*

- Kệ nó đi anh, em vào nhà đây, anh về cẩn thận, nhớ nt cho em.

Thằng cờ hó kia nhảy ào xuống nắm lấy tay em xoa xoa:

- Để anh đưa em vào nhé, đi chơi về chắc mệt lắm đúng không *cười đểu vãi đái*

- Này anh, buông tay bạn gái tôi ra được không?

Tao thề với mày lúc đấy tim tao đập nhanh dã man, chưa bao giờ tao mặt đối mặt với một thằng nào như thế này cả, nhưng không hiểu sao tao vẫn làm thế. 2 tay tao nắm chặt, dự là sẽ chơi luôn nếu thằng này làm tới.

- *Buông tay, bỏ vào túi quần quay lại nhìn tao* Bạn gái?? Haha, anh bạn này nghĩ mình là ai vậy?? 1 thằng Bắc Kỳ?? (có lẽ cái chất giọng của tao nên nó nói thế). Mày nhìn lại mày đi (đổi giọng nhanh vđ) mày không thấy đứng với mày làm Thụy của tao mất giá đi nhiều lắm sao ?? Cút cmmđ trước khi tao điên lên.

- Anh nói gì thế *bước tới sát mặt nó* - Cảm giác của tao bây giờ không có gì sợ hãi cả, chỉ muốn lột cmn da thằng này ra cho hả giận.

- Tao nói mày cút đi đấy Thằng - Bắc - Kỳ. *Lấy tay đẩy vào ngực tao, nắm cổ áo tao*

- Chuyện gì ngoài này thế

Một thằng khác từ nhà đi ra, à thằng Quang, anh trai của Thụy. Mất chừng 20 giây để cả 4 đứa im lặng nhìn nhau. Thụy có vẻ sợ hãi, thằng Quang thì chăm chăm nhìn mình mắt nheo lại, có vẻ nó nhận ra mình là ai. Thật ra ngày xưa 2 thằng học cùng trường, mỗi lần thi cử gì là nó lại xếp chung phòng với tao. Nó vẫn hỏi bài tao nhưng tao không chỉ, có 1 lần nó chặn đánh tao ngoài cổng trường vì không chỉ bài cho nó. Nên nói thẳng ra cũng chả ưa gì nhau lắm. Bắt đầu lên cấp 3 thì nó nghỉ học hẳn, thực ra là bị nhà trường đuổi vì nghỉ quá nhiều. Mày có nhớ cái lần nó đi theo 1 thằng nữa trộm chó bị bắt ngay gần nhà mày, rồi oz mày ra can xin người ta tha cho nó không?? Thằng Quân bất chợt quay qua hỏi tôi câu ấy.

- Uhm tao nhớ rồi, lần ấy tao cũng ra xem, thấy người ta đánh nó sưng hết mặt lên, cơ mà mặt nó vẫn lì lắm. Không có oz tao thì tao cũng ra bơm cho mấy phát.

- Uhm, nó nhìn tao một hồi lâu rồi kéo thằng cờ hó kia lên xe đi mất. Thằng cờ hó kia không hiểu chuyện gì, quay lại nhứ nhứ tao

- Mày coi chừng tao đó, cứ léng phéng đừng trách tao có ngày. - Nói đoạn 2 thằng đã mất hút rồi

- Anh không sao chứ, kệ nó đi anh, đừng gây sự với nó làm gì, nó giang hồ lắm đấy. - Thụy ôm tao vừa nói vừa nấc lên

- Anh không sao đâu, em vào nhà đi, anh về nghỉ tý, chạy xe mệt quá.

Tao đứng nhìn em đi vào nhà rồi mới lên xe đi về, nói là về vậy thôi chứ tao ghé vào một quán cà phê gần nhà ngồi. Lần đầu tiên kêu cà phê uống, có lẽ cần trẫn tĩnh, cần suy nghĩ nhiều. Thằng cờ hó kia nó nói đúng, có lẽ hiện tại tao chẳng có gì để có thể chăm sóc cho em được theo ý tao muốn. Rồi còn những lời dọa dẫm của nó nữa (thực ra thì sau này nó làm thật chứ không dọa). Cà phê sao đắng quá, cơ mà nó lại làm cho con người ta thấy thoải mái hơn, từng nhấp, từng nhấp, sâu lắng và đậm. Có lẽ con người ta uống cà phê cũng như muốn nhấp từng vị của cuộc sống này vậy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play