Hai thằng ngồi ngoài quán ngồi, lần đầu tiên thấy nó kêu đen đá. Trước giờ toàn thấy nó uống lipton xí muội ==' tưởng là nó kêu cho mình, thôi thì mình lịch sự kêu lại lipton xí muội cho nó. Nó trợn tròn 2 mắt vốn dĩ không được đẹp bằng mình lên.

- Thằng này lâu không gặp bị con nào thiến mất rồi à =))

- Đệt... ờ sáng nay thấy hơi chóng mặt, ún cf sợ say...

- *cười*

Hai thằng lại im lặng nhìn xe cộ chạy qua, mấy nhóc choai choai hay mấy cu trạc tuổi mình cứ gọi là phóng vi vút, bô nổ ì ầm. Dưới quê này là thế, hoặc là tốt nghiệp cấp 3 lên thành phố học sẽ có cơ may thay đổi con người, thay đổi cuộc sống. Chứ mấy đứa hết cấp ba rồi ở lại quê không đi học tiếp 90% là cuộc sống bế tắc... Áp lực gia đình, rủ rê bè bạn, lập gia đình sớm, làm bố làm mẹ ở cái tuổi vẫn còn ham vui (Mọi người đừng thắc mắc tại sao em có cái nhìn xấu về quê em thế, từ nhỏ tới lớn bạn bè em hầu như chả có ai ở gần nhà cả !_!_! Trừ mấy đứa con gái và mấy thằng hiền lành ra, bản chất em là người tốt mà )

- Mày không hỏi gì à - Thằng Quân lên tiếng phá sự im lặng

- Hỏi gì bây giờ? Cũng không biết hỏi từ đâu, nhưng nhìn mày có tâm sự lắm. Được thì kể ra tao nghe đi.

- Uhm... cũng 3 hay 4 năm gì rồi ấy chứ. Mày nhớ cái hồi tao mới bắt đầu lên thành phố không, đi sau mày chừng nửa tháng ấy. Ba tao gửi tao ở một nhà bà dì. M` biết bà ấy rồi đúng không, khó tính cực, lúc nào vui không sao, lúc buồn thì chỉ có chết. Ngồi lải nhải cả ngày chả nhắm vào ai ca, nên tất cả người trong nhà đều phải chịu. Mình phận ở ké nữa, chả dám lên tiếng, sống ở đây tao đã khép kín, lên gặp bà ấy thì cứ gọi là ốc mượn hồn luôn. Cơ mà cứ thế khoảng mấy tháng, đều đặn tao đi học, về, nhốt mình trong phòng, cảm thấy lâu quá không thấy mặt trời thì ra net, rồi về, rồi lại đi. Cho đến một hôm ngay tại cái nhà gửi xe trường CN4, à nói tới CN4, hồi trước m` cũng học trường đó đúng không, nản thôi rồi luôn... nói tới chắc hết ngày, thôi khi khác nói, kể tiếp chuyện của tao đã. Ở cái chỗ gửi xe CN4, m` biết cái hầm đấy đúng không? muốn chạy xe lên thì phải lên 1 cái dốc cao vl, cái cub cùi tao đề số 1 vừa chạy vừa đẩy mới lên nổi ấy, thế mà hôm ấy đang ngon trớn được nửa dốc thì.....

ẦM - AAAAA - Em Xin Lỗi, Em Xin Lỗi, tại xe chết máy.... Đầu óc tao lúc ấy cứ gọi là đang hòa nhập với thiên nhiên luôn, chim cò, cá ciếc gì cứ bay lòng vòng quanh đầu ý. Mất cả phút mới định thần lại được thì ra là một con bé mỏng manh yếu đuối nào đấy người thì bé mà thích phởn cưỡi cái SH to gấp 3 lần nó. Chắc lên dốc nửa chừng rút chìa khóa cho xe trôi chơi vậy đó mà. Đang tính đứng dậy xem cái SH của em nó có sao không, nó mà bắt đền thì chắc bán thân luôn vậy mà....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play