Vài ngày sau tao được xuất viện, nhớ tới cái hẹn của Quang, sáng thứ 2 lục đục dậy từ 3h chuẩn bị, ra công viên Gia Định đợi hắn. Không biết hắn tin làm gì đây... Đúng 4h hắn xuất hiện, vác theo cây côn nhị khúc, mặc đồ võ... lẽ nào hắn tính chơi mình ở công viên này sao, báo thù việc mình không cho hắn copy bài hồi cấp 2 sao...
- Đứng đệt ra đó làm gì, ăn mặc thế này... tính đi dạo phố à. Lên xe đi tao chở mày tới chỗ này.
Lui cui nghe lời hắn leo lên xe.
- Hôm trước thật ra tao ngó thấy mày từ lúc mày bật 2 thằng cảnh giới, nhưng tao muốn xem khả năng mày tới đâu, thấy cũng khá, nhưng chưa đủ đâu. Giao Thụy cho mày chả khác nào giao trứng cho ác. Đi với tao dẫn tới thầy dạy võ, từ nay đi học võ cùng tao. Lấy sức mà bảo vệ em gái tao, không làm được thì no đòn với tao. Biết chưa.
Hắn lái xe lòng vòng chừng 10 phút thì tới môt căn nhà trong hẻm sâu đường Lạc Long Quân. (gần nhà bà dì tao) Căn nhà trông có vẻ xuống cấp, trước cửa có dàn dây leo phủ kín, trông như nhà hoang. Chả biết cao nhân nào lại ở được cái chỗ này. Lão Quang hắn tự tới mở cổng như nhà mình, dắt xe vào. Trước thềm có một người đàn ông trung niên, chừng 4 mấy 50 tuổi. Dáng người không to con, nhưng chắc chắn, nhìn vô là biết người hay tập luyện rồi. Giữa sân có một chồng lốp xe tải được chồng lên nhau, chính giữa chồng lốp xe là một trụ bê tông được xây cao lên (đếu hiểu sao cho lốp xe vào được)
- Thầy Lee, đây là thằng con nói với thầy hôm qua. Thầy kiểm tra nó rồi cho nó học chung với con nhé.
- Anh lại đây, cầm ống tuýp kia lên cho tôi xem nào.
Thầy Lee chỉ tao rồi chỉ một dàn tuýp dựng góc sân, gần một nửa trong số đó đã bị méo mó, trông như xe lu chèn qua vậy. Tao nhặt lên một cây còn mới đem tới cho thầy Lee.
- Tôi không biết anh là ai hết, tôi cũng không muốn nhận một người yếu đuối làm học trò. Giờ anh lấy ống tuýp đập vào dàn lốp xe kia cho tôi xem.
Dùng hết sức tao đập ống tuýp vào dàn lốp, phản lực bật ra khiến tao bất ngờ buông ống tuýp ra văng xuống sân. Thằng Quang đứng gần Thầy Lee cười lớn, thầy Lee lặng lẽ bỏ vào trong nhà, thằng Quang lại gần tôi nói:
- Cứ đứng đây đập đi, đập đến khi nào tao ra rồi mình về.
Nói rồi nó bỏ tao lại bơ vơ, đi theo thầy Lee vào nhà khóa cửa lại. Tao vẫn chẳng biết mình phải làm gì ngoài việc đập ông Tuýp, tao đập liên tục, đập như điên vậy, mồ hôi chảy ra nhễ nhại, được khoảng 2 tiếng thì lòng bàn tay phồng rộp lên, tao buông tuýp ngồi thở dốc. Cởi bỏ áo sơ mi đang mặc ra quấn vào lòng bàn tay rồi tiếp tục làm cái việc vô cùng khó hiểu ấy. Khoảng gần 7h thì thầy Lee và lão Quang đi ra. Lão trố mắt nhìn tao
- Đập từ đó tới h luôn hả, mày đúng điên, hôm đầu tiên tao đập có nửa tiếng rồi quay qua đập cửa rồi =))
Thầy Lee đưa cho Quang một túi gì đó rồi kêu 2 đứa đi về đi. Đồng thời quay sang nói tao: "Ngày mai đến tiếp nhé".. Trên đường về thằng Quang đưa tao bịch thầy Lee đưa nó, kêu là thuốc đấy, bôi vào tay sẽ đỡ rát, không bị đọng nước. Nhớ ngâm tay với nước gạo sẽ dễ chịu hơn. Có vẻ thầy Lee thích tao, thằng Quang kêu thế, trước giờ nó cũng chưa gặp thằng học trò nào mới đến mà đập hăng như tao. Thằng cờ hó kia ngày xưa cũng học ở đây ra, nhưng bị thầy đuổi vì nó ác quá, giao đấu với đồng môn toàn đánh hiểm. Kết quả của ngày hôm đó là từ vai tới hông tao hầu như bị liệt, không thể nhúc nhích được. May nhờ em Thụy qua xoa bóp cho nên cũng đỡ (có qua có lại =]]) Tao và em vẫn quấn quýt lấy nhau nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn...
Hôm sau tao lại đến, lại đập ống tuýp, cứ đập thế gần một tháng thì thấy tiến triển, thanh tuýp đập vào lốp xe không phản xạ bật ra mà theo đà cong ốp theo cái lốp xe, tuy chút ít thôi nhưng cảm nhận được. Thầy Lee khen tao có tiến bộ, tưởng được vào nhà tập với thầy. Ai dè hôm sau lão ấy đeo cho tao 2 bên tay 2 cục tạ, mỗi cục 3kg bắt đập tuýp tiếp... Cảm giác trở về như những ngày đầu tập luyện. Lần này tao phải đập thêm hơn một tháng nữa... Rồi thì cũng tới ngày tao được vào nhà, vừa bước vào nhà tao choáng ngợp, gian nhà như một phòng tập đỉnh cao, đầy đủ bao tạ, người gỗ, các món vũ khí. Tao chú ý ngay tới một cây đoản côn được khắc rồng theo đúng kiểu cây nhị côn của lão Quang (Chắc đập tuýp riết nên khoái) Thấy tao săm soi cây đó, thầy Lee lại gần nói
- Những món khắc rồng, chỉ dành cho những đệ tử cao cấp. Trải qua tập luyện gian khổ, khi ta trao vũ khí đó cho ai, tức là người đó đã coi như hoàn thành khóa học rồi. Riêng thằng Quang nó vẫn muốn hơn ta nên ngày nào cũng tới đây tập luyện, khá đấy.
- Con sẽ cố gắng tập luyện ạk
Từ đó ngày nào tao cũng đến lớp thầy Lee học từ 4h sáng tới 7h về đi làm. Tự trang bị cho mình một bộ giáp chân, và một bộ giáp tay, mỗi bên 5kg để tập luyện. Vị chi 1 ngày tao đeo 20kg trên người khi tập. Có những lúc tưởng chừng không thể tiếp tục, thầy Lee luôn động viên và hướng dẫn để tao tiếp tục. Sở trường của tao là đoản côn... Cứ thế... cứ thế... cho đến ngày tao đánh ngang với lão Quang đánh ngang nhau. Khoảng tầm 1 năm thì thầy Lee dọn về Đồng Nai. Quê thầy ở đấy, ngày chia tay thầy trao cho tao đoản côn khắc rồng... Nhưng đó lại là chuyện của sau này...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT